Đối với chuyện như vậy, Lý Hồng rất bình tĩnh, ở trong mắt của cô, cán bộ vi phạm kỷ luật không phải là chuyện lạ.
Cô cũng là cán bộ xuất thân từ Song Giang, đối với Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư Vu Quan này, cô không có cái nhìn đặc biệt gì. Vu quan là chồng của Diệp Á Bình, Diệp Á Bình lại là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, lại là ủy viên thường vụ Thành ủy Song Giang.
Nếu thật muốn động tới Vu Quan, tất nhiên phải suy xét một chút về cảm nhận của Diệp Á Bình, mà Diệp Á Bình lại là cánh tay đắc lực có khả năng nhất của Trương Nhất Phàm trong thời kì của Song Giang. Mối quan hệ nàykhiến người ta nhức đầu, Lý Hồng tin bằng năng lực của Ủy ban Kỷ luật thành phố Song Giang, sợ là quản không được Vu Quan.
Bởi vì cha của Diệp Á Bình là nhân vật có tiếng ở Tư lệnh quân khu, là một thiếu tướng.
Nhìn nhận mọi vấn đề, ánh mắt Lý Hồng liền dừng ở trên người Từ Yến nói:
- Chuyện này còn có ai biết không?
Từ Yến lắc đầu nói:
- Tôi cũng vô tình biết được, không dám nói với bất cứ kẻ nào.
Ý tứ của Từ Yến, Lý Hồng hiểu được, Diệp Á Bình là cán bộ đắc lực của Trương Nhất Phàm, nếu mình đem sự tình lan truyền ra ngoài, Trương Nhất Phàm chắc chắn có cái nhìn không hay đối với cô.
Rốt cuộc nên xử lý như thế nào, Từ Yến nghĩ vấn đề này, vẫn là do chính Trương Nhất Phàm quyết định.
Lý Hồng hỏi:
- Chuyện được phát hiện khi nào?
- Nửa tháng trước, lúc tôi và đồng chí Vu Quan đi gặp một người khách, vô tình có nghe được anh ta nói chuyện qua điện thoại với một người. Lúc ấy tôi ở toilet, anh ta không biết có tôi ở đó.
- Cô có chứng cứ liên quan hay không?
Từ Yến lắc đầu nói:
- Không có, tôi cũng không điều tra
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều hiểu rõ, Từ Yến không phải không đi điều tra, mà là không dám. Hiện tại Từ Yến phụ trách công việc thu hút đầu tư, cơ hội đi ra ngoài khá nhiều, vô tình lại biết tin tức này, liền bất an không yên trong lòng.
Muốn giả vờ như không biết chuyện gì nhưng lại không làm được,, vì thế cô chỉ có thể xin Trương Nhất Phàm giúp đỡ.
Dựa vào một cuộc điện thoại, không có đảm bảo cam đoan, cũng không có thể phản ánh tình hình với Ủy ban Kỷ luật, với lại đây là một chuyện rất đắc tội với người. Nhưng Trương Nhất Phàm rất vừa lòng đối với cách này của cô. Từ Yến không tự mình tiết lộ chuyện ra ngoài mà trực tiếp gặp Trương Nhất Phàm để bày tỏ nỗi lòng mình..
Lý Hồng liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm, hai người gật đầu hiểu ý nhau, liền nói với Từ Yến:
- Cô đi về trước đi! Nhớ kỹ, đừng nói với bất cứ ai chuyện này..
Từ Yến gật đầu, đứng lên nói với hai người:
- Vậy tôi đi trước, Chủ tịch tỉnh Trương, Bí thư Lý.
Từ Yến đi rồi, Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh còn ở đây để làm gì?
- Phân tích vụ án.
Trương Nhất Phàm vẻ mặt buồn bực.
Lý Hồng với tay qua ghế sô pha nói:
- Phân tích cái đầu anh, đi đi!
Trương Nhất Phàm đứng lên nói:
- Vậy anh đi đây?
- Đi đi!
Lý Hồng phất tay.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại quay quahướng Lý Hồng ngồi, đẩy ngã Lý Hồng trên sô pha, đặt ở dưới thân mình nói:
- Tối nay anh ngủ đây!
Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Không được!
- Tầng trệt này chỉ có hai chúng ta. Sao không được?
Chỗ hai người nghỉ cũng không phải phòng khách sạn, mà là một tòa nhà nhỏ riêng biệt phía sau khách sạn. Tòa nhà nhỏ này thông với khách sạn nhưng chỉ có tầng 2 là có cửa ra.
Tòa nhà nhỏ này nằm trong thiết kế, chuyên để tiếp khách quan trọng, bình thường không mở ra bên ngoài. Bởi vậy, tòa nhà nhỏ này được đảm bảo an ninh một cách tuyệt đối..
Lý Hồng nói, không được là không được, anh đi đi!
Trương Nhất Phàm chưa từ bỏ ý định, đưa tay sờ soạng đùi của Lý Hồng, lúc này mới chợt tỉnh ngộ.
Nhìn vẻ mặt bực dọc và có phần khinh bạc của Lý Hồng Trương Nhất Phàm ha hả cười nói:
- Không có việc gì, anh cùng em tâm sự vậy!
Lý Hồng mặt nhăn mày nhăn, có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn, hiển nhiên rất tức giận hành động vừa rồi của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm ôm mặt của cô nói:
- Đừng như vậy mà chị Hồng.
- Anh——
Lý Hồng đá một cước nói:
- Cút——
Trương Nhất Phàm lúc này mới thôi cười, còn nghiêm túc nói:
- Chuyện của Vu Quan, chuẩn bị xử lý như thế nào?
Lý Hồng giận dỗi vậy nói:
- Vương tử phạm pháp, cùng dân đồng tội.
Trương Nhất Phàm gật đầu nói:
- Nói được có lý đó.
Hắn đứng lên đi tới cửa nói:
- Cha vợ anh ta là Tư lệnh Quân khu tỉnh, chỉ sợ cửa này không qua nổi?
Mặc kệ qua được không, chuyện phải được giải quyết rõ ràng.
Dĩ nhiên Lý Hồng hiểu được tâm tư của Trương Nhất Phàm, cô cầm lấy điện thoại, dặn dò một tiếng, tìm được chứng cớ trước rồi nói sau.
Ban đêm ở thành phố Song Giang, cũng không yên tĩnh như vậy.
Diệp Á Bình và Vu Quan cùng nhau về nhà, thời điểm sắp đến lầu Gia Thục cục Công an, di động Vu Quan vang lên. Anh ta nhìn số điện thoại cũng không bắt máy ngay.
Diệp Á Bình hỏi tiếng nói:
- Sao không nghe điện thoại?
Phụ nữ khá nhạy cảm đối với những chuyện này.
Vu Quan mỉm cười nói:
- Em sợ anh bên ngoài... phải không? Không có việc gì đâu, chỉ là một tên rảnh rỗi.
Diệp Á Bình mặc kệ anh ta, xe chạy đến dưới lầu, Vu Quan nhìn Diệp Á Bình xuống xe nói:
- Em đi về trước, anh đi ra ngoài một chút.
Diệp Á Bình nhíu nhíu mày, xoay người rời đi. Vu Quan nổ xe, nhìn bóng dáng của Diệp Á Bình, lúc này mới lái xe rời khỏi lầu Gia Thuộc.
Ở trên xe, Vu Quan lấy điện thoại ra nói:
- Nói với cô mấy lần rồi, khi tôi không có chủ động liên hệ cô, thì đừng chủ động gọi, cô có biết như vậy sẽ hại chết tôi đó!
Mắng xong liền cúp điện thoại nói:
- Thật sự là không có tố chất, chơi bời gì chứ!
Xe trực tiếp chạy đến khách sạn Hải Thiên, Vu Quan quay đầu lại quan sát, xác định không ai theo dõi mới vào thang máy của đại sảnh.
Ở trong một căn phòng hết sức xa hoa, anh ta gặp Thù Cương đang nằm ở trên sô pha, hưởng thụ mỹ nữ đang mát xa cho nói:
- Anh làm cái gì vậy? Đã nói với anh rồi là bảo cô ta đừng có gọi điện thoại cho tôi.
Thù Cương phất phất tay, bảo cô gái đang mát xa cho anh ta rời khỏi ngay lập tức.
Thù Cương khinh thường mỉm cười một chút nói:
- Có phải muốn ở cùng bà xã hay không? Anh sợ cái gì? Anh hiện tại có tiền có thế, sợ cô ta để làm chi? Ly hôn cũng chỉ là chút việc nhỏ, có cái gì phải sợ, một đại nam nhân nên ưỡn ngực để làm người. Anh nói ngày tháng hiện tại này, không được tự nhiên phóng khoáng so với trước kia?
- Đừng nói lời nhảm, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Vu Quan ngồi xuống, chính mình bưng ấm rót một chén.
Thù Cương lúc này mới ngồi thẳng thân mình nói:
- Khách sạn quốc tế Âu Phil khai trương, thế là hết đường cho tôi làm ăn rồi.
Vu Quan nói:
- Anh không dựa vào việc này để kiếm tiền, quan tâm để làm gì?
- Nói thì không thể nói như vậy, trước kia nơi này của tôi kinh doanh náo nhiệt, khách lúc nào cũng tấp nập, hiện tại cổng và sân vắng vẻ, hôm nay mức khách vào ở không ngờ không được 40%). So với bình thường còn thấp đó! Anh nói, nơi này kinh doanh không được, thì nơi khác còn có thể làm tiếp sao?
Vu Quan uống ngụm rượu vào nói:
-Việc này tôi không giúp được anh! Về chuyện kinh doanh, chính anh đi cạnh tranh đi! Tìm tôi có ích lợi gì?
Thù cương rất tức giận nói:
- Tranh, tranh như thế nào chứ? Khách sạn người ta khai trương, ở trên một cuộc điện thoại, ngay cả chính quyền nhiều đơn vị như vậy đều đi cổ động, nói như thế nào tôi cũng đã công hiến rất lớn cho nền kinh tế Song Giang, bọn họ không thể qua cầu rút ván được.
- Vậy anh muốn thế nào? Đập khách sạn người ta chắc?
- Cục trưởng Vu, nói cũng không thể nói như vậy, thực làm tôi sợ, chuyện gì cũng làm được cả!
Vu Quan khinh thường mỉm cười tiếng nói:
- Cùng chính phủ đấu, anh tỉnh lại đi! Người ta là đầu tư bên ngoài, chính quyền phải cam đoan lợi ích của bọn họ, phải làm như một tấm gương từ nó, một bản mẫu dựng lên, sau đó thu hút càng nhiều đầu tư bên ngoài.
- Tôi biết một bộ phận chính quyền kia của các người, giả tình giả nghĩa, qua cầu rút ván.
Thù Cương rất không thích, bưng ly rượu lên uống nói:
- Cục trưởng Diệp bên kia, anh giúp tôi chuẩn bị một chút, không nên không có việc gì là tìm tôi gây phiền toái. Tôi kiếm vài đồng tiền không phải dễ dàng.
Thù Cương gần đây rất bất mãn với biểu hiện của đại đội trị an, vì thế muốn để Vu Quan mang tin. Vu Quan nói:
- Sớm đã nói với anh, tẩy tiền thì tẩy tiền, chuyện khác tôi mặc kệ.anh đừng xé đông xé tây, nếu khiến Diệp Á Bình biết chúng ta ở cùng một chỗ, là tôi liền xong luôn.
Thù Cương nói:
- Vòng ngọc lần trước anh tặng cho cô ta, cô ta có nhân không?
- Nhận cái rắm.
Vu Quan đốt điếu thuốc, nghĩ đến chính mình đụng tới cái đinh ở Diệp Á Bình nơi đó, trong lòng liền không thích.
- Vậy đồ vật này đâu?
- Ở chỗ tiểu yêu tinh của anh đó. Nếu muốn, đi mà tìm cô ta đi!
- Đồ ngu, nhiều tiền thế à!
Thù Cương hướng Vu Quan giơ ngón tay cái lên nói:
- Anh có biết vòng ngọc kia đáng giá trị bao nhiêu tiền không? Vậy mà khinh nhẹ như vậy mà qua tay tặng người rồi
- Không phải anh nói năm nghìn đồng sao?
- Năm nghìn đúng vậy, thiếu một số không!
Thù Cương cười lạnh một tiếng
- Anh ——
Vu Quan tức giận không phản đối, ném cái ly xuống, đứng lên nói:
- Tôi phải về đây!
Thù Cương nhìn bóng dáng của anh ta, không nói gì mà lắc lắc đầu!