Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 176: Lửa giận ngút trời




- Anh nhất định phải giúp tôi!



Ôn Nhã nhìn Trương Nhất Phàm, ánh mắt lộ rõ vẻ khẩn cầu.



Về nước đã gần một tháng rồi nhưng vẫn không thu hoạch được gì đối với vụ án đó cả nên Ôn Nhã đang rất sốt ruột. Cô ta đã nghĩ đến hàng trăm hàng ngàn phương pháp, hoặc là tìm người giúp đỡ nhưng đối với những người bình thường đó cô ta lại không yên tâm.



Căn cứ vào bao nhiêu ngày quan sát, cô ta cho rằng Trương Nhất Phàm mới là người có thể tin cậy được. Một vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất định là có điểm mạnh của riêng mình. Nếu như hắn ta có thể thâm nhập vào vụ án tranh chấp kinh tế này thì khả năng Chủ tịch huyện Ôn sẽ được tự do là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Thêm vào đó bản thân cô ta cũng là một luật sư giỏi.



- Kiện ra tòa, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng không quan tâm.



Ôn Nhã nhìn Trương Nhất Phàm, ánh mắt có phần vô cùng phức tạp.



Trương Nhất Phàm sững người một chút, rồi chăm chú nhìn cô ta:



- Tôi nghĩ vấn đề này không thể dùng tiền là có thể giải quyết được. Mà vấn đề mấu chốt ở đây là chứng cứ.



Thế nhưng sự việc lại hoàn toàn liên quan đến vấn đề tiền bạc, vụ án tranh chấp kinh tế. Lý do Chủ tịch huyện Ôn bị khởi tố chính là nguồn gốc khối tài sản khổng lồ có lai lịch không rõ ràng. Trước mặt luật pháp thì chỉ có chứng cớ mới là thứ có sức thuyết phục nhất.



Từ sau khi Ôn Nhã xuất hiện, hắn cũng quan tâm đến vụ án này, chỉ có điều trước mắt chưa tìm được ai đáng tin để đi điều tra, nên Trương Nhất Phàm đành phải ngồi đợi cơ hội.



Ôn Nhã còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Nhất Phàm khoát khoát tay:



- Muộn rồi, cô nên về phòng nghỉ ngơi đi! Không chỉ có mình cô đâu, mà còn rất nhiều người cũng đang quan tâm đến chuyện này.



Trương Nhất Phàm nhắc đến chữ “nhiều người”, ý của hắn là trong đó có cả hắn nữa.



Ôn Nhã hiểu ý của hắn, cắn cắn môi rồi gật gật đầu, ánh mắt chan chứa bao nỗi niềm nhìn Trương Nhất Phàm rồi quay người bước đi. Sau khi về nước, cuối cùng thì Ôn Nhã cũng đã hiểu được một đạo lý, đó là cho dù có là một luật sư tài giỏi đến cỡ nào đi nữa thì cũng đấu không lại được với sự thật tàn khốc.



Sau khi xác định bản thân mình thật sự đã bất lực, nên mới cầu cứu đến Trương Nhất Phàm. Cô ta không ngờ Trương Nhất Phàm lại có biểu hiện như vậy, trên mặt không hề có biểu hiện gì đáng kể, liệu anh ta có giúp mình không nhỉ? Ôn Nhã đi về phòng mình mà vẫn không dám lên tiếng hỏi cho rõ ràng.



Trở về giường, cô mới chợt nhận ra bản thân mình lúc nãy có phần hơi lỗ mãng, không ngờ lại dám mặc đồ ngủ mà xông vào phòng đàn ông. Đây là Trung Hoa, không giống phương Tây, xảy ra chuyện gì đó là chuyện bình thường. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại còn đứng đắn hơn cả mình.



Cô ta lại nhớ lại lần trước ngủ tại phòng khách của nhà Trương Nhất Phàm. Bản thân cô ta nửa đêm lại cởi hết quần áo rồi chui lên giường của anh ta, kết quả là khiến cho anh ta hoảng sợ chạy mất. Lúc này Ôn Nhã mới tin lời của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm không phải là một người đàn ông tùy tiện.



Là một nhân vật đầu sỏ của Ủy ban nhân dân huyện, nên đương nhiên Trương Nhất Phàm rất chú ý đến hành vi của mình. Tửu – sắc - khí – tài, những thứ đó chính là yếu điểm chết người của người đi theo con đường chính trị. Vì thế hắn đã định ra cho mình một nguyên tắc.



Tiền tài – tuyệt đối không động chạm. Bản thân hắn không thiếu tiền, chị gái, chị dâu đều là những người vô cùng giàu có. Đổng Tiểu Phàm cũng là người kế thừa một gia tài có giá trị khổng lồ. Hà Tiêu Tiêu cũng đã kiếm được bộn tiền ở thị trường cổ phiếu. Vì thế tiền đối với hắn mà nói không có sức hấp dẫn lắm.



Đàn bà – thì bên cạnh hắn cũng đã có quá đủ rồi. Hơn nữa cô nào cũng đều là cực phẩm cả. Cho dù là một người đàn ông lợi hại hơn nữa cũng khó mà có thể vợt hết tất cả các mỹ nữ về mình được, làm người nên hiểu phải biết kiềm chế, phải biết có chừng mực.



Về phần rượu mà nói – về phương diện này thì Trương Nhất Phàm cũng rất có chừng mực. Trừ những lúc bắt buộc, hắn phải tiếp đãi các vị lãnh đạo nên mới uống thoải mái. Còn khi đứng trước những người bình thường thì uống cũng được, không uống cũng được. Uống nhiều hay ít, đều do cảm hứng.



Đến được vị trí của hắn như bây giờ, là một cán bộ cấp huyện thật ra về cơ bản không đủ để uy hiếp hắn. Bởi vậy hắn cũng không có gì đáng phải nể sợ ai cả.



Cuối cùng thì năm cũ cũng sắp hết. Ủy ban nhân dân huyện cũng chỉ được nghỉ 8 ngày. Bắt đầu nghỉ từ ngày 30 tết, đến mùng 8 lại tiếp tục đi làm. Khi nghỉ lễ, chắc chắn là hắn sẽ về tỉnh, bố mẹ ở đó, hơn nữa có khi lại còn lên thủ đô một chuyến.





Còn vài ngày nữa, công việc trong tay Trương Nhất Phàm vẫn rất nhiều, rất bận rộn. Đường dây nóng của Chủ tịch huyện sang năm sẽ bắt đầu, chế độ trách nhiệm cán bộ cũng sang năm thực thi.



Còn cách thềm năm mới một tuần, Trương Nhất Phàm vẫn còn bận rộn với việc của trường trung học xã Bách Mẫu. Hắn đặc biệt phái Tần Xuyên xuống đó một chuyến. Không ngờ sau khi Tần Xuyên trở về báo cáo với Trương Nhất Phàm một chuyện khiến cho hắn lửa giận ngút trời.



Tiền ở Cục Tài chính buổi sáng đã chuyển rồi, vì lúc đó Trương Nhất Phàm chỉ định, một phần sẽ do Ủy ban nhân dân xã đứng ra lo, hợp sức vào cùng làm tốt công tác xây dựng lại trường học, nào ngờ sau khi tiền về đến nơi rồi liền không thấy đâu nữa.



Tần Xuyên lại đi xuống trường trung học xã Bách Mẫu một lần nữa, không ngờ hiệu trưởng Tưởng Quang Lỗi lại không hề biết gì đến chuyện đó, mà Ủy ban nhân dân xã lại cho nghỉ lễ trước nên trong văn phòng lại không có một mống người, ngoại trừ ông bảo vệ, còn cả mấy khu nhà làm việc rộng lớn ấy đều tĩnh lặng như tờ.



Tần Xuyên lại còn cung cấp thêm một tin, văn phòng làm việc của Ủy ban nhân dân xã Bách Mẫu đẹp nguy nga, tráng lệ như Ủy ban nhân dân huyện vậy. Từ xa nhìn vào trông giống như một cung điện, đặc biệt khi đêm xuống, đèn đuốc huy hoàng, chiếu sáng khắp nơi, tạo thành một khung cảnh vô cùng rực rỡ.



Một Ủy ban nhân dân xã nguy nga tráng lệ như vậy mà cũng xây dựng nên được mà lại để cho một trường học rách nát đến như thế. Mỗi xã một trường trung học chứ có nhiều nhặn gì đâu. Mấy người này chỉ bo bo hưởng thụ cho bản thân, không để ý đến sự sống chết của người khác.



Trương Nhất Phàm nghe thấy tin tức đó, quả thật giận đến không thể thở nổi.




Cho nghỉ lễ trước một tuần, những người này đúng là quá giỏi rồi. Xem ra nếu không cho bọn họ một bài học, chỉnh đốn một trận thì chắc chắn bọn họ vẫn coi những lời nói của mình là đồ phế thải! Không hiểu trong mắt bọn họ còn có một Chủ tịch huyện như mình nữa không đây? Trương Nhất Phàm dặn dò Tần Xuyên một câu:



- Cậu tìm Chủ tịch xã xã Bách Mẫu cho tôi, không cần biết gã chui lủi chỗ nào, cho dù có đang ngồi vệ sinh cũng lôi về đây cho tôi.



Đây cũng là lần đầu tiên Tần Xuyên thấy Trương Nhất Phàm giận dữ đến như vậy, nên cũng không dám chần chừ, lập tức đi ngay.



Chủ tịch xã xã Bách Mẫu và một vài vị lãnh đạo chủ chốt của thị trấn đang ngồi uống rượu trong một nhà hàng trong huyện. Đây là buổi tiệc tất niên của bọn họ.



Hàng năm cứ vào lúc này là bọn họ lại tổ chức ăn uống bằng công quỹ. Xã Bách Mẫu cũng không phải là một xã giàu có nhưng bọn họ lại tiêu một số tiền khá lớn vào việc ăn uống này.



Hai hôm trước, khoản tiền của trường trung học xã Bách Mẫu đã về đến nơi, tất cả có 800 ngàn. Chủ tịch xã Trần đã thương lượng với Bí thư Vương, sẽ rút 200 ngàn từ trong đó ra để thưởng tết cuối năm cho các cán bộ xã.



Số tiền còn lại, dự định sang năm sẽ cấp cho việc xây dựng lại trường học.



Đúng lúc mọi người đang ăn uống hỉ hả, vui vẻ thì Thư ký Tần gọi điện thoại đến.



Chủ tịch xã Trần rút điện thoại ra nhìn, nhìn mọi người cười nói:



- Chẳng còn cách gì nữa, nghỉ lễ rồi mà vẫn còn người gọi đến, chắc lại lôi tôi đi ăn uống đây. Haiz! Từ khi làm Chủ tịch xã đến nay thì bản thân mình không còn thuộc về mình nữa.



Trông dáng vẻ đắc y của ông ta, Bí thư Vương chỉ cười mà không nói năng gì. Mấy người khác thì vuốt đuôi phụ họa:



- Chẳng thế sao à, Chủ tịch xã Trần của chúng ta là người vô cùng bận rộn!



Ở xã Bách Mẫu thì Chủ tịch xã Trần chắc chắn hoành tráng hơn nhiều so với Bí thư Vương. Vì thế mà Bí thư Vương không dám đắc tội với ông ta, chuyện gì cũng phải nể nang ông ta vài phần.



Chủ tịch huyện Trần nhận điện thoại, nói oang oang:



- A lô! Tôi là Trần Trung Lương đây!




Tần Xuyên nghe thấy trong điện thoại tiếng ồn ào náo nhiệt, biết bọn người này đang tụ tập ăn uống, vì thế mà gã bình tĩnh nói một câu:



- Tôi là Tần Xuyên, thư ký chuyên trách cho Chủ tịch huyện. Chủ tịch xã Trần, mời ông đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện ngay lập tức, Chủ tịch huyện Trương có việc tìm ông!



Giọng của Tần Xuyên trong điện thoại cũng rất bình tĩnh, nên Trần Trung Lương không đoán được gì cả, lại còn khoác lác:



- Chủ tịch huyện mới đến đó cho tìm tôi à. Mọi người cứ uống trước đi nhé, tối chúng ta cùng đến Vạn Tử Thiên Hồng chơi cho sảng khoái.



Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trần Trung Lương liền gọi xe đến thẳng Ủy ban nhân dân huyện.



Vì đã có chút hơi men trong người nên trong đầu ông ta chỉ nghĩ hay là mình lại được thăng quan tiến chức nhỉ? Nhưng mình và Chủ tịch huyện mới đến đó có quen thân nhau đâu chứ? Lần trước Trương Nhất Phàm đến xã Bách Mẫu rồi lại vội vàng đi về, Trần Trung Lương vốn dĩ muốn mời đoàn hỏi thăm về Ủy ban nhân dân xã, nhét vào tay mỗi người cái phong bì khoảng mấy ngàn, nhưng Trương Nhất Phàm lại không cho ông ta cơ hội đó.



Đến Ủy ban nhân dân huyện, Trần Trung Lương liền đi thẳng vào văn phòng của Chủ tịch huyện. Mặc dù Trương Nhất Phàm đến huyện Sa chưa lâu, nhưng qua mấy lần họp hành thì những cán bộ của xã, thị trấn cơ bản đều biết mặt hắn.



- Thư ký Tần, Chủ tịch huyện tìm tôi có việc gì vậy?



Trần Trung Lương mở cửa, liền nhìn thấy Tần Xuyên đang ngồi đó với đống tài liệu.



Tần Xuyên thấy gã đến, cũng không nói năng gì, đi luôn vào văn phòng Trương Nhất Phàm:



- Chủ tịch huyện Trương, Chủ tịch xã Trần đến rồi.



Trương Nhất Phàm ngó đồng hồ, nửa tiếng đồng hồ đã đến rồi, hắn đã đoán được bọn người này đang làm gì. Khỏi cần phải nói, chắc chắn cho nghỉ trước để lên huyện ăn chơi nhảy múa đây mà. Quả nhiên khi Trần Trung Lương bước vào, trông mặt ông ta đỏ gay gắt, hơi thở nồng nặc mùi rượu.



Ngửi thấy hơi rượu, Trương Nhất Phàm lạnh lùng nhìn gã:



- Hiện là lúc nào vậy?




Trần Trung Lương còn chưa kịp phản ứng, lắp bắp trả lời:



- Ba giờ rưỡi.



“Páp”---



Trương Nhất Phàm đập mạnh lên bàn, khiến cho Tần Xuyên ở bên ngoài cũng hoảng hồn. Sau đó gã nghe thấy Trương Nhất Phàm nổi trận lôi đình:



- Giờ làm việc mà lại đi rượu chè đến nỗi như thế này thì còn ra thể thống gì nữa chứ! Tôi hỏi ông, Trần Trung Lương, tại sao Ủy ban nhân dân xã lại cho nghỉ lễ trước vậy? Ai cho các ông quyền như thế?



Trần Trung Lương đột nhiên ý thức được sự việc có gì đó không đúng rồi, cái đập bàn lúc nãy của Trương Nhất Phàm đã khiến cho đầu óc của ông ta tỉnh táo lại rất nhiều.



Ông ta liền lập tức trả lời:



- Đó là quyết định của Bí thư Vương, tôi chỉ tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.




Chỉ liếc mắt thôi Trương Nhất Phàm cũng có thể phát hiện ra lão ta đang nói dối, trốn tránh trách nhiệm. Một Ủy ban nhân dân xã như vậy, ông đường đường là một Chủ tịch xã mà lại không biết? Bí thư Vương? Ông ta là ai chứ, ông đây chẳng nhẽ không biết à?



Trông thấy khuôn mặt đỏ gay gắt vì rượu của Trần Trung Lương, Trương Nhất Phàm giận sôi máu:



- Ông tạm thời bị cách chức, mau cút đi!



Trần Trung Lương vẫn đang sững sờ đứng đó, không ngờ hôm nay cho gọi mình đến đây lại là kết cục như thế này. Ông ta do dự biện hộ một câu:



- Chủ tịch huyện Trương, tôi….



- Cút____



Trương Nhất Phàm lại càng nổi cơn thịnh nộ, số tiền mà mình đã vất vả, lao tâm khổ tứ chạy vạy tận trên thành phố về để cho bọn họ xây dựng lại trường học. Cũng vì chuyện này mà hắn và Bí thư Trịnh cũng đã xảy ra nhiều chuyện không hay.



Thế mà không ngờ bọn người bên dưới lại không cho nó là quý trọng, trong giờ làm việc lại dám đem công quỹ đi ăn chơi nhảy múa, tự ý nghỉ lễ trước, kéo dài công tác. Chỉ dựa vào mấy điểm đó thôi thì điểm nào cũng có thể lột cái mũ Chủ tịch xã của ông ta rồi.



Trần Trung Lương hoang mang, lảo đảo đi ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch huyện. Từ trong tòa nhà đi ra, lão bỗng nhiên bụm mặt đau đớn quỳ xuống. Mãi một lúc sau mới đứng dậy nổi, vội vàng đi đến chỗ Trưởng ban thư ký Huyện ủy Diêu Ôn.



Trương Nhất Phàm gọi Tần Xuyên vào văn phòng:



- Tần Xuyên, mấy ngày này câu cho khảo sát một chút, xem xem có ai đủ tư cách, thích hợp thì điều đến xã Bách Mẫu nhậm chức.



Tần Xuyên đề nghị nói:



- Tôi đề xuất một người, không biết ngài có hài lòng không?



- Ai?



Trương Nhất Phàm không ngờ Tần Xuyên lại nhanh chóng tìm được người ứng tuyển đến như vậy, liền hỏi ngay.



Tần Xuyên nói:



- Chồng của Phó chủ nhiệm Tống – Lã Cường. Ông ta đang làm Trưởng phòng phòng quản lý đô thị.



Lã Cường là bạn bè lâu năm của Tần Xuyên, lúc trước khi Tần Xuyên tiến vào phòng Thư ký thì gã cũng ra tay giúp đỡ rất nhiều, vì thế mà người đầu tiên mà Tần Xuyên nghĩ đến chính là gã.



Chồng của Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình? Đột nhiên trong đầu của Trương Nhất Phàm hiện lên bộ dạng của Tống Thúy Bình ngày hôm đó. Trầm ngâm một lúc rồi nói:



- Được! Cứ thế đi!



Đương nhiên Trương Nhất Phàm không biết giữa Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên có sự mờ ám, hắn cho điều Lã Cường cũng chỉ là vì vạn bất đắc dĩ trong lúc không có người mà thôi. Không ngờ cái tay Lã Cường này cuối cùng lại trở thành một quân cờ có lợi nhất cho hắn.