Đối diện với tên công nhân xây dựng đột nhiên ra tay này, ba người vốn không hề để tâm, ai ngờ đối phương cũng khá bản lĩnh, ra tay rất mạnh mẻ, ném hai viên gạch bay thẳng vào làm nứt kính chắn gió đầu xe.
Hơn nữa lực ném cũng vô cùng chính xác, chỉ làm nứt kính xe, chứ không bị vỡ. Kính của chiếc Hummer bị rạn làm ảnh hưởng tầm nhìn phía trước sẽ không thể chạy tiếp như bình thường được.
Một công nhân xây dựng không ngờ lại có bản lĩnh như vậy, khiến ba người bọn họ trong lòng hoảng hốt, Cừu Cương lập tức ra lệnh giết.
Hai gã vệ sĩ thật sự không ngờ đối phương lại nhanh nhẹn như vậy, vừa chớp nhoáng hai viên gạch đã bay ra từ tay đối phương, chỉ kịp thấy hoa mắt, hai chân đối phương như không ngừng phóng to ra, to ra trước mắt mình...
A —— a —— hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, đích thật chân đối phương đã đá vào lòng ngực hai người rồi vững vàng tiếp đất, hai gã vệ sĩ cùng văng ngược ra sau. Bùm một tiếng, rơi ngã lộn cù mèo.
Cừu Cương cảm thấy hơi bất thường, lập tức nhảy lên buồng lái, khởi động xe chạy trốn.
Nơi đây là một công trường xây dựng mới được khởi công không bao lâu, ven đường chất đầy gạch, chính giữa chỉ còn khoảng trống đủ qua lọt một chiếc xe, cũng bị chiếc xe kéo và gạch của công nhân xây dựng này chặn ngang.
Cừu Cương nghiêm mặt, ánh mắt đằng đằng sát khí. Nếu không phải đang trong tình thế khẩn cấp thế này, nhất định ông đã cho người xử lý tên này. Hiện giờ thời gian cấp bách, không thể cùng người ta giằng co.
Hai tên vệ sĩ té lăn trên đất đứng lên, cùng vồ qua phía đối phương, Cừu Cương cho xe lui ra sau, chân giẫm lên chân ga, vô số 2, ưm! —— lấy hết sức nhấn mạnh chân ga, chiếc Hummer cao lớn dũng mãnh ngay lập tức như điên cuồng vọt qua. Đống gạch cao năm sáu mươi cm, trước mặt chiếc Hummer dũng mãnh, liền như vùng đất bằng phẳng, không chút cản trở.
- Ông đâm chết mày ——
Cừu Cương cũng may, nếu đổi lại là chiếc Mercedes-Benz kia, chắc chắn là không còn cách nào. chiếc Hummer thì khác, có thể chạy trên sa mạc chẳng khác gì xe tăng, một chướng ngại nhỏ như vậy trước mắt tuyệt đối cũng như chỗ không người.
Chiếc Hummer phân khối lớn, thế như không gì cản nỗi lao thẳng qua, tên công nhân xây dựng đang cản ở phía trước liền tung người nhảy lên, tránh được một đòn trí mạng.
Cừu Cương lái xe, rít gào như rê thóc mà đi.
Hai gã vệ sĩ cùng lao tới, dùng hết vốn võ nghệ của mình, giằng co với tên công nhân xây dựng này.
- Đồ chết tiệt, ông bắn cho ngươi chết! ~
Một tên vệ sĩ chìa tay vào rút súng ra, nhưng sờ thấy trống rỗng.
Chỉ nghe đối phương nói:
- Súng ở đây này ——
Tên vệ sĩ ngẩng đầu nhìn, khẩu súng lục của mình đang xoay tròn trên ngón tay đối phương, xem ra người ta cũng là một cao thủ chơi súng, nhúc nhích vài đầu ngón tay, băng đạn đã bị người ta tháo mất, từng viên đạn một rơi xuống.
Hai gã vệ sĩ cũng là quân nhân xuất ngũ, sau lại theo người chủ trong giới xã hội đen là Cừu Cương, tài nghệ cũng được, nếu không cũng không đến mức được Cừu Cương thu nạp làm cận vệ. Nhìn thấy Cừu Cương rời khỏi, nhiệm vụ của họ chính là giữ chân tên công nhân xây dựng này, tranh thủ thêm càng nhiều thời giờ cho ông chủ.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, nổi giận gầm lên một tiếng, cùng bổ nhào qua hướng đối phương.
- Hừm ——
Trên mặt công nhân xây dựng mang một nụ cười lạnh lùng, đứng thẳng trong gió đồ sộ bất động.
Nhìn hai người đến gần, gã đột nhiên ra sức, bóng người giống như cây tên được bắn ra. Đồng thời trên miệng phát ra một tiếng rống to
- A ——
Nhanh như chớp, bóng ba người trong nháy mắt chồng lên nhau, lồng vào nhau, công nhân xây dựng đột nhiên nhảy vút lên không, xào xào —— tiếng gió thoáng qua, hai gã vệ sĩ chỉ kịp thấy trước mắt nhòe đi, giống như có hình ảnh chân của vô số người lay động ở trước mắt.
Thình thịch thình thịch—— không kịp có bất cứ phản ứng gì, lòng ngực mỗi người lại trúng một cước, lại lần nữa giống như hai bao tải rách nát, bị người ta ném xuống từ trên cao. Bùm hai tiếng, văng ra năm sáu mét xa, hai người giảy dụa vài cái, rồi nằm sấp ở đó không nhúc nhích.
Công nhân xây dựng phủi phủi tay, gỡ nón bảo hộ xuống, lộ ra gương mặt coi như cũng điển trai, mang theo một nụ cười nhẹ, hừ một tiếng, xoay người đuổi theo hướng chiếc Hummer đã xa tít.
- Hú hú.. ——
Phía sau vang lên một hồi còi xe cảnh sát, Trương Tuyết Phong tăng tốc, rất nhanh ngay tại địa phương rộng không đến một km gần vùng ngoại thành phát hiện chiếc Hummer cao lớn kia. Đáng tiếc, chiếc Hummer này đã không dũng mãnh nổi nữa, bốn bánh bị cắt rách, giống như một con lạc đà không có sức lực, nằm bẹp ở nơi đó.
Bên cạnh xe có bốn gã nam thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục rằn ri, bốn người nhìn thấy Trương Tuyết Phong đi tới,
- Thủ lĩnh, nhiệm vụ hoàn thành!
Trương Tuyết Phong gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Cừu Cương bị đánh choáng,
- Ông ta có phát hiện ra các ngươi hay không?
- Không có!
Một người trong số đó cười cười,
- Ông ta đang bận chạy bán mạng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiểu Tứ đánh hôn mê.
- ok! Cảnh sát sắp đến đây, lập tức thu đội, lúc về tỉnh thành, tôi mời, ông chủ có thưởng!,
Trương Tuyết Phong dùng tay ra hiệu, bốn người chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội,
- yes—— thủ lĩnh!
- Trong nháy mắt, bốn bóng người thoáng qua rồi biến mất trong bóng đêm.
Trương Tuyết Phong châm điếu thuốc, tựa vào bên cạnh chiếc Hummer, không chút để ý xung quanh mà rít thuốc.
- Hú hú… ——
Xa xa, lại vang lên tiếng còi xe cảnh sát, mấy chiếc xe cảnh sát ầm ầm đến, Diệp Á Bình đích thân dẫn đội đuổi bắt Cừu Cương.
Đoàn xe thắng xuống, mười mấy cảnh sát hình sự mang súng nhảy xuống xe, chỉ vào Trương Tuyết Phong nói:
- Không được nhúc nhích ——
Diệp Á Bình xuống xe,
- Thu súng lại hết! Người một nhà.
Đi đến trước mặt Trương Tuyết Phong, Diệp Á Bình mỉm cười gật gật đầu,
- Ta còn thắc mắc Chủ tịch tỉnh Trương vì sao định liệu trước như thế, hóa ra là đồng chí Tuyết Phong đích thân xuất mã.
Đối với thân thủ của Trương Tuyết Phong, Diệp Á Bình có nghe sơ qua, có thể làm tài xế của Chủ tịch tỉnh Trương, tuyệt đối không phải người bình thường.
Trương Tuyết Phong cười cười,
- Đại cục trưởng Diệp cũng đích thân bôn ba, một tài xế như tôi cùng chia ưu phiền với ông chủ, cũng là đương nhiên thôi.
Gã chìa tay ra,
- Cục trưởng Diệp, vất vả rồi!
- Anh cũng vậy!
Diệp Á Bình cùng gã bắt tay nhau, xoay người lại nói với cảnh sát hình sự phía sau:
- Mang phạm nhân đi!
Vài tên cảnh sát chạy bước nhỏ lên, đem Cừu Cương đang hôn mê trên xe, kéo lê lên xe.
Diệp Á Bình cùng Trương Tuyết Phong đi chung đường, trở về bộ chỉ huy lâm thời ở nhà khách Song Giang.
- Báo cáo các vị lãnh đạo, hành động kết thúc, tất cả đều thuận lợi!
Giám đốc sở Sài lúc này mới giãn mày ra, Trương Nhất Phàm cũng đứng lên,
- Chúc mừng cục trưởng Diệp đã lập được công lớn. Vất vả rồi ——
Giám đốc sở Sài sắc mặt có chút thay đổi, Chủ tịch tỉnh Trương đây là giành lấy công lao cho đồng chí Diệp Á Bình à! Tuy nhiên, ông lập tức liền chấn chỉnh lại thái độ của mình, công lao này không thuộc bản thân ông, hành động lần này là Tỉnh ủy yêu cầu sở tỉnh phối hợp, cụ thể nhiệm vụ bắt giữ vẫn là quy về cục Công an thành phố Song Giang. Hơn nữa do Trương Nhất Phàm đích thân trấn thủ, tính thế nào đi nữa, cũng không tới phiên ông.
Lại thêm một hồi đóng vai phụ, Giám đốc sở Sài chỉ có thể âm thầm thở dài như thế.
Lời của Trương Nhất Phàm, khiến Giám đốc sở Sài hiểu ra rất nhiều việc. ông xã của Diệp Á Bình bị liên lụy vào vụ án này, hắn nhất định phải để Diệp Á Bình lập công, làm nổi bật tác dụng của Diệp Á Bình. Làm một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nếu ngay cả việc này cũng không hiểu, vậy ông đúng là hồ đồ.
Vì thế ông cũng miễn cưỡng nở một nụ cười,
- Chúc mừng cục trưởng Diệp, cục Công an thành phố Song Giang lần này lại lập một công lao lớn. Tôi đây sẽ lập tức trở về viết báo cáo, biểu dương cục trưởng Diệp và các cảnh sát hình sự cục Công an thành phố Song Giang.
Diệp Á Bình nhìn Trương Tuyết Phong một cái, tỏ vẻ tươi cười,
- Tôi nào dám kể công, đây đều là kết quả đồng lòng hiệp tâm của mọi người. Đây cũng là nhờ có công chỉ huy của Chủ tịch tỉnh Trương, Giám đốc sở Sài và Bí thư Đoàn các vị, nếu không sao có thể dễ dàng một lưới bắt hết đội buôn lậu thuốc phiện như thế.
Lúc cô đang nói, đưa mắt qua Trương Tuyết Phong, nhưng không thể nhắc đến tên của gã.
Công lao của Trương Tuyết Phong, không cần mọi người biết, chỉ cần ông chủ trong lòng hiểu là được.
Đoạn Chấn Lâm nói:
- Cục trưởng Diệp, mũ của cô đã đội rộng ra cho mọi người rồi đó, tôi nào có công gì? Tôi hôm nay chỉ là bầu bạn cùng hai vị thủ trưởng uống trà, uống trà.
Cả đám người liền cười ồ lên, Trương Nhất Phàm nói:
- Thời gian còn sớm, Giám đốc sở Sài, hay là chúng ta đi uống hai chén, ăn khuya chút gì!
Đoạn Chấn Lâm lập tức đứng lên,
- Tôi đã kêu nhà bếp chuẩn bị sẳn, mời mọi người, mời ——
Đoàn người vào thang máy, khi đi vào nhà ăn, Trương Nhất Phàm nói với Trương Tuyết Phong:
- Tối nay, duyệt cho ngươi uống rượu.
Hắn vỗ vỗ vai Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong chỉ mộc mạc cười cười, ngồi ở một bàn khác.
Trên bàn rượu, Trương Nhất Phàm cười rất rạng rỡ, hắn nói với Diệp Á Bình:
- Đồng chí Á Bình, Giám đốc sở Sài là thượng cấp củ của cô, tối nay Giám đốc sở Sài nếu uống không xong, đây chính là trách nhiệm của cô đấy nhá?
Diệp Á Bình biết, công lao tối nay đều quy về cho chính cô đoạt được, Giám đốc sở Sài người ta cũng phải vỗ về một chút. Vì thế cô liền cười phóng khoáng đứng lên,
- Nên thế, từ khi tôi làm cục trưởng tới nay, Giám đốc sở Sài đã rất quan tâm đến công tác ở Song Giang, tôi hẳn là phải đàng hoàng kính ly vị lãnh đạo này.
Đoạn chấn lâm đương nhiên cũng hiểu được dụng ý của Trương Nhất Phàm, nâng chén nói:
- Ừ, tối nay, chúng ta đích xác hẳn là phải đàng hoàng kính ly hai vị lãnh đạo này, để cảm tạ họ từ trước tới nay vẫn luôn coi trọng, ủng hộ và lý giải đối với lãnh đạo bộ máy Song Giang chúng ta. Mau, mau, mau, mời mọi người uống rượu!
Uống hết một vòng rượu, Trương Nhất Phàm gắp miếng cá,
- Con cá ở đập chứa nước Song Giang này khá ngon, Giám đốc sở sài nên nếm thử nhiều chút!
Khi nói lời này, hắn nhìn Đoạn Chấn Lâm.
Đoạn Chấn Lâm ngây ra một hồi, lập tức hiểu ra ý, tìm cớ đi ra cửa, nói với thư ký:
- Ngày mai trước tám giờ sáng, chuẩn bị sẳn vài túi cá chuối tươi ngon của đập Song Giang.