Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1255: Hữu duyên thiên lý




- Trên biển có núi, núi mù sương.



Sau khi đến Phổ Đà sơn, Trương Nhất Phàm còn chưa đến cửa chính bỗng nhiên đã thốt lên một câu.



Nơi này quả thật địa linh nhân kiệt, cảm giác phong thủy trù phú.



Phổ Đà là một nơi linh thiêng, cho dù vào mùa đông gió biển thổi rất mạnh cũng không cản được bước chân du khách, danh tiếng Quan Thế Âm Bồ Tát Nam Hải thu hút mọi người đến từ khắp nơi, họ đến để thành kính cầu phật.



Hà Tiêu Tiêu rất thích môi trường nơi đây, ngoại trừ khí hậu ra ở đây cũng không kém gì so với Hawaii. Có lúc đi đường, không kìm nổi trước khung cảnh đẹp, phấn khích cô đã định kéo tay Trương Nhất Phàm nhưng đúng lúc chạm vào ngón tay hắn cô lại đột nhiên bừng tỉnh.



Mấy người đi sau kia vẫn duy trì khoảng cách với bốn người họ. Nhưng sau khi vào cửa thì họ lại chuyển đi hướng khác.



Trương Nhất Phàm đến Phổ Đà cũng không phải vì du lịch, không ai hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, những di tích, danh lam thắng cảnh như thế này đối với hắn không có gì lạ. Nhưng Trương Tuyết Phong và Đằng Phi lại khác, hắn nói với hai người:



- Các cậu có thể tự do đi ngắm cảnh, sau đó gọi điện gặp nhau là được rồi.



Trương Tuyết Phong và Đằng Phi thầm hiểu, liền đi cách xa hai người họ.



Hà Tiêu Tiêu nhìn không thấy có ai liền ghé sát Trương Nhất Phàm nói:



- Này, anh muốn làm gì ở đây?



- Cầu Phật.



Trương Nhất Phàm cười nói



- Tin được anh mới là lạ



Trương Nhất Phàm nhìn nụ cười rạng rỡ như hoa mùa xuân của Hà Tiêu Tiêu nói:



- Nhanh đi thôi, 6 tiếng nữa ta phải trở về, nếu không sẽ chỉ dừng lại ở chỗ này đấy.



- Về làm gì, ở đây không phải rất tốt sao? Non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người



Trương Nhất Phàm cười không trả lời gì.



Hai người đi thẳng đến nơi cần đến, đó là chỗ Nam Hải Quan Thế Âm đại phật.



Trước sơn môn có treo một bức đối “Bình minh chung mộ trống bừng tỉnh thế gian danh lợi khách, kinh thanh Phật hiệu gọi hồi quan trường mộng mê người”



Trương Nhất Phàm nhìn câu đối, sau đó hai người bước đi, giẫm lên các đóa sen được in trên đường, tiến đến Quan Âm đại phật.



Nam Hải Quan Âm tọa lạc trên đỉnh núi. Nơi này cây cỏ tươi tốt, khí hậu trong lành, sương phủ bồng bềnh. Đài tượng cao 33m, trong đó tượng phật cao 18m, đài sen 2m, đài cơ 13m, diện tích xung quanh là 5500m. Trên đỉnh tượng hiện di đà, tay trái bày pháp luân, tay phải vẫy ra, thể hiện Quan Âm Bồ Tát con mắt quan sát được hết chúng sinh



Hai người bước đến dưới chân tượng Phật, Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nói với Hà Tiêu Tiêu:



- Tiêu Tiêu, mau cầu nguyện đi.



Hà Tiêu Tiêu sửng sốt, không phải anh muốn đến bái Phật sao? Sao bảo em cầu nguyện gì?



Tuy nhiên khi cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm nhắm hai mắt, hai tay chắp trước ngực, nghiêm trang đứng trước đại phật, cô cũng thành kính đứng nghiêm, miệng lẩm rẩm cầu nguyện.



Trong khi hai người cầu nguyện, Trương Tuyết Phong và Đằng Phi đứng ở xa quan sát, cũng không dám đi lung tung.



Đằng Phi nói nhỏ:



- Ông chủ hôm nay thế nào mà lại muốn bái Phật, cậu không thấy kỳ lạ sao?



Trương Tuyết Phong lắc đầu:



- Mỗi khi ông chủ làm gì cũng có lý do, đi, chúng ta qua xem đi.



Lúc hai người đi đến, Trương Nhất Phàm nói:



- Các cậu cũng bái Phật đi



Hai người cùng cười, Đằng Phi liền bỏ tiền, đốt 6 nén hương và đưa cho Trương Tuyết Phong 3 nén, nói nhỏ:



- Đã đến đây rồi chúng ta cùng cầu nguyện đi.



Trương Nhất Phàm nhìn dáng vẻ thần bí của hai người liền kéo Hà Tiêu Tiêu đến phía trong đại điện, ở đây có rất nhiều bức tượng, có thể ngắm nhìn đủ các vị thần Phật giới.



Trương Tuyết Phong và Đằng Phi bái lạy xong, hai người nói nhỏ:



- Cậu cầu nguyện điều gì thế?



- Cùng nhau nói đi được không?




- Cầu nguyện Bồ tát phù hộ ông chủ số làm quan, một bước lên mây.



Nói xong hai người nhìn nhau mỉm cười.



Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu đi vào đại điện, hắn nói với Hà Tiêu Tiêu:



- Tặng tượng phật đi.



Hà Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm, không suy nghĩ gì nói luôn:



- Vâng.



Nghe nói các tượng Phật nơi này có một số của các su khách quyên tặng. Mặt trên tượng sẽ khắc tên người tặng, sau đó được đặt ở đại điện để các du khách chiêm ngưỡng.



Lúc Hà Tiêu Tiêu giao tiền, người chịu trách nhiệm tiếp nhận tài trợ hỏi viết tên ai.



Hà Tiêu Tiêu nhìn Trương Nhất Phàm, hắn nói:



- Viết tên Trương Mẫn.



Trương Mẫn? Hà Tiêu Tiêu ngạc nhiên, Trương Mẫn là ai?



Cô không hỏi, giao tiền, làm thủ tục quyên tặng, hai người dạo một vòng trong đại điện, lúc rời khỏi đại phật Nam Hải Quan Âm, Hà Tiêu Tiêu lén hỏi:



- Trương Mẫn là ai?



- Về anh sẽ nói cho em biết.



Trương Nhất Phàm tỏ ra vẻ bí mật nói.



Lúc họ xuống núi lại gặp người phụ nữ trung niên và cô gái tên là Nhã Tình, theo sau là người đàn ông đeo kính và cậu em vợ đang đi lên.



Nhã Tình kéo tay mẹ về sát mình, Trương Nhất Phàm đi qua sát người cô. Khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu cô hơi sửng sốt, lại tiếp tục bước đi.



- Không nghĩ rằng họ đến đây để cầu tự.



Bước đi không xa Hà Tiêu Tiêu lén lút nói:




- Em thấy người đàn ông kia hơi ẻo lả, chẳng trách cô Nhã Tình kia không thích là phải.



Phụ nữ thật nhạy cảm, chỉ liếc nhìn một cái có thể đoán ra chuyện. Trương Nhất Phàm nói:



- Chuyện người ta đừng nên bàn tán, đi thôi, chúng ta còn phải về.



- Sao lại vội về thế, em muốn đi vãn cảnh chút nữa.



Hà Tiêu Tiêu nũng nịu, Trương Nhất Phàm nhỏ giọng nói:



- Về đi, về anh nói cho em nghe cái này.



- Cái gì? Hôm nay anh khó hiểu lắm.



Trương Nhất Phàm chỉ cười mà không nói gì.



Từ đại phật Nam Hải Quan Âm xuống, Hà Tiêu Tiêu giẫm lên hình hoa sen giữa đường nói:



- Nghe nói đây là theo kinh Phật, giẫm lên các đóa sen này từng bước liên tục có thể phù hộ cho người ta thăng tiến trong sự nghiệp, lên đường bình an



Hà Tiêu Tiêu nhất định kéo Trương Nhất Phàm làm theo động tác của mình, hắn nhìn đồng hồ thấy thời gian còn sớm liền đồng ý theo cô.



Ngay tại cánh cửa có một ông già đeo túi vải đi ra, đi thoáng qua hai người.



Họ không hề chú ý đến, nhưng sau khi ông già đi qua liền dừng lại quay đầu nhìn hai người. Ánh mắt ông đột nhiên sáng ngời, ông mỉm cười và ngồi xuống ghế hút thuốc.



Trương Tuyết Phong và Đằng Phi đi đằng sau thấy ông lão cười, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng hai người không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát.



Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu Tiêu đi dạo thêm một chút, sau đó đến bái lạy Bồ Tát, Hà Tiêu Tiêu thành kính dâng lên ít tiền, sau đó hai người mới rời khỏi.



Lúc đi ra ông già gọi lại:



- Hai vị, xin mời rút quẻ.



Bình thường Trương Nhất Phàm không thích làm những chuyện như thế này, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Nghe thấy ông già gọi liền dừng lại.



Hà Tiêu Tiêu nói vui:




- Chẳng phải anh không tin sao? Em sẽ rút một quẻ.



Đã nhiều năm rồi cô vẫn nhớ rõ chuyện mình và Trương Nhất Phàm ở trên đường ở Thâm Quyến, vô tình có gặp một thầy bói. Lúc ấy hai người muốn xem thử chơi chứ không nghĩ ông thầy bói lại nói chuẩn được nên Hà Tiêu Tiêu nổi hứng xem.



Thầy bói nhìn hai người nghiêm trang nói:



- Hai vị có quý nhân phù trợ, đại phú đại quý chi mệnh. Vị này Tiểu ca một bước lên mây, tiền đồ vô lượng. Mệnh của Tiểu thư tôi có thể tính.



Trương Nhất Phàm nhìn lão già cảm thấy rất quen nhưng không nhớ gì cả.



Đột nhiên Hà Tiêu Tiêu la lên:



- A…….



Cô không làm sao cả, nhưng Trương Tuyết Phong và Đằng Phi tưởng xảy ra chuyện gì vội chạy đến.



Trương Nhất Phàm cũng hoảng sợ, đã thấy Hà Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn lão già nói nói:



- Hóa ra là ông —— lão tiên sinh.



Ông lão mỉm cười, dáng vẻ đôn hậu.



Rốt cuộc Trương Nhất Phàm cũng nhớ ra:



- Ồ…ồ….



Hắn liền mỉm cười, hoá ra người này chính là ông thầy bói mà mình và Hà Tiêu Tiêu năm đó đã gặp ở Thâm. Trương Tuyết Phong và Đằng Phi thở phào, lập tức liền lui ra.



Ông già cười nói:



- Trí nhớ của tiểu thư thật tốt. Tiểu ca hay quên thật, đã không còn nhớ lão già này nữa rồi.



Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười:



- Nhất thời không nhớ ra, thật ngại quá.



Hai người vui vẻ khi gặp lão thầy bói này khiến Trương Tuyết Phong và Đằng Phi lấy làm lạ, Hà Tiêu Tiêu vui mừng hỏi:



- Lão tiên sinh, sao ông lại ở đây?



Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.



Lão già nhìn hai người nói:



- Tuy nhiên lão cũng rất bất ngờ khi gặp hai vị ở đây. Nhiều năm không thấy, không biết hai vị có còn nhớ lời lão già nói năm đó không?



Trương Nhất Phàm liền nhớ lại những lời ông già nói năm đó, trước 36 tuổi nhất định hắn sẽ là một lãnh đạo quan trọng cấp quốc gia. Hiện tại hắn đã 35 tuổi, đã làm lãnh đạo cấp Bộ trưởng, nói như thế nào thì lời ông già phán cũng đúng 8,9 phần. Hơn nữa ông phán về Hà Tiêu Tiêu cũng không hề sai.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:



Đã có duyên gặp mặt chi bằng chúng ta cùng đi ăn tối, vừa ăn vừa nói chuyện.



Ông già lắc đầu:



- Không nhất thiết phải ăn cơm, với thân phận như lão làm sao dám ngồi cùng mâm với hai vị.



Ông nhìn Hà Tiêu Tiêu nói:



- Tiểu thư, hôm nay tôi sẽ không phán gì về cô, tuy nhiên tôi có một câu dành tặng Tiểu ca.



Trương Nhất Phàm biết rằng lời ông nói khá chuẩn, nên đang mong chờ.



Ông già nói:



- Tình cờ gặp mặt phi ngẫu, đương cục không bằng bàng quan! Hết thảy không có vô nhân chi quả, độc Nhạc Nhạc không bằng chúng Nhạc Nhạc



- Tình cờ gặp mặt phi ngẫu, đương cục không bằng bàng quan! Hết thảy không có vô nhân chi quả, độc Nhạc Nhạc không bằng chúng Nhạc Nhạc.



Trương Nhất Phàm niệm lại một lần và thốt lên:



- A, lão tiên sinh.



Khi hắn phản ứng lại ông già đã đi khuất rồi.