Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1161: Cuộc chiến bắt đầu




Sóng gió qua đi, Tống Hạo Thiên và Phương Tấn Bằng ngồi lại với nhau lần nữa.



Trong phòng không có ai khác ngay cả đến Đinh Nhất Yến vợ Phương Tấn Bằng cũng ở bên ngoài hành lang, hai tên vệ sỹ một trái một phải canh giữ bên ngoài cửa. Trong phòng bật đèn, rèm cửa cũng được kéo lên.



Tống Hạo Thiên hút thuốc cười khinh bỉ, gã cười sự ấu trĩ của Phương Tấn Bằng không ngờ lại dùng cách này để đối phó với Trương Nhất Phàm, tên này chắc là không biết đến gia cảnh của Diệp Á Bình. Diệp lão tiền bối vẫn là tư lệnh quân khu, xem ra Phương Tấn Bằng không biết Diệp tướng quân và Lý Thiên Trụ đã có một thỏa thuận nào đó với nhau.



Hơn nữa còn có ý đề bạt Diệp Á Bình, Phương Tấn Bằng gây ra chuyện thế này chỉ là thêm một trò cười, lại còn làm Lý Thiên Trụ thấy ngứa mắt.



Tống Hạo Thiên lạnh lùng nói:



- Tôi còn tưởng cậu có cách gì thì ra cũng chỉ là chút tài mọn này. Trương gia cây to rễ sâu, cậu có chặt bớt một hai cái nanh vuốt cũng chẳng hề gì. Giống như Phương gia các người, bao nhiêu người đầu quân cho Phương gia cậu nghĩ bọn họ có tồn tại có ý nghĩa lớn không?



Phương Tấn Bằng tức điên:



- Anh đến để chế giễu đấy à?



Tống Hạo Thiên cười cười:



- Đúng mà cũng không phải. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu nên dùng cái này.



Gã chỉ vào đầu.



Mặt Phương Tấn Bằng tối sầm lại.



Gã luôn xem Tống Hạo Thiên là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không ngờ lại bị người ta quay lại cười mình là ngu. Phương Tấn Bằng không khỏi giận điên người.



Tống Hạo Thiên lại không cho là vậy, nói không chút để ý:



- Trương Nhất Phàm vùng lên ở Hồ Nam, cậu cho rằng dựa vào cái gì? Thực lực? Gia cảnh?



Phương Tấn Bằng không nói gì, gã chỉ đang nhìn tên Tống Hạo Thiên bị mình cho là hữu dũng vô mưu này, Tống Hạo Thiên lắc lư cái đầu nói:



- Nói một câu hơi khó nghe một chút, những thứ như thực lực, gia cảnh chúng ta đều giống nhau, đặc biệt là những người trong bốn đại gia tộc các người thì có gì khác biệt không?



Tống Hạo Thiên lần đầu tiên dùng đến từ “chúng ta” làm Phương Tấn Bằng cảm thấy rất dễ chịu.





Nhưng gã vẫn nghĩ không ra Tống Hạo Thiên muốn nói gì?



Tống Hạo Thiên nói:



- Phương Tấn Bằng này, không phải là tôi xem thường các người, tên Trương Nhất Phàm này là kẻ đánh mãi không chết, đó là do đâu? Bởi vì các người cơ bản là không nắm được điểm yếu của hắn.



Phương Tấn Bằng cười lạnh nói:



- Chẳng lẽ anh biết?



Tống Hạo Thiên liền trở nên nghiêm nghị:




- Suy nghĩ kỹ đi, tôi không thích hợp tác với người ta, nếu muốn đánh bại Trương Nhất Phàm các người phải nghe tôi, phục tùng vô điều kiện. Trong từ điển của tôi không bao giờ có khái niệm hợp tác này.



Câu này làm người ta nghe thấy rất khó chịu, phục tùng vô điều kiện. Lông mi Phương Tấn Bằng run rẩy, nhìn chằm chằm Tống Hạo Thiên, khẩu khí lớn đây. Đúng là ngông cuồng hết mức.



Ngụ ý rằng nếu có hợp tác thật Phương Tấn Bằng chỉ có thể trở thành một con chó dưới tay Tống Hạo Thiên, Tống Hạo Thiên còn một câu chưa nói ra làm chó của gã cũng phải có thực lực.



Phương Tấn Bằng cắn răng nói:



- Nói tôi nghe quan điểm của anh.



Tống Hạo Thiên búng tàn thuốc, cười nhạt, ánh mắt dừng trên điếu xì gà của Phương Tấn Bằng:



- Không phải ai kẹp xì gà trên tay cũng có thể trở thành đại ca đâu, Lý Tông Hán cũng thích hút xì gà nhưng nó chết rồi.



- Anh



Phương Tấn Bằng hơi không nhịn được rồi, trên tay gân xanh nổi lên, Tống Hạo Thiên thì không hề để ý đến cảm nhận của gã:



- Bình tĩnh, nếu cả chút bình tĩnh này cậu cũng không làm được thì cậu vĩnh viễn mất đi cơ hội chống lại người khác.



Gã nhớ đến cảnh chính mắt mình nhìn thấy Trương Nhất Phàm hôn say đắm Lý Hồng ở Bát bảo sơn mộ. Lúc đó hắn rất muốn chạy lại nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được.




Phương Tấn Bằng giờ mới phát hiện ra mình đã nhìn lầm Tống Hạo Thiên rồi. Thằng này không chỉ kiêu ngạo ngông cuồng mà còn rất biết cách ngụy trang. Thảo nào bao nhiêu vị bộ trưởng già đều bị bộ mặt giả dối của gã mê hoặc. Nghĩ đến mưu mô của Tống Minh Triều Phương Tấn Bằng tự thấy rằng bản thân không phải kém người ta một ít.



- Anh nói đi.



Phương Tấn Bằng cuối cùng cũng thỏa hiệp.



Tống Hạo Thiên nhìn mặt gã, cười đắc ý, nhướng mày lên, thản nhiên nói:



- Trương Nhất Phàm hiện giờ giống như một thanh kiếm đang sắc nhọn, cậu giao chiến chính diện với hắn kết quả sẽ thế nào?



Tống Hạo Thiên chậm rãi thốt ra bốn chữ:



- Tự tìm chỗ chết.



Lông mày Phương Tấn Bằng nháy lên, chính xác, gã đã không để ý đến vấn đề này, một lòng muốn báo thù, dẫm nát Trương Nhất Phàm dưới chân, không ngờ Tống Hạo Thiên nói vấn đề này chính là cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa.



- Cổ nhân có câu: một tiếng trống tinh thần hăng hái, tiếng thứ hai thì suy yếu dần, tiếng thứ ba thì kiệt sức. Chỉ có thể đợi lúc kiếm của gã đã cùn mới có thể nhân cơ hội đó. Hiện tại Trương Nhất Phàm khá được trọng dụng ở Hồ Nam. Cả đến Lý Thiên Trụ cũng xem trọng hắn. Thẩm Hoành Quốc thì không cần phải nói rồi. Cậu nói xem vào thời điểm này cậu cảm thấy mình có cơ hội không?



Phương Tấn Bằng thở dài, gã tự cho mình là mưu trí mà lại không nhìn thấy điểm này.



Không sai, trước mắt Trương Nhất Phàm đang rất mạnh, bản thân vài lần giao chiến với hắn đều là trứng chọi với đá, tự tìm đường chết.



Nghe Tống Hạo Thiên nói như vậy, Phương Tấn Bằng ngộ ra nhiều điều đồng thời gã không thể không than rằng người nhà họ Tống đúng là những người đa mưu. Bản thân đã đánh giá thấp Tống Hạo Thiên rồi.




Phương Tấn Bằng thở dài:



- Vậy theo anh, giờ phải làm sao?



Tống Hạo Thiên cười nói:



- Lấy tĩnh chế động, tìm kiếm sơ hở, có thời cơ là xông lên.



Đây là chiến thuật kinh điển, cũng là phần tinh túy đúc kết lại của các cao thủ. Có người nói, con chó hung tợn nhất chưa chắc đã cắn người, mà thường là những con chó nhìn có vẻ hiền, những con chó hiền ngoan đều có thể đánh thắng bất ngờ. Đây chính là đạo lý.




Trương Nhất Phàm thân là một Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Nam, hắn không thể nằm yên bất động, hắn phải tạo dựng hình tượng của mình. Cho nên, hắn sẽ tiếp tục đi theo con đường cũ để tạo cơ hội cho mình, để nâng cao danh tiếng và địa vị của hắn ở Hồ Nam.



Hiện tại Trương Nhất Phàm phụ trách các công việc quan trọng như quản lý khối hành chính, phát triển cải cách, tài chính, kiểm toán, thuế vụ, lương thực, phát triển trung tâm nghiên cứu, mậu dịch, bến cảng,



Nếu bộ phận mà hắn quản lý xảy ra vấn đề nghiêm trọng thì chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh của hắn còn giữ được không?



Phương Tấn Bằng nói:



- Anh nham hiểm hơn tôi.



Tống Hạo Thiên cười khinh bỉ:



- Dùng cái này nhiều vào, không sai đâu. Những vụ tàn sát lẫn nhau có thể miễn được thì miễn đi, nếu không sớm muộn gì cũng rước họa vào thân đấy.



Nói xong gã đứng lên, vẫy vẫy tay:



- Cậu tạm thời ở Hồ Nam này đi, phong cảnh ở đây cũng được, có thời gian thì bảo bà xã đưa đi chơi.



Tống Hạo Thiên đi rồi, Phương Tấn Bằng vẫn nhìn bóng gã, trong đầu nghĩ lại những gì gã vừa nói. Lúc này gã mới thực sự tỉnh ngộ.



Luận về âm mưu thủ đoạn thì mình thực sự là không thể bằng người họ Tống được.



Gã đã hiểu mục đích Tống Hạo Thiên bảo gã ở lại Hồ Nam. Sự xuất hiện của Phương Tấn Bằng chắc chắn sẽ tạo cho Trương Nhất Phàm áp lực tâm lý, dù sao bọn họ cũng là kẻ thù không đội trời chung. Trương Nhất Phàm cần phải liên tục đề phòng hành động của Phương Tấn Bằng.



Nếu có thể để Trương Nhất Phàm luôn trong tình trạng phòng bị cao độ trong thời gian dài, đây là một hình thức tự sát chậm, cũng là một trong những thủ đoạn tra tấn tâm lý con người. Hắn sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi.



Nghĩ đến đây, gã liền có chút đắc ý. Nếu có thể để Trương Nhất Phàm và Phương Tấn Bằng đấu với nhau thì Tống Hạo Thiên không ngại khoanh tay đứng nhìn. Cuối cùng cho dù là thắng hay thua thì người được lợi nhất chính là gã.



Tống Hạo Thiên về đến văn phòng trên mặt lại hiện lên một nụ cười mờ ám đó là nụ cười đắc ý mà ngông cuồng.



Gã viết lên vở ba chữ “Trương Nhất Phàm” lại còn dùng bút đánh dấu chéo to tướng vài lần lên đó nữa.



Bật lửa trong tay cháy lên từ từ tiến lại tờ giấy đó, lúc ngọn lửa bén giấy mặt Tống Hạo Thiên một lần nữa lại lóe lên nụ cười mờ ám.