Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 226: Tiểu phàm trở lại




Trải qua sự cố gắng của nhóm chuyên gia ở tỉnh, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng thành công. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm đầu bị thương nặng, tạm thời chưa thể tỉnh dậy được.



Hai chuyên gia và viện trưởng tỉnh từ phòng phẫu thuật đi ra, cả người đều ướt đẫm.



Viện trưởng Lý cùng ba người đi ra từ phòng phẫu thuật, chân thành cảm tạ nói:



- Cảm ơn! Cảm ơn các anh đã đến, nếu không dựa vào kỹ thuật của bệnh viện chúng tôi thì không biết kết quả sẽ như thế nào.



Viện trưởng tỉnh khoát tay:



- Không cần khách khí, bệnh viện các anh kỹ thuật không tồi, chỉ cần có một số thiết bị cần thiết, một vài thứ đã quá lạc hậu.



Hồ Lôi nghe nói ca phẫu thuật của Trương Nhất Phàm khá thành công, ngay lập tức kêu Băng Băng chuẩn bị phong bao cho họ. Viện trưởng tỉnh liên tục xua tay:



- Không được, không được. Đây là trách nhiệm của chúng tôi, cứu sống người bệnh là điều căn bản của người thầy thuốc. Chỉ có điều bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, tôi thấy nếu có điều kiện, ngày mai đem cậu ấy chuyển lên bệnh viện trên tỉnh. Dù sao ở đó điều kiện tương đối tốt, thiết bị cũng khá tiên tiến, sẽ có hỗ trợ lớn đối với sự bình phục của cậu ấy.



Đường Vũ lại hỏi:



- Khi nào thì cậu ấy có thể tỉnh lại.



- Cái này rất khó nói, có lẽ là bốn năm tiếng, có thể mười mấy tiếng. Chắc là sẽ rất nhanh, không có vấn đề gì lớn.



Nghe được tình hình của Trương Nhất Phàm vẫn tốt, mọi người đều an tâm rồi.



Có người bèn giới thiệu:



- Đây là bí thư Trịnh của chúng ta.



- Ô, đến cả bí thư cũng đến rồi, có thể thấy các anh rất coi trọng chuyện này. Bộ máy lãnh đạo ở huyện Sa các anh thật đoàn kết.



Viện trưởng tỉnh cười cười nói, sau đó mọi người lần lượt từ biệt.



- Vậy chúng tôi không làm phiền nữa xin phép về trước. Hình như chủ tịch Trương còn chưa biết chuyện này, tôi phải trở về báo cáo chuyện này cho ông ấy.



Cùng tạm biệt mọi người, viện trưởng đi trước, để lại hai vị chuyên gia ở lại quan sát trong hai mươi bốn giờ. Nếu như trong vòng hai mươi bốn giờ không có việc gì thì hoàn toàn yên tâm.



Đường Vũ liền nói với Trịnh Mậu Nhiên:



- Bí thư Trịnh, các ngài cứ về trước đi! Nếu chủ tịch Trương đã không có chuyện gì thì mọi người cứ về nhà nghỉ ngơi đi.



Trịnh Mậu Nhiên liền nói với mọi người:



- Các anh cứ về đi, chủ tịch huyện không có chuyện gì rồi.



Vì thế một vài người liền lục tục ra về. Trịnh Mậu Nhiên nói với Đường Vũ.



- Chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm khắc, truy ra tới tận cùng, không để cho kẻ phạm tội thừa cơ. Những chuyện cổ phong tà khí ở huyện Sa này không thể lặp lại được.



Đường Vũ nói:



- Bí thư Trịnh, việc này tôi đã phản ánh với Trưởng phòng Vương rồi.



- Ừ! Tôi nhắc lại một lần, yêu cầu Vương Bác điều động toàn bộ lực lượng, cẩn thận điều tra phá án và bắt giam. Nhanh chóng cho Chủ tịch huyện một câu trả lời thỏa đáng.



Trịnh Mậu Nhiên nói xong những lời tri kỷ cũng ra về.



Ở lại chỗ này chỉ còn lại Hồ Lôi, Lý Trị Quốc, Đường Vũ và Băng Băng, còn có vài người của Ôn Nhã. Trương Nhất Phàm tỉnh sau khi gây mê, được y tá đưa vào phòng hồi sức cấp cứu, hai vị chuyên gia phải thay phiên trông coi, phải đợi đến khi Trương Nhất Phàm tỉnh lại mới thôi.



Hơn nữa sau khi hắn tỉnh dậy còn muốn chuyển viện, đưa lên bệnh viện trên tỉnh điều trị. Nhìn thời gian đã muộn rồi, hai vị chuyên gia đều mệt chết đi, Hồ Lôi đã kêu Băng Băng đưa cho một triệu tiền bồi dưỡng.



Hai người nói thế nào cũng không chịu, nhưng Hồ Lôi kiên kì khiến hai người vẫn nhận.



Sau đó Hồ Lôi nói:



- Mọi người về trước đi, tôi và Băng Băng trực ở đây.



- Nói gì thế? Chúng tôi nhất định đợi anh Phàm tỉnh dậy mới đi.



Đường Vũ đột nhiên phát hiện không thấy Liễu Hải? Cậu ta đâu nhỉ? Liền hỏi một câu:



- Mọi người có nhìn thấy Liễu Hải không?



- Vừa rồi còn ở đây mà?



Hồ Lôi liền nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Liễu Hải một mình trốn trong góc phòng, bộ dạng như vừa mới khóc. Hồ Lôi đi đến, vỗ vỗ vào vai Liễu Hải:



- Không liên quan đến cậu, cậu không cần tự trách mình.



Nghe được lời này của Hồ Lôi, Liễu Hải càng thêm tự trách:



- Đều là tôi không tốt, không phải tôi quá tự ý thì sẽ không xảy ra chuyện này.



Liễu Hải dùng sức đấm vào vách tường, tinh thần suy sụp.



Nếu như theo lời Liễu Hải mà nói thì chuyện này có thể tránh được. Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, còn trách cứ cậu ta cũng thật vô bổ. Hồ Lôi chỉ biết an ủi:



- Sau này phải chú ý hơn, anh Phàm phúc lớn mạng lớn, lần này cuối cùng cũng thoát được. Đó là việc cậu phải làm chứ không phải là tự trách mình, hơn nữa sau này cần phải bảo vệ anh ấy.



Liễu Hải nước mắt chảy dài, cố gắng gật đầu.



Băng Băng cũng đi tới, nói với Liễu Hải:



- Liễu Hải, anh cùng Ôn Nhã về trước đi, rửa sạch vết máu trên người đi rồi lại đến!



Mấy người cùng nhìn Ôn Nhã, chỉ thấy quần áo trên người Ôn Nhã dính toàn vết máu. Vì thế hai người không nói thêm gì, bèn rời đi.



Đường Vũ gọi điện thoại, gọi bốn người anh em tới giúp mình trực ban.



Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm đã được chuyển tới Bệnh viện Nhân dân tỉnh. Hồ Lôi và Băng Băng, còn có Liễu Hải, Ôn Nhã cùng đi theo. Tần Xuyên cũng đuổi theo sau tới bệnh viện tỉnh. Đường Vũ và Lý Trị Quốc ở lại huyện Sa.



Sau khi chuyển viện, Trương Nhất Phàm có tỉnh dậy một lúc nhưng sau đó lại rơi vào tình trạng hôn mê. Bệnh viện cử ra phòng tốt nhất, làm thành trọng điểm giám sát, hai bốn giờ đều có nhân viên y tế quan sát.



Thẩm Uyên Vân không biết từ đâu biết tin này, vội vàng tới bệnh viện tỉnh, nhìn Hồ Lôi và Băng Băng đều ở đây, cô liền vội vàng hỏi nguyên nhân. Hai người nói lại tình huống đại khái, Thẩm Uyên Vân lập tức trở nên lo lắng đứng dậy, sau đó lại chạy tới hỏi chuyên gia.



Hai vị chuyên gia vẫn quan sát từ huyện Sa đến thành phố, vừa rồi bệnh viện còn mở một cuộc hội thảo, trọng tâm nhấn mạnh chuyện này. Trải qua cuộc thảo luận phân tích của mọi người, cho rằng não bộ đã bị đòn nghiêm trọng tạo nên cú sốc tạm thời.



Hai chuyên gia không ngừng nhìn đồng hồ:



- Dựa vào biểu hiện trên máy, tâm dẫn bình thường. Sóng điện não cũng bình thường, điện tâm đồ bình thường, đợi một lát xem!



Lúc này, Trương Kính Hiên và vợ vội vàng chạy tới, phía sau là Thư kí chủ tịch tỉnh và lái xe. Tô Tú Khanh tiến vào vội vàng hỏi han:




- Nhất Phàm đâu, Nhất Phàm sao rồi?



Hồ Lôi đón tiếp nói:



- Dì Tô, Nhất Phàm không sao rồi. Phẫu thuật rất thành công, đang ở trong phòng hồi sức, dì không nên sốt ruột quá.



Thông tin trong viện rất linh hoạt, nghe nói chủ tịch tỉnh Trương đến đây, viện trưởng liền vội vàng ra nghênh đón, dẫn chủ tịch Trương tới phòng làm việc, báo cáo lại về vết thương của Trương Nhất Phàm.



Tô Tú Khanh nhìn ở bên ngoài có hai cô gái đang ngồi trực, trong lòng thầm nghĩ có phải vì bọn họ mà thằng ba và Tiểu Phàm mới cãi nhau. Vì thế bà ta lại không kiềm chế được đánh giá Ôn Nhã và Thẩm Uyên Vân.



Ôn Nhã thời gian dài du học ở Anh, luật sư đường hoàng, bất luận là khí chất và dung mạo đều khá tốt. Thẩm Uyển Vân cũng không cần phải nói nữa, đại tiểu thư thành phố, thiên kim nhà họ Thẩm, tự nhiên sẽ không đi tới đây. Hơn nữa cô còn là Phó tổng biên tập tòa soạn báo ở tỉnh, điều kiện cũng không tồi.



Nhất là cô ta lại mang một cặp kính, mang đến cho người khác một khí chất độc đáo. Tô Tú Khanh liền thở dài trong lòng, không ngờ thằng ba lại thu hút lắm người yêu như vậy, những cô gái này ai ai cũng không tồi.



Chỉ có điều nghĩ tới Đổng Tiểu Phàm, so sánh chút bà ta vẫn thích hơn một ít.



Tiểu Phàm đâu, Tiểu Phàm sao vẫn chưa về? Nó thật sự không cần thằng ba nữa sao? Tô Tú Khanh lo lắng nhìn ra ngoài cửa, Đổng Chính Quyền không phải nói Tiểu Phàm hôm nay sẽ tới sao?



Tô Tú Khanh đến gần Hồ Lôi, nhìn đến Băng Băng bên cạnh cậu ta liền hỏi:



- Đây là cô Băng Băng à!



Băng Băng ngoan ngoãn trả lời:



- Cháu là Băng Băng, chào dì Tô.



- Hai vị kia là?



Thấy Tô Tú Khanh nhìn hai cô gái kia, Hồ Lôi liền hiểu được trong lòng dì ta đang nghĩ gì, vì thế liền giải thích:



- Đây là Ôn Nhã, luật sư nổi tiếng. Vị này là Thẩm Uyển Vân, phó chủ biên thời báo tỉnh, bọn cháu đều là bạn bè, còn vị này là thư ký của anh Phàm.



Hồ Lôi chỉ vào Tần Xuyên nói.



- Cũng là anh họ của Ôn Nhã.




Tần Xuyên nhìn Tô Tú Khanh rất có khí chất, không khỏi chút chột dạ, sợ bị phê bình gã làm thư kí không tốt, để lãnh đạo trọng thương, bọn họ làm cấp dưới cũng không biết phải bảo vệ tốt.



Không ngờ Tô Tú Khanh chỉ gật đầu:



- Mọi người đều vất cả rồi, chắc là một ngày một đêm chưa chợp mắt phải không?



Mấy người liên tiếp đáp lại, nên như thế, nên như thế. Không bảo vệ tốt lãnh đạo là trách nhiệm của chúng tôi, mọi người trong lòng đều rất lo lắng.



Tô Tú Khanh liền gật đầu.



- Thằng ba có các cháu làm bạn bè cũng không tồi. Chỉ mong nó lần này không có chuyện gì.



Nói xong Tô Tú Khanh đôi mắt đã rớm ướt.



Lúc này, hành lang bệnh viện, một bóng dáng phong trần mệt mỏi vội lao tới.



Đổng Tiểu Phàm quần áo trắng, bước chân dồn dập, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt u buồn hiện lên. Mọi người nghe thấy bước chân tình thịch đều quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Đổng Tiểu Phàm tâm trạng như lửa đốt, hai tay mở rộng, chạy từng bước dài tới.



Nhìn thấy Tô Tú Khanh, cô lập tức kêu một tiếng:



- Dì Tô, Nhất Phàm sao rồi?



- Tiểu Phàm, con dâu tốt của ta, cháu rốt cuộc trở về rồi.



Tô Tú Khánh liền đón lấy, ôm Đổng Tiểu Phàm vào lòng. Hai người ôm nhau một hồi lâu, Tô Tú Khanh mới buông cô ra thân mật nói:



- Tiểu Phàm, cháu gầy quá.



Đổng Tiểu Phàm không quan tâm nữa, chỉ nóng vội hỏi han:



- Nhất Phàm đâu, Nhất Phàm ở đâu?



Trong mắt cô giờ chỉ có Trương Nhất Phàm, lại xem nhẹ cả Băng Băng và Thẩm Uyên Vân.



Hồ Lôi nói:



- Anh ấy ở phòng cấp cứu, bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy.



Đổng Tiểu Phàm vội vàng đi qua đó:



- Để tôi xem Nhất Phàm thế nào rồi?



Vị bác sĩ trong đó đi ra, nhìn bên ngoài nhiều người đứng như vậy, nét mặt nghiêm trọng nói:



- Không được, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, bây giờ là thời điểm quan trọng, không thể để bệnh nhân bị người nhà quấy rầy.



Lúc này viện trưởng cùng chủ tịch tỉnh Trương đi ra khỏi phòng làm việc, viện trưởng nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, nói với bác sĩ:



- Để cho cô ấy vào thăm. Bây giờ bệnh nhân có lẽ cũng tỉnh lại rồi.



Vị bác sĩ nhìn mọi người, chỉ vào Đổng Tiểu Phàm nói:



- Cô vào đi!



Đổng Tiểu Phàm vào phòng cấp cứu, mọi người dường như thở phào nhẹ nhõm.



Thẩm Uyển Vân đứng dậy, nói với Băng Băng:



- Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì liên hệ.



Băng Băng biết giữa cô ta và Đổng Tiểu Phàm có hiểu lầm, gật đầu:



- Ừ! Chờ anh ấy tỉnh tôi sẽ gọi điện cho cô.



Nhìn Thẩm Uyển Vân rời đi, trong lòng Băng Băng chợt có cảm giác rất phức tạp.



Hai người đều là những cô gái xuất sắc, không biết Trương Nhất Phàm sẽ lựa chọn thế nào.



Tuy nhiên vừa rồi xem biểu hiện của mẹ Trương Nhất Phàm, khẳng định là xem trọng Đổng Tiểu Phàm. Nhìn bọn họ thân thiết như vậy, chỉ biết kết cục này đã định. Đổng Tiểu Phàm nếu vội vã từ nước Mỹ trở về, hẳn rằng cô đã tha thứ cho việc kia của Trương Nhất Phàm.



Yêu càng sâu hận càng sâu. Ôi! Chuyện tình cảm thật không biết phải nói thế nào!