Trương Nhất Phàm xua tay ra hiệu cho Trương Tuyết Phong, anh ta liền hiểu ý, quay sang gọi Tiểu Tứ:
- Tiểu Tứ, đi thôi!
Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ lập tức lên đường đến trường tiểu học Long Đàm.
Trong phòng riêng nhà hàng, Trương Nhất Phàm vẫn không nói gì, dáng vẻ hắn uy nghiêm, có chút tức giận.
Tiếng tăm của Phó Chủ tịch Trương thì cán bộ nào ở Hồ Nam cũng có ấn tượng sâu sắc. Chính vì hắn tuổi trẻ, tài cao, lại thêm tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, nên có rất nhiều người biết đến tên tuổi của vị Phó Chủ tịch tỉnh này.
Chủ nhiệm Chu chỉ là một phó phòng nho nhỏ trong cục Giáo dục, dĩ nhiên, trước mặt vị Phó Chủ tịch này, lão sẽ tự động “co vòi” lại, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên. Hiện giờ trong phòng ngoài hai người họ còn có Đằng Phì và Tiểu Ngũ.
Các thành viên trong đội Tia chớp đều được gọi bằng số thứ tự, Tiểu Ngũ cũng là một cao thủ trong số đó, nhiệm vụ hiện giờ của anh ta là đảm bảo an toàn cho Trương Nhất Phàm.
Bà chủ nhà hàng nghe nói có lãnh đạo trên tỉnh xuống thì sợ hết hồn, tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì. Chồng bà ta đang xào rau trong bếp cũng vội chạy vào, cung kính đứng ở một bên.
Dù gì thì phụ nữ vẫn thường nhanh nhạy hơn đàn ông, vậy nên bà chủ biết ý tự đi rót trà cho khách. Đằng Phi bảo bà ta cứ để đấy, cần làm gì thì cứ làm song tuyệt đối không làm phiền những vị khách khác.
Kế đó, Tiểu Ngũ dẫn Hiệu trưởng Long vào rồi đóng cửa phòng lại. Đằng Phi lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm trà, mắt vẫn nhìn thẳng Chủ nhiệm Chu, giờ phút này lão đã “mềm nhũn” trên nền nhà. Hắn lên tiếng hỏi:
- Tên gì?
- Chu —— Chu —— Thái An!
- Chức vụ?
- Chánh văn phòng cục Giáo dục huyện Vận ạ.
Trương Nhất Phàm đập mạnh lên mặt bàn làm nước trà bắn tung tóe, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, chỉ có Tiểu Ngũ vẫn bình thản, mặt không biến sắc tim không loạn nhịp.
Đằng Phi lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Ngũ, gã chưa từng nhìn thấy người này bao giờ, song qua thái độ của anh ta, gã đoán Tiểu Ngũ xuất thân từ quân đội. Tư thế đứng nghiêm ban nãy của anh ta chính là tư thế tiêu chuẩn của một quân nhân.
Trương Nhất Phàm giận dữ quát lớn.
- Chỉ một Chánh văn phòng ở cục Giáo dục mà cũng dám ăn uống phè phỡn ở chỗ này sao, ai cho ông quyền ghi nợ?
Chu Thái An nghe vậy, thầm than khổ trong lòng, có vẻ như Chủ tịch Trương không biết chuyện trường tiểu học Long Đàm, vậy chắc hắn chỉ tức vì thấy mình ăn uống, chia chác tiền công ở chỗ này thôi. Có điều, đã rơi vào tay Chủ tịch Trương thì bất luận là lí do gì cũng không có cơ may thoát tội.
Trên thực tế, đừng nói là những cán bộ có cấp bậc như Chu Thái An, ngay cả những cán bộ cấp thấp hơn, khi ra ngoài tụ tập ăn uống, không phải đều tốn một khoản lớn sao, chẳng lẽ đều trả hết ư?
Nghĩ vậy, Chu Thái An thấy mình còn may chán.
Lão run lẩy bẩy nói với Trương Nhất Phàm:
- Vậy tôi trả tiền ngay, trả ngay đây ạ.
Trương Nhất Phàm chợt chuyển chủ đề:
- Anh nói đi, rốt cuộc chuyện xảy ra ở trường tiểu học Long Đàm là thế nào? Kẻ nào đứng sau toàn bộ chuyện này?
Chu Thái An nhất thời chưa kịp thích ứng, không phải đang hỏi chuyện ăn uống tiền công sao? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện trường Long Đàm? Chu Thái An đảo mắt, nói:
- Tôi cũng không rõ, anh nói vậy là sao ạ? Trường Long Đàm ở đâu tôi còn chẳng biết nữa là!
Trương Nhất Phàm liền quay sang Hiệu trưởng Long.
- Ông là Hiệu trưởng trường Long Đàm phải không?
Hiệu trưởng Long vốn là người nhát gan, vừa rồi bị dọa cho một trận, từ nãy đến giờ vẫn quỳ trên sàn nhà.
- Vâng, vâng ạ!
Trương Nhất Phàm quan sát hai kẻ trước mặt, cuộc hội thoại ban nãy của chúng hắn đã nghe thấy cả. Giờ định chối ư, đừng có mơ. Hắn hỏi tiếp:
- Vậy các anh định giải quyết thế nào về cái chết của đứa bé tên Lưu My?
Chu Thái An chưa kịp trả lời thì Hiệu trưởng Long đã khẽ cắn môi nói:
- Chủ tịch Trương, mọi người đều gọi anh là Thanh thiên đại lão gia, tôi chắc chắn với anh rằng cái chết của Lưu My quả thực không liên quan gì tới trường Long Đàm, em ấy chơi bên bờ sông, không cẩn thận bị ngã xuống nước nên chết đuối thôi!
Trương Nhất Phàm liếc nhìn đồng hồ.
- Thôi được, tôi đã cho các vị cơ hội cuối cùng, là các người không biết tự quý trọng. Chính hành vi lợi dụng quyên tiền rồi đứng giữa trục lợi của các người đã khiến Lưu My không thể đi học, phải lang thang bên bờ sông nhặt rác, cuối cùng thì chết đuối. Sau chuyện này các vị không những không hối cải mà ngược lại còn thoái hóa biến chất hơn, dùng quyền và quan hệ che giấu sự thực, đẩy vợ chồng nhà họ Lưu vào bước đường cùng, cái gì có thể bỏ qua chứ việc này tôi quyết không cho qua!
Trương Nhất Phàm đứng bật dậy.
- Giam bọn chúng lại, đợi tập hợp đủ ban lãnh đạo huyện Vận sẽ thống nhất hình thức xử phạt!
Hai người kia nghe vậy liền vô cùng sợ hãi, hóa ra Chủ tịch Trương đã biết rõ toàn bộ sự việc rồi. Khi Tiểu Ngũ định dẫn bọn họ đi thì Chu Thái An đột nhiên quỳ sụp xuống.
- Chủ tịch Trương, tôi nhận tội, tôi nhận! Cái gì tôi cũng nhận.
Trương Nhất Phàm lạnh lùng cười.
- Muộn rồi! Hai người cho rằng bản thân không thừa nhận thì sẽ không bị liên lụy ư, thật quá hoang đường!
Chu Thái An ngồi phịch xuống đất, xong rồi, quả này xong thật rồi.
Đằng Phi ra ngoài gọi điện thoại, rồi dẫn theo cô giáo trẻ tên Tiểu Chu ban nãy uống rượu cùng hai người kia đi vào phòng. Đằng Phi đã cho cô ta biết lần này đồng chí Trương Nhất Phàm, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh đích thân đến huyện Vận, cô ta nghe xong, vui mừng khôn xiết, vội vàng đi theo Đằng Phi.
Thấy Hiệu trưởng Long và Chủ nhiệm Chu ngồi thất thần dưới đất, cô ta liền hiểu ra mọi chuyện, lập tức lên tiếng:
- Chủ tịch Trương, tôi có chuyện muốn tố cáo! Chủ nhiệm Chu mượn danh nghĩa bàn việc công, ép tôi tiếp rượu, còn bắt tôi tối nay đến chỗ ông ta tìm hiểu thêm về công việc nữa!
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Cô là giáo viên trường Long Đàm à?
Tiểu Chu khoảng 26, 27 tuổi, chắc mới được phân công công tác về đây. Nghe Chủ tịch Trương hỏi vậy, cô lập tức trả lời:
- Tôi đến trường Long Đàm dạy học từ năm kia, Chủ tịch Trương, tôi còn muốn báo cáo về việc của em học sinh Lưu My nữa!
Trương Nhất Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tiểu Chu lại nói tiếp:
- Đợt trước trường Long Đàm nhận được thông báo của cục Giáo dục, nói muốn tổ chức một đợt quyên tiền để hưởng ứng phong trào. Vì vậy Hiệu trưởng Long mở một cuộc họp yêu cầu mỗi lớp tùy theo số học sinh để đóng góp, mỗi em ít nhất hai mươi tệ, số tiền không hạn chế. Ba trường học hoàn thành đầu tiên sẽ được thưởng hai trăm. Các giáo viên không hoàn thành chỉ tiêu sẽ bị trừ lương. Hai em học sinh Lưu My và Lưu Khánh Phi ở lớp ba, vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên không có tiền quyên góp, còn bị giáo viên chủ nhiệm đuổi ra khỏi lớp. Rồi hai em ấy giấu gia đình đi ra bờ sông nhặt rác, ai ngờ Lưu My bị ngã xuống sông, chỉ có mình Lưu Khánh Phi chạy về trường.
- Sau chuyện này, Hiệu trưởng Long gọi Lưu Khánh Phi vào văn phòng, hai người họ nói gì thì tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết đại khái tình hình là như vậy thôi ạ.
Tiểu Chu vừa nói xong lại chợt nhớ ra chuyện gì đó.
- À phải, thầy giáo Lưu Trung Thành ở lớp 2 vì chuyện này đã tìm tôi bàn bạc, thầy ấy bảo tôi vào mạng gửi email. Hai ngày trước thầy ấy nói muốn lên tỉnh tìm anh để tố cáo, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa thấy thầy ấy về, không biết có phải bị bọn họ nhốt lại rồi hay không.
Tiểu Chu đang nói thì Chủ tịch huyện, Bí thư, còn có Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng cục Công an vội vàng đến.
Chỉ mấy tiếng đồng hồ mà trong nhà hàng đã quy tụ đến mấy nhân vật quan trọng của huyện Vận. Đằng Phi vốn chỉ thông báo cho Bí thư huyện ủy, Bí thư huyện ủy hay tin Chủ tịch Trương đích thân đến liền không ngừng nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì mà phải khiến cho Chủ tịch tỉnh âm thầm đến nơi này. Nếu hắn điều tra được điều gì không hay thì y cũng phải kiếm ai đó chịu trận cùng. Có bị mắng cũng phải để cho hai người cùng nghe, vì vậy y thông báo cho Chủ tịch huyện.
Vì Chủ tịch Trương âm thầm đến nên hai người họ chỉ gọi thêm Cục trưởng Công an đi cùng, cũng không dám kinh động đến các ủy viên thường vụ khác.
Thấy ba người này đến, Trương Nhất Phàm mới ra khỏi phòng riêng. Vừa trông thấy hắn, họ liền đồng thanh chào, “Chủ tịch Trương”.
Trương Nhất Phàm không nói gì mà đi thẳng ra xe.
Đằng Phi nói với Cục trưởng Công an:
- Phiền ông tạm giữ hai người kia một lúc! Còn những người khác thì đi cùng luôn!
Hai nhân vật đứng đầu huyện Vận tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì. Trông thấy dáng vẻ sợ hãi của Chủ nhiệm Chu và Hiệu trưởng Long, họ lại càng không hiểu gì hơn.
Chủ nhiệm Chu chỉ là một cán bộ phó phòng nho nhỏ, lão căn bản chẳng là gì so với hai người họ, ngay cả tư cách nói chuyện cũng chẳng có chứ đừng nói là tay Hiệu trưởng Long kia. Thực ra, Hiệu trưởng Long và Chủ nhiệm Chu là bạn học cũ, nếu không lão cũng sẽ không giúp trường Long Đàm che giấu sự thực.
Cục trưởng Công an thì nhận ra Chu Thái An, lão nói thầm, “Hai người đã ý thức được chuyện đang xảy ra chưa?” Không phải chỉ chết một đứa học sinh thôi sao, giờ còn kinh động đến cả Chủ tịch Trương? Hai người họ càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Mà sắc mặt của Chủ tịch Trương lại càng làm cho người ta thấp thỏm lo âu.
Chủ tịch Trương lên xe, bảo lái xe chạy thẳng về hướng trường Long Đàm, hai nhân vật đứng đầu huyện kia liền bám sát theo sau, còn Trưởng phòng Công an huyện cũng dẫn tám cảnh sát đi theo bảo vệ.
Ngồi trên xe, hai vị đứng đầu huyện cuối cùng cũng nắm được tình hình, Chủ tịch Trương chắc chắn đang nhắm vào trường tiểu học Long Đàm, lần này hắn đến chắc vì chuyện cậu học sinh trượt chân ngã xuống sông lần trước.
Trong suốt một khoảng thời gian, toàn bộ tỉnh Hồ Nam rộ lên phong trào quyên góp, bất luận là trường học hay nhà máy, tất cả các đơn vị đều phải tổ chức quyên góp. Ngay cả Bí thư, Chủ tịch huyện cũng phải làm gương tiên phong. Tuy nhiên họ không hề biết, có người nhân cơ hội này vơ vét kiếm lời.
Bọn chúng dùng thủ đoạn ác độc, hành vi bỉ ổi để mưu lợi cho bản thân. Cho đến tận bây giờ, hai người cũng mới chỉ biết sơ qua tình hình, chứ không nắm được toàn bộ sự việc. Vì vậy mà cả quãng đường đi, lòng họ cứ phấp phỏng không yên.