Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1217: Vụ ẩu đả ngoài ý muốn




Đám người đó không ngờ cô gái lại “mạnh tay” đến vậy, không những lấy chai bia đánh người, mà còn dám đá thẳng vào “bảo bối” của người ta.



Với cú đá này, đến tám phần là cái kia không xong rồi.



Thấy có người đánh nhau, đám đông xung quanh vội vàng tản ra. Trương Nhất Phàm thấy cô gái ngang ngược như vậy lại cảm thấy rất thích thú. Đánh hay lắm! Rất hay!



Có nói thế nào thì can đảm được vậy đã là đáng khen rồi.



Một cô gái dám ở một chỗ thế này khua chân múa tay chống lại đám lưu manh có thể nói là rất gan dạ. Hơn nữa, cô còn đang là sinh viên! Trương Nhất Phàm vẫn ngồi yên tại chỗ, hứng thú xem xem cô định làm gì.



Trương Tuyết Phong nhìn sang bàn bên cạnh, thấy ông chủ gật đầu ra hiệu liền lập tức đứng lên, song vẫn không quên dặn dò hai nữ vệ sĩ kia.



- Bảo vệ ông chủ cẩn thận!



Chẳng cần anh ta dặn, họ cũng chuẩn bị cả rồi, hai người lập tức lùi ra đứng phía sau vợ chồng Trương Nhất Phàm.



Khi đám đàn ông châu Á kia đứng dậy, một tên có cặp mắt chim ưng trong đó khiến cho Trương Nhất Phàm chợt nhớ ra điều gì? Hóa ra là bọn chúng! Thật bực mình!



Lần trước ở nhà hàng, hắn đã muốn dạy cho chúng một bài học, giờ có Trương Tuyết Phong và hai nữ vệ sĩ ở đây, đang lo không có cơ hội, ai dè chúng lại tự dẫn xác đến.



Một trong số ba tên châu Á đã bị cô gái quảng cáo bia giải quyết, giờ vẫn đang ngồi ôm chân bó gối không đứng lên nổi, mồ hôi gã túa ra như tắm. Tên có cặp mắt chim ưng vẫn có vẻ vẫn giữ được bình tĩnh, song tên còn lại hình như đã sốt ruột lắm rồi, gã vớ lấy một chiếc ghế ở phía sau rồi quát cô gái:



- %¥%...



Trương Tuyết Phong lập tức nhận ra, gã này đang nói tiếng Việt.



Chiếc ghế gã đang cầm được làm bằng gỗ tốt nên trông khá nặng. Bỗng gã giơ cao chiếc ghế, hét lên một tiếng rồi lao nhanh về phía cô gái.



Tình huống hiện giờ và vừa nãy không giống nhau, vừa nãy tên kia khinh địch nên tay không tấc sắt.



Lần này cô mà dùng chiêu cũ e rằng không ổn, chân cô chưa kịp đá ra có lẽ chiếc ghế đã bay đến nơi rồi. Nếu bị đập phải, chân cô không gãy mới là lạ.



Rõ ràng cô gái này không biết võ, ban nãy chẳng qua chỉ là nhất thời bộc phát thôi, giờ trông thấy khí thế hừng hực của đối phương, cô sợ đến ngây người, vứt luôn chai bia trong tay rồi đứng bịt tai hét lên ầm ĩ.



Trương Tuyết Phong nhìn thấy cảnh này vội nhảy bổ tới, kéo cô gái sang một bên, thuận thế vung ra một quyền.



Cú đánh này xem ra rất độc, khí thế vừa đủ, mơ hồ nghe thấy cả tiếng gió rít.



Kịch —— các mảnh gỗ bắn ra tứ phía, một chiếc ghế chắc chắn như vậy, giờ đã nát như cám, mảnh vụn nằm rải rác trên mặt đất.



Đối phương chết lặng, gã không ngờ đòn đánh của Trương Tuyết Phong lại mạnh đến vậy. Trong lúc gã còn đang ngơ ngác, Trương Tuyết Phong lại tung thêm một cú đá bên.



Đòn đánh ra nhanh như chớp, lại linh hoạt như rắn, khiến đối phương không kịp đề phòng.



- A ——



Trong không gian chợt vang vọng một tiếng hét thê thảm, gã kia bị Trương Tuyết Phong đá bắn ra xa rồi rơi phịch xuống một chiếc bàn lớn gần đấy. Mọi người đều nhốn nháo đứng dậy, kẻ nào yếu tim thì đã chạy đi từ đời nào rồi, những người còn ở lại đến giờ đều là dạng to gan, song cũng chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa.



Trương Nhất Phàm ngồi uống bia với vẻ hài lòng, trông như kiểu hắn đang khen rượu này uống cũng được.



Đổng Tiểu Phàm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm Trương Tuyết Phong, dường như cô đang thắc mắc chồng cô tìm được tên này ở đâu? Thân thủ cũng khá thật.



Một quán ăn bên đường lớn thế mà lúc này chỉ còn hai vợ chồng họ ngồi lù lù ở đấy.



Ba tên Việt Nam, thì đến hai tên đã gục rồi, chỉ còn lại một gã đầu húi cua, mắt chim ưng, ánh mắt hiện rõ vẻ u ám. Gã thét lên một câu như tiếng chim:



- %#¥#%¥¥...



Ngay sau đó gã nhận ra Trương Nhất Phàm cũng có mặt ở đây, ánh mắt chợt lộ vẻ hoang mang. Bởi gã hiểu rằng, chắc hẳn người đi cùng Trương Nhất Phàm cũng là người Trung Quốc!



Gã đẩy chiếc ghế đang ngồi ra, tiện tay cởi luôn áo, bên trong gã chỉ mặc một chiếc áo may ô màu đen.




Gã lắc lắc cổ tay phát ra những tiếng răng rắc như thể đang cho đối phương thấy được năng lực của mình. Hai cánh tay gã cuồn cuộn cơ bắp, phần ngực cũng nở lớn như phụ nữ, song rắn chắc hơn nhiều.



Trương Tuyết Phong liếc mắt cũng nhận ra, tên này giỏi võ, song mấy ngón võ mèo cào của Việt Nam không phải cũng học từ võ học Trung Hoa thâm sâu khôn lường hay sao? Chỉ riêng về truyền thống võ học thì bọn họ chắc chắn là đang múa rìu qua mắt thợ rồi.



Thấy đối phương chuẩn bị ra tay, Trương Tuyết Phong liền đứng chắn trước mặt cô gái quảng cáo bia, cô gái liền tự giác đứng lùi sang một bên.



- A a a a ——



Gã mắt ưng kêu lên một tràng âm thanh kỳ lạ rồi nhảy xổ vào Trương Tuyết Phong, tên này chắc cũng có chút võ công, lúc gã lao lên, tư thế vững chãi, mỗi quyền cước đánh ra đều có đủ khí thế. Gã tung một quyền về phía Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong không thèm phản công mà chỉ né sang một bên, khiến nắm đấm của đối phương đập thẳng xuống chiếc bàn vững chắc ở phía sau.



Chiếc bàn này không phải làm từ gỗ bình thường trong nước, màu sơn nhẹ nhàng, khéo léo mà đơn giản, tất cả các bàn trong quán ăn đều làm từ những phiến gỗ rất dày và chắc, giờ dưới sức nặng của nắm đấm tên này, chiếc bàn nứt đôi không một tiếng động.



“Rầm”, chiếc bàn lập tức bị tách ra làm hai phần. Khi ông chủ quán chạy ra đến nơi, trong thấy bên ngoài đang có đánh nhau liền vội vàng kêu lên ô ô a a. Tiếng ông ta đang nói là tiếng Ukraine, đại khái hình như đang mắng chửi đám khách hôm nay. Mắng đã rồi ông ta liền tức giận chạy đi lấy điện thoại báo cảnh sát.



- Cái đám người phương Đông đáng ghé ấy, cả ngày chỉ biết đi gây lộn.



Lúc ông ta báo cảnh sát, hai người kia đã đánh nhau túi bụi. Cô gái quảng cáo bia đứng xem thôi cũng thấy thót tim, cô lo lắng kêu lên:



- Cẩn thận a ——



Trương Nhất Phàm giơ tay vẫy cô, cô thấy vậy liền vội chạy đến gần.



- Hay là anh chị đứng ra xa một chút đi, cẩn thận không bị họ đánh trúng đấy ạ.



Trương Nhất Phàm vừa uống bia vừa nhấm nháp đồ ăn.



- Yên tâm, tên đó đánh không lại đâu!



Lúc này, gã Việt Nam lại túm lấy một chiếc ghế, đập mạnh lên mặt bàn, chiếc bàn lập tức chia năm xẻ bảy. Ông chủ quán lo đến phát khóc, thật không hiểu mình đắc tội với ai? Tự dưng lại dính phải hai tên hung thần này.




Hai người đánh nhau hơn mười phút, Trương Nhất Phàm cũng đã uống nốt hớp bia cuối cùng, hắn lớn tiếng gọi Trương Tuyết Phong:



- Tuyết Phong, dừng được rồi!



Trương Tuyết Phong nghe ông chủ gọi, liền đáp lại:



- Tôi biết rồi!



Nói xong, anh ta đột nhiên bật lên khỏi mặt đất, nhảy qua chiếc bàn, đá liên hoàn về phía gã Việt Nam. Gã kia chỉ thấy bỗng dưng mặt mày xây xẩm, chiếc ghế trong tay chốc lát đã không cánh mà bay, cằm và ngực bị đá trúng vài cái.



Gã phải lùi lại vài bước mới đứng được vững. Gã lau vệt máu bên mép, giận dữ gầm lên một tiếng rồi lại nhảy xổ về phía Trương Tuyết Phong. Trương Tuyết Phong vẫn đứng vững như bàn thạch.



Đợi cho gã đến gần anh ta mới tóm lấy chiếc ghế bên cạnh đập thẳng vào người gã.



Gã Việt Nam lập tức đứng sững lại, cả người bất động, hai mắt hiện rõ vẻ hoang mang.



Trương Tuyết Phong quay người bước đi, miệng lầm bẩm:



- Sư phụ đã dặn, đã đánh thì phải nhanh, phải độc! Xem ra mình vẫn còn nhân từ chán.



Phía sau truyền đến tiếng gã Việt Nam ngã nhào xuống đất, bất chợt từ xa xuất hiện bốn năm cảnh sát Ukraine tay lăm lăm khẩu súng. Ông chủ quán chạy lại với vẻ mặt đáng thương, nói xì xồ gì đó với đám cảnh sát.



Ba gã cảnh sát bước lại gần, nhìn ba tên Việt Nam nằm dài trên đất, lại nhìn sang đám người Trương Nhất Phàm, day day trán. Họ dùng tiếng Ukraine nói:



- Lại là đám người châu Á phiền toán này!



Chỉ khác một điều, lần trước người bị đánh là người Trung Quốc, còn lần này thì thú vị hơn, người Việt Nam bị đám Trung Quốc đánh cho tơi bời, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này.



Cô gái kia vừa trông thấy cảnh sát liền sợ run người. Dù sao việc này cũng từ cô mà ra, nếu để liên lụy đám người Trương Nhất Phàm thì thật áy náy.




Cô khẽ cắn môi, đang định bước lên thì nghe thấy Trương Nhất Phàm nói:



- Em đừng sợ, chuyện không liên quan đến em.



Cô gái ngạc nhiên nhìn hai vợ chồng Trương Nhất Phàm, nhất thời chẳng hiểu họ nói gì.



Một gã thanh tra cảnh sát tiến lại gần, quan sát một lượt đôi nam nữ vẫn đang thản nhiên ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra, lại trông thấy hai nữ vệ sĩ đứng sau lưng họ. Anh ta liền hỏi bằng tiếng Ukraine:



- Sao các người lại đánh nhau ở đây?



Trương Nhất Phàm quay đầu lại hỏi cô gái kia:



- Em hiểu tiếng Ukraine không?



Cô gật đầu, Trương Nhất Phàm liền thủng thẳng nói:



- Vậy em nói với anh ta rằng, mấy tên này uống say gây sự, chúng tôi chỉ giúp anh ta dạy cho chúng một bài học thôi.



Cô gái sửng sốt nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Trương Nhất Phàm rồi dịch lại cho tay cảnh sát.



Tay thanh tra nhìn bọn họ với vẻ kỳ lạ rồi nhìn sang Trương Tuyết Phong.



- Người đánh nhau ban nãy là anh à?



Trương Tuyết Phong nói:



- Xin lỗi, tôi không hiểu ông đang nói gì?



Tay thanh tra liền lôi còng ra quơ quơ trwocs mặt Trương Tuyết Phong. Cô gái kia vội vàng giải thích:



- Là bọn họ giở trò lưu manh trước!



Tay thanh tra vẫn lắc đầu không tin.



- Đám người Trung Quốc các người chỉ suốt ngày gây chuyện, phiền mọi người theo tôi về cục, có gì nói sau! Các anh phải chịu trách nhiệm về tội gây thương tích cho mấy người Việt Nam này!



Cô gái kia liền dịch lại câu của tay thanh tra cho Trương Nhất Phàm nghe. Nghe xong, Trương Nhất Phàm biến sắc, xem ra tay cảnh sát này đang thiên vị cho đám Việt Nam kia. Hắn đã từng nghe nói, cảnh sát ở Ukraine rất thích người Trung Quốc, họ không thích nhất chính là người Việt Nam.



Bởi vì người Trung Quốc có thể bắt nạt được, họ có thể tùy tiện tóm vài tên Trung Quốc trên đường rồi phạt tiền, rồi lấy chỗ tiền phạt ấy đi mua thuốc lá. Còn người Việt Nam thì không như vậy, chỉ cần gây chuyện với họ, đại sứ quán Việt Nam sẽ lập tức đi kiện. Không chỉ làm cho họ không còn mặt mũi nào, người Việt Nam còn vô cùng dã man, có lúc họ còn dám lấy dao chống lại cảnh sát.



Đám người thấy mạnh rụt vòi, thấy yếu bắt nạt này xem ra đang định ép người đây.



Trương Nhất Phàm cười lạnh rồi kéo tay Đổng Tiểu Phàm.



- Mình đi thôi, tiểu Trương, nếu chúng dám làm càn, cứ cho chúng nếm thử mùi vị đi!



Trương Nhất Phàm nói đi là đi, cô gái kia có hơi giật mình, song vẫn lẽo đẽo đi theo.



Tay cảnh sát ngây người, thật chưa từng thấy có tên Trung Quốc nào láo lếu như vậy, mẹ kiếp, lại dám giương oai ở chỗ này sao?



Gã rút súng ra rồi dùng tiếng Ukraine ra lệnh:



- Đứng lại ——



Còn chưa nói xong Trương Tuyết Phong vốn đang đứng bên cạnh gã liền ra tay, loáng cái đã cướp lấy súng, lại thi triển cẩm nã thủ khống chế gã cảnh sát.



Ba gã cảnh sát khác thấy vậy liền chạy vội tới, hai nữ vệ sĩ quay sang nhìn nhau rồi cũng đồng loạt ra tay.