Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 152: Hậu đình hoa đáng chết




Liễu Hồng quay về phòng trọ, bà nội đã bế con bé ngủ rồi, cô đóng cửa, đưa tay đặt lên bầu vú đang căng lên.



Dù chuyện đó đã qua lâu rồi nhưng cô vẫn thấy toàn thân nóng ran, cơ thể như bị một ngọn lửa thiêu đốt.



Nhất là cặp vú được Trương Nhất Phàm nắn bóp liên tục, dường như đang căng lên, bên dưới cũng có cảm giác thật khác lạ, hình như đã lâu lắm rồi chưa thấy dễ chịu như thế. Lần trước cũng là khi Trương Nhất Phàm say, mơ mơ hồ hồ tưởng nhầm mình là người khác, lần này cũng thế. Trong lòng Liễu Hồng vô cùng rối bời, rạo rực một cảm giác thèm muốn.



Bước rón rén vào phòng tắm. Đóng chặt cửa, cô kéo chiếc váy ngắn xuống, cởi quần lót, phát hiện khăn giấy lót dưới đáy quần lót đã ướt sũng tự bao giờ, Liễu Hồng bỏ nó ra, đưa lên mũi ngửi, sau đó cô ta liền nhíu mày, vẻ mặt đầy kỳ quái, quần lót cũng ướt rồi, Liễu Hồng cởi nó ra, ngâm vào chậu nước, sau đó dùng khăn ấm lau chùi sạch sẽ. Một lúc sau, cô ta mới nhẹ nhàng quay về phòng ngủ, thả mình xuống giường, trong đầu tràn ngập hình ảnh Trương Nhất Phàm từ phía sau đâm sâu cái đó vào cơ thể mình.



Liễu Hồng nghĩ, nếu như lúc ấy mình kêu thành tiếng, để Trương Nhất Phàm nhận ra giọng mình, hắn ta sẽ nghĩ thế nào? Lại một lần nữa bị nhầm lẫn, trong lòng Liễu Hồng có rất nhiều cảm xúc, vừa là sự thèm muốn giao hoan đầy mãnh liệt, vừa là cảm giác vụng trộm đầy lo sợ.



Cứ nghĩ, tay cô ta tự nhiên thò vào trong quần áo, một tay xoa xoa cặp vú căng cứng, một tay chầm chậm đưa từ rốn xuống dưới chỗ ấy.



Sáng sớm hôm sau, Trương Nhất Phàm ngáp dài từ trên giường nhỏm dậy, phát hiện Tiêu Tiêu thiếp đi bên cạnh giường, trong lòng không khỏi thấy tự trách. Xem ra tối qua mình lại làm không ít việc tồi rồi, để cô ấy ngủ, không dám đánh thức Tiêu Tiêu dậy. Hình như lại bắn ra sàn rồi? Trương Nhất Phàm ngửi ngửi, thấy mọi thứ tốt đẹp hơn so với mình nghĩ.



Thế là hắn kéo chăn đắp lên người Tiêu Tiêu, dù rất nhẹ nhàng nhưng không ngờ vẫn làm Tiêu Tiêu tỉnh giấc.



- Anh tỉnh rồi à? Em vô ý quá, tự nhiên lại ngủ quên mất.



Hà Tiêu Tiêu giống như một đứa trẻ đã làm gì sai trái, liên tục xin lỗi Trương Nhất Phàm.



- Tại sao không ngủ trên giường?



Trương Nhất Phàm hơi xấu hổ, mình không ngờ đã khiến Tiêu Tiêu mất ngủ cả đêm, cô ấy nằm bên cạnh giường, chắc chắn là vì lo lắng nhỡ mình xảy ra chuyện gì.



Hà Tiêu Tiêu nhìn với ánh mắt đầy dịu dàng, đứng lên:



- Để em đi rót nước cho anh.



Nhìn bóng dáng Hà Tiêu Tiêu bước ra, Trương Nhất Phàm thấy có chút kỳ quái, Tiêu Tiêu thay quần áo từ khi nào vậy? Tối hôm qua chẳng phải là mặc chiếc váy ngắn màu đen sao?



Đợi Tiêu Tiêu mang nước tới, Trương Nhất Phàm không thể kiềm chế vội hỏi:



- Em thay quần áo à?



Hà Tiêu Tiêu chẳng hiểu tại sao Trương Nhất Phàm lại hỏi như vậy, vắt cái khăn mặt đưa cho hắn:



- Không có đâu. Tối qua sức khỏe mẹ không tốt, em phải về một chuyến, đến lúc em về đã thấy anh ngủ trên giường rồi.



- Em nói gì vậy?



Trương Nhất Phàm đột nhiên ngẩn người, tối qua rõ ràng Tiêu Tiêu gội đầu trong phòng tắm, mình còn làm chuyện đó mà, hắn nhìn chăm chú cách ăn mặc hôm nay của Tiêu Tiêu, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo mỏng màu hồng phấn.



- Anh sao vậy?



Hà Tiêu Tiêu bị vẻ mặt của Trương Nhất Phàm làm giật mình, cô còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì rồi?



Vì thế cô bèn giải thích



- Trước khi anh về vừa may chị Liễu Hồng đến, em bảo chị ấy nán lại chút chờ anh về. Sau đó chị ấy nói nhà có việc, bảo em mau mau về đi, vì thế em mới quay lại.



Trương Nhất Phàm cầm khăn mặt, ngây ra một lúc lâu. Tối qua người đàn bà gội đầu là Liễu Hồng? Trương nhất Phàm đột nhiên toàn thân run rẩy, trời ơi, mình đã làm gì thế?



Chết tiệt!



Trương Nhất Phàm chửi thầm một câu, nhưng vẫn không thể tin được, không thể nào, Liễu Hồng chẳng nhẽ lại để mặc như thế, cứ để cho mình làm chuyện đó? Hắn lại hỏi một câu:



- Em cho Liễu Hồng mượn quần áo à?



Hà Tiêu Tiêu cũng chẳng biết tại sao Trương Nhất Phàm lại hỏi thế, cô chỉ gật đầu:



- Ừm, có gì không đúng sao?



Liễu Hồng, quả đúng là Liễu Hồng? Trương Nhất Phàm nhớ lại cảm giác tối qua, trong lòng chợt trào lên một cảm xúc thật kỳ lạ. Mình đã làm chuyện đó với Liễu Hồng sao?



Vất cái khăn xuống, Trương Nhất Phàm đứng dậy mặc quần áo, đi giày, mặt nghiêm trang nói với Hà Tiêu Tiêu:



- Anh đi làm đây.



Ra đến cửa, hắn còn ngoái lại hỏi:



- Mẹ em đỡ nhiều chưa?



Hà Tiêu Tiêu mím môi gật đầu. Vừa rồi thái độ của Trương Nhất Phàm khiến cô lo lắng, còn cho rằng mình đã làm sai điều gì. Không ngờ Trương Nhất Phàm còn thản nhiên cười:



- Em về thăm mẹ em đi, đợi anh xong việc sẽ quay lại đón em.



Trương Nhất Phàm đi rồi, để lại Hà Tiêu Tiêu đứng ngây đó với bao thắc mắc trong lòng. Rốt cuộc là sao? Anh Nhất Phàm hình như không được vui.



8 giờ sáng, Trương Nhất Phàm đúng giờ có mặt tại văn phòng, thư kí Phan Kiệt đã dọn dẹp văn phòng từ sớm, bước vào đưa cho Trương Nhất Phàm một tách trà. Trương Nhất Phàm lạnh lùng nói:



- Sao sáng hôm nay chẳng thấy ai vậy.



- Ồ!



Phan Kiệt nói, lập tức ra khỏi phòng.



Ngồi trong phòng làm việc, Trương Nhất Phàm lơ đãng uống tách trà. Trong đầu toàn hiện ra cảnh tượng tối qua. Cảm thấy Hà Tiêu Tiêu đúng là không nói dối hắn.




Chỉ tại Liễu Hồng mặc quần áo của Tiêu Tiêu, nhưng tại sao mình lại chẳng thể phân biệt? Nghĩ kỹ lại, rõ ràng là có rất nhiều điểm đáng nghi, cặp mông của Liễu Hồng khá đầy đặn, tối qua cảm giác thật khác lạ, đây chính là điểm khác biệt với Tiêu Tiêu.



Hơn nữa lúc sờ cặp vú của cô ta, rõ ràng to hơn bình thường, chỉ tại mình có chút hơi men, chẳng nghĩ được gì. Đúng là tự chuốc lấy tai họa rồi! Tại sao có thể phạm phải sai lầm này được nhỉ? Liễu Hồng là mẹ của một đứa trẻ, như vậy chẳng phải đã làm tổn hại danh tiếng của người ta hay sao?



Tuy nhiên, việc đã đến nước này, hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi. Trương Nhất Phàm đắn đo mãi, có nên bồi thường cho cô ta hay không?



Nằm trên ghế thiếp đi một lúc, trong đầu Trương Nhất Phàm chỉ toàn hiện ra bóng dáng của Liễu Hồng. Chẳng ngờ Liễu Hồng lại có mùi vị của thiếu nữ, thật là thêm phần thú vị nữa.



Từ trước đến giờ hắn chưa từng nếm thử mùi vị của thiếu phụ phong tình, nếu không phải là có sự nhầm lẫn lần này, thì cũng chẳng có cơ hội nếm thử cảm giác như vậy, nói thật, vuốt ve cơ thể của Liễu Hồng thật dễ chịu. Đặc biệt là lúc cô ả cong người về phía sau, đúng là dễ dàng đâm sâu vào bên trong, đây là điểm mà Hà Tiêu Tiêu và Thẩm Uyên Vân đều không làm được.



Có nhiều điểm khác biệt như vậy, tại sao khi đó chẳng thể nhận ra?



Nghĩ ngợi mãi, Trương Nhất Phàm trong lòng đắn đo, nếu như cùng Liễu Hồng làm chuyện đó, vậy cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ đến lúc đó, hắn tự chửi bản thân:



- Vô liêm sỉ! Không ngờ cả quả phụ mà mày cũng không tha.



Sau đó, hắn cổ sức loại bỏ hình dáng của Liễu Hồng tối qua ra khỏi đầu.



Đúng là mọi thứ chẳng theo người ta nghĩ, càng không muốn nhắc đến nó thì nó cứ bám chặt lấy đầu óc mình. May mà lúc đó Thẩm Uyên Vân gọi điện tới:



- Tướng Công, anh đang làm gì thế?



Giật mình, tại sao cô ta lại đổi cách xưng hô như vậy?



Trương Nhất Phàm lạnh lùng đáp:



- Đi làm.




- Sao lại thế? Chẳng phải đã được thăng chức rồi hay sao? Sao lại mang bộ dạng uể oải thế.



Thẩm Uyên Vân hì hì cười, không để Trương Nhất Phàm nói, cô ta lại tiếp lời.



- Em biết rồi, có phải tối qua bị đông cung ức hiếp đến mức mà không nằm nổi xuống giường không?



Trương Nhất Phàm cũng chẳng buồn tranh luận với cô ta, cứ cho rằng cô ta đúng đi, hắn ừm một tiếng.



Suy đoán của mình đã được xác thực bởi chính Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyên Vân thấy ấm ức, cô ta hét lên trong điện thoại,



- Không được, em cũng muốn! Đợi em qua đó, anh phải bồi thường cho em đấy nhé.



- Cô em à, lớn tiếng như thế, cô không sợ người khác nghe thấy sao?



- Sợ gì chứ? Em chẳng phải ăn trộm, nói mấy câu ngọt ngào với chồng mình, người ta cấm được à?



Thẩm Uyên Vân thẳng thắn đáp.



- Được, được, coi như tôi sợ cô rồi. Tôi phải đi họp, có gì để tối nói chuyện đi!



Nghe thấy tiếng Trương Nhất Phàm cúp máy,Thẩm Uyên Vân liền mắng:



- Cái đồ vô lương tâm, cũng chẳng thèm hỏi xem mình đang làm gì.



Trương Nhất Phàm cảnh giác đứng dậy. Thẩm Uyên Vân tuy thích trêu đùa, nhưng cô ta làm việc cũng có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không dính vào. Vì thế hắn lại hỏi:



- Cô đang làm gì vậy?



- Người ta giúp anh điều tra huyện Sa đấy thôi? Định trước khi anh tới, gửi cho anh ít tài liệu, thế mà anh chẳng thèm quan tâm đến người ta.



Lúc Thẩm Uyên Vân nói, Trương Nhất Phàm rõ ràng cảm thấy cô ta đang nhếch mép.



Trương Nhất Phàm chắc chắn chẳng ngờ tới cô ta làm việc cẩn thận như vậy, mà luôn nghĩ đến bản thân mình trước. Nếu như đoán không nhầm, Thẩm Uyên Vân đã âm thầm liên lạc, tìm hiểu tình hình của huyện Sa, cũng may đến lúc mình tiếp quản, có thể lường trước được biến cố.



Nghĩ miên man, Trương Nhất Phàm thực có chút cảm động:



- Cảm ơn cô! Tiểu Vân.



- Thế vẫn chưa đủ đâu!



Thẩm Uyên Vân bĩu môi,



- Được rồi, anh đi làm việc đi, em biết mấy ngày hôm nay anh có nhiều việc rồi. Đợi lúc anh đến huyện Sa, em sẽ ra đón anh.



Kết thúc cuộc gọi với Thẩm Uyên Vân thì bóng dáng Liễu Hồng cũng biến mất khỏi tâm trí hắn. Trương Nhất Phàm bình tĩnh ngẫm nghĩ, tình hình ở huyện Sa, có thể nói là mình chẳng nắm được gì. Tuy đã xem trên báo và một số tài liệu mà bọn họ đưa lên, nhưng trên báo phần lớn toàn thứ tào lao, còn những chuyện thâm cung bí sử thì phải tự mình tìm hiểu mới biết được.



Nghĩ tới Thẩm Uyên Vân, có được một tri kỷ tốt như vậy, Trương Nhất Phàm thật cảm động. Tại sao ông trời lại ưu ái mình như vậy? mỗi cô gái mình gặp gỡ đều thật xuất sắc, đều rất ân cần.



Thời gian ở Thông Thành cũng không nhiều, chỉ còn bốn ngày. Những việc mà Trương Nhất Phàm muốn làm còn rất nhiều, rất nhiều, nhưng trước đó không lâu, Nhâm Thiết Lâm vì muốn báo đáp cho hắn, đề bạt Đường Vũ vào vị trí phó cục, còn hắn thì lên chức thường ủy, thay thế vị trí trước kia của Lôi Đình.



Uông Viễn Dương đã trở lại, gánh nặng trên vai Trương Nhất Phàm đã nhẹ bớt. Nhưng hắn thiết nghĩ, vậy phải gạt chú Đổng như thế nào, hoàn thành tâm nguyện suốt hai mươi năm của ông ấy.



Chuyện của Liễu Mỹ Đình, luôn dày vò ông ấy nhiều năm, đến bây giờ cuối cùng đã có chút tiến triển, thì chú Đổng lại do dự. Có lẽ ông ấy lo lắng điều gì đó, hoặc là ông ấy sợ làm tổn thương Đổng Tiểu Phàm.



Chỉ là có đôi lúc, con người ta không thể sống mãi vì người khác, bản thân mình cũng có quyền được theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Ngồi trong phòng làm việc nghĩ rất lâu, trong lòng hắn cũng dần dần hình thành một kế hoạch, để chú Đổng tới Thông Thành, để ông ấy hưởng trọn tình yêu ở tuổi xế chiều.