Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1204: Phải về thành phố




Cuối cùng phong trào huỷ diệt ma tuý, nơi đỗ trạng nguyên và có chiến công lừng danh nhất chính là tỉnh Tương.



Bởi vì Đường Vũ và Diệp Á Bình có công trong việc tiêu diệt ma tuý, hai người đều được đặc cách đề bạt lên chức Phó giám đốc sở Công an.



Cho tới giờ Diệp Á Bình vẫn có liên hệ đến chính trị pháp luật ở tỉnh Tương, một nữ Phó giám đốc sở duy nhất.



Thằng nhóc Đường Vũ này nhân hoạ đắc phúc, lần trước bởi vì đắc tội với công ty Viễn Cảnh thiếu chút nữa là bị Tỉnh trách phạt, không ngờ chính vì vậy mà câu được một con cá lớn. Do đó tìm ra được một tập đoàn buôn lậu ma tuý lớn nhất cả nước, đã phá huỷ thành công bảy chi nhánh ma tuý, có thể nói là chiến công hiển hách.



Dường như lần này Lý Thiên Trụ chỉ biết Phương gia bị hủy, bởi vậy trong thời điểm mấu chốt y tập hợp nhóm người Trương Nhất Phàm, Thẩm Quốc Hoành, Tống Hạo Thiên,.. lại một chỗ, từ khía cạnh khác mà nói cũng là một sự giám sát và bảo vệ.



Chuyện Phương gia hắn không hi vọng mấy người ở dưới tham gia vào. Phương gia và Trương gia là kẻ thù truyền kiếp, Thẩm gia cũng khó lòng nhúng tay, sau chuyện này Trương Nhất Phàm nghĩ, chắc Lý Thiên Trụ có được chỉ thị của cấp trên nào đó.



Hoặc là sớm đã quyết định đụng đến Phương gia. Còn vì sao thì Trương Nhất Phàm không thể hiểu hết.



Phương gia bị giết khiến cho Tống Hạo Thiên cảnh giác, không ngờ anh ta khôn ngoan hẳn ra, biểu hiện có chút im lặng.



Đương nhiên chính mắt Tống Hạo Thiên chứng kiến cảnh Phương gia bị giết, trong lòng cũng có chút xót thương. Dĩ nhiên anh ta biết được kết cục này là như thế nào, nếu không phải Trung ương gật đầu muốn đụng đến Phương gia, căn bản người khác không thể nào lật đổ Phương gia.



Nhưng nguyên nhân mà Trung ương đụng đến Phương gia Tống Hạo Thiên cũng không biết, chắc là ý nghĩ nào đó trong đầu lãnh đạo, chỉ có thể ngẫm nghĩ không thể nói ra ngoài.



Sau khi toàn bộ sự việc phát sinh, cả nước đang rất khẩn trương cho phong trào cuối cùng, Bộ Công an vẫn còn đang truy nã và tiêu diệt tội phạm, Uỷ ban nhân dân và Tỉnh uỷ tỉnh Tương bắt đầu ổn định, lại tiếp tục trở về quỹ đạo.



Ngày 19 tháng 9 năm 2004 họp Đảng cộng sản Trung Quốc Trung ương Đảng chính thức đưa ra mục tiêu lịch sử “Thành lập xã hội bình đẳng”.



Ngày 3 đến ngày 5 tháng 12 trên Hội nghị công tác Kinh tế của Trung ương đưa ra “Kiên trì vì con người, cố gắng xây dựng một chủ nghĩa xã hội khoa học” là một trong sáu hạng mục trong kế hoạch kinh tế năm 2005. Thành lập một xã hội cộng hoà phải đẩy mạnh khả năng xây dựng Chính trị, kiên quyết chấp hành “Khoa học cầm quyền, dân chủ cầm quyền, nề nếp cầm quyền” quan niệm cầm quyền không có trong nền kinh tế “Đa số lấy GDP làm mục tiêu trung tâm” đẩy mạnh việc phát triển Khoa học và công bằng xã hội.



Đề nghị này là dấu hiệu đầu tiên cho sự phát triển Chủ nghĩa xã hội khoa học, lại tiếp tục bước vào một thời kỳ mới, đây chính là dấut mốc, nhiệm vụ và mục tiêu sau đó không hề lấy GDP làm trung tâm, chính thức bắt đầu coi trọng quan niệm xã hội công bằng, hình thái xã hội cầm quyền.



Trong quan niệm Chính trị Trung ương Đảng đã chuyển biến khiến Trương Nhất Phàm ý thức được, cuộc cải cách được mở ra hôm nay, nền kinh tế ngày càng tăng vọt phát triển hiện đại, Đảng chỉ đạo tư tưởng bắt đầu lấy xây dựng kinh tế làm đầu rồi đến hình thái xã hội công bằng.



Việc quyết định của Trung ương Đảng trong hội nghị lần này, hắn đoán chắc chắn có liên quan rất lớn đến vụ buôn lậu ma tuý lần này. Mà cuộc vận động này, giá phải trả chính là chứng kiến cảnh Phương gia bị giết, cũng chứng kiến một thời đại thay đổi và tiến bộ.



Hai tháng sau khi Phương gia bị giết, chiều nay Lý Thiên Trụ gọi Trương Nhất Phàm vào văn phòng, tự mình rót ly trà cho Trương Nhất Phàm. Điều này khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy vừa mừng vừa lo.



Bí thư Lý đích thân rót trà cho mình, ý gì đây??





Trong phòng làm việc chỉ có hai người Lý Thiên Trụ và Trương Nhất Phàm, lúc Chu Anh Văn đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại nên khiến cho không khí trong phòng làm việc đột nhiên khó chịu.



Lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Thiên Trụ, trong lòng Trương Nhất Phàm không khỏi hồi hộp.



Chẳnglẽ chuyện yêu đương của mình lại bị lộ ra?



Lý Thiên Trụ ngồi xuống đối diện, chậm rãi nói:



- Đồng chí Nhất Phàm, anh hãy buông các công việc hiện đang làm trong tay anh ra đi.



Trương Nhất Phàm hoàn toàn không hiểu hàm ý của Lý Thiên Trụ, còn Lý Thiên Trụ cố tình không nói rõ ra, cứ nói thế khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác khó chịu. Các lãnh đạo và Trung ương Đảng có thể mượn chuyện ma tuý để bắt Phương gia cũng đồng nghĩa có thể bắt mình.



Không cần vì cái gì chỉ cần đưa ra mấy cô tình nhân của mình cũng có thể bắt mình, tuyệt đối không có gì khó.



Thấy Lý Thiên Trụ đang rất bí hiểm, Trương Nhất Phàm cũng không hé miệng bưng chén trà lên uống.



Lý Thiên Trụ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn, thấy Trương Nhất Phàm vẫn ung dung không sợ hãi trong lòng cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, bản lĩnh của thằng nhóc này càng ngày càng mạnh. Ông ta uống ngụm nước trà giờ đây mới chậm rãi nói:



- Tôi có thỏa thuận qua với Chủ tịch Tỉnh Thẩm, công việc của anh tạm thời để cho vài Phó Chủ tịch khác kiêm nhiệm, ngày mai anh về thành phố, thời gian khá gấp không thể để chậm trễ.



Nghe được vậy Trương Nhất Phàm suy nghĩ trăm lần cũng không có câu trả lời, bắt giam thì không phải, chuyển qua nơi khác cũng không giống, đây là trò đùa nào vậy? Chỉ đáng tiếc Lý Thiên Trụ cố tình không nói ra đáp án này. Ông ta nói:



- Sau khi anh đến thành phố tự nhiên sẽ biết mình muốn làm gì. Chúc anh may mắn!



Trương Nhất Phàm vẫn không hay biết gì nhưng hắn vẫn im lặng, ngươi không nói thì tôi không hỏi.



Vì thế hắn bình tĩnh gật gật đầu,



- Được rồi mọi thứ cứ nghe theo tổ chức sắp xếp.



Cuối cùng Lý Thiên Trụ mỉm cười,



- Anh không hỏi để anh đi làm gì sao?




Lúc này Trương Nhất Phàm mới khẳng định chắc chắn sẽ không phải là chuyện xấu, nếu thực sự muốn bắt giam thì sẽ do người của Uỷ ban kỷ luật Trung ương đến, không đợi đến mình phát hiện thì đã cho người đến chế phục mình. Nếu đoán không sai chắc là chuyện tốt.



Chỉ có điều vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi của Lý Thiên Trụ đúng là khiến Trương Nhất Phàm hoảng sợ, hắn chậm rãi nói:



- Nếu anh không nói tôi hỏi cũng như không.



Lý Thiên Trụ liền bật cười ha hả,



- Thằng nhóc, cậu qua được cửa ải rồi đó!



Ông ta đứng lên,



- Nhưng mà chuyện này trọng đại, tôi cho rằng để cấp trên nói sẽ tốt hơn. Nhớ kỹ biên chế ở tỉnh Tương vẫn như cũ, bây giờ anh vẫn là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tương.



- Tôi hiểu rồi!



Trương Nhất Phàm đứng dậy cáo từ, từ Tỉnh uỷ trở về là đến văn phòng của Thẩm Hoành Quốc. Thẩm Hoành Quốc chỉ mỉm cười cũng không có biểu hiện gì nhiều. Ông ta nói vậy, tôi cũng không biết tin tức, nhưng mà anh đi thành phố rồi sẽ biết.



Hai nhân vật lớn lại tỏ ra bí hiểm, Trương Nhất Phàm mơ hồ không biết lại có chuyện gì nữa đây? Muốn giết hay thả cũng phải nói một tiếng chứ. Hắn gọi điện nói lời từ biệt với Lý Hồng, không ngờ Lý Hồng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngược lại cô còn ngạc nhiên hỏi:



- Sao em lại không biết?




Lý Hồng luôn luôn rất tinh thông tin tức, không ngờ lần này một chút phong thanh cũng không có nghe qua.



Sau đó, Lý Hồng gọi điện thoại đến thành phố, cùng Duệ Quân tìm hiểu ở thành phố có tin tức gì không, đáng tiếc ở chỗ của Duệ Quân cũng không có manh mối nào. Chuyện hôm nay giống như một câu đố, quanh quẩn trong lòng Trương Nhất Phàm.



Thời gian gấp rút sáng mai là phải bay. Buổi tối Trương Nhất Phàm và Lý Hồng gặp nhau ở thành.



Hai người sau khi phân tích vẫn như cũ không có đáp án nào, Trương Nhất Phàm từng gọi điện thoại cho ba mình ở thành phố. Trương Kính Hiên cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ có điều yêu cầu hắn lập tức về thành phố.



Đối với yêu cầu này trong lòng Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều có một loại phản ứng rất lạ kỳ. Lý Hồng càng lo lắng hi vọng không xảy ra chuyện gì mới tốt. Nhưng từ lời nói của Trương Kính Hiên, Trương Nhất Phàm không có nghe được điều gì không hài lòng, lại nghĩ đến nụ cười thần bí của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm chợt hiểu ra.



- Không thèm nghĩ nữa, là phúc thì không là hoạ, là hoạ sẽ không tránh khỏi.




Lần đầu tiên Lý Hồng dịu dàng như thế ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm,



- Nếu anh có chuyện gì em cũng sẽ không làm Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật nữa.



Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười,



- Em ngốc quá! Chức Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tốt như vậy mà không lo, nghĩ gì vậy?



Lý Hồng ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà,



- Đột nhiên muốn nghỉ ngơi để thư giãn bản thân.



Cách nghĩ này của cô khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy có nội tình bên trong. Thật ra trong lòng Trương Nhất Phàm cũng có ý nghĩ này, nếu được mình có thể ở một nơi nào đó trong Thái Bình Dương này mở một tiệm buôn bán nhỏ, vui vẻ vẻ hưởng thụ cuộc sống.



Tất nhiên đây chỉ là giấc mộng chắc chắn không thể thực hiện. Ai bảo hắn là một Đảng viên, một cán bộ Quốc gia, cho dù có tiền cũng không thể sống những ngày tháng thần tiên như trong suy nghĩ mình được.



Trong khi hai người đang trò chuyện thì trên ti vi Chính quyền đang phát tin tức, Tổng thống Ukraine qua thăm..



Lý Hồng kỳ lạ nói:



- Tổng thống Ukraine này dường như rất thích Trung Quốc chúng ta, năm nay đã đến lần thứ hai.



Trương Nhất Phàm nghe nói thế mới để ý tin này, đúng vậy Tổng thống Ukraine năm nay đúng là đã đến đây lần hai, hắn cười cười,



- Này cho thấy quan hệ giữa Quốc gia của mình và người ta rất tốt!



Lý Hồng nói:



- Em vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy. Không thể nào, không thể nào!



Cô đã nói hai câu không thể nào.