Lý Hồng nhìn vào mắt mẹ, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra tối nay cô phải chịu việc này, nếu không cô mượn cớ rời đi, Lý Hồng nghĩ ông cụ Tống nhất định sẽ đem vòng ngọc gia truyền này đặt vào tay cô.
Ý nghĩa của vòng ngọc này quan trọng, khó trách mẹ nhìn thấy vòng ngọc mặt biến sắc.
Lý Hồng đoán trong bữa cơm hai người đã bàn bạc rồi. Nếu không với thân phận của ông ấy đã không đến mức đột ngột như thế. Nhưng trong lòng của lý hồng thật sự đã không có chỗ cho người đàn ông khác, cô nghĩ thế nào, bình tĩnh thế nào cũng không buông được Trương Nhất Phàm.
Duyên phận thật kỳ lạ, người mỗi ngày gặp nhau lại không có tình cảm. Nhưng có những người trong lúc vô tình thoáng gặp lại mãi mãi không thể quên.
Hơn nữa, với tính cách của Lý Hồng có thể làm cô cảm động rất là ít. Quan điểm về tình yêu của Lý Hồng không giống Hồ Lôi. Hồ Lôi là càng nhiều càng tốt, hoa lớn hoa nhỏ không buông thôi hồng anh. Lý Hồng lại là người thà rằng bỏ qua một ngàn chứ không nhận người mình không thích.
Cô đối với tình yêu thật hiếm thấy. Nếu nói tình yêu của Lý Hồng chỉ là về tinh thần, Tống Hạo Thiên tuyệt đối không làm được. Trương Nhất Phàm đương nhiên cũng không làm được. Quan trọng là Trương Nhất Phàm đột phát, hắn thành công vì đã đột phá được tuyến phòng thủ của Lý Hồng.
Khi mẹ bước vào cửa, Lý Hồng đột nhiên cảm thấy rất thoải má, cô nhất định phải đối mặt với tất cả những việc này. Nếu không Tống Hạo Thiên sẽ không từ bỏ ý định, sẽ tiếp tục vây lấy cô.
Cô nhìn Tống Hạo Thiên, vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho Tống Hạo Thiên có chút bất an.
Lý Hồng nói:
- Được rồi, anh muốn nói gì?
Tống Hạo Thiên nhìn Lý Hồng, luôn hi vọng từ hình dáng xinh đẹp của cô có thể phát hiện một ít, hoặc chứng thực cái gì đó. Ánh mắt lưu luyến nhìn khắp người Lý Hồng, Tống Hạo Thiên nói:
- Chúng ta đến quán cà phê đi.
- Không cần vừa mới ăn cơm xong, có cái gì cứ nói rõ ràng ở đây đi.
Lý Hồng nhướng mày, Tống Hạo Thiên run lên, gã đến gần Lý Hồng trịnh trọng nói:
- Anh muốn nói với em, anh yêu em, Lý Hồng!
Những lời này khiến Lý Hồng đột nhiên cảm thấy run cả người, toàn thân nổi da gà. Nói thật ra những lời này nói ra từ miệng Tống Hạo Thiên cảm giác rất kỳ lạ.
Lý Hồng nhìn gã chăm chú,
- Tống Hạo Thiên, chúng ta đều đã sắp bốn mươi tuổi, nói những câu này anh không thấy buồn cười sao?
Tống Hạo Thiên nóng nảy:
- Bốn mươi tuổi thì sao, bốn mươi tuổi người ta không thể yêu sao? Vả lại anh và em đều là người độc thân, vì sao không thể? Nhiều năm như vậy anh vẫn thích em, em không biết sao?
Lý Hồng cười
- Đừng quên sự độc thân của anh là do hạnh phúc của hai người phụ nữ đổi lấy. Nếu anh không có việc khác tôi muốn về, mệt chết đi!
Nói xong cô định bước đi.
Thật sự Tống Hạo Thiên đã trải qua hai lần li hôn, lấy gã làm vợ ba còn thảm hơn vợ hai, độc thân có gì mà cao ngạo.
Vẻ mặt Tht lạnh lòng:
- Anh thật sự khó coi vậy sao, em coi thường không thèm để ý đến anh. Cho dù không nể mặt anh cũng phải nể mặt ông nội anh một chút. Ông ấy là trưởng bối của chúng ta, hai nhà chúng ta đều giao giáo, chẳng lẽ em thật sự không cho anh một cơ hội.
Lý Hồng dừng bước, bình tĩnh nói:
- Tht, anh nói vậy có phải muốn tôi thương hại anh, chẳng lẽ tình yêu trong mắt anh có liên quan đến ông nội, đến sự gia giáo của hai nhà sao? Rốt cuộc là nói chuyện yêu đương với ông nội anh hay là giao tình giữa hai nhà? Tôi có thể nói cho anh biết, tôi không thích những người đàn ông như thế.
Lý Hồng muốn đi, vừa mới nhấc chân, Tht rống lên
- Đứng lai!
Nói xong gã bỗng nhiêu xoay người vọt tới trước mặt Lý Hồng:
- Vậy em nói cho anh biết, anh thích người đàn ông như thế nào, anh có thể thay đổi, nhất định sẽ là người đàn ông em thích, nhất định sẽ làm em vừa lòng.
Lý Hồng đột nhiên cười:
- Thích một người là bản chất của người ta không phải là bề ngoài. Bản chất anh hiểu không?
Tht nhăn mặt:
- Chẳng lẽ cũng chỉ có Trương Nhất Phàm mới thích hợp? Bản chất hắn cũng rất được, tôi nào có điểm nào không thể so với hắn? hắn tính cái gì? Hắn là người đã có vợ, Lý Hồng, em cần phải hiểu, không cần hủy hoại chính mình.
Nhắc tới Trương Nhất Phàm sắc mặt Lý Hồng liền thay đổi, nghiêm túc nói:
- Tht anh không cần biến mình thành người thất bại áp đặt lên người khác. Anh đàn ông một chút có được không?
Tht cười lạnh:
- Sao thế, nhắc đến anh ta lại đau lòng phải không? Hôm nay anh muốn nói rõ, Trương Nhất Phàm mạnh hơn anh ở điểm nào? Nói về gia thế, địa vị, tài năng anh cũng không kém hơn hắn? Vì sao, em nói cho anh biết là vì sao? Hắn thể hiện không tồi ở Ukraine, anh cũng đã thành công ở Thổ Nhĩ Kỳ. Anh không thua hắn, em biết không, anh đi Thổ Nhĩ Kỳ hoàn toàn vì em, vì em, anh muốn thể hiện năng lực của mình. Anh muốn bằng hắn, nếu không phải vì em anh sẽ không đi Thổ Nhĩ Kỳ, chẳng lẽ thật sự em không hiểu?
Câu nói của Tht càng khiến Lý Hồng cảm thấy gã nông cạn, trong mắt gã, gia thế và địa vị là điều quan trọng. Nhìn một người nghe giọng nói này có thể thấy được bản chất.
Cho nên, trong mắt lý hồng Tống Hạo Thiên nhất định là một kẻ bại. Nói về cuộc đàm phán ở Thổ Nhĩ Kỳ, Tht vẫn không biết sự thật cuối cùng, nếu gã biết hết thảy chuyện này đều là do Đổng Tiểu Phàm đứng sau lưng trả giá thì gã sẽ nghĩ gì?
Cô thấy mình hơi thất lễ với Tht bình tĩnh nói:
- Được rồi, tôi biết suy nghĩ của anh. Tuy nhiên, vì con đường làm quan của anh về sau, thật ra, chúng ta có ở cùng một chỗ hay không, con đường làm quan của anh đã được định trước ròi, thuận buồm xuôi gió. Chỉ cần anh không phạm sai lầm, không mấy người so được với anh về thành tích.
- Nếu em biết thế, vì sao không chịu nhìn anh một cái. Chẳng lẽ anh kém so với Trương Nhất Phàm vậy sao? Anh không phục.
Vẻ mặt Lý Hồng hơi ửng đỏ, nghe Tht nói như vậy, cô liền nổi giận:
- Tht, anh hãy tự trọng.
Tht cười khổ nói:
- Tự trọng, hừ, tự trọng. Chẳng lẽ em thích Trương Nhất Phàm vì hắn tự trọng sao?
- Bốp…
Lý Hồng vung tay lên cho gã một cái bạt tai.
- So với hắn, anh xách giày cũng không xứng! Tôi thích làm cái gì, anh không được xen vào.
Lý Hồng xoay người bước đi, nổi giận đùng đùng đi vào nhà.
Mẹ Lý Hồng vẫn đứng ở cửa sổ nhìn, tuy không nghe rõ hai người đang nói gì nhưng thấy Lý Hồng giơ tay tát cho Lý Hồng một cái cô chắc chắn là Tht làm Lý Hồng giận, nếu không với tính cách của Lý Hồng không đến mức đánh người.
Tht bị Lý Hồng đánh cho vô cùng sửng sốt, vuốt mặt mình hung hăng bước về phía Lý Hồng nói:
- Em là của anh Lý Hồng!
Lý Hồng nghe nói như thế, vốn định vào nhà liền xoay người lại đến gần Tht:
- Tự giải quyết cho tốt đi anh cũng không phải là lựa chọn của tôi. Chuyện của tôi không ai được phép xen vào. Lần sau không cần bảo ông nội anh ra mặt, tuổi ông ấy lớn rồi không dạy được anh.
Tht tức giận, nắm chặt hai tay lại, nhưng gã không có dũng khí đánh Lý Hồng. Tuy nhiên, những lời nói này của Lý Hồng thật sự làm tổn thương người khác. Ông cụ Tống uy danh hiển hách trong quân ủy, hôm nay vì hạnh phúc của cháu trai mà chủ động cầu hôn, không nghĩ bị Lý Hồng từ chối. Cú đả kích này thật sự làm cho người ta không chịu nổi mà những lời của Lý Hồng lúc này càng làm cho Tống Hạo Thiên hiểu không nhịn được nữa.
Nhưng những lời tiếp theo của Lý Hồng khiến cho Tht càng khó chịu nổi.
- Ồ, còn có một việc đã quên nói cho anh, lần trước anh đàm phán thắng lợi ở Thổ Nhĩ Kỳ có phải anh nghĩ đó là công lao của nhà họ Tống? Cho nên anh lại vểnh đuôi lên, đắc ý? Anh về hỏi chú anh một chú đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Đứng lại, không được làm nhục tôi, làm nhục nhà họ Tống chúng tôi như vậy. Tôi biết em làm thế chính là muốn sỉ nhục tôi mà thôi. Nhưng em đáng giá sao? Đàm phán ở Thổ Nhĩ Kỳ thắng lợi không phải là công lao của nhà họ Tống chúng tôi mà là công lao của Trương Nhất Phàm phải không?
Lý Hồng khinh thường nhìn gã một cái bước đi không quay đầu lại.
Rầm… Cánh cửa đóng lại, Tht nhìn theo bóng Lý Hồng, trong mắt hiện lên một ý định giết người.
- Tôi không phục!
Khi lái xe về nhà gã hét lên, về đến nhà, Tht chạy như bay lên tầng tìm chú gã:
- Chú, chú có biết trong cuộc đàm phán ở Thổ Nhĩ Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này?
Ông ta nhìn bộ dạng của Tht, có chút kỳ quái,
- Cháu sao thế?
- Không sao, cháu chỉ muốn biết, vì sao chúng ta đột nhiên lại thắng lị, rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho Thổ Nhĩ Kỳ buông tha chuyện này?
Chú anh ta gật đầu:
- Không tồi, thật sự có người đứng sau lưng giúp chúng ta. Nếu không phải cô chúng ta rất khó lấy được sự thắng lợi.
- Cô? Ai?
- Đổng Tiểu Phàm.
- Là cô đứng sau lưng lợi dụng Gia tộc Rose Richer của Đức để tạo áp lực cho chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ, tạo ra khủng hoảng trong nước khiến cho Thổ Nhĩ Kỳ quyết định thỏa hiệp. Nếu không chúng ta căn bản không có khả năng thắng lợi.
Khi chú nói ra chân tướng sự việc Tht đột nhiên ngồi sụp xuống, hóa ra mọi việc là như vậy!