Đêm hôm đó đã chứng mình mình chính là một mãnh thú trong thời đại nguyên thủy.
Trương Nhất Phàm ngày hôm sau trực tiếp đi thẳng từ chỗ của Lưu Hiểu Hiên. Sau khi đi làm, hắn gọi điện thoại đến văn phòng của Chủ tịch thành phố, thư ký Vương nói với hắn, Chủ tịch thành phố hôm nay có việc ra ngoài, tạm thời vắng mặt ở văn phòng.
Không ngờ Thư Á Quân lại đến muộn, xem ra tối hôm qua đã có kịch hay mà diễn rồi. Hắn liền nghĩ, liệu có phải cái cô Tiểu Diệp kia đã cùng lão ta làm gì đó không? Trông thấy bộ dạng chủ động của cô ta, Trương Nhất Phàm cũng đã hiểu được phần nào.
Lại nhớ đến sự điên cuồng của mình tối hôm qua, Trương Nhất Phàm thầm cảnh cáo mình: lần sau phải tự mình khắc chế mình, cố gắng hết sức không được trêu chọc đàn bà con gái nữa.
Mà thật cũng không hiểu được cái cô Lưu Hiểu Hiên kia nghĩ gì, nhưng theo góc độ của cô ta mà nói, một cô gái hơn 20 tuổi giữ gìn được đến tận ngày hôm nay quả thực là quá khó khăn rồi. Vấn đề mấu chốt là phải xử lý thế nào mối tình cảm này mà thôi. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, tùy theo gió thổi vậy.
Hay là cũng coi cô ta giống như Thẩm Uyển Vân, Hà Tiêu Tiêu, lưu trong một góc của trái tim mình? Ngẫm nghĩ sự phát triển của mình mấy năm nay, quả thật có chút hoang đường. Đàn ông đúng là một động vật không thoát khỏi sự hấp dẫn, chẳng trách mấy tên tham quan khi bị ngã ngựa đều bại lộ ra một đống nhân tình, vợ bé.
Bản thân mình đã cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, thế mà vẫn còn trêu ghẹo nhiều con gái đến vậy, huống hồ bọn họ đều là một lũ háo sắc, nhìn thấy đàn bà phụ nữ xinh đẹp là giống như hổ thèm khát mồi, lúc nào cũng tìm mọi cách để tiếp cận, thân mật, để đạt được mục đích của mình đã không từ một thủ đoạn nào hết. Bản thân mình trong vấn đề này, so với bọn họ chắc chỉ có thể nói là kiến và voi mà thôi!
Ngồi trong văn phòng một lúc, hắn liền gọi điện cho Đổng Tiểu Phàm. Trong điện thoại liền nghe thấy tiếng ấn còi liên tục của cô ta. Nghe thấy tiếng của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm liền nói:
- Bận chết đi được, bao giờ thì anh về?
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Sao em không bảo nhân viên làm mà lại tự mình làm thế?
- Mỗi người đều có việc riêng của mình mà! Công việc của bản thân không thể cứ luôn để người khác làm thay cho được!
- Thế thì em cứ làm việc của e đi, chắc khoảng hơn nửa tháng nữa là anh về! Em nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Giữ cái đầu anh ấy! Văn phòng đầy người.
Đổng Tiểu Phàm nhỏ giọng mắng một câu. Cô thừa hiểu ý của Trương Nhất Phàm muốn nói gì. Từ sau khi hai người đã vượt qua ranh giới cuối cùng, làm cái chuyện nam nữ đó rồi, thì cũng chẳng còn gì mà phải che che đậy đậy nữa.
Đổng Tiểu Phàm giống như là một người vợ nhỏ, đang làm đúng bổn phận công việc của mình.
Sau khi nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm cũng không còn tâm trí để nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tần Xuyên gõ cửa bước vào:
- Phó Chủ tịch Trương, tối nay anh có một cuộc xã giao, 6 giờ rưỡi đi Thông Thành.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra chuyện mình và Bí thư Lâm đã hẹn trước. Trợ lý Kim đã đến Thông Thành rồi, lại chỉ đích danh muốn gặp mình. Cũng chẳng phải nói Trợ lý Kim kiêu ngạo như vậy, không ngờ lại muốn đường đường một Phó Chủ tịch thường trực thành phố đi tiếp kiến ông ta.
Chỉ có điều mọi người đã quen biết nhau 3 năm rồi, là bạn bè, gặp mặt một chút vậy! Trợ lý Kim đại diện cho tập đoàn Lý thị ở HongKong, thì chắc chắn Trương Nhất Phàm phải nể mặt rồi. Hơn nữa ông Lý Gia Minh đã quyết định đầu tư vào Thông Thành là do Trương Nhất Phàm đã lôi kéo.
Hiện là 4 giờ, còn hai tiếng rưỡi nữa, Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Đến lúc đó nhớ nhắc tôi.
Tần Xuyên đi rồi, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại cho Hồi Lôi:
- Có một người bạn ở HongKong, cậu có muốn đến đó làm quen chút không?
Hồ Lôi liền hỏi:
- Là ông Lý Gia Minh à?
- Không!
Trương Nhất Phàm trả lời.
- Thế thì có vị gì chứ? Tôi cứ tưởng ông ta đến.
Nghe thấy cái giọng điệu chán ngán của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm cười cười:
- Nhưng ông ta có thể đại diện cho Lý Gia Minh đưa ra quyết định mọi chuyện ở Đại lục.
- Mẹ kiếp! Sao không nói sớm!
Hồ Lôi lập tức hưng phấn trở lại. Từ trước đến giờ gã vẫn luôn muốn được hợp tác cùng với tập đoàn Lý thị, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội. Hồ Lôi thấy Trương Nhất Phàm lăn lộn mà phát triển lên nhanh chóng như vậy, nên gã cũng muốn học hỏi, bắt chước, không muốn phụ thuộc vào gia đình nữa, muốn tự mình ra ngoài làm nên chuyện.
Nếu nói vè tài sản thì gã cũng phải có quy mô lên đến hàng mấy vạn. Nhưng thằng ranh này cũng rất khôn lỏi, nhất định phải làm một cái chung cư ở thành phố Đông Lâm, nhưng chỉ có mấy vạn đó, làm sao mà đủ?
Nhưng gã cũng có chiêu của gã, với danh nghĩa Hồ thị, đến ngân hàng để vay tiền thì chuyện lại trở nên không hề khó khăn gì cả.
Cứ vay vốn đã, làm một mảnh đất, rồi sau đó lại dùng mảnh đất đó làm vật thế chấp, lại mượn tiền, vay vốn, phát triển thành khu chung cư. Nghe thằng ranh này nói thì vui vẻ lắm, Trương Nhất Phàm cũng không kìm nổi mà bật cười.
Hiện tại thì mọi thương nhân đều dùng đến chiêu đó rất thuận buồm xuôi gió, hơn nữa lần nào cũng thành công.
Nếu như có thể bắt tay liên thủ với tập đoàn Lý thị thì làm gì còn phải sợ không móc nối được quan hệ chứ. Với danh nghĩa Lý thị, làm vài dự án ở Đại lục tuyệt đối không thành vấn đề. Dự án đường dành riêng cho người đi bộ của tập đoàn Lý thị ở Thông Thành đã được hoàn công giai đoạn đầu, phía sau còn gai đoạn hai và giai đoạn ba nữa.
Cùng Hồ Lôi nói chuyện điện thoại, Trương Nhất Phàm đau đầu không biết nên mang cái gì đến chỗ Bí thư Lâm? Tết năm nay chắc chắn không thể đến chúc tết ông ta rồi, mình phải lên thủ đô.
Chỉ có điều ngoài rượu và thuốc ra, cũng chẳng có gì có thể mang đến đó cả. Những cái kia chắc ông ta cũng chẳng thích lắm.
Thôi thì cứ như cũ vậy, mua vài thứ thuốc bổ cho người trung niên, rồi mang theo bốn tút thuốc, hai bình rượu Mao Đài. Còn Lâm Uyên thì sao nhỉ? Cô gái này lớn rồi, quả thực thật khó mà tặng quà phù hợp.
Chính vì thế mà hắn nghĩ ngay đến Lưu Hiểu Hiên, liền gọi điện thoại qua đó:
- Anh có quen một cô gái con gái của lãnh đạo, hơn 20 tuổi, vẫn còn là sinh viên. Em chọn giúp anh hai bộ quần áo hàng hiệu đẹp đẹp một chút nhé. Lát anh qua anh lấy.
Tối hôm qua hai người cùng nhau cuồng loạn như vậy, Lưu Hiểu Hiên vẫn còn nằm ườn trên giường, không muốn động đậy. Nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn mình giúp chuyện đó, liền lập tức đồng ý. Tặng quà cho lãnh đạo đương nhiên phải là đồ tốt rồi, chính vì thế mà cô đánh xe đến cửa hàng độc quyền thời trang nữ của thành phố Đông Lâm, chọn hai bộ Armani.
Buổi chiều 6 giờ rưỡi, Trương Nhất Phàm gọi Liễu Hải chuẩn bị xuất phát, đến dưới tầng khu nhà của Lưu Hiểu Hiên nhận lấy hai bộ quần áo, trong lúc vô ý nhìn thấy dáng đi của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm không nhịn nổi muốn bật cười.
Lưu Hiểu Hiên lườm hắn một cái, nhìn thấy Liễu hải trên xe, cũng không nói năng gì liền quay người đi lên lầu.
Ở ngoài đường, đã thấy Hồ Lôi và Băng Băng đang chờ ở đó từ lâu rồi, bốn người vội vàng hướng về phía Thông Thành mà đi.
Sau khi đến Thông Thành, Hồ Lôi và Băng Băng đến thẳng khách sạn, còn Trương Nhất Phàm và Liễu Hải đến nhà của Bí thư Lâm.
Vẫn giống như lúc trước, Trương Nhất Phàm xách đống đồ lên tầng, đến trước cửa nhà Bí thư Lâm bấm chuông. Lâm Uyên mở cửa, sau khi trông thấy Trương Nhất Phàm, cô ta cũng không có dáng vẻ vui mừng như lúc trước nữa, mà chỉ nói một câu:
- Anh đến rồi à, bố em không có nhà.
Trương Nhất Phàm đương nhiên là biết Bí thư Lâm không có nhà, ông ta đang ở khách sạn tiếp đón Trợ lý Kim. Hiện giờ trợ lý Kim chính là thần Tài của huyện Thông Thành, là một nhà đầu tư lớn nhất, chính vì thế mà một Bí thư Huyện ủy như ông ta cũng không dám lên mặt, nếu không sợ người ta lại nói Chính phủ Thông Thành không đủ coi trọng người ta.
Trương Nhất Phàm liền nhân tiện lúc này mà đem quà đến nhà của lãnh đạo.
Vẻ mặt của Lâm Uyên khiến cho Trương Nhất Phàm có chút bất ngờ. Nhưng hắn vẫn cười cười, thay giày rồi đi vào trong phòng.
Vợ của Bí thư Lâm đang nấu cơm, bà từ trong bếp chạy ra, trông thấy Trương Nhất Phàm, trên mặt lập lức tươi tỉnh:
- Nhất Phàm, cậu đến rồi à. Lâm Uyên, mau pha trà đi.
Lâm Uyên bĩu môi, giống như đang ấm ức điều gì, ừ một tiếng rồi đi rót trà cho Trương Nhất Phàm, đặt trước mặt hắn rồi bước về phòng. Vợ của Bí thư Lâm nhìn theo bóng dáng con gái một cách kỳ lạ, con nha đầu này hôm nay làm sao vậy nhỉ?
Trước đây khi thấy Trương Nhất Phàm, lúc nào nó cũng mừng rỡ, thế mà hôm nay sao lại thế không biết?
Cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó, hàng năm lúc nào Trương Nhất Phàm cũng đem rất nhiều quà đến tặng, nên vợ của Bí thư Lâm cũng đã quen rồi, bà luôn tự nhủ trong lòng: Lâm Đông Hải làm quan bao nhiêu năm như vậy, người đến tặng quà biếu tiền cũng không phải ít, nhưng người chân chính có tình có nghĩa chỉ có mình Trương Nhất Phàm. Đến giờ Lâm Đông Hải vẫn còn làm Bí thư huyện ủy ở Thông Thành, còn hắn đã chạy lên đến thành phố rồi.
Mẹ Lâm Uyên năm xưa cũng đã chấm Trương Nhất Phàm, trước đó không lâu cũng đã nghe nói hắn đã đính hôn nên trong lòng không khỏi thầm tiếc. Trông thấy đồ của Trương Nhất Phàm mang đến rất nhiều, bà liền lên tiếng trách:
- Cái cậu này, lần nào đến cũng mang đến nhiều đồ như vậy, nếu như để cho ông Lâm mà biết, thế nào cũng sẽ phê bình.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Không sao ạ, năm nay tết chắc tôi không đến chúc tết mọi người được, nên muốn tranh thủ đến sớm hơn một chút, cũng không có gì nhiều mà.
- Còn nói không có gì. Lần nào cũng tốn bao nhiêu tiền, tôi thấy ngại quá. Để đến lúc tôi nói với ông Lâm, sau này có đến thì đến, coi như là người trong nhà với nhau, không nên câu nệ nhiều quá!
Sau đó bà hướng vào phòng con gái nói vọng:
- Lâm Uyên, con ra đây nói chuyện cùng tiểu Phàm một chút.
Lâm Uyên lúc này lại bĩu môi, đi từ trong phòng ra. Sau khi liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, liền ngồi xuống ghế, hai tay cầm điều khiển bật ti vi, nhưng tâm hồn để tận đâu đâu.
Trương Nhất Phàm lấy ra hai bộ quần áo nói với Lâm Uyên:
- Lâm Uyên này, đây là quà năm mới của anh tặng em. Đi thử đi xem có vừa không để còn đi đổi.
Lâm Uyên liếc một cái, cũng vẫn không hề nhúc nhích. Khi ánh mắt lướt qua Trương Nhất Phàm, trong đó không có ý gì gọi là tình nguyện đi thử cả. Trương Nhất Phàm không hiểu, mình đã làm gì để cho cô ta giận nhỉ. Vì thế mà hắn hỏi:
- Em sao vậy? Có phải bị ai bắt nạt không?
Lâm Uyên nhìn hắn, cũng vẫn không nói không rằng, chỉ lúc lắc cái chân, cúi gằm đầu xuống.
Trương Nhất Phàm lại càng không hiểu, liệu có phải sau khi tan học mình đã không đến đón cô ta?
Trước kia khi còn làm thư ký, mỗi lần Lâm Uyên nghỉ học, đều do hắn đi đón cô ta. Hôm nay bận quá, nên đã quên mất. Trông thấy Lâm Uyên không nói không rằng, Trương Nhất Phàm liền uống một ngụm trà, rồi nói:
- Có phải bố em lại nói gì em không?
Lúc này thì Lâm Uyên đã bắt đầu có phản ứng, cô ta lắc lắc đầu, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Mau đi thử quần áo đi, anh sắp phải đi rồi.
Cuối cùng thì Lâm Uyên cũng chịu lên tiếng:
- Em không cần quần áo của anh, anh cầm về đi!
- Sao vậy? Giận anh sao?
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một hồi, cũng không hiểu mình đã sai ở chỗ nào nữa.
Lâm Uyên chống cằm nhìn hắn:
- Anh về mà xem hòm thư của anh, em đã gửi cho anh bao nhiêu là bưu kiện, thế mà tại sao đến một thư cũng không thèm trả lời chứ?
- Ồ?
Hóa ra là vậy. Trương Nhất Phàm bừng tỉnh ngộ. Con gái đúng là con gái, chỉ vì một lý do đơn giản thôi cũng có thể giận được. Hơn nữa càng khiến cho người ta không hiểu nổi, nếu như cô ta mà không nói ra chắc cả đời này hắn cũng không thể nào hiểu được quá.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Em gửi vào hòm thư nào?
- Còn cái nào nữa? Cái trước kia đó.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Em gái ngốc nghếch, anh có còn ở Thông Thành nữa đâu. Hòm thư đó là của mấy năm trước rồi, đã lâu anh không dùng nữa rồi mà. Không phải em có điện thoại sao? Có việc gì thì cứ trực tiếp gọi cho anh là được mà.
Không hiểu sao bỗng nhiên mặt của Lâm Uyên đỏ hồng lên.
Không phải Lâm Uyên không muốn gọi điện thoại, hơn nữa lần đầu tiên gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, đúng vào lúc Trương Nhất Phàm đang trên đường đi đón tiểu phú bà, nên ngữ khí không được hòa nhã cho lắm, vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, điều đó khiến cho Lâm Uyên xấu hổ.
Từ đó về sau, cô ta liền tìm cách kìm nén chính mình, không gọi điện cho Trương Nhất Phàm nữa.
Tâm tư của con gái vô cùng tinh tế, Trương Nhất Phàm cũng không ngờ, chỉ vì một câu như vậy mà Lâm Uyên đã khắc cốt ghi tâm như thế, cô ta hiểu lầm rằng hắn ta lạnh nhạt. Trương Nhất Phàm buông tách trà, hướng vào bếp nói:
- Cô à, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé.
Mẹ Lâm Uyên chạy ra:
- Cái cậu này nói đi là đi ngay sao, không đợi Lâm Đông Hải à?
- Ồ, chúng tôi hôm nay đã hẹn rồi, còn có một vị khách HongKong đang muốn cùng nói chuyện. Chắc tối nay Bí thư Lâm không về ăn tối đâu.
- Ồ, hóa ra vậy! Thế thì tôi không giữ cậu nữa.
Mẹ Lâm Uyên đưa ra đến cửa, trông thấy mặt mày Lâm Uyên đang bí xị ngồi đó, bà ta liền nói:
- Con nha đầu này, bình thường chẳng phải thích nói chuyện với tiểu Trương lắm sao? Hôm nay con làm sao vậy? Người ta đến mà cũng không thèm quan tâm. Chẳng hiểu con làm gì nữa!