Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 24: Tiểu phàm ra oai




Hôm nay Trương Nhất Phàm đã mở một cuộc họp ở thị trấn. Trong cuộc họp, chủ yếu là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân ra chỉ thị làm thế nào để hướng dẫn quần chúng khôi phục sản xuất, giúp bách tính thoát khỏi đói nghèo.



Đợt hạn hán này đã kéo dài hơn suốt nửa năm, tình hình hạn hán đã ảnh hưởng đến hầu hết huyện Thông Thành, trong đó khu vực xung quanh thị trấn Liễu Thủy là nghiêm trọng nhất. Do đó nội dung cuộc họp lần này là khôi phục công tác sản xuất sau thiên tai.



Theo thông lệ của nhưng năm trước, khi mùa thu đến, sẽ có một đợt mưa lớn, các cán bộ trong vùng sẽ hiểu và thúc đẩy sản xuất như thế nào, đây là một vấn đề đáng lo lắng.



Bí thư Phong cũng đã lấy thị trấn Liễu Thủy ra làm ví dụ, nhưng trong cuộc họp đã làm mờ nhạt công lao của Chủ tịch trấn Trương Nhất Phàm, chơi trò tráo trở, ngang nhiên ca tụng Bí thư Trần Trí Phú của thị trấn Liễu Thủy.



Dù sao thì sự lãnh đạo của Đảng là trên hết mà! Các ban ngành chính phủ cho dù có làm tốt đến mấy, cũng là do Đảng có phương pháp lãnh đạo. Ở cuộc họp này, Trần Trí Phú trở thành nhân vật trung tâm, bản báo cáo cũng là của anh ta làm.



Lúc đầu khi Trần Trí Phú nhận được nhiệm vụ này, anh ta ít nhiều có chút không vững tâm. Trần Trí Phú liền cùng Trương Nhất Phàm, hai người thảo luận. Trương Nhất Phàm còn khuyên anh ta nghe theo bố trí của lãnh đạo. Nói cho cùng công trình tu sửa thủy lợi lần này, Trần Trí Phú cũng không thể không có công lao gì được.



Tổ chức nhân lực, tăng cường việc tuyên truyền, điều phối các nguồn tài nguyên, có khi còn phải làm công tác tư tưởng cho quần chúng nhân dân, Trần Trí Phú không dám khinh nhẹ. Hơn nữa anh ta lại là Bí thư Đảng ủy thị trấn, do đó anh ta làm bản báo cáo thực ra là lẽ đương nhiên.



Sau cuộc họp, Trương Nhất Phàm vỗ vai Trần Trí Phú nói:



- Bí thư Trần, nếu tôi đoán không sai thì anh sắp có thể thăng chức rồi.



Trần Trí Phú cười gượng đáp lại:



- Chủ tịch thị trấn Trương, anh không nên cười tôi, không phải là tôi được hưởng công lây của anh à. Nếu không có anh, sẽ mãi mãi không có người nghĩ đến ý tưởng hệ thống dẫn nước Thông Tề. Quả thực công lao lần này phải là của anh, tôi có tiếng mà không có miếng thôi.



- Cùng là người một nhà, đừng nói khách sáo như vậy, miễn là vì nhân dân làm chuyện có ích, cũng không uổng làm quan phụ mẫu. Con đường phát triển của thị trấn Liễu Thủy sau này còn dài. Bí thư Trần, sau khi trở về thị trấn Liễu Thủy, tôi muốn triệu tập cán bộ thôn của một số thôn xung quanh thị trấn, mở một cuộc họp nhỏ.



- Ồ? Anh lại có ý tưởng mới đấy à?



Trần Trí Phú vừa mới mở cửa xe, đang chuẩn bị lên xe, nghe được lời này lại ngừng lại.



Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lát:



- Tôi chỉ có một ý tưởng, mang mấy trăm mẫu đất xung quanh thị trấn gom lại thành cả khu vực đất trồng rau lớn nhất huyện Thông Thành, thậm chí là lớn nhất thành phố Đông Lâm. Ở thị trấn Liễu Thủy này không thích hợp để thu hút đầu tư, chúng ta chỉ có thể dựa vào nguồn tài nguyên của mình để phát triển, làm các dự án nông nghiệp. Chỉ có điều ý tưởng này còn chưa hoàn thiện, phải trở về thảo luận bàn bạc một chút.



Trần Trí Phú mắt sáng lên, trong cuộc họp vừa mới nhắc tới việc này, Trương Nhất Phàm đã lập tức nghĩ đến tình trạng hiện tại của thị trấn Liễu Thủy. Một Bí thư như mình còn chìm đắm trong niềm vui sướng của bản báo cáo vừa rồi, thì Trương Nhất Phàm đã sớm lập ra kế hoạch tiếp theo. Trần Trí Phú không thể không thán phục.



Lập luận thật vững chắc, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Lần này đúng là đã phải hưởng ké công lao của hắn rồi.



Nhắc đến khu vực đất trồng rau, lại là vấn đề kinh phí. Mà cái thị trấn Liễu Thủy thiếu, luôn là về nguồn tài chính.




Trong đầu Trần Trí Phú xuất hiện muôn vạn loại ý nghĩ, trong lòng có một ít hổ thẹn với Trương Nhất Phàm.



- Nói vì dân phục vụ, tôi chỉ khâm phục một người, người anh em Nhất Phàm. Anh quyết định là được rồi. Trần Trí Phú sẽ ủng hộ anh hết mình!



Hai người cười với nhau, đang định lên xe thì máy nhắn tin của Trương Nhất Phàm lại vang lên.



- Cũng không biết là ai? Tôi đi trả lời điện thoại.



Trương Nhất Phàm quay người lại đi đến trạm điện thoại công cộng cách đó không xa. Trần Trí Phú nhìn theo bóng dáng của hắn, không ngừng suy xét tâm tính của Trương Nhất Phàm.



Trong cuộc họp ban nãy, Bí thư Phong rõ ràng có ý chèn ép, Trương Nhất Phàm lại có thể không thèm để ý đến chuyện này, toàn tâm toàn ý vì dân, quả thực không phải đơn giản!



Trần Trí Phú nhìn bóng dáng của hắn rất lâu, nhưng thế nào cũng đoán không ra suy nghĩ của Trương Nhất Phàm.



Một lúc sau Trương Nhất Phàm trở lại, hắn nói với Trần Trí Phú đang ngồi trong xe:



- Ngại quá, tôi có một người bạn đến đây, e rằng hôm nay không trở về được.




Trần Trí Phú mỉm cười nói,



- Không có gì, không có gì, anh đi đi. Dù sao trong hai này thị trấn Liễu Thủy cũng không có việc gì to tát đâu, cứ cho hai ngày nhàn rỗi đi!



Trần Trí Phú vẫy tay Trương Nhất Phàm, rồi gọi Tiểu Lưu khởi động xe.



Đợi Trần Trí Phú đi khuất, Trương Nhất Phàm mới vỗ vỗ vào đầu mình,



- Thật đáng chết, sao mình có thể quên hôm nay là sinh nhật của mẹ.



Một chiếc xe Porsche màu đỏ lướt tới, không kiêng nể dừng ngay cạnh người Trương Nhất Phàm, cửa kính từ từ trượt xuống, Đổng Tiểu Phàm đeo kính râm đắc ý nhô đầu ra,



- Thấy thế nào? Kĩ thuật của em tiến bộ lên nhiều chứ?



- Tạm được!



Trương Nhất Phàm lên xe, với những ánh mắt hâm mộ của người đi đường, chiếc Porsche rất hợp thời trang và phong cách lướt qua.




- Nhìn kìa! Porsche đấy!



- Ôi, mẹ ơi, đúng là Porsche thứ thiệt rồi.



- Còn là xe thể thao nữa chứ! Chậc chậc, ghê gớm thật.



Nghe thấy người qua đường khen không dứt miệng, Đổng Tiểu Phàm nở một nụ cười quyến rũ, thần thái dâng trào. Nhìn khiến Trương Nhất Phàm tâm tư dao động, con bé này càng ngày càng có sức hấp dẫn, thời niên thiếu với bây giờ khác nhau một trời một vực. Ánh mắt của Trương Nhất Phàm vô tình lướt qua bộ ngực của Đổng Tiểu Phàm đang gắn đai an toàn, dưới áp lực của dây an toàn, hai quả đồi nhô cao đầy hấp dẫn, cực kỳ cám dỗ như châu tròn ngọc sáng vậy, thật là làm người ta không thể ngừng ham muốn được.



Bộ ngực nhô lên như vậy làm Trương Nhất Phàm không thể không nhớ tới hình ảnh của Liễu Hồng khi cho con bú. Bộ ngực mềm mại đẫy đà dần dần hiện ra như trước mắt.



Ngực của Liễu Hồng là hình bán cầu, đang trong thời kì cho con bú, không chỉ lớn hơn bình thường mà còn đầy đặn đẫy đà. Bộ ngực này của Đổng Tiểu Phàm sẽ là cỡ nào đây? Trương Nhất Phàm không ngừng suy nghĩ trong đầu về những đường cong của Đổng Tiểu Phàm dưới bộ quần áo kia.



Đổng Tiểu Phàm đang lái xe, làm sao có thể ngờ được Trương Nhất Phàm đang có mưu mô gây rối đối với bộ ngực của cô. Cô bỏ kính mắt xuống, tiện tay đặt ở bên cạnh ghế ngồi.



- Hôm nay là sinh nhật của dì Tô, đứa con hiếu nghĩa như anh đã chuẩn bị món quà gì rồi?



Trương Nhất Phàm đang say sưa suy nghĩ, căn bản là không có nghe những lời của Đổng Tiểu Phàm. Lúc Đổng Tiểu Phàm bỏ kính râm, dây an toàn vắt ngang qua ngực làm cho nút áo bung ra. Trong khoảng thời gian thoáng chốc lúc Đổng Tiểu Phàm cử động, Trương Nhất Phàm nhìn thấy rõ nét cảnh xuân sắc ở giữa khe hở trên chiếc áo đó.



Ước chừng chỉ to bằng nắm tay, trắng như tuyết. Màu trắng thuần khiết của chiếc áo ngực làm lộ ra làn da vô cùng mê hoặc lòng người. Cùng với sự ghồ ghề của con đường, bộ ngực của Đổng Tiểu Phàm tựa như đôi thỏ trắng sợ hãi, nhảy hoảng loạn lên vài cái.



Xe đi đường nhấp nhô lên xuống, trong xe sóng lớn cuốn trào mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nhìn thấy chỗ mê người như thế này của Đổng Tiểu Phàm nên không khỏi ngẩn ngơ thẫn thờ.



- Anh đang nhìn cái gì thế?



Cuối cùng Đổng Tiểu Phàm đã nhìn ra sự khác thường của Trương Nhất Phàm. Cho dù hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô ta vẫn nắm bắt được đúng chỗ đáng ngờ. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực của mình một nút áo bị tuột, lộ ra bộ ngực, chí ít là bị lộ ra một nửa. Từ vị trí góc nhìn của Trương Nhất Phàm thì có thể chiêm ngưỡng toàn bộ một cách rõ ràng. Đổng Tiểu Phàm tức giận, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, hung hăng phanh xe dừng lại ngay bên đường. Lập tức hét lên như sư tử Hà Đông,



- Trương Nhất Phàm! Anh thật quá đáng.



Trời! Đã hiện ra nguyên hình, Trương Nhất Phàm cười ngượng ngùng nói:



- Đừng hiểu lầm, thực ra anh không nhìn thấy gì cả.



- Anh còn nói nữa!



Bộp! Đổng Tiểu Phàm cầm hộp khăn giấy trong xe tức giận đập tới.