Du Đoan Dương không thể nào ngờ tới việc Tô Thiện lại có một chút quan hệ với chủ tịch tỉnh Trương.
Cho dù loại quan hệ bạn bè này không quá gần rũi, nhưng cũng nói rõ có rất nhiều vấn đề. Mấy ngày nay trong lòng anh ta cũng đã nghĩ thông rồi, phải nghĩ cách lấy thông tin từ miệng Tô Thiện.
Anh ta muốn biết lý do trung gian này, chỉ là mấy ngày nay anh ta rất bận, luôn đi họp cùng ông chủ.
Từ thôn Qua Giả trở về, anh ta lập tức đi tìm Tô Thiện.
Tô Thiện tốt nghiệp đại học liền trở về Giang Hoài, cũng có lúc đi thăm bạn bè, lần trước đặc biệt chạy đến tỉnh Tương thăm Lâm Uyên. Trong đầu cô, Trương Nhất Phàm vẫn là một thư ký mày rộng mắt to, có khí chất nam tử hán.
Chỉ có điều thư ký này dấn thân vào chốn quan trường nhiều năm, đã ngồi lên được vị trí quyền cao chức trọng, nhìn xuống dân chúng.
Con đường làm quan của Trương Nhất Phàm càng ngày càng xa, càng ngày càng cao, mà Tô gia lại dần dần lụi bại trong khoảng thời gian này, từ người giàu nhất Giang Hoài xuống hạng thứ 3, lại xếp sau Chu thị và Kim gia.
Đối với hai nhà đột ngột phát triển mạnh, ôi chao, phong cách con người, Tô gia đã nhượng lại nhượng, lui không thể lui hơn nữa.
Rất nhiều ngành nghề có nguồn lợi nhuận lớn như tài chính, bất động sản, xây dựng, ẩm thực, giải trí...đều bị 2 nhà này thâm nhập, ngày càng tăng ưu đãi cạnh tranh và đốt cháy hóa. Vì vậy, người đứng đầu Tô thị, táo bạo đề cử giám đốc tiêu thụ trẻ tuổi Tô Thiện này, hi vọng có thể vực dậy Tô thị, làm rung động Giang Hoài một lần nữa, thậm chí vượt khỏi Giang Hoài.
Sự phát triển mạnh của Chu thị và Kim gia đều có bóng dáng sự đỡ đầu của chính phủ, vì vậy, Tô Thiện và Du Đoan Dương yêu nhau, ít nhiều cũng có một ít màu sắc chính trị, Tô Thiện nhìn thấy Du Đoan Dương cũng được, có hình có dáng, vậy mới quyết định yêu anh ta.
Quan hệ của hai người tiến triển, đã được khoảng 1 năm rồi, nhưng bởi vì quan hệ công việc của hai người, thời gian ở cùng nhau rất ít, vì vậy tiến độ khá chậm, đối với con người Du Đoan Dương này, trong lòng Tô Thiện vẫn còn một chút do dự, rốt cuộc là có muốn tiếp nhận hay không.
Trải qua một năm yêu đương, hai nhà đã quyết định để cho hai người đính hôn, Tô Thiện cũng không phản đối, không ngờ sự xuất hiện của Cù Tĩnh lại một lần nữa phá vỡ sự bình tĩnh trong lòng Tô Thiện, cô ngồi trong phòng làm việc, cân nhắc mối quan hệ này đến vấn đề cả đời của mình.
Lấy hay không lấy?
Du Đoan Dương lặng lẽ đến, là muốn làm cho Tô Thiện bất ngờ, còn mua một bó hoa hồng.
Mấy ngày nay anh ta đi họp, mỗi ngày Tô Thiện đều nhận được một bó hoa hồng giống nhau, giờ phút này, thành viên của nhóm Tây Phong đang theo dõi Du Đoan Dương mua hoa hồng để chuẩn bị đến công ty Tô Thiện.
Cù Tĩnh liền gọi điện cho Tô Thiện.
- Thiện Thiện, tôi gửi cho cô một món đồ.
- Cái gì?
Tô Thiện không có tâm trạng, chính là đau đầu vì vấn đề này.
Cù Tĩnh nói:
- Cô xem rồi sẽ biết.
Trên QQ, nhận được hình từ Cù Tĩnh, mở ra, là một tấm thiệp, trên đó viết:
- Mỗi người trên thế giới đều có một loại sở thích không giống nhau, sở thích của tôi chính là sưu tập người đẹp, công chúa điện hạ, chúc mừng bạn, bạn đã trúng tuyển rồi——
- Cái thứ đồ nhảm nhí gì đây?
Tô Thiện miễn cưỡng nằm sấp xuống, nhìn chằm chằm vào tấm hình được chụp bằng điện thoại. Không phải là một tấm thiệp sao?
Cù Tĩnh nói:
- Nếu như có người tặng cô một tấm thiếp giống như vậy, cô sẽ cảm thấy thế nào?
- Đồ thần kinh! Tôi nhất định sẽ đá bay anh ta.
Cù Tĩnh liền cười khanh khách. Cô nói.
- Nhớ câu nói này của cô.
Tô Thiện thì thào:
- Tĩnh Tĩnh, cho tôi ý kiến đi? Tôi đột nhiên không cần anh ta nữa? Phải làm sao bây giờ?
- Có người chọc giận cô?
Cù Tĩnh cảm thấy tò mò trước lời nói của Tô Thiện.
Hình như tâm trạng của Tô Thiện không được tốt lắm.
- Cũng không phải là vấn đề gì quan trọng lắm, chỉ là trong lòng tôi đang do dự, lấy hay không lấy? Không có ai cho tôi ý kiến. Tôi phiền chết đi được.
- Vậy thế này đi, tối nay cô hẹn thời gian đi, tôi đến cùng cô đi nói chuyện, giải sầu.
Tô Thiện gật đầu.
- Nghe theo cô vậy.
Vừa mới cúp điện thoại, Du Đoan Dương cầm bó hoa hồng xuất hiện, rất nhiều cô gái trong bộ phận tiêu thụ nhìn thấy, ai ai cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, Du Đoan Dương nho nhã lịch sự, tài đức vẹn toàn, còn là thư ký chuyên trách của phó bí thư tỉnh ủy, thoải mái một chút cũng là Cục trưởng, thậm chí là Phó giám đốc sở, có tương lai tốt như vậy!
Trong mắt những cô gái bình thường, anh ta tự nhiên trở thành một thỏi vàng.
Trước kia khi Tô Thiện gặp anh ta, cảm thấy cũng được.
Cô nhìn người, đương nhiên không phải là thân phận thư ký của anh ta, quan trọng là nhân phẩm. Hơn nữa còn thêm một số nhân tố gia đình, trên cơ bản thì Tô Thiện có thể chấp nhận. Nhưng có mấy lần hai người cùng ra ngoài đi chơi, Du Đoan Dương muốn nắm tay cô, cô đều không sao đồng ý được.
Dừng chân tại khách sạn, cũng phải ở hai phòng. Nhưng ở những trường hợp bình thường, cô không đi xa một mình cùng anh ta.
Công việc của Du Đoan Dương, cũng không dễ gì cho phép anh ta ra ngoài thường xuyên, chính vì vậy, tình cảm của hai người, vẫn duy trì ở mức không nóng không lạnh.
Trải qua chuyện lần trước, cô đột nhiên phát hiện ra tham muốn của Du Đoan Dương ở trước mặt người đẹp rất lớn, vậy nói rõ một vấn đề, tên Du Đoan Dương này vẫn là có tâm lý phân biệt đẳng cấp. Anh ta khoe khoang địa vị như vậy để làm gì chứ? Một là lòng hư vinh, hai là thu hút sự chú ý của người khác phái.
Người đàn ông như vậy, e rằng không thể dựa vào.
Khi Du Đoan Dương tới, Tô Thiện vẫn đang nằm úp ở đó, ảo não nhìn vào màn hình máy tính, “Mỗi người trên thế giới đều có một loại sở thích không giống nhau, sở thích của tôi chính là sưu tập người đẹp, công chúa điện hạ, chúc mừng bạn, bạn đã trúng tuyển”.
Không biết Cù Tĩnh vô duyên vô cớ gửi cho mình cái này để làm gì?
Du Đoan Dương bước vào.
- Thiện Thiện, đi ăn cơm với anh đi!
Tô Thiện ngẩng đầu lên.
- Đi đâu?
Du Đoan Dương bỏ hoa hồng ra, thư ký của Tô Thiện lập tức đi đến.
- Thư ký Du, tôi đem hoa đi cắm giúp anh nhé!
Du Đoan Dương gật đầu.
- Cảm ơn!
Anh ta liền đến bên Tô Thiện.
- Chúng ta——
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy bức hình trên máy tính, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sao lại thế này? Một loại phản ứng tự nhiên làm cho Du Đoan Dương toát mồ hôi, anh ta lấy khăn tay lau mấy cái. Trong lòng bao phủ một tầng bóng ma. Bức hình này nhìn giống như chụp bằng di động, hoặc là máy ảnh. Thứ này làm sao lại ở trong máy tính của Tô Thiện?
Du Đoan Dương một thân mồ hôi.
Tô Thiện nằm úp ở đó, không có hứng thú, cũng không chú ý đến biểu hiện kỳ lạ của Du Đoan Dương. Cô lẩm bẩm:
- Đi đâu?
Du Đoan Dương hơi luống cuống, thuận miệng đáp:
- Em nói đi, thích đi đâu, anh đưa em đi!
- Không có thành ý!
Tô Thiện đáp một câu.
- Vậy chúng ta đến nhà ăn Tây lần trước đi?
Lúc nói ra lời này, anh ta lại có chút hối hận, bởi vì mình đã bị mất mặt ở đó. Trong lòng Tô Thiện lại đang nghĩ chuyện khác, cô muốn nói chuyện rõ ràng với Du Đoan Dương, liền đáp ứng một câu.
- Được! vậy đến đó đi!
Lúc Tô Thiện đứng lên lấy áo khoác, Du Đoan Dương nhìn vào máy tính hỏi một câu:
- Đây là cái gì?
- Không biết, hình của người ta gửi tới, không hiểu.
Du Đoan Dương khẩn trương.
- Ai vậy?
Tô Thiện thấy anh ta khẩn trương như thế, bèn nói đùa.
- Một người con trai, sao nào?
Có lẽ con gái đều thích nhìn người đàn ông khẩn trương vì cô, vì vậy, Tô Thiện mới có tâm trạng nói đùa. Du Đoan Dương cũng không phải là ngu ngốc, lập tức phản ứng lại.
- Rốt cuộc là ai? Gửi loại hình này, là ý gì chứ?
Tô Thiện nói:
- Tôi nói rồi, có rất nhiều người theo đuổi tôi.
Cô cầm lấy túi.
- Đi thôi!
Trong lòng Du Đoan Dương vô cùng bất an, đổi lại là lúc bình thường, anh ta nhất định sẽ cho rằng như vậy, là có người theo đuổi Tô Thiện, nhưng bây giờ anh ta lại khẳng định chắc chắn rằng không có khả năng đó! Nếu là một câu mà người khác gửi cho Tô Thiện trên QQ thì sao lại có sự trùng hợp như vậy được.
Nhưng nhìn thấy bây giờ là ảnh chụp, trên ảnh có thể nhìn thấy rõ, đó là chữ viết trên tấm thiếp. Ý nghĩ trong đầu anh ta lúc đó chính là đang nghĩ lẽ nào bị phát hiện rồi?
Nếu như vậy, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Vì vậy, anh ta vội vàng muốn biết, người gửi tấm hình này là ai?
Đáng tiếc, anh ta càng khẩn trương, Tô Thiện càng không chịu nói, làm cho Du Đoan Dương lo lắng muốn chết rồi.
Cảm giác đó giống như bạn gái quen nhiều năm, đến lúc bái đường vào động phòng, lúc đó có thể danh chính ngôn thuận. Dì đến rồi!
Buồn bực!
Lúc hai người ăn cơm, tâm trạng Du Đoan Dương không yên, trong lòng anh ta luôn cân nhắc, làm sao mới có thể tra ra người gửi bức hình đó cho Tô Thiện? Mà trong lòng Tô Thiện cũng đang nghĩ, tôi nên nói với anh ta thế nào đây?
- Đoan Dương—— chúng ta…
Điện thoại của Du Đoan Dương vang lên, anh ta nhìn xuống, là ông chủ gọi!
- Đoan Dương, cậu lập tức đến nhà tôi một chút.
Đối với mệnh lệnh của ông chủ, làm một người thư ký, cho dù là nữa đêm, cũng phải phục tùng vô điều kiện. Việc của ông chủ, nhỏ cũng thành lớn, chuyện của mình, lớn cũng thành nhỏ, đó là nguyên tắc làm thư ký. Du Đoan Dương ngượng ngùng nói:
- Thiện Thiện, thật ngại quá, anh có chuyện gấp. Ông chủ gọi anh về!
- Anh đi đi!
Tô Thiện hơi buồn bực, khó lắm mới lấy được dũng khí nói với anh ta, không ngờ lại bị cắt ngang.
Trước khi Du Đoan Dương đi liền nói:
- Chờ anh làm xong rồi sẽ tới tìm em!
Tô Thiện nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, tràn đầy tâm sự!