Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1145: Chuyện đã bại lộ




Diệp Á Bình trước giờ vẫn là một người phụ nữ rất kiên cường, giờ phút này trên mặt của cô, không ngờ mang theo một vẻ thản nhiên bất đắc dĩ và thương cảm đến vậy.



Người quen biết cô, đều nói như vậy, cô tuy là phụ nữ nhưng có bản lĩnh như một nam nhi mạnh mẽ.



Chính xác một chút cũng không hề sai, trên người cô mang dòng máu thế hệ sau của tướng quân, mà ba cô cũng là một tướng quân.



Chỉ có điều giờ phút này, cô trở nên có chút tiều tụy, bi thương,, khổ sở...



Nhưng không có một từ ngữ nào có thể nói rõ tâm tình lúc này, ngoại trừ buồn bực, còn có cái gì?



Đã nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cô và Vu Quan đã là vợ chồng mười mấy năm, hai mươi sáu tuổi kết hôn, đã tròn mười tám năm. Hồi tưởng năm tháng đó, Diệp Á Bình còn có chút chua xót.



Vu Quan là con người xuất thân từ nông thôn, luôn muốn thông qua sự cố gắng của bản thân mình mà thay đổi hiện trạng này. Anh ta thực hiện rồi và chiếm được trái tim của Diệp Á Bình, cuối cùng hai người cũng đi tới với nhau.



Ban đầu bước vào cửa nhà họ Diệp, Vu Quan vẫn là người đàn ông ngại ngùng, tự mình cố gắng, lòng tự trọng của anh ta, khiến ạnh ta chiếm được cảm tình của nhà họ Diệp. Chỉ là có lúc cố gắng không nhất định có hồi báo.



Thái độ làm việc của Vu Quan, cũng không được xã hội tán thành, sự cố gắng của anh ta, cái đạt được phần lớn đều là thất bại. Bởi vậy, Vu Quan liền có chút mất mát, thất ý, tự ti, tích tụ lại sự u ám trong lòng.



Có lẽ đây là một cuộc sống trường kỳ sau quầng sáng của vợ con, bi kịch của một người đàn ông.



Là một phụ nữ, Diệp Á Bình đã hết sức giữ gìn tôn nghiêm cho anh ta, để anh ta tìm được chính mình. Nhưng cô không thể khiến chính mình trở nên biếng nhác, Diệp Á Bình biết, chính mình quật khởi, có lẽ căn bản đã đả kích Vu Quan, đáng tiếc đây là sự thật không thể thay đổi, Diệp Á Bình không có cách nào khác bởi vì sự thất bại của Vu Quan, mà khiến chính mình trầm luân. Việc này không chỉ là không có trách nhiệm với chính mình, cũng là không có trách nhiệm với công việc.



Nhìn đồng hồ báo thức trên tường, đã điểm 2h sáng, chỗ cửa thang máy vẫn không có tiếng bước chân của Vu Quan, Diệp Á Bình đưa tay cầm điện thoại một lúc rồi lại buông ra.



Cái không thuộc về chính mình, đúng là vẫn không thể giữ được, Diệp Á Bình đưa ánh mắt dừng ở một tấm ảnh gia đình trong phòng khách năm kia chụp, bản thân mình và đứa nhỏ đều cười rất rạng rỡ, duy nhất Vu Quan luôn rầu rĩ không vui, vẻ mặt không thể vui vẻ được, anh ta mỉm cười, cười cực kỳ miễn cưỡng.



Đêm ngày mùng 1.5, cho dù là hai giờ đêm khuya, vẫn có thể nhìn thấy những thanh niên trẻ tuổi túm ba tụm năm đang lắc lư trên đường phố. Rất nhiều học sinh thích giờ khắc ngắn ngủi thoải mái này, ở lại góc sáng sủa của thành phố này để chơi đùa thoải mái.



Phóng túng căn bản thuộc chuyện của người trẻ tuổi, Vu Quan đã hơn bốn mươi tuổi, lặp lại thời đại sai lầm của tuổi trẻ. Nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ Diệp Á Bình lại một đêm không ngủ được.



Sáng sớm hôm sau, Trương Nhất Phàm vừa mới rời khỏi giường, lúc mở cửa ra liền liền thấy Diệp Á Bình mặc trang phục cảnh sát, đứng thẳng thẳng ở cửa. Trương Nhất Phàm thấy kỳ lạ lên tiếng:



- Cô đây là...



- Báo cáo thủ trưởng! Tôi đang trực ca ban.



Diệp Á Bình đứng thẳng thân mình, bộ ngực căn tròn dị thường liền được đẩy lên, như hai ngọn núi cao cao vậy. Ánh mắt Trương Nhất Phàm đảo qua, dừng lại ở sắc mặt thoáng tiều tụy của cô nói:



- Có việc gì sao?





Diệp Á Bình cố gắng cười cười nói:



- Cũng không có việc gì chỉ là lại đây mời thủ trưởng uống trà điểm tâm sáng.



- Vào đi!



Trương Nhất Phàm vốn chuẩn bị cùng Lý Hồng đi leo núi, để có cơ hội quan sát toàn cảnh xem sự phát triển của thành phố trong tay người kế nhiệm phát triển như thế nào. Không nghĩ tới Diệp Á Bình sáng sớm tinh mơ đã đến đây, hắn cân nhắc, có lẽ nào là vì việc của Vu Quan không? Chẳng lẽ cô đã biết?



Đưa anh mắt quan sát sắc mặt của Diệp Á Bình, Trương Nhất Phàm ngồi xuống nói:



- Nói đi, có chuyện gì?




Giờ này mới 6h30 sáng, Trương Nhất Phàm mặc một bộ đồ thư nhàn, như một chàng trai trẻ trung. Diệp Á Bình nhìn cách ăn mặc này của Trương Nhất Phàm không thể không nở một nụ cười:



- Tuổi trẻ thật là tốt!



Trương Nhất Phàm hơi cau mày nói:



- Đại Cục trưởng Diệp chúng ta cũng rất trẻ đó thôi! Cho dù là phóng nhãn tỉnh Tương, vẫn là một đóa hoa của giới cảnh sát!



Diệp Á Bình cố gắng muốn cho tâm tình của mình thả lỏng một chút, cô thản nhiên cười nói:



- Chỉ cần là hoa, sẽ có lúc phải rụng xuống.



Nói tới đây, Trương Nhất Phàm liền trả lời câu:



- Sao tiêu cực như vậy, chịu đả kích gì sao? Không cần như vậy, tôi còn đại sự trông cậy vào cô làm đây.



Đây là một ám chỉ vô hình, Trương Nhất Phàm rất tin vào Diệp Á Bình, cho dù là Vu Quan thực có sai lầm gì, nếu Diệp Á Bình không biết tình hình, cô hoàn toàn có thể miễn trách nhiệm.



Với bối cảnh của Diệp Á Bình, còn có năng lực của bản thân cô, hơn nữa Trương Nhất Phàm vận động từ giữa, chỉ cần Diệp Á Bình biết mà không báo, hoặc ngầm đồng ý loại hành vi này, Trương Nhất Phàm liền có biện pháp khiến cô bình yên vô sự.



Quả nhiên, Diệp Á Bình thở dài, ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm nói:



- Tôi đến là để thỉnh cầu xử phạt.



Trương Nhất Phàm giả vờ như không biết chuyện gì nói:




- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



- Vu Quan tham gia vụ rửa tiền!



Trương Nhất Phàm lúc này mới giận tái mặt nói:



- Rửa tiền sao? Chuyện khi nào?



- Tôi cũng vừa mới phát hiện.



Sắc mặt Diệp Á Bình có chút ảm đạm, sau khi thở một hơi thật dài, mới lẩm bẩm nói:



- Tôi cũng không biết, anh ấy vì sao phải làm như vậy, nhưng anh ấy đúng là vẫn đi lên con đường này, tôi rất đau lòng, rất mâu thuẫn. Tôi thừa nhận tôi có sai, là bà xã của anh ấy, đường đường là Cục trưởng Cục Công an, không ngờ để ông xã mình phạm rơi vào loại sai lầm này, tôi thỉnh cầu tổ chức xử phạt tôi!



Trương Nhất Phàm nhìn ra được, Diệp Á Bình có thể chủ động thẳng thắn về chuyện này, nói rõ dũng khí của cô, nói rõ sự yêu ghét rõ ràng của cô, từ đôi mắt trũng sâu kia có thể đoán ra tối hôm qua cô nhất định đã trải qua sự đấu tranh rất phức tạp trong lòng.



Thanh quan cũng khó đoạn việc nhà, Diệp Á Bình có thể đem tình cảm chính mình nói ra, thấy được sự dũng khí và đảm phách của cô. Cho nên Trương Nhất Phàm an ủi nói:



- Cô có thể tự mình cùng tổ chức đứng ra phản ánh tình hình thì rõ ràng cô đã rất lý trí. Nếu là người bình thường e rằng sợ là làm không được.



Trương Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ nói:



- Người làm công an cũng là người, chân chính có thể có bao nhiêu người làm được việc công và tư rõ ràng. Nhất là thời điểm đối mặt với thân tình, tình yêu, phần lớn sẽ bị lạc mất chính mình. Tâm tình của cô tôi có thể hiểu được, chuyện của Vu Quan, chúng tôi sẽ có cách giải quyết, về phần cô có thể cũng bị tạm thời cách chức để điều tra.




Diệp Á Bình gật đầu, có vẻ rất kiên cường.



Cô nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm, trong lòng liền suy nghĩ, Chủ tịch tỉnh Trương bình tĩnh như thế, xem ra hắn sớm biết chuyện của Vu Quan, chính mình không ngờ vẫn chưa hay biết gì. Chỉ là phần điềm tĩnh này của hắn, e rằnglà người bình thường làm không được.



Diệp Á Bình lại nghĩ đến Vu Quan, vẫn là có tâm tình lo được lo mất.



Ngăn tội phạm lại, giống như xem bệnh, phát hiện được càng sớm càng tốt.



Chuông cửa vang lên, Trương Nhất Phàm đi qua mở cửa, Lý Hồng cũng mặc một bộ đồ giản dị xuất hiện tại cửa. Quần áo này đúng là đồ Lý Thiên Trụ đưa cho hai người. Cô không ngờ mình và Trương Nhất Phàm mặc quần áo giống nhau, trong lòng đột nhiên có cảm giác cổ quái.



Nếu người khác nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng rằng bọn họ mặc quần áo đôi.



Hơi sững sờ trong nháy mắt, nhìn thấy Diệp Á Bình thần sắc nghiêm trọng mà ngồi trên sô pha, Lý Hồng lập tức nói:




- Tôi đi đổi bộ quần áo.



Lý Hồng đã từ bên ngoài chạy bộ trở về, đi qua cửa phòng của Trương Nhất Phàm, còn nói tiểu tử này đang ngủ nướng, lúc này mới ấn chuông cửa. Không nghĩ tới hắn cũng mặc quần áo cùng kiểu, cùng mình không hề tính trước mà hợp chứ!



Diệp Á Bình xuất hiện, khiến Lý Hồng cảm thấy có chút không ngờ, chẳng lẽ là Trương Nhất Phàm kêu cô ta tới?



Cũng không đúng sáng sớm tinh mơ như vậy, kêu Diệp Á Bình lại đây hơi không thể tin được. Chỉ có thể đoán chắc Diệp Á Bình chủ động đến, Lý Hồng đương nhiên sẽ không đi tám chuyện, giữa Trương Nhất Phàm Diệp Á Bình sẽ có cái gì.



Đổi quần áo đi qua, nhìn thấy ánh mắt kia của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng đã hiểu ra.



- Bí thư Lý, cô ngồi trước đã.



Trương Nhất Phàm đi rót trà, Diệp Á Bình liền lập tức đứng lên nói:



- Để cho tôi, để cho tôi!



Lý Hồng nói:



- Chúng ta đi xuống lầu trà đi!



- Cũng đúng!



Trương Nhất Phàm gật gật đầu, xuống dưới lầu trà cũng tốt, để tránh mọi người phải tranh qua tranh lại. Ở trong phòng bao nhỏ uống trà, nói về việc này, cũng đỡ hơn là với ba người thất thần mạnh như vậy.



Khách sạn quốc tế Âu Phil là một nơi tốt để giải trí thư giãn, thời điểm ba người đang chuẩn bị đi ra. Émi và Ôn Nhã xuất hiện, Trương Nhất Phàm hướng về hai người gật gật đầu nói:



- Chúng tôi đi lầu trà bàn một chút việc.



Émi nói:



- Tốt, vậy chúng tôi không quấy rầy.



Ở phòng riêng của lầu trà, Trương Nhất Phàm bảo nhân viên phục vụ rời khỏi rồi nói:



- Cục trưởng Diệp, cô đem sự tình nói rõ với Bí thư Lý đi.