Gió thu thổi lá vàng rơi.
Trương Nhất Phàm lại lần nữa trở về thành phố, thật là mệt mỏi.
Lần này về thành phố là theo mật lệnh của Đảng, vừa mới xuống máy bay đã được nhân viên Bộ Quốc phòng đón đi.
Thấy đối phương tự giới thiệu Trương Nhất Phàm thấy kỳ lạ, sao người của Bộ Quốc phòng lại ra đây? Cũng may không phải là tổ công tác của Uỷ ban Kỷ luật trung ương.
Trong lòng Trương Nhất Phàm có rất nhiều nghi hoặc, hắn cảm thấy chuyện này ngày càng huyền bí.
Ít nhất Lý Thiên Trụ biết được một chút nhưng lại không nói, đem niêm yết đáp án này. Cho đến bây giờ Trương Nhất Phàm vẫn chưa hay biết gì.
Vốn hắn muốn Thẩm Kế Văn đến đón nhưng Lý Thiên Trụ nói, lần này về thành phố càng ít người biết càng tốt.
Trương Nhất Phàm không hiểu, làm như bí mật Quốc gia vậy.
Tuy nhiên mấy người đang đến tiếp đón này đã biểu hiện rất nghiêm túc, không thể nhìn thấy hỉ nộ ái ố của bọn họ.
Càng lăn lộn lên trên càng tiếp cận với những người bí hiểm, vẻ mặt đều như tượng trong tranh, không có biểu hiện gì. Trương Nhất Phàm rất khó tưởng tượng ra họ đã sống qua ngày tháng như thế nào? Nếu một người ngay cả hỉ nộ ái ố đều không có, vậy có phải là bi ai không?
Trước trước sau sau có ba chiếc xe nhỏ trực tiếp chạy đến Trung Hải Nam, Trương Nhất Phàm bước xuống từ chiếc xe ở giữa, ngẩng đầu lên nhìn nơi mình từng đến, không ngờ có chút xa lạ.
Nhớ lần trước mình đến đây để thăm Chủ tịch Lý, hai năm sau cảnh còn người đã mất.
Phong cảnh vẫn như trước còn người thì đã không biết đi đâu.
Nhìn sơ qua mọi thứ ở đây, với phản ứng bản năng Trương Nhất Phàm tìm kiếm khắp nơi, Chủ tịch Lý đã nhậm chức được hai năm, nghe nói đã rời khỏi thành phố vì dân mà vui. Lấy lên được buông xuống được, đấy cũng là trình độ.
Rất nhiều người có quyền thế quá nặng để rồi cuối cùng thân bị vùi lấp, không được yên nghỉ.
Lần này vào thành phố mang theo vẻ mặt thần bí, Trương Nhất Phàm hơi ưỡn ngực, ngẩng đầu bước đi theo các đồng chí ở Bộ Quốc phòng để đến trụ sở làm việc. Tiếp đãi hắn chính là một căn phòng nhỏ độc đáo hiện đại, tại đại sảnh nhỏ này không ngờ cũng có nhiều thiết bị điện, khiến Trương Nhất Phàm thoạt nhìn cảm giác giống như căn phòng bí mật dành cho gián điệp.
Một đồng chí thư ký trẻ tuổi đang rót trà cho Trương Nhất Phàm rồi nhiệt tình nói:
- Anh chờ chút, Thủ trưởng sẽ ra ngay!
Đây là người đầu tiên mang vẻ mặt tươi cười Trương Nhất Phàm thấy, vừa rồi vài nhân viên rất nghiêm nghị đưa mình đến, có hai người giống như tượng điêu khắc đang đứng ở cửa. Hai người này chắc là vệ sĩ cao thủ nào đó, Trương Nhất Phàm nhìn mãi không ra.
Đến nơi này rồi, trên cơ bản trong lòng Trương Nhất Phàm có chút quá mức, chẳng trách khiến mình tham dự rất nhiều sự kiện cơ mật của Quốc gia? Đang suy nghĩ ở cửa vang đến một tràng cười, nghe ra được có hai người đang nói cười rất vui vẻ.
- Đồng chí Trương Nhất Phàm đến rồi sao?
Giọng nói thanh mát này khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng hưng phấn, Trương Nhất Phàm nghe ra đó là giọng nói của Bộ trưởng Quốc phòng Trịnh Kiếm Phong.
Trịnh Kiếm Phong và Trương gia cũng là tình bạn lâu năm, Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ sự kiện lần này có thể có liên quan đến Trịnh Kiếm Phong không.
Nói đến Trịnh Kiếm Phong, ông ta là một người do đích thân Chủ tịch Lý đề bạt lên, rất có uy tín ở Bộ quốc phòng, là một nhân vật nổi tiếng trong Uỷ ban Quân sự Quốc gia.
Thư ký trả lời,
- Anh đến rồi! Đang ở sau đại sảnh!
Sau đó ở cửa liền xuất hiện hai bóng dáng cao lớn, trong đó có một người không ngờ chính là Trương Kính Hiên.
Thấy cha và Trịnh Kiếm Phong cùng nhau bước vào, Trương Nhất Phàm lập tức đứng lên,
- Thủ trưởng khoẻ chứ!
Trịnh Kiếm Phong cười cười nói:
- Trong lúc chỉ có chúng ta kêu chú là được.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới gật gật đầu,
- Chú Trịnh khoẻ chứ! Lần này tìm con đến là có chuyện gì?
Trịnh Kiếm Phong cười một cách thần bí, nhìn Trương Kính Hiên,
- Chẳng trách ngay cả anh cũng không nói cho hắn biết?
Trương Kính Hiên lắc lắc đầu ngồi xuống đối diện Trương Nhất Phàm.
Trịnh Kiếm Phong nhìn hai cha con cười nói:
- Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, Nhất Phàm hết buồn chưa! Tuy nhiên lần nói chuyện tiếp theo, tôi nói anh nghe, tuyệt đối không thể để cho người thứ tư biết chuyện này!
Trương Nhất Phàm biến sắc,
- Vâng, Thủ tướng!
Xem ra đúng là đang đề cập đến bí mật Quốc gia. Hiển nhiên Trương Kính Hiên sẽ tham gia vào chuyện này, nhưng mà ông ta đứng lên,
- Hai người nói chuyện đi, tôi đứng ngoài chờ.
Trịnh Kiếm Phong cũng không nói gì, chỉ có điều phẩy đôi tay của mình, lập tức tất cả các bức màn trong phòng được đóng lại, nháy mắt trong phòng chỉ có một màu tối đen.
Thần sắc của Trịnh Kiếm Phong chuyển biến một vẻ mặt rất nghiêm túc đến lạ thường.
- Trương Nhất Phàm anh là cán bộ Quốc gia, là Đảng viên của Đảng cộng sản Trung Quốc, đã từng trải qua Uỷ ban quân sự Chính phủ Quốc gia, cùng với việc Tổng bí thư phê chuẩn chỉ thị, chính thức giao cho anh một nhiệm vụ rất quan trọng. Nói cách khác mọi thứ đã làm đều là cơ mật Quốc gia, hiểu chưa?
Bỗng nhiên Trương Nhất Phàm đứng dậy,
- Hiểu rồi!
- Được!
Trong mắt Trịnh Kiếm Phong có chút hài lonngf nói với Trương Nhất Phàm:
- Bắt đầu từ năm 1949 Đảng ta đã thành lập một nước Cộng hoà dân chủ Trung Quốc đến giờ đã được 55 năm. Mấy năm nay chúng ta khiến toàn bộ thế giới chứng kiến vô số kỳ tích Trung Quốc, chứng kiến Trung Quốc phát triển, Trung Quốc tôn nghiêm. Nhưng lực lượng quân sự của chúng ta vẫn lạc hậu như xưa, có sự chênh lệch với các nước phát triển. Có rất nhiều vấn đề ở Nam Hải, đảo Điếu Ngư, đã khiến cho rất nhiều người phải nhượng bộ. Vì sao?
Ánh mắt sắc bén sáng ngời của Trịnh Kiếm Phong nhìn Trương Nhất Phàm,
- Đáp án rất rõ ràng, bởi vì sức mạnh kinh tế của nước ta đã đạt đến trình độ hùng mạnh trong mấy năm nay, nhưng vì lực lượng quân sự của chúng ta vẫn cần tiếp tế tiếp viện, cần thêm sự phát triển. Từ khía cạnh nào đó mà nói chúng ta còn rất yếu. Cho nên, Bộ ngoại giao và Uỷ ban quân sự Quốc gia nhất trí quyết định đẩy mạnh lực lượng quân sự, giải quyết vấn đề Nam Hải, đảo Điếu Ngư và các vấn đề tồn đọng khác. Để trở thành một cường quốc có quân sự hùng mạnh nhất! Tuy rằng phương châm và chính sách đối ngoại của chúng ta không có đề cập đến vấn đề ngoại giao, nhưng chúng ta vẫn phải tự cố gắng, tự lập. Bởi vậy nhiệm vụ lần này rất khó khăn, nếu tổ chức đã lựa chọn anh cho dù anh gặp phải bao nhiêu khó khăn, chỉ cần anh còn sống nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ vinh quang này. Bởi vì nước nhà và nhân dân giao phó trọng trách cho anh, ký thác và chờ mong ở anh. Cũng là một sứ mệnh lịch sử!
Bỗng nhiên Trương Nhất Phàm biến sắc và cảm thấy có một loại áp lực trước nay chưa từng có, khiến cho trọng trách của mình đột nhiên tăng lên rất nhiều. Mặc dù chuyện này chưa được công bố nhưng hắn đã ý thức được đây là một sứ mệnh, cũng là một thử thách rất ác liệt!
Rốt cuộc Bộ Quốc phòng và Bộ ngoại giao Chính phủ đã phó thác mình làm gì? Đến lúc này tham vọngtrong lòng Trương Nhất Phàm ngày càng mãnh liệt.
Trong căn phòng bí mật tràn ngập sự nghiêm trang, hơi thở ngưng trọng, Trịnh Kiếm Phong nói:
- Ngày hôm qua, Tổng thống Ukraine lại ghé thăm lần nữa, hai bên đàm phán một hồi căn bản là có thể kí hiệp nghị. Nhưng tình hình Quốc tế phức tạp, các vấn đề xa xa khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, bên trong này có một lực cản rất lớn.
- Hàng mẫu?
Nghe đến đó, Trương Nhất Phàm không khỏi có chút kích động hỏi một câu.
Trịnh Kiếm Phong nghiêm túc nói:
- Đúng, chính là hàng mẫu!
Tiếp theo ông ta lại bấm cái điều khiển, trên tường lập tức xuất hiện một số hình ảnh, một chiếc thuyền lớn. Nhìn kỹ cũng không lớn lắm, chắc là một con thuyền lớn chưa được hoàn thành, Trương Nhất Phàm lập tức đem Hàng mẫu của hắn sắp xếp cùng một chỗ. Chẳng lẽ đây là Hàng mẫu như lời Trịnh Kiếm Phong nói?
Trịnh Kiếm Phong nói:
- Đây là thời kỳ trước khi Liên Xô chưa giải phóng, năm 1983 niên hoa lợi dụng dấu cộng để tạo ra Hàng mẫu. Điều đáng tiếc chính là, bởi vì Liên Xô giải thể hệ thống kinh tế sụp đổ đã ảnh hưởng trực tiếp đến việc hoàn thành chiếc thuyền mẫu này. Bởi vậy nhiệm vụ của anh chính là dẫn dắt đoàn khảo sát tới Ukraine để đàm phán, tranh thủ nắm dự án này trong tay. Công việc của anh chính là toàn lực ứng phó, lợi dụng thủ đoạn ngoại giao để thuyết phục nhóm người chống lại Ukraine, để cho chiếc thuyền Hàng mẫu này vào Quốc gia của ta, để chúng ta tiếp tục hoàn thành công việc tiếp theo. Kế tiếp chúng ta sẽ an bài cho anh thời gian nghỉ ngơi trong lịch trình làm việc, vẫn giữ chức vụ Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Tương, thực tế anh đã là Đoàn trưởng đoàn khảo sát.
Cho đến giờ Trương Nhất Phàm mới hoàn toàn hiểu được nhiệm vụ lần này khi trở về thành phố, thật không nghĩ tới không ngờ lại để mình làm Đoàn trưởng đoàn khảo sát, đối với quyết định này Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút kỳ quái. Vì sao không phải là chuyện của Bộ ngoại giao? Lại điều hắn một Phó chủ tịch tỉnh lại đây để đảm nhận trọng trách này?
Đem Hàng mẫu về nước mình, đây là một gian khổ thế nào mà được cho là sứ mệnh vĩ đại quang vinh.
Trịnh Kiếm Phong nói,
- Nếu muốn dân giàu nước mạnh, binh hùng tướng mạnh trước tiên phải có loại binh khí này, hiện nay chúng ta cần chính là vũ khí hùng mạnh này để gia tăng lực lượng cho hải quân chúng ta. Đây là một cái máy lớn nên tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này chắc anh đã hiểu.
Trương Nhất Phàm đứng lên kính lễ,
- Xin Thủ trưởng yên tâm, Nhất Phàm sẽ tất cung tận tuỵ để hoàn thành sứ mệnh!
Trịnh Kiếm Phong gật gật đầu,
- Đây là do Bộ ngoại giao Chính phủ và Tổng bí thư quyết định, họ nhất trí giao cho anh, cố gắng làm, anh làm được mà!
Trong lòng Trương Nhất Phàm nhất thời nhiệt huyết mênh mông, có chút kích động nói:
- Tuy nhiên tôi còn có một chuyện không rõ, vì sao lại chọn tôi đảm đương chức Đoàn trưởng này?
- Ngoại giao cũng là một loại thủ đoạn, với khả năng của anh sớm muộn gì cũng sẽ đi đến bước này. Về phần vì sao chọn anh, hay là anh trở về hỏi ba anh chút đi!
Lúc này Trương Nhất Phàm mới nhớ tới đêm qua lúc xem ti vi, linh cảm nhạy bén của Lý Hồng, lúc ấy cô khẳng định cho rằng Tổng thống Ukraine đến thăm tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, quả nhiên không sai chỉ có điều Trương Nhất Phàm không ngờ tới chuyện này có liên quan đến mình.