Cảnh sát trong đồn không có cách nào trấn áp mấy tên này, đặc biệt trong đó là đứa con gái và một thằng con trai, thái độ của hai người này rất hỗn láo, lời nói ngạo mạn.
Hỏi chúng câu nào cũng không trả lời, hơn nữa còn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn các cảnh sát đang thẩm vấn mình.
Đường Vũ về đến nơi hỏi đội trưởng đội hình sự:
- Sao rồi?
Đội trưởng lắc đầu:
- Không làm gì được.
Đường Vũ gật đầu, đã sớm dự đoán được kết quả này rồi, anh chỉ ra ngoài cửa:
- Đưa hai đứa nó đến văn phòng tôi
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự rời đi, chưa đầy năm phút sau thì hai người được đưa tới.
Đường Vũ xua tay, một người ở lại ghi khẩu cung những người còn lại đều về đi.
Đường Vũ nhìn thẳng đôi nam nữ, tên con trai tầm 27,28 tuổi, đầu cua, mặt không to, mũi hơi cong, vừa bị mấy cảnh sát đánh cho một trận, giờ mặt mày thâm tím, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Đường Vũ, không có một tí sợ hãi nào.
Đứa con gái bên cạnh tầm 23,24 tuổi, cách ăn mặc trang điểm đều rất thời thượng, chiếc lắc vàng trên tay sáng bóng, trán để mái, mặt trái xoan, cô ta một mực đòi gọi điện thoại.
Đường Vũ đoán cô ta chắc chắn là con nhà giàu có được nuông chiều từ bé, hoặc là con cháu nhà quan, ngay trước mặt mình mà cô ta còn dám trừng mắt trợn mũi lên, không coi anh một Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng cục Công an ra gì cả.
Nếu bình thường những chuyện thế này Đường Vũ cũng không cần đích thân hỏi han, nhưng hôm nay gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa lại còn có người chết, lai lịch của đối phương có chút bề thế nên anh đành phải tự mình ra tay.
Hai thanh niên nhìn chằm chằm Đường Vũ, Đường Vũ cũng nhìn chằm chằm họ, giằng co hồi lâu, đứa con gái cuối cùng không chịu được nói:
- Đường Vũ anh rút cuộc muốn thế nào?
- Bụp...
Đường Vũ vỗ mạnh vào bàn đứng dậy, tiếng vang lớn làm hai người giật mình run lẩy bẩy, dù sao Đường Vũ cũng có chút sát khí, cái vỗ tay này làm hai người hơi chột dạ.
Đường Vũ nhìn chằm chằm hai người hỏi:
- Cậu tên gì?
Cô gái trả lời:
- Annie
Đường Vũ nói:
- Tôi hỏi cô à? Im ngay.
Anh nhìn trừng trừng người con gái tên Annie này, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn gã thanh niên:
- Cậu nói….
Tên thanh niên vốn định kiêu ngạo nhưng cảm thấy ánh mắt u ám của Đường Vũ, liền nhút nhát nói:
- Chu Vận.
- Giới tính
Chu Vận ngẩng đầu lên, liếc Đường Vũ một cái, giọng không phục nói:
- Anh không nhìn ra tôi là nam à?
Đường Vũ lại vỗ mạnh tay bụp cái xuống bàn:
- Mày có giống đàn ông không?
- Anh
Chu Vận tức điên, cả người run rẩy:
- Tôi cần gọi điện thoại, để luật sư của tôi nói chuyện với các người.
Luật sư? Tên tiểu tử này xem nhiền phim quá rồi nhỉ?
Đường Vũ cười nhạt, vứt một bao bột trắng thu được khi lục soát phòng karaoke của bọn họ:
- Chỉ cần dùng cái này thì hai người không khỏi liên lụy, đừng nói là luật sư đến ngọc hoàng thượng đế cũng không được.
Annie đứng bên cạnh nói”
- Nếu tha được thì tha, Đường Vũ anh đừng quá đáng quá.
- Câm ngay cái mồm thối của cô lại.
Đường Vũ nhìn chằm chằm Annie:
- Sẽ có thời gian để cô nói.
Đường Vũ ngồi xuống:
- Hai cô gái vừa nãy đã khai rồi, chứng cớ đầy đủ, xem ra các người không thoát tội được đâu.
- Tôi cần gọi điện thoại
Chu Vận nói.
- Không cần, phó Giám đốc sở đã gọi điện đến rồi, cậu có cần phải gọi lại cho ông ấy lần nữa không?
Nghe nói vậy, mặt Annie biến sắc, Dư Khang Kiện đã gọi điện đến rồi mà tên Đường Vũ này vẫn không coi ra gì, liệu có phải là đã điều tra ra chứng cứ quan trọng gì không? Nghĩ đến đây trong lòng cô hơi bất an.
Đúng lúc này thì chuông điện thoại của Đường Vũ vang lên, Liễu Hải nói:
- Đã điều tra ra, tài liệu gửi qua thư cho anh rồi.
Đường Vũ trầm giọng nói:
- Được rồi.
Liễu Hải nói”
- Tạm thời không cần, như vậy đã nhé, bye.
Bật máy tính lên, Đường Vũ lập tức tải xuống tài liệu về hai người này. Thân phận của Chu Vận, Đường Vũ đã biết qua lời nói của Uông Viễn Dương, con trai chủ tịch hội đồng quản trị công ty Viễn Cảnh, gần đây công ty Viễn Cảnh với danh nghĩa công ty nước ngoài đầu tư vào thành phố Đông Lâm, nghe nói hợp đồng ý định đã ký rồi, đầu tư ba trăm triệu.
Do vậy thành phố rất coi trọng hợp đồng này, hy vọng có thể nhanh chóng thực hiện, giải ngân tài chính.
Đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước Uông Viễn Dương bảo Đường Vũ đừng làm lớn chuyện. Nhưng không ngờ những kẻ này lại quá kiêu ngạo, dám tập kích cảnh sát. Thực ra, nguyên nhân tập kích cảnh sát là một người trong bọn họ hút quá liều, hơi phấn khích, nhìn thấy có người xông vào, không cần hỏi rõ đầu đuôi ra sao, cứ vậy ném chai rượu mới làm lớn chuyện thế này.
Cô gái tên Annie này, Đường Vũ chú ý thấy, không ngờ là em họ Phương Tấn Bằng, nghe nói đang có quan hệ yêu đương với Chu Vận, Đường Vũ sống trong môi trường này nên biết rõ, những người trong các gia tộc lớn như bọn họ thường sẽ dùng hôn nhân để bảo vệ lợi ích kinh tế. Đây cũng là một trong những biện pháp quan trọng để mở rộng nhanh chóng sự lớn mạnh của gia tộc.
Sự phát triển của một quốc gia hay một gia tộc đều không thể thiếu đi sự hỗ trợ của tiền bạc, không có tiền đồng nghĩa với không có gì cả, hiểu rõ mối quan hệ này, trong lòng Đường Vũ đã có tính toán, thảo nào Annie này rất kiêu ngạo, thì ra là do có quan hệ mật thiết với nhà họ Phương.
Nhưng việc cấp bách bây giờ là trấn át hai người này, những người khác có thể hoàn toàn coi như không biết.
Những người khác tuy rằng cũng có lai lịch nhưng so với hai người này thì chỉ là hạng tép riu.
Nhìn thấy tập tài liệu này, Đường Vũ đột nhiên nhớ đến vụ scandal trên mạng giữa tên tiểu tử này và một ngôi sao nào đó, sau đó ngôi sao đó do dính vào ma túy giờ vẫn còn ở trong trại cai nghiện, xem đến đây, trong lòng Đường Vũ đã có kế sách rồi.
Đường Vũ nói:
- Hiện giờ hai người bị tình nghi với các tội danh nghi tụ tập hút thuốc tập thể, tập kích đánh cảnh sát, ngoài việc phát hiện số thuốc phiện này trong phòng karaoke ra, thì trong xe cậu cũng phát hiện có thuốc phiện ketamine. Chu Vận cậu giải thích sao về việc này?
Chu Vận ngẩng đầu:
- Tôi làm sao biết được có bị các người vu oan không?
Đường Vũ trừng mắt, nhận lấy báo cáo giám định của bệnh viện từ tay cảnh sát ghi chép khẩu cung bên cạnh:
- Hai tên đồng bọn của các người vừa được đưa đến bệnh viện lúc nãy đã chết rồi, bác sỹ phát hiện ra một lượng lớn độc tố trong dạ dày họ, trong máu họ cũng có thành phần độc tố của thuốc phiện.
Hai người nghe xong mặt biến sắc, bọn họ chết rồi ư?
Lúc này, Chu Vận cũng đã ý thức được to chuyện rồi đây, nếu hai người đó thực sự đã chết, thì mình dù có chỗ dựa vững chắc, thì cũng là chuyện rất phiền toái. Lại còn ba cô gái trong phòng karaoke, bọn họ không giống với hai người của mình này, nói không chừng đã khai hết ra rồi ấy, sắc mặt Chu Vận thay đổi, trong lòng có chút bất an.
Đây dù sao cũng không phải là HongKong, ở nước ngoài cho dù có luật sư bào chữa, người ta muốn chơi mình là việc quá đơn giản, gã liền nhì Annie.
Gã nghe nói người đại lục rất dã man, hôm nay cũng đã được nếm quy trình hành pháp của họ.
Đường Vũ hừ một tiếng lạnh lùng:
- Những người khác đều đã khai rồi, thuốc phiện này là do cậu cung cấp, nếu cậu không khai ra nguồn gốc của số thuốc phiện này, thì cho dù là bố Ngọc Hoàng cũng không cứu nổi cậu. Bây giờ tôi sẽ cho người bên ban tin tức đưa tin rằng con trai chủ tịch tập đoàn Viễn Cảnh tụ tập hút thuốc phiện, ẩu đả với cảnh sát, rồi bị bỏ tù. Tôi tin rằng giới truyền thông rất hứng thú với cậu đấy, đúng không?
- Anh
Chu Vận nổi nóng, nếu việc này truyền ra ngoài, chắc chắn là sẽ được thổi phồng lên, như vậy thì hôn nhân giữa gã và Phương gia sẽ gặp rắc rối. Phương gia muốn lợi dụng kinh tế của họ thì họ sao lại không lợi dụng thế lực của Phương gia chứ?
Thực ra lúc ở HongKong phía cảnh sát sớm đã nghi ngờ việc buôn lậu thuốc phiện của Chu Vận nhưng vẫn chưa có đầy đủ chứng cớ, lần nào gã cũng may mắn thoát tội, Đường Vũ cũng vừa biết được thông tin này từ Liễu Hải, liền lừa hắn một phen.
Annie nói:
- Để tôi nói vậy, thuốc phiện là do Tiểu Vũ mang đến.
Chu Vận lập tức bừng tỉnh:
- Đúng, đúng, đúng, chính là do bọn Tiểu Vũ mang vào, chúng tôi không hề hay biết gì cả.
Đường Vũ cười, xem ra cô Annie này thông minh hơn Chu Vận, một tí đã nghĩ ngay ra việc đẩy chuyện thuốc phiện lên hai tên đã chết kia. Dù sao thì người chết không đối chứng được, nên anh liền nói:
- Sao lại đánh cảnh sát?
Chu Vận lúc này mới khai ra:
- Lúc đó hai người bọn họ vừa hút xong, rất phấn khích, không ngờ cảnh sát xông vào, Tiểu Ngũ không nhìn rõ tưởng rằng bọn xã hội đen đến gây chuyện, nên ném chai rượu về phía cảnh sát. Việc này không liên quan đến chúng tôi. Chúng tôi chỉ hát hò, hai chúng tôi không hề hút thuốc phiện.
Đợi Chu Vận thuật lại toàn bộ sự việc, lăn xong vân tay, Annie cũng nói lại như vậy, thừa nhận việc hút thuốc phiện và đánh cảnh sát.
Đường Vũ mới nói:
- Cô đi được rồi, trả đồ cho cô ta.
Anh chỉ vào Annie.
- Còn anh ấy thì sao?
- Đấy không phải là việc của cô.
Đường Vũ đứng dây, nói với cảnh sát đang ghi khẩu cung bên cạnh:
- Dẫn tên này đi.
Annie liếc nhìn Chu Vận một cái, rồi lại nhìn Đường Vũ sau đó mới tức giận ra về.
Đường Vũ vừa mới ra khỏi văn phòng. Uông Viễn Dương liền gọi điện:
- Cô gái kia là em họ Phương Tấn Bằng, hay là thả người trước đã?
Đường Vũ nhâm nhi điếu thuốc nói:
- Thả rồi, cô ta đi rồi.
- Vậy con trai chủ tịch hội đồng quản trị công ty Viễn Cảnh thì sao?
- Nó không đi được, tên này bị tình nghi. Tôi nghi ngờ chúng đang tiến hành buôn lậu thuốc phiện. Nhưng anh yên tâm, chúng đều khai rồi. Thừa nhận tụ tập hút thuốc phiện và tập kích cảnh sát.
Uông Viễn Dương giờ mới yên tâm:
- Vậy phía Phó chủ tịch Trương cũng không cần gọi nữa.
Annie vừa ra khỏi cửa liền gọi điện:
- Anh, xảy ra chuyện rồi.
Phương Tấn Bằng tối sầm mặt lại:
- Biết rồi, chúng có làm gì em không?
- Chúng thả em ra, Chu Vận vẫn bị nhốt trong đó, bọn chúng không chịu thả người, còn nói sẽ thông báo cho giới truyền thông.
- Thằng Đường Vũ chết tiệt này, mày được lắm.
Phương Tấn Bằng mắng.
- Ngày mai anh đến Đông Lâm.