Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1280: Lục Chính Ông tức giận




Tết âm lịch này, xem ra không bình yên chút nào.



Đêm mồng ba, Chu Nhất Lai liền nhận được tin Phó thị trưởng Cao bị bắt giam.



Người nghi ngờ phó thị trưởng Cao bị bắt nhất là người nhà của hắn. Từ tối ngày ba mươi, Phó thị trưởng Cao đang ở nhà, bảo rằng ra ngoài một chút, từ đấy không thấy trở về. Điện thoại lại tắt máy, người nhà hắn bắt đầu sốt ruột.



Người của Ủy ban Kỷ luật đến nhà y để xác minh sự việc, họ nói rằng Phó thị trưởng Cao nuôi vợ bé ở ngoài, tham ô nhận hối lộ, còn dính líu đến việc âm thầm câu kết với các nhà buôn tao túng nhiều sự việc khác.



Bà xã y vẫn không tin vào sự thật này, còn cãi chửi nhau ầm ĩ với Uỷ ban kỷ luật tỉnh.



Lý Hồng nghe chủ nhiệm Long của phòng giám sát thuộc Ủy ban Kỷ luật báo cáo, chủ nhiệm Long nói:



-Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi thật không thể tin được lại có sự việc như vậy.



Vợ của Phó thị trưởng Cao đi làm bằng xe buýt, con trai thì học đại học ở Thưởng Hải, mỗi tháng chỉ cần tiêu 600 tệ. Ba mẹ già của y thì vẫn ở nông thôn trong một căn nhà trệt rất bình thường. Nhà y, nẳm trong khu vực nhà ở cán bộ chính phủ, thuộc vào loại phổ thông nhất. Từ lối sống của gia đình y, đem lại cho người ta cảm giác bình dị, nghèo khó. Vợ y nói:



- Kết hôn với Phó thị trưởng Cao 20 năm rồi, ông ấy chưa từng nổi giận, tình cảm hai người rất tốt, do vậy, bà không thể tin được việc ông Cao nuôi vợ bé ở bên ngoài.



Chủ nhiệm Long còn nói:



- Theo điều tra của chúng tôi, số tiền tiết kiệm của cả gia đình không quá 5 vạn tệ.



Lý Hồng hình như không dám tin



- Việc đó là thật hay sao?



- Hoàn toàn là sự thật, tôi có thể đem nhân cách để đảm bảo



Chủ nhiệm Long nói:



- Nếu không tận mắt nhìn thấy, nghe tự y thừa nhận, tôi còn nghi ngờ chúng ta đã sai sót, một cán bộ thanh liêm như vậy, không ngờ lại bị bắt giam.



Lý Hồng đứng dậy nói:



- Cho nên, sự việc không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, không có ai là không mắc sai lầm, đợi y chủ động khai ra những chuyện như vậy? Huống chi, các anh đều tận mắt chứng kiến, y làm cái chuyện mờ ám với con gái nhà ngưởi ta, không phải đổ oan cho y, bọn họ ở cùng nhau đã hai ba năm rồi.



- Đúng vậy!



Chủ nhiệm Long cảm thán nói “



- Đó cũng là điểm mà vợ y không chịu tin. Ở nhà y thanh liêm, khắc khổ, và là một người chồng tốt, rất tận tuỵ, là một cán bộ tốt trong mắt quần chúng, ai mà ngờ được cuộc sống của y lại mục nát đến vậy? Chỉ có thể nói, y quá sảo quyệt.



- Mọi người vất vả quá! Đợi việc này xong xuôi, tôi mời mọi người đi tẩm bổ một bữa.



Lý Hồng đứng lên nói với chủ nhiệm Long.



Chủ nhiệm Long mỉm cười:



- Đâu dám? Mọi người đều là vì đảng, vì nhân dân mà phục vụ. Đây là nhiệm vụ của Uỷ ban kỷ luật chúng ta, để bí thư Lý mời sao được.



- Sao không? Tôi mời mọi người không dám ăn? Cứ quyết định như vậy. Nhất định phải giữ vững lập trường của bản thân, cố gắng đến mồng 8 lấy được hết các chứng cứ. Nếu không, chúng ta sẽ rất bị động.



Chủ nhiệm Long cũng biết rằng, việc này chưa thông qua Lục Chính Ông, tất cả là do bí thư Lý Hồng làm chủ. Tuy nhiên, bí thứ Lý Hồng là Công chúa điện hạ, thân phân không thể xem thường, tin rằng Lục Chính Ông cũng không dám làm gì với cô ta.



Nhưng thông tin ấy đã truyền tới đôi tai ở mãi tận Hải Nam xa xôi.



Nghe được tin này, Chu Nhất Lai rất kiếp sợ, Phó thị trưởng Cao bị bắt, đối với y chẳng có gì hay ho, ngược lại, nếu sự việc của Phó thị trưởng Cao mà làm to ra, là thường vụ tỉnh uỷ, bí thư thành ủy y còn phải chịu trách nhiệm.



Cái cô bí thư Lý Hồng đúng là ức hiếp người quá đáng, một việc lớn như vậy, không nói với mình một tiếng. Do vậy Chu Nhất Lai rất tức giận. Nhưng kiêng nể thân phận của Lý Hồng, y cũng không dám làm to chuyện.




Là bí thư thành uỷ Giang Hoài, y hiểu rõ một đạo lý, Phó thị trưởng Cao rốt cuộc có tham ô hay không, y không quan tâm, vấn đề là thái độ của uỷ ban nhân dân tỉnh, lập trường của Lục Chính Ông, và còn động cơ sau lưng nào khiến Lý Hồng làm như vậy



Dù đang ở Hải Nam, y lập tức gọi điện thoại cho thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Âu Dương Tam Hào.



Đầu tiên, Âu Dương Tam Hào liên lạc với ông chủ, còn báo cáo ngắn gọn tình hình.



Cùng lúc đó, Chu Nhất Lai lập tức từ Hải Nam trở về, tết âm lịch lần này đối với y mà nói, không phải là du lịch, mà là chạy thục mạng.



Lục Chính Ông rất kinh ngạc, ông có chút không chấp nhận cách làm của bí thư Lý Hồng. Là người nắm quyện lực cao nhất trong tay, là một bí thư tỉnh uỷ cứng rắn, làm sao có thể chấp nhận để Lý Hồng làm càn như vậy



Chí ít thì cũng phải bàn bạc với y, hai người bàn bạc xong mới có thể tiến hành bắt giam phó thị trưởng Cao. Bởi vậy, một ngưởi thận trọng và bình tĩnh như y cũng trở nên nôn nóng. Lục Nhã Tình và Lục Thiên Khoáng ở nhà nhìn thấy ông cụ nổi giận như vậy, hai người đoán ra ngay, Giang Hoài đã xảy ra chuyện.



Nếu không với bản lĩnh của ông cụ, căn bản không thể nổi giận tam bành như thế.



Âu Dương Tam Hào vội vàng tới nơi, đến cả hai chị em Lục Nhã Tình đều nghe thấy:



- Lập tức tìm Lý Hồng đến đây cho tôi, cô ta rốt cuộc muốn làm cái quái gì? Trong mắt cô ta có còn bí thư tỉnh uỷ ta nữa hay không!



Kiểu lời nói lúc nóng giận như vậy, nếu là lúc bình thường, Lục Chính Ông tuyệt đối không nói bao giờ, nhưng hôm nay ông ta thực sự không thể chịu nổi nữa.



Âu Dương Tam Hào nhắc nhở một câu rất có thiện chí:



- Nhưng thư ký Lý Hồng lại là cháu ruột của tổng thư ký.



Một câu nói như làm bừng tỉnh người trong mộng, Lục Chính Ông cũng hiểu được là mình đã đi quá đà, có tức giận thế nào, cũng không thể cho ngưởi khác biết là mình có định kiến với Lý Hồng.



Lý chí lại chiếm thế thượng phong, hắn nói:




- Cậu ra trước đi, để tôi suy nghĩ đã.



Lục Chính Ông ngồi xuống châm một điếu thuốc, bắt đầu bình tĩnh đối mặt với vấn đề đó mà suy nghĩ lại



Giờ phút này, Âu Dương Tam Hào đã gọi điện thoại, tìm hiểu tình hình sự việc. Đồng chí phụ trách của Uỷ ban kỷ luật đương nhiên là nói hết sự thật với hắn. Sau 10 phút, Lục Chính Ông mở cửa ra, gọi Âu Dương Tam Hào vào phòng.



- Bí thư Lục, tôi đã hỏi qua việc này rồi, đó là do mệnh lệnh trực tiếp của Lý Hồng.Không một thường vụ nào hay biết, đến cả chủ tịch Trương cũng đã về thủ đô, không hề hay biết sự việc trên.



Đó là vấn đề mà Lục Chính Ông đang muốn hỏi, Âu Dương Tam Hào đã đem sự tình nói ra trước, đối với sự nhanh nhạy của Âu Dương Tam Hào, Lục Chính Ông rất hài lòng. Ông ta bình tĩnh lại:



- Anh gọi một cuộc điện thoại, mời bí thư Lý Hồng đến chỗ tôi một chuyến.



Xác nhận việc này không hề liên quan đến Trương Nhất Phàm, ông ta liền gọi Âu Dương Tam Hào gọi Lý Hồng tới.



Thượng Quan Phi dừng xe trước cửa nhà Bí thư Lục, Lý Hồng đi vào trong.



Một ngôi nhà giống như nhà của thường vụ tỉnh uỷ như thế này, thực ra Lý Hồng cũng có một căn. Nhưng Lý Hồng lại ở tại khu nhà phổ thông ở dành cho uỷ viên ban kỷ luật. Dùng thanh liêm để chứng mình tính công bằng công minh của bản thân.



Lúc Lý Hồng đi vào, Lục Nhã Tình là người ra mở cửa, cô nhìn thấy Lý Hồng, có đôi chút kinh ngạc. Cô bí thư này thật trẻ tuổi quá. Lục Thiên Khoáng thấy Lý Hồng đến, liền lén lút trốn vào một chỗ.



- Chào bí thư Lý.



Lục Nhã Tình đích thân rót trà mời Lý Hồng



- Cha tôi đang ở trong phòng sách, để tôi đi gọi ông!



Âu Dương Tam Hào đi xuống trước, hắn mỉm cười với Lý Hồng



-Bí thư Lý, cô nhanh vậy?




Lý Hồng không đáp lời, chỉ gật gật đầu. Khiến Âu Dương Tam Hào có đôi chút ái ngại, không ngờ Lý Hồng lại có thái độ không mấy thân thiện với đại thư ký của tỉnh Giang Hoài như vậy, thật không nể mặt nhau gì cả.



Khi Lục Chính Ông xuống đến nơi, Lý Hồng mới đứng dậy, chào một câu bí thư Lục.



Lục Chính Ông tỏ ra rất có uy của một ông quan:



- Cô đến rồi đấy à!”



Lời dứt, Lục Nhã Tình đã lui ra ngoài, Âu Dương Tam Hào theo sau, cũng đi ra ngoài.



Nhân lúc không có ai, Lục Thiên Khoáng mới hỏi một câu:



- Thư ký Âu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?



Âu Dương Tam Hào dường như không nghe thấy gì cả, cũng không trả lời. Bình thường, những bí mật như vậy Âu Dương Tam Hào không bào giờ để lộ ra ngoài.Nhưng Lục Nhã Tình chỉ nhìn gã một cái, gã đã khai ra:



- Phó thị trưởng Cao bị bắt rồi.



- Lão Cao?



Lục Thiên Khoáng suýt nữa thì kêu to lên. Phó thị trưởng Cao sao lại bị bắt giam? Thế nhưng, hắn lập tức hiểu ra rằng, Phó thị trưởng Cao có ngày hôm này, trong thâm tâm hắn biết rõ như gương vậy.



Lục Nhã Tình không nói, ngẩng đầu nhìn xe của Lý Hồng để dưới sân.



Lý Hồng và Lục Chính Ông ngồi trong phòng khách, Lục Chính Ông nói:



- Đồng chí Lý Hồng này, quyết định của cô có vội vàng quá không? Một việc lớn như thế, cũng nên bàn bạc kỹ càng với tổ chức chứ. Giờ đây, đồng chí Chu Nhất Lai rất có ý kiến, rất bực mình. Điều đó làm cho tôi rất khó xử, dù gì ông ta cũng là thường vụ tỉnh uỷ, bí thư thành uỷ, bắt giam Phó thị trưởng Cao như thế, ít ra cũng phải thông báo với ông ta một tiếng chứ. Chẳng lẽ cô không tin tưởng đồng chí Chu Nhất Lai?



Thông thường, nếu Chu Nhất Lai có vấn đề gì về kinh tế, cũng không bao giờ kinh động đến y, bởi vì sợ đánh rắn động cỏ. Nhưng Lý Hồng nói, Chu Nhất Lai không có vấn đề gì, không thông báo một tiếng với ông ta chẳng qua là vì ông ta đi Hải Nam, không liên lạc được.



Lục Chính Ông không bộc lộ cảm xúc nói:



- Nhưng tôi lúc nào mà chả ở Giang Hoài, sao cũng không thông báo với tôi, ngày 30 tết đi bắt người, chẳng phải là rất không tốt hay sao?



Lý Hồng sớm đã có đối sách:



- Bí thư Lục, lúc đó tôi có gọi điện cho ông, chính ông nói công việc hãy tạm gác sang một bên đã, lại là mồng một tết, cho nên tôi đành cố giữ trong lòng. Còn nữa, lúc đó Phó thị trưởng Cao tỉnh Giang Hoài chuẩn bị đi Hồng Công, nếu không bắt y kịp thời, chúng tôi sợ y đi luôn không trở về nữa.



- Y muốn đi Hồng Công?



Đối với lời nói của Lý Hồng, Lục Chính Ông có đôi chút nghi ngờ. Ngày 30 tết y đi Hồng Công làm gì? Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, người thì đã bắt rồi, Lý Hồng cũng đã gọi điện thoại xin ý kiến, đúng là tự miệng ông bảo Lý Hồng tạm thời gác công việc sang một bên. Lục Chính Ông có đôi chút bất đắc dĩ, Lý Hồng đã nghĩ kỹ đối sách từ lâu rồi, đúng là không chút sơ hở nào có thể tấn công. Ông thở dài:



- Thế các cô điều tra đến đâu rồi? Có kết quả gì chưa?



Lý Hồng sớm đã có chuẩn bị, cô xuất trình tài liệu mang sẵn theo người:



- Đây là những bằng chứng mà chúng tôi đã điều tra ra, còn có cả bản khai mà Phó thị trưởng Cao tự mình nói ra. Đúng là y có nhiều vấn đề nghiêm trọng về kinh tế và tác phong làm việc.



Sự việc đã có đủ bằng chứng xác thực, đến chính Phó thị trưởng Cao còn thừa nhận, Lục Chính Ông có tài cán gì đi chăng nữa, cũng không thể bắt ép uỷ ban kỷ luật thả người. Lý Hồng nói:



- Bí thư Lục, tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh Giang Hoài đoàn kết dưới sự lãnh đạo của ông, đã phát triển mạnh mẽ về kinh tế, hiện thực hoá mục tiêu vượt qua ở Giang Đông. Nhưng lại có người cố tình coi thường trách nhiệm, kiếm lời bỏ túi riêng, kéo lùi mọi người lại. Đối với hành vi coi thường kỷ luật tổ chức, uỷ ban kỷ luật chúng tôi tuyệt đối không nương tay. Phát hiện một thì điều tra một! Vì công cuộc hiện thực hoá mục tiêu vĩ đại của tỉnh Giang Hoài trong năm nay mà ra tay bảo vệ.



Lục Chính Ông không còn lời nào để nói nữa:



- Vậy thì cứ thế mà làm!