Trương Nhất Phàm bảo Đằng Phi gọi điện thoại tìm Phương Nam đến:
- Căn cứ vào quan điểm lần trước, viết một bài báo cáo điều tra, tuần sau nộp cho tôi!
Trưởng ban Thư ký ủy ban nhân nhân Phương Nam hơi kích động, cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng để ý đến mình, điều đó có nghĩa là hai người đã đạt được nhận thức chung, trên một mức độ nào đó.
Trương Nhất Phàm đưa cho gã một tờ giấy, trên tờ giấy có viết dàn ý kế hoạch mà Trương Nhất Phàm tính toán trong lòng. Cũng chính là phương hướng phát triển mà gã đã quyết định, phương hướng này trái ngược với Bí thư Lục. Bởi vì Trương Nhất Phàm đã ý thức được hậu quả khi phía đông tiếp tục tăng trưởng lớn mạnh, cho nên hắn mới đưa ra quan điểm thắt chặt Tây mở Đông. Nhưng mà cái quan điểm này, đã gặp phải sự lên án của Bí thư Lục.
Lúc Phương Nam cầm được cái dàn ý này, tay hơi run run.
Bây giờ gã đã phát hiện quả thực mình đã phạm phải một sai lầm, tuy rằng quan điểm của gã với quan điểm của Bí thư Trương không bàn mà trùng, nhưng mà thông qua bản tóm tắt này, gã liền ngầm hiểu rằng, những quan điểm mà Bí thư Trương đề xuất ra và giải thích ra, có lập luận vô cùng sắc sảo.
Vấn đề mà mình nghĩ đến, hắn đã đều nghĩ đến, những vấn đề mình không ngờ tới, hắn cũng nghĩ đến. Phương Nam lau mồ hôi, Chủ tịch Tỉnh Trương trẻ tuổi không ngờ lại lão luyện như vậy. Gã biết mục đích mà Chủ tịch Tỉnh Trương giao nhiệm vụ này cho mình, chính là để mình hoàn thiện các con số trong đó.
Sau khi những con số này được điều tra, mới có sức thuyết phục.
Lúc Phương Nam ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Tỉnh Trương, trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Sự căng thẳng của Phương Nam không phải là không có căn cứ, nếu như mình viết ra bài báo cáo này theo ý của Chủ tịch Tỉnh Trương, có nghĩa là có rất nhiều vấn đề xảy ra. Nếu như bài báo cáo điều tra báo cáo lên cấp trên, chắc chắn sẽ hoàn toàn đẩy mình về phía Chủ tịch Tỉnh Trương.
Càng có thể bị Bí thư Lục coi là đối tượng để mỉa mai, bây giờ rất nhiều người đang đứng quan sát, Phương Nam đã phát hiện ra mình đang đứng ở trung tâm của vòng xoáy một cách nhanh chóng. Chủ tịch Tỉnh Trương lợi dụng tay của mình, nói ra những lời của hắn. Đương nhiên có thể lý giải là, Chủ tịch Tỉnh Trương đã có ý mời chào mình.
Đương nhiên, còn có một biện pháp đó là, cầm thứ này, chạy đến chỗ Bí thư Lục mật báo, phản bội lại Chủ tịch Tỉnh Trương, để hắn tiếp tục bị cô lập. Trường hợp này, gã đến nghĩ cũng không dám.
Sáng sớm hôm sau, Đằng Phi đã xem được bài báo do Bí thư thứ nhất của Giang Hoài viết ở tài liệu tham khảo nội bộ tên là “ Tiếp tục giơ cao ngọn ngờ lý luận vĩ đại của đồng chí Đặng Tiểu Bình, lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng tâm, nỗ lực thực hiện mục tiêu vượt Giang Đông đuổi kịp tỉnh Quảng” gã liền cầm tờ báo đến gặp ông chủ, Trương Nhất Phàm liếc qua, thầm lắc đầu. Lục Chính Ông cố ý làm như thế, cố ý theo đuổi xếp hạng cũng không biết là phúc hay là họa. Đặt tờ báo xuống, Trương Nhất Phàm liền ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là thực sự cầu thị, làm đến nơi đến chốn, đề cao việc thực hiện thực lực của toàn tỉnh Giang Hoài quan trọng? Hay là quan trọng việc xếp hạng kia?
Xem ra Lục Chính Ông quyết tâm muốn lợi dụng điểm này, để thực hiện bước nhảy vọt của mình một lần nữa. Loại tình cảm này có thể hiểu được, nhưng mà gã rõ ràng là đang lấy nền kinh tế của toàn bộ tỉnh Giang Hoài ra đặt cược.
Rốt cuộc ai đúng ai sai, sẽ biết ngay thôi. Bởi vì Bí thư tỉnh ủy Đổng Chính Quyền đã căn cứ vào trong lời nói lần trước của Trương Nhất Phàm, những quan điểm mà hắn đã đề ra, để tiến hành điều chỉnh và bố trí mang tính chiến lược.
Giang Đông là tỉnh lớp xếp thứ hai toàn quốc về kinh tế, lúc gã phát hiện ra vấn đề mà tỉnh Giang Đông đamg tồn tại, liền gọi chuyên gia đến thảo luận, nhằm vào vấn đề này để nghiên cứu và thảo luận.
Tâm tính, quyết định thành bại!
Đương nhiên Phương Nam đã xem được bài báo này, gã lúc đó có chút lo lắng, Bí Thư Lục đã thể hiện rõ lập trường của mình như vậy, mình làm như vậy có phải là đang làm trái với ông ấy không?
Gã thực sự không biết bài báo cáo điều tra của mình, có nên tiếp tục viết nữa hay không.
Nhưng mà gã không nhận được bất cứ một thông báo nào của Chủ tịch Tỉnh Trương, gã đành phải tiếp tục hoàn thành bài báo cáo điều tra này.
Trương Nhất Phàm nhận được báo cáo của Phương Nam, rõ ràng là đã hơi muộn rồi.
Hắn căn bản không ngờ hành động của Bí thư Lục lại nhanh như vậy, đi trước một bước, lớn tiếng dọa người. Lúc này mình đưa bài này ra ngoài, đã hơi muộn rồi.
Bài báo của Âu Dương Tam Hào, đã nhận được sự hưởng ứng mạnh mẽ của mọi người. Một bài thương gia sớm giác ngộ ra, rõ ràng đã nhìn thấy được thái độ của chính phủ. Bất động sản là điểm đầu của việc xây dựng kinh tế, có tác dụng không thể bỏ qua.
Bởi vậy, dưới sự ám chỉ của bài báo này, tỉnh Giang Hoài đã bắt đầu đợt sóng oanh liệt.
Tỉnh Giang Hoài phải phát triển kinh tế một cách mạnh mẽ, khuyến khích nhu cầu trong nước, thực hiện mục tiêu vượt Giang Đông đuổit tỉnh Quảng, bất động sản là một dự án không thể bỏ qua. Tình hình bất động sản đang tăng lên, giá nhà đã tăng, nhân lúc Trương Nhất Phàm ở tỉnh Hồ Nam,vẫn là đầu năm 2003, một thành phố cỡ trung, chỉ cần khoảng ba mươi nghìn, là có thể mua được một căn nhà rộng tám chín mươi mét vuông.
Chỉ một năm sau, cuối năm 2004, giá trung bình của nhà ở của thành phố Hồ Nam đã năm đến năm sáu mươi nghìn. Hơn một năm, giá nhà đã tăng một phen. Mà ở Giang Hoài, Giang Đông ven thành thị, đã tăng hai đến ba lần.
Căn cứ vào vấn đề này, Trương Nhất Phàm vì tránh hiềm nghi, hắn liền ủy thác Thẩm Uyển Vân viết một bài ở Tân Hoa xã có tên là “ Cảnh giác với giá nhà ảo cao, sự tăng vọt làm cho tình hình kinh tế gặp nhiều khó khăn”
Thực ra vấn đề này, trước khi Thủ tướng nghỉ ở năm 2003, đã chỉ ra. Lúc đó ông nằm vào vùng duyên hải và các nơi ven thành phố lớn, nói rõ vấn đề này. Tiền lương lúc đó của công nhân, đã không thể nào đáp ứng được với nhu cầu giá nhà càng ngày càng cao. Nhân dân ở vùng duyên hải đã có nỗi lo trong vấn đề mua nhà. Đáng tiếc, vấn đề này không được coi trọng.
Lần này Trương Nhất Phàm chỉ là nhắc lại chuyện cũ, mượn áp lực của Tân Hoa xã để cảnh tỉnh Lục Chính Ông.
Lục Chính Ông đương nhiên sẽ xem được bài này, hơn nữa rất nhiều người đương nhiên sẽ nghĩ đến trung gian kinh tế một cách tự nhiên.
Lục Chính Ông vốn đang ở trên xe, người nhà ông ta gọi điện thoại đến, nói là Chủ tịch Tỉnh Trương, đã đưa một bài báo lên Tân Hoa xã, ông đã xem qua chưa? Chính Ông, ông là đồng chí lão thành, người ta là người mới đến. Ngụ ý, ông đến một người mới đến cũng phải bất bình?
Lúc đó Lục Chính Ông hơi buồn bực, liền bảo lái xe dừng xe lại, để Âu Dương Tam Hào mua một tờ Nhật báo của Tân Hoa xã ở nơi bán báo gần nhất.
Trong bài văn của Trương Nhất Phàm, hiển nhiên là cảnh giác việc khai thác bất động sản quá mức, tính nguy hại của việc kinh tế bột biển. Nhỡ đâu nền kinh tế này khủng hoảng, sẽ dập khuôn giống Nhật Bản năm đó. Trương Nhất Phàm không phải là người đầu tiên đề ra quan điểm này, nhưng mà trong mắt Lục Chính Ông, luôn cảm thấy Trương Nhất Phàm đang nhằm vào mình. Ý này rất rõ ràng, chủ trương của mình là phát triển kinh tế mạnh mẽ, đưa tỉnh Giang Hoài lên một tầm cao mới, lúc này Trương Nhất Phàm lại chỉ ra hậu quả của giải pháp này, làm cho thể diện của Bí Thư tỉnh ủy là ông ta sẽ để ở đâu đây?
Lục Chính Ông ngồi trong xe đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Điều làm gã không thoải mái hơn này, sau khi về đến Tỉnh ủy, Trương Nhất Phàm đã đi đến.
Lục Chính Ông thể hiện tố chất tâm lý tốt đẹp, vẫn là tác phong như cũ:
- Đồng chí Nhất Phàm, tìm tôi gấp như vậy, có chuyện gì không?
Trương Nhất Phàm ngồi xuống:
- Bí thư Lục, khoảng thời gian này chính quyền tỉnh đã làm bài điều tra, ở đây có báo cáo, muốn mời Bí thư Lục xem qua.
Chuyện nội bộ của Tỉnh, Trương Nhất Phàm nhất định sẽ phải nói với ông ấy, những chuyện ngoài tỉnh, thì không cần xin chỉ thị của Lục Chính Ông. Cuối cùng Lục Chính Ông đã mỉm cười, nhận bản báo cáo của Trương Nhất Phàm, lấy kính viễn thị xem.
Báo cáo do Phương Nam viết, trong khoảng thời gian này, làm bản điều tra đầy đủ, có rất nhiều con số cụ thể có thể nói lên tất cả. Chủ yếu vẫn còn rất nhiều vẫn đề đất đai còn bỏ không.
Bởi vì bài báo của Âu Dương Tam Hào, đã đặt ra phương hướng phát triển năm sau cho tỉnh Giang Hoài, do đó, trong vòng lửa nóng của tỉnh, đã khiến Trương Nhất Phàm chú ý. Khai thác là bình thường, chia đất là hành vi không tốt. cái gọi là sự trả giám do con người làm ra, Trương Nhất Phàm đâu có thể không biết được nội hàm bên trong chứ?
Trương Nhất Phàm chuyển bản báo cáo này, chính là làm thế nào để quy hoạch thành phố, ngừa đầu cơ trục lợi. Chính là chính sách phòng ngừa có người trục lợi, phát tài nguyên đất khắp nơi. Lục Chính Ông bỏ kính xuống, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Được, tôi đồng ý phương án này. Mấy ngày nữa sẽ thảo luận trong hội nghị thường vụ.
Lục Chính Ông sảng khoái, để Trương Nhất Phàm thay đổi cách nhìn với gã. Xem ra Lục Chính Ông cũng không giống như cái loại cố chấp. Ông ấy còn có khả năng phán đoán chính xác. Ông ấy có thể chấp nhận vấn đề này, điều này chứng tỏ ông ấy tương đối vô tư, chỉ là tính cách có hơi nóng lòng cầu toàn mà thôi.
Chỉ cần trên nguyên tắc không phạm sai lầm, chủ nghĩa anh hùng, Trương Nhất Phàm còn có thể tiếp nhận được.