Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1178: Gặp phải chuyện không hay




Trương Nhất Phàm cơ bản không biết có người đang lợi dụng internet để ném đá mình.



Khởi xướng ý kiến cán bộ đi bộ đi làm không phải tốt lắm sao? Giải quyết được rất nhiều vấn đề như tắc đường vào giờ cao điểm. Nhưng vì sao lại có người phản đối?



Còn cả chuyện đề xuất quyên tiền từ thiện, bản thân khi còn ở Vĩnh Lâm, đều tự bỏ tiền túi, internet lại nói là nhờ người vợ có trong tay hàng tỷ kia trợ giúp nên tùy ý vung tùy ý.



Chỉ cần một cái phẩy tay cũng có thể giải quyết nhiều trường hợp trẻ em thất học.



Quả thật, Đổng Tiểu Phàm chưa bao giờ ngừng làm từ thiện. Dịch Sars năm trước ở tỉnh Tương cô đã tài trợ không hoàn lại 20 tỷ.



Cô không bao giờ từ chối bất kể cái gì khi quốc gia gặp nạn, chỉ có thể nói, đối phương dụng tâm kín đáo, ác ý công kích.



Đằng Phi không dám đem chuyện này nói cho ông chủ, chỉ báo cho Trương Tuyết Phong âm thầm nghĩ cách, vào lúc nửa đêm, bài đăng này đã bị Cù Tĩnh xóa bỏ.



Không ngờ tới ngày hôm sau, lại có một bài viết mới xuất hiện, hơn nữa lại là xuất hiện trên nhiều trang web.



Điều không ngờ tới chính là bài viết được đăng trên trang web của chính phủ, Đằng Phi liền ý thức được, đây là vấn đề lớn.



Vừa lúc muốn báo cáo với ông chủ, Đằng Phi lại nhìn thấy một bài viết khác.



‘Trường học vì muốn hoàn thành chỉ tiêu, ép học sinh quyên tiền, học sinh tiểu học chết đuối bên bờ sông! Quyên tiền như vậy, còn ý nghĩa gì chứ?’



Bài phát biểu được đăng tải ở trang web chính phủ có tiếng ở tỉnh Tương, Đằng Phi nhìn một chút, đây chính là nói câu chuyện xưa xảy ra ở khu nhà tiểu học huyện Vận.



Sự việc đại khái là, một vài vị lãnh đạo ở trường học, vì muốn bản thân được khen ngợi và lộ diện trên đại hội, không ngờ lại đi cưỡng chế ép chỉ tiêu cho học sinh và giáo viên. Yêu cầu học sinh trong một khoảng thời gian nhất định phải quyên tiền.



Trong thời gian quy định mỗi người phải nộp số tiền đã giao.



Nhiệm vụ này được phân ra, giáo viên ở dưới vì hoàn thành chỉ tiêu này đãép học sinh quyên tiền. Hễ trong khoảng thời gian quy định mà học sinh không quyên tiền thì không cho đi học.



Vì điều kiện gia đình mỗi học sinh khác nhau



Kết quả, có hai học sinh vì điều kiện không cho phép, vì quyên số tiền này phải đi nhặt rác. Một bé gái chết đuối ở bờ sông.



Người đăng bài dự đoán, trường học ép chỉ tiêu cứng nhắc cho mỗi giáo viên chủ nhiệm, giáo viên hoàn thành được thưởng, giáo viên không hoàn thành chỉ tiêu bị trừ tiền lương tương ứng với số tiền thiếu trong quy định.



Vì vậy, giáo viên vì lợi ích của bản thân yêu cầu học sinh quyên tiền nhiều lên, mỗi người đều phải quyên tiền, ai không quyên tiền thì không được đi học, đây chính là nguyên nhân dẫn tới bi kịch này.



Nhìn bài đăng này, Đằng Phi lập tức nhớ tới cô gái bị phòng thông tin đối ngoại huyện Vận đưa đi, chẳng lẽ chính là trẻ con của nhà cô ta?



Đằng Phi lập tức ý thức được, đây là một vấn đề rất nhiêm trọng, đang lúc chuẩn bị báo cho Chủ tịch tỉnh Trương thì Bí thư Lý Hồng lại tự mình tới.



Đằng Phi lập tức đứng lên,



- Bí thư Lý.



Lý Hồng gật gật đầu,



- Chủ tịch tỉnh Trương đâu?



- Để tôi đi thông báo với anh ấy một chút.



Lý Hồng khoát tay,



- Nếu không có ai ở đây mà nói thì để tôi tự mình đi vào!



Đối với loại nữ thần băng như Lý Hồng, Đằng Phi vẫn là ngưỡng mộ, ngay đến cả nhìn cô cũng không có dũng khí để làm. Thấy Lý Hồng muốn tự mình đi, anh ta nào dám không nghe theo? Đằng Phi lập tức tránh qua một bên, Lý Hồng liền gõ cửa phòng Trương Nhất Phàm.



Đằng Phi rót chén trà đưa tới, rồi lại cung kính lui ra.



Nhìn thấy Lý Hồng, Trương Nhất Phàm ồ một tiếng, lập tức đứng lên,




- Thế nào mà em lại tự mình đến đây?



Lý Hồng nghiêm trang,



- Anh được phép tới chỗ em, em lại không được tới đây sao?



Trương Nhất Phàm nhìn thấy Đằng Phi đi ra ngoài, liền cười cười nói:



- Gọi điện thoại là được rồi, em lại bất ngờ tới đây, kiểm tra sao.



Lý Hồng lườm hắn một cái, kiểm tra thì không tới phiên mình!



Lý Hồng nâng chén trà lên, rất nhẹ nhàng ngồi xuống, khuôn miệng nhỏ nhắn thổi nước trà, sóng khẽ gợn nhè nhẹ. Trương Nhất Phàm nhìn bộ dáng uống trà của cô, không nhịn nổi mà say mê. Khi thích một người nào đó thì nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt. Cho dù là một động tác lơ đãng của đối phương cũng thành ra tao nhã hoàn mỹ, làm người ta si mê như vậy.





Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, có chút ngây người.



Lý Hồng liếc nhìn lên, phát hiện Trương Nhất Phàm đang ngắm mình, liền khụ một tiếng. Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại,



- Ồ, hôm nay tìm anh có chuyện gì?



Lý Hồng nói:



- Sở Nhược Thủy đã tra được rồi.



Kỳ thực, Lý Hồng đã sớm điều tra ra được, một cuộc điện thoại của cô đã giải quyết được rất nhiều chuyện, đây chỉ là một cái cớ để hôm nay cô tới đây. Bởi vì khi nhìn thấy Sở Nhược Thủy, cô đột nhiên rất muốn ở trước mặt Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt của hắn.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu,



- Anh có gặp cô ấy.



Đối với sự thẳng thắn của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng rất bất ngờ. Lại nhìn Trương Nhất Phàm thản nhiên như vậy, bộ dáng yên tâm thoải mái, trong lòng Lý Hồng vậy mà lại có một chút an ủi.



Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, Trương Nhất Phàm thẳng thắn quả quyết khiến cô khó hiểu.



Cô yếu ớt thở dài,



- Thật đúng là bị nói trúng rồi, quả nhiên là một đại mỹ nữ. Sao rồi? Hai người đã gặp nhau?



Trương Nhất Phàm nói:



- Có gặp mặt, cô ấy tới tìm anh.



Trực giác của Lý Hồng nhận định Sở Nhược Thủy này đúng là một cô gái, cô ta viết bài báo này đơn giản là muốn tiếp cận Trương Nhất Phàm, tranh thủ lấy thiện cảm của hắn.



Một nữ phóng viên vừa quyến rũ vừa trẻ tuổi, hơn nữa lại vừa tốt nghiệp không lâu, làm như vậy dụng ý là muốn mọi người đều biết.



Xã hội hiện tại này, người muốn có địa vị nhiều lắm, Lý Hồng chủ quan cho rằng, Sở Nhược Thủy nhất định muốn mượn Trương Nhất Phàm để lên chức. Cô gái giống như cô ta, chỉ cần tùy tiện có quan hệ với cấp bậc lãnh đạo như Trương Nhất Phàm. Chỉ cần Trương Nhất Phàm ra hiệu, muốn lên chức rất dễ dàng.



Lý Hồng không nghĩ sẽ cho cô cơ hội này, bởi vì lý lịch của Trương Nhất Phàm không nên có vết nhơ.



Từ khi có mối quan hệ này cùng Trương Nhất Phàm, Lý Hồng liền muốn hắn trở thành một gốc cây non để mình tỉ mỉ chăm sóc, cô không cho phép cái cây non này bị gió thổi mưa đánh, cũng không cho phép cây non này bị cỏ dại làm cong, bị sâu xâm nhập, cô sẽ hộ tống hắn từ một cây non trở thành đại thụ trưởng thành che trời, ngạo nghễ đứng thẳng.





Trong quan trường này, phiến hạo trong rừng rậm, các loại cỏ mọc thành bụi, cây cối thành rừng, một cái cây muốn có phong cách của chính mình phải trổ hết tài năng, đây tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì.



Lý Hồng cho rằng chức trách của chính mình, chính là giữ gìn cây non này quật cường trưởng thành.



Hiện tại Sở Nhược Thủy chính là nhân tố bên ngoài làm cong Trương Nhất Phàm, bởi vậy, cô phải phát hiện kịp thời, ngăn lại đúng lúc. Có lẽ, Lý Hồng có tâm tư riêng của cô, cô không hy vọng Trương Nhất Phàm nhúng chàm vào phụ nữ. Phụ nữ mặc dù tốt nhưng cũng không được có quá nhiều.




Nhìn điệu bộ của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm trong lòng ít nhiều hiểu được, nếu cô biết bản thân mình đã có bốn năm người phụ nữ xung quanh, thật không dám cam đoan Lý Hồng sẽ không đề nghị chia tay với mình.



Trương Nhất Phàm nói:



- Thật là khiến em đoán đúng rồi, cô gái Sở Nhược Thủy này, cô ta dùng chính là tên thật của mình.



Mắt hắn ta chớp chớp,



- Em rất nhạy cảm.



Mặt Lý Hồng đỏ ửng lên, thầm nghĩ bản thân còn không phải là bởi vì anh? Vì con đường làm quan của anh, vì danh dự của anh. Cô đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Nhất Phàm, bản thân ghen rồi.



Lý Hồng liền lườm hắn một cái,



- Em chỉ là nhắc nhở anh, Sở Nhược Thủy này nhất định có mục đích.



Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:



- Yên tâm đi, loại miễn dịch này anh vẫn phải có.



Nhớ ngày đó ở cùng Diêu Mộ Tình trong bồn tắm, chỉ mặc quần trong, đến cuối cùng cũng không mê hoặc được hắn ta.. Không lẽ Sở Nhược Thủy này còn có lực sát thương hơn so với Diêu Mộ Tình?



Trương Nhất Phàm cảm thấy không có khả năng, cho dù cô ta thực sự có mục đích, bản thân không gật đầu, cô ta dù có nguyện ý thế nào cũng chỉ là phí công mà thôi.



Điện thoại của Lý Hồng vang lên, cô nhìn dãy số rồi đứng lên,



- Em đi đây, không quấy rầy anh nữa!



Trương Nhất Phàm gật gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, mắt nhìn kỹ bóng dáng xinh đẹp của Lý Hồng rời khỏi. Trong lòng cảm thấy rất ấm áp.



Lý Hồng căng thẳng với mình, đây nhất định là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.



Đằng Phi gõ cửa đi vào,



- Chủ tịch tỉnh Trương!



Trương Nhất Phàm hỏi,



- Có chuyện sao?



Đằng Phi mang notebook trong tay ra,



- Chuyện đã từng xảy ra ở huyện Vận. Tôi nghi ngờ khả năng có liên quan đến cô gái đến cửa tòa nhà chính phủ.



Anh ta đem máy tính đặt trước mặt Trương Nhất Phàm,



Có trường học cưỡng chế quyên tiền, học sinh không hoàn thành không được đi học. Kết quả là có hai học sinh không có tiền quyên góp đi nhặt rác và chết đuối ở bờ sông. Tôi có tra trên mạng, trên mạng không đưa tin gì, truyền hình và báo chí cũng không, chỉ đăng trên trang web này.





Trương Nhất Phàm nhíu mày,



- Đăng? Thứ này cũng có thể tin sao?



Đằng Phi gật gật đầu,



- Tôi đoán mười thì có tám chin phần là thật. Anh xem xem?



Khi anh ta đi tìm bài đăng kia thì đã không thấy đâu nữa.