Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 229: Tôi không phải thứ gì cả!




Trương Nhất Phàm vừa tỉnh dậy, liền phát hiện ra vết thương trên người làm hắn đau không thể chịu được.



“Mẹ nó, chỉ cần động một chút, lưng với hông đã đau dữ dội như vậy. Đây là lần thứ hai mình bị thương, cũng trách mình quá sơ ý, không ngờ lại bị mấy tên ăn cắp vặt đánh lén. Nếu không phải mình mạng lớn, Liễu Hải đến kịp thời, chỉ sợ sớm đã đi rồi.”



Nhưng những điều đó lại càng khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng Trương Nhất Phàm, “Cái ác tất phải trừ, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Ở cái đất huyện Sa này, ông đây còn phải quản cho yên mới được.”



Về những gì hắn đã làm trong mấy năm nay, Trương Nhất Phàm không hề hối hận. “Ông Ôn Trường Phong vì muốn chỉnh đốn tình hình huyện Sa đã trả giá bằng mạng sống của mình, mình thiểu chút nữa cũng nối gót ông ấy rồi. Xem ra cái ác ở huyện Sa này còn vượt xa cả Thông Thành.”



Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ xem phải làm sao để lập lại thế cục này, thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đổng Tiểu Phàm vẻ mặt bình tĩnh bước vào.



- Anh tỉnh rồi à?



Đổng Tiểu Phàm hỏi một tiếng rồi ngồi xuống bên giường.



Trương Nhất Phàm bỗng nhiên phát hiện ra, sắc mặt bà chủ nhỏ có chút bất thường thì phải? “Có phải lại có người nói gì với cô ấy không?”



Ở bên cạnh cô gái này lâu như vậy, tâm tư của Đổng Tiểu Phàm sao có thể qua mắt được hắn chứ? Trương Nhất Phàm hỏi:



- Em làm sao vậy? Lại không vui à?



- Không có!



Đổng Tiểu Phàm đáp lại một tiếng, nhìn thấy cái túi đựng nước tiểu ở dưới giường đã đầy, cô liền cầm lấy một cái chậu, rồi nói:



- Em đi thay cái khác.



- Không cần đâu, gọi y tá đến đi!



Trương Nhất Phàm cảm thấy rất ngượng ngùng. Nhưng bản thân hắn lại không thể cử động được, liền vội gọi một tiếng, muốn ngăn Đổng Tiểu Phàm. Đây là phòng bệnh thuộc dạng VIP của bệnh viện, các y tá sẽ đến xử lý giúp, chỉ cần ấn công tắc ở đầu giường là được.



Đổng Tiểu Phàm liếc hắn một cái, nói:



- Anh rất thích gọi y tá giúp anh phải không? Vậy em giúp anh gọi y tá.



Nói rồi, Đổng Tiểu Phàm liền có chút tức giận đẩy cửa đi ra ngoài.



Chỉ một lát sau, một y tá trẻ bước vào, nói:



- Ai da, thật sự đầy rồi. Nước tiểu của anh nhiều thật đấy, vừa mới thay không lâu mà.



Các y tá ở bệnh viện cũng thật là, đối với chút chuyện nam nữ này, họ đã thấy nhiều rồi. Vì vậy nói những điều này cũng không thấy ngại ngùng gì.



Cô y tá trẻ xem ra mới mười mấy tuổi lấy một cái chậu, đem nước tiểu trong bao đổ ra chậu một cách gọn gàng, rồi bưng cái chậu vào nhà vệ sinh. Trông thấy cô ta rửa tay xong đi ra, vén tấm chăn đang đắp trên người Trương Nhất Phàm lên, đưa tay sờ một chút lên lưng hắn.



- Anh nằm yên không được hoạt động nhiều, cần gì cứ ấn chuông là được rồi.



Lúc Trương Nhất Phàm gật đầu, nữ y tá trẻ này lại đưa tay ra, vừa kéo chiếc quần lót rộng thùng thình của Trương Nhất Phàm, vừa nói:



- Đó là bạn gái anh hả? Quần tụt rồi, cậu nhỏ của anh cũng ra ngoài rồi, mà không giúp anh mặc lại.



Vừa nghe đến đó, Trương Nhất Phàm lập tức muốn nhảy lầu. Đổng Tiểu Phàm đang đứng tựa ở cửa, không nhịn được bật cười lớn. Cô y tá trẻ này cũng không để ý cái thứ kia, lúc giúp Trương Nhất Phàm chỉnh lại quần lót, không cẩn thận đụng phải phía trên, cô ta liền há hốc miệng ngạc nhiên:



- Nói nó nhỏ nó liền hưng phấn luôn, thoáng cái đã lớn thế này.



- Phụt phù ——



Đổng Tiểu Phàm cuối cùng cũng không nhịn được, che miệng bật cười. Cô em y tá này đúng là bạo dạn, thật hết cách. Thấy người ta chỉnh xong quần, đắp lại chăn, đi ra ngoài như không có chuyện gì. Trương Nhất Phàm nhất thời dở khóc dở cười, “Trời ạ! Cũng không đến mức phải đối xử với tôi như vậy chứ!”



Hắn thề, nếu có một đứa con gái, tuyệt đối sẽ không cho nó học y. Hắn nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm vẫn dựa vào cửa che miệng cười trộm, liền hung hăng trừng mắt nói:



- Còn cười nữa, buồn cười lắm sao?



Tâm trạng Đổng Tiểu Phàm có vẻ tốt lên nhiều, khinh khỉnh liếc Trương Nhất Phàm một cái:



- Không phải anh thích y tá trẻ lắm sao?



Trương Nhất Phàm không nói gì nữa, bởi vì hắn nghe ra được có vị chua trong câu nói của Đổng Tiểu Phàm, chắc chắn là cô gái này lại ghen rồi.



Phụ nữ thật không có đạo lý, lúc nào họ tức giận, bạn vĩnh viễn không thể biết được.



Lúc này, bọn Hồ Lôi vừa đi ăn cơm về:



- Tiểu Phàm, cô cũng đi nghỉ một chút đi! Ở đây có chúng tôi rồi.



Đổng Tiểu Phàm liền đáp:



- Vậy ngày mai tôi lại đến.



Nói xong, liếc Trương Nhất Phàm một cái rồi cầm túi xách rời đi.



Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm đã đi khỏi, Hồ Lôi liền cười gian với Trương Nhất Phàm, nói:



- Anh Phàm, anh phải cẩn thận chút, lúc nãy Thẩm Uyển Vân gọi Tiểu Phàm ra ngoài, hai người nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, anh nói xem hai người bọn họ có khi nào liên kết lại chơi khăm anh không?



Trương Nhất Phàm hiểu rồi, “Hóa ra là con bé Thẩm Uyển Vân kia đã đi tìm Tiểu Phàm nói thẳng rồi ư? Thảo nào lúc nãy Đổng Tiểu Phàm có chút tức giận, ghen đến đáng sợ như vậy. Chỉ có điều không biết kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện như thế nào? Thẩm Uyển Vân cũng không về cùng cô ấy, có phải trong cuộc tỷ thí ban nãy đứt rồi phải không? Đổng Tiểu Phàm chắc không dũng mãnh như vậy chứ?”



Trong lúc Trương Nhất Phàm đang mải suy đoán kết quả, Thẩm Uyển Vân liền xuất hiện ở cửa phòng bệnh, giống như đã bàn bạc trước với Đổng Tiểu Phàm vậy.



Hồ Lôi liền đứng lên, ôm lấy vai Băng Băng, nói:



- Tối nay không có việc của chúng ta nữa rồi, bà xã, chúng mình cũng đi thư giãn một chút đi.



Sau đó gã liền nói với Ôn Nhã và Liễu Hải:



- Đi thôi! Các người không sợ điện cao áp sao? Sẽ đốt cháy các người đấy.



Liễu Hải lúc này mới quay sang Trương Nhất Phàm từ biệt:



- Anh, bọn em đi đây.



Ôn Nhã cũng nhìn Trương Nhất Phàm cười cười rồi rời đi.



Nhìn thấy mấy người đó đều rời đi rồi, Thẩm Uyển Vân liền đóng cửa lại, mỉm cười duyên dáng nói:



- Tướng công, tối nay em ở đây với anh.



- Em đã nói với cô ấy những gì?



Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân cười vui vẻ như vậy, Trương Nhất Phàm liền hỏi.



- Không có. Có thể nói gì chứ?



Thẩm Uyển Vân giả vờ rất giống, giống như căn bản không hiểu Trương Nhất Phàm đang ám chỉ điều gì.



Cô gái này rất thông minh, Trương Nhất Phàm nào có chịu tin cô như vậy? “Lúc nãy bọn Hồ Lôi rõ ràng đã nhìn thấy, cô ấy còn giả vờ. Nếu cô ấy không tìm Đổng Tiểu Phàm nói chuyện, thì tại sao Đổng Tiểu Phàm lại tức giận? Hơn nữa lúc nãy còn đi rất vui vẻ nữa? Phải chăng giữa hai người bọn họ có thỏa thuận nào đó, muốn đem mình chia sẻ? Hay là Đổng Tiểu Phàm rút lui rồi? Cái vẻ giả ngây giả ngô của Thẩm Uyển Vân khiến mình không tài nào đoán ra được.”



- Đừng giả vờ nữa, có người đã nói với anh rồi, em gọi Tiểu Phàm ra ngoài, đã nói những gì vậy?



Thẩm Uyển Vân ngồi xuống bên giường, nhướn mày nói:



- Muốn biết sao?



- Còn giả vờ nữa, anh… anh…



Trương Nhất Phàm cũng không biết nên trừng phạt con bé này như thế nào. Thấy Trương Nhất Phàm nửa ngày “anh” không nói tiếp, Thẩm Uyển Vân liền vui vẻ nói:



- Không phải gãy rồi chứ? Giờ anh là cá nằm trên thớt, chính cung nương nương nói rồi, tối nay cô ấy nhượng quyền cho em, để em trừng trị anh, tránh về sau anh lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.



Trương Nhất Phàm buồn bực nói:



- Cũng không biết lúc trước là ai liều mạng quyến rũ người ta, còn nói không biết ngượng.




- Đúng rồi! Chính là em quyến rũ anh đấy, ai bảo anh không khống chế được? Gái đẹp trên đời nhiều như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều quyến rũ anh thì anh liền lên sao?



Thẩm Uyển Vân cả vú lấp miệng em, khiến Trương Nhất Phàm không nói lại được.



Thẩm Uyển Vân luồn tay vào chăn, cười hì hì, nói:



- Để em xem xem, cái đồ chơi kia có bị người ta cắt mất không nào?



Nói xong, một bàn tay liền thò vào trong quần Trương Nhất Phàm. Muốn chết à, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy chỗ đó, Trương Nhất Phàm toàn thân kích động, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khắp người truyền đến một cơn đau nhức.



- Ui da ——



Thẩm Uyển Vân hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại:



- Anh không cần phản ứng mãnh liệt như vậy chứ, đã là vợ chồng rồi mà.



Trương Nhất Phàm đau đến há miệng:



- Em muốn hại chết anh hả? Đừng có động tay động chân nữa, cái nhà cô này.



- Em đâu còn là cô gì nữa, sớm đã bị anh biến thành thiếu phụ rồi.



Thẩm Uyển Vân cầm lấy con dao nhỏ, thuận tay gọt táo.



- Hôm nay để giành quyền chăm sóc một đêm, đến cơm em cũng chưa ăn đâu.



Vừa gọt được nửa quả táo thì cô liền cắn một miếng. Trương Nhất Phàm liền kinh ngạc nhìn cô.



“Thật man rợ quá! Hình như lúc nãy cô ấy sờ chỗ đó còn chưa rửa tay.”



Thẩm Uyển Vân vừa cắn được một miếng, đột nhiên nhăn nhăn mũi:



- Ừm, mùi gì vậy nhỉ, hình như không —— a —— quên chưa rửa tay!



Ngay lập tức nghe thấy cô kêu thảm một tiếng rồi xông thẳng vào nhà vệ sinh.



Trương Nhất Phàm từ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, đã mấy ngày chưa tắm rồi, toàn thân nồng nặc mùi thuốc. Thẩm Uyển Vân lúc nãy sờ vào chỗ đó, một tay dính đầy mùi, một miếng này cắn xong, lập tức liền ngửi thấy mùi.



Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân như vậy, Trương Nhất Phàm rất vui. Nhưng hắn không dám cười to, nếu không vết thương sẽ rất đau.



Thẩm Uyển Vân hung hăng trừng mắt nhìn hắn:



- Anh còn dám cười à, thối như vậy, lần sau không thèm sờ nữa.




Trương Nhất Phàm nói:



- Anh cũng không biết mấy ngày rồi chưa tắm, không ngờ em lại còn có sở thích này.



- Sở thích cái đầu anh, còn cười nữa tối nay em sẽ tra tấn cho anh chết luôn. Mở phim đen cho anh xem đến sáng, cho dục vọng thiêu đốt anh chết luôn.



Bộ dạng hung tợn của Thẩm Uyển Vân đúng là có thể dọa chết người.



Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, cô lại lẩm bẩm:



- Thực không hiểu nổi, mấy người nước ngoài làm thế nào mà có thể ăn thứ đồ chơi đó nhỉ?



Trương Nhất Phàm liền nghe ra được, cô ấy đang nói đến những tình tiết trong phim đen.



“Sao lại còn là một cô gái xấu xa nữa chứ? Ôi! Vẫn là Đổng Tiểu Phàm trong sáng, Thẩm Uyển Vân quả thực là một con tiểu ác ma.”



Thẩm Uyển Vân ngồi xuống, lại gọt táo. Trương Nhất Phàm không kìm nổi, hỏi:



- Rốt cuộc em đã nói gì với cô ấy?



Thẩm Uyển Vân quay đầu đi, nói:



- Không nói cho anh biết. Mai anh đi mà hỏi cô ấy.



Xem ra cô gái này sẽ không nói cho mình biết, Trương Nhất Phàm liền nhắm mắt lại, không thèm để ý đến cô nữa. Trong lòng lại suy nghĩ, Thẩm Uyển Vân rốt cuộc đã dùng mưu kế gì? Mà lừa được Đổng Tiểu Phàm trong sáng?



Nghĩ tới nghĩ lui, lại có chút lo lắng, “Đổng Tiểu Phàm sẽ không vì chuyện này mà quay lại Mỹ lần nữa, vĩnh viễn không gặp mình nữa chứ? Không được, vẫn nên gọi điện thoại xem giọng điệu cô ấy thế nào.”



Trương Nhất Phàm nói:



- Lấy điện thoại cho anh.



Thẩm Uyển Vân cũng không để ý, lấy điện thoại trên tủ đầu giường đưa cho hắn:



- Có cần em giúp anh bấm số không?



Trương Nhất Phàm không để ý cô nữa, nhấn số điện thoại nhà Đổng Tiểu Phàm.



Đổng Tiểu Phàm vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Mấy ngày nay cô mệt quá, xương cốt thực như muốn rời ra từng mảnh. Ngủ cũng không có chỗ ngủ, mệt rồi liền nằm bò ra bên giường chợp mắt một lúc. Khó khăn lắm mới tìm được một kẻ chết thay, nhân cơ hội này, cố gắng suy nghĩ một chút về tương lai của ba người.



Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô đoán là của Trương Nhất Phàm, cô liền hỏi thẳng:



- Muộn như vậy rồi, gọi gì nữa, còn không nghỉ ngơi đi?



Giọng điệu như đang quở trách trẻ con không nghe lời vậy.



Trương Nhất Phàm trong lòng có chút bất an, “Bà chủ nhỏ còn đang giận sao?”



Hắn nói:



- Không sao, anh chỉ muốn xem xem em về đến nhà chưa.



- Bên cạnh anh không phải có mỹ nữ rồi sao? Còn nhớ đến em làm gì nữa?



Cái giọng điệu giấm chua kia, làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy rất xấu hổ. Hắn thấy Thẩm Uyển Vân đang nhìn mình, lại không biết phải an ủi cô ấy thế nào, chỉ nói:



- Em cũng mệt rồi, ngủ sớm đi!



Đổng Tiểu Phàm liền gác máy. Nghe thấy tiếng gác máy, trong lòng Trương Nhất Phàm lạnh dần lạnh dần, mơ hồ có chút bất an.



- Cô ấy vẫn còn giận à?



Thẩm Uyển Vân cắn quả táo, ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Nhất Phàm.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:



- Anh sắp bị bọn em hành hạ đến chết rồi.



- Xì! Em thấy anh hạnh phúc chết đi được thì có, nói không chừng chuyện này có thể xoay chuyển cũng nên, nếu không cô ấy có thể để em đến chăm sóc anh sao?



Thẩm Uyển Vân cắn thêm một miếng táo, nói:



- Thực ra em cũng biết, cướp được thứ gì của người ta, còn hi vọng người ta cười với mình sao? Tuy nhiên anh yên tâm đi, cùng lắm để em chịu uất ức một chút sẽ không để chính cung nương nương bị ức hiếp đâu.



Trương Nhất Phàm kháng nghị:



- Tôi không phải thứ gì cả!



(Câu này trong tiếng Trung dùng để mắng người)



- Em biết, ý nghĩa như nhau thôi.



Thẩm Uyển Vân trả lời.



Trương Nhất Phàm té xỉu…