Ân oán cá nhân với Tống Hạo Thiên phải đặt sang một bên, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Sau khi đi làm, lại nhiều cuộc họp, một ngày nhiều nhất, từ sáng đến tối, có bốn cuộc họp. Trương Nhất Phàm dường như chạy tới chạy lui giữa các địa điểm họp.
Mông vừa ngồi chưa vững, lại bị Thẩm Hoành Quốc gọi đi. Lần này chủ yếu là nói về chuyện thuế, Cục trưởng cục thuế đất tỉnh phải từ chức, Thẩm Hoành Quốc đang sũy nghĩ vấn đề chọn người.
Cục thuế đất tỉnh thuộc đơn vị cấp giám đốc, Thẩm Hoành Quốc đương nhiên muốn lợi dụng cơ hội này, tìm một cán bộ có tính quyết đoán, nắm lấy mảng thuế này, lập ra khoản thuế hiệu quả cho địa phương.
Trong lòng Trương Nhất Phàm thấy kì lạ, tại sao Thẩm Hoành Quốc không tìm Lý Thiên Trụ bàn bạc? Liên quan đến quyền bổ nhiệm nhân sự, cuối cùng vẫn phải rơi vào trong tay Bí thư Lý Thiên Trụ này. Tuy nhiên, hắn đã hiểu được ý đồ của Thẩm Hoành Quốc một cách nhanh chóng. Chẳng qua là muốn mượn mồm của mình, đề xuất trong cuộc họp mà thôi.
Tín hiệu rõ ràng như thế, Trương Nhất Phàm liên tưởng đến cuộc tranh giành chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh lần trước, xem ra nói đúng. Thẩm Hoành Quốc cũng không cam tâm bị Lý Thiên Trụ khống chế, muốn thành lập uy tín của mình, chuyện hôm nay chính là một tín hiệu.
Cho dù lần này cuộc tranh giành chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh, cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng lần được ngai vàng, nhưng hắn đã nảy sinh sự cảnh giác trong lòng đối với hai người này. Thẩm Hoành Quốc nói mình là chất bôi trơn giữa hai người, làm tốt có thể thuận lợi mọi bề, làm không tốt, sẽ khiến mình kiệt sức giữa hai người, cuối cùng còn không tránh được sự xung đột trực tiếp giữa hai người.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm cũng không muốn làm chất bôi trơn này, đây là tự thiêu mình, thắp sáng lên chuyện của người khác. Nhưng tình cảnh trước mắt, hình như không có sự lựa chọn nào khác.
Chuyện này, Thẩm Hoành Quốc đã nhắc nhở mình, Trương Nhất Phàm đang ngầm cân nhắc cục trưởng thuế đất tương lai, có thể thông qua sự xét duyệt cuối cùng của Lý Thiên Trụ hay không.
Hôm sau lại là hội nghị, chín giờ chuẩn bị họp, đến mười một rưỡi mới họp xong. Cuộc họp này do Trương Nhất Phàm chủ trì, hắn thích dứt khoát, nhanh chóng, rõ ràng, có chuyện nói chuyện, đừng có không có chuyện gì mọi người đều ngồi đó nói chuyện, nói một vài chuyện không có liên quan đến cuộc họp.
Trương Nhất Phàm chủ trì hội nghị, thường sẽ thảo luận thời gian nén ở bộ phận ngắn nhất, bởi vì hắn biết phần lớn vấn đề, không phải là thảo luận ra, mà dựa vào sự quyết đoán của lãnh đạo, cưỡng chế xuống. Thảo luận chỉ lãng phí thời gian.
Do đó, mỗi lần hắn họp, chỉ chuẩn bị một hai tiếng.
Không ngờ vừa mới vào phòng làm việc, đã nhìn thấy một cô gái ngoại quốc tóc vàng và một cô gái người Hoa đang ngồi ở đó, Trương Nhất Phàm sững người:
- Émi?!
Émi đang nói chuyện với trợ lý, hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng anh, nghe thấy giongj Trương Nhất Phàm, liền ngẩng đầu nhìn:
- Trương, chào anh!
Émi cười phá lên, hai hàm răng trắng nhìn rất thân thiết.
Trương Nhất Phàm và Đằng Phi liền đi vào, bắt tay với Émi:
- Hôm nay ngọn gió nào đã thổi Émi đến đây thế?
Émi lại có chút oán trách, nói chuyện bằng tiếng anh:
- Anh đem em từ châu Âu đến, cứ như vậy không quan tâm, đối với chuyện này em tỏ ý kháng nghị!
Trương Nhất Phàm cười phá lên:
- Chẳng nhẽ chính phủ Song Hà của chúng ta, không chăm sóc được tiểu thư Émi sao? Để anh gọi điện thoại cho anh ta, phê bình tên này mới được!
Nói xong, hắn làm ra thé gọi điện thoại thật, Émi vội vàng ngăn cản, nếu như để chính phủ Song Giang biết mình tố cáo ở đây, ấn tượng này không tốt lắm. Hơn nữa, cô vốn nói đùa, khách hàng như Émi, chính phủ Song Giang ưu đãi còn không kịp, đâu dám chậm trễ chứ?
Émi nói:
- Émi đùa đấy, anh còn cho là thật?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Đằng Phi, rót trà cho hai vị khách! Ồ! Cà phê đi!
Gã nhìn Émi và trợ lý của cô:
- Độ nồng thế nào? Chỗ tôi không có hạt cà phê, bình thường cũng không có mấy người khách nước ngoài đến, chỉ có trà thôi!
Émi thản nhiên cười, gật đầu.
Hai người theo Trương Nhất Phàm tiến vào phòng khách, Đằng Phi bưng cà phê đã pha xong đến, lại đặt một hộp đường viên nhỏ bên cạnh.
Trương Nhất Phàm ngồi đối diện hai người, nhìn Émi nói:
- Các cô đã đợi lâu rồi đúng không?
Cô gái trợ lý bên cạnh Émi mới đổi, vẫn là cô gái đeo kính, tuy nhiên còn xinh đẹp hơn nhiều so với cô trợ lý Lý Tông Huy bị đâm chết kia, mang theo hơi thwor bình tĩnh. Là người mà Émi mới tuyển ơ Thâm Quyến năm nay.
Cô trợ lý này nghe nói bà chủ muốn tới gặp Phó chủ tịch tỉnh, trong lòng liên hưng phấn, lúc này chắc có thể thể hiện một phen. Bây giờ những người làm quan, có mấy người biết ngoại ngữ chứ?
Từ khi đi theo Émi, cô đã phát hiện ra Émi rất có năng lực, mỗi lần gặp đều là những vị quan lớn danh tiếng lẫy lừng ở thành phố Song Giang. Những người bình thường muốn gặp Émi, chưa chắc Émi đã gặp.
Mỗi lầ gặp lãnh đạo bộ máy chính quyền Song Giang, luôn không thể thiếu người phiên dịch bên cạnh, bởi vì đa số thời gian, Émi vẫn quen nói tiếng anh. Nhưng hôm nay cô đã tính sai, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Phó chủ tịch tỉnh không hề giống như trong tưởng tượng của cô. Vị Phó chủ tịch tỉnh này không ngờ chỉ hơn ba mươi tuổi, quá trẻ.
Điều làm cô buồn bực hơn là, Trương Nhất Phàm biết tiếng anh, hơn nữa nói lại rất lưu loát. Cho dù là mình, em rằng cũng không giỏi hơn anh ta bao nhiêu. Đường đường là một Phó chủ tịch tỉnh, có thể nói tiếng anh tốt như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy.
Nghe hai người không ngừng nói chuyện, cô liền ngồi ở đó có vẻ không được tự nhiên. Tuy nhiên, cô phát hiện ra rất nhanh, bên trong của vị Phó chủ tịch tỉnh trước mắt không che đậy, hai người nói chuyện, đương nhiên là dự án đầu tư ở Song Giang của Émi.
Cô trợ lý này rất trẻ tuổi, tốt nghiệp đại học, làm việc được hai ba năm. Trong công việc cũng từng gặp không ít các vị lãnh đạo thị sát của các đơn vị, cảm giác của cô đối với những người làm quan đều không tốt lắm. Đặc biệt là tốc độ phát triển nhanh chóng của internet hiện nay, hết tên tham quan này đến tên tham quan khác sa lưới, cho nên đa số người dân trong lòng đều có suy nghĩ, những người làm quân chẳng có ai ra gì.
Cảm giác àm Trương Nhất Phàm để lại cho cô lại rất tốt, do đó lúc hai người đang nói chuyện, cô luôn không ngừng để ý mấy lần. Điều đáng tiếc là, vị Phó chủ tịch trẻ tuổi này, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô.
Con gái luôn có tâm lý thích người khác để ý, sự coi thường của Trương Nhất Phàm đối với cô, khiến cho cô trợ lý này rất buồn bực. Cô liền nâng cốc cà phê lên, đảo mắt, trong lòng liền có sự tính toán.
Ôi – Trong lúc bất cẩn, đã làm nghiêng chiếc cốc trong tay.
Trương Nhất Phàm và Émi đang nói chuyện đến sự án ở Song Giang? Nghe thấy tiếng kêu của cô, hai người cùng nhìn lại. Cô trợ lý luống cuống tay chân, bộ dnagj co quắp.
Émi nhíu mày, cảm thấy không hài lòng vì sự thất lễ cũng cô trợ lý. Trương Nhất Phàm lại cười ha hả nói:
- Không sao, không sao, gọi Thư ký Đằng đến thu dọn một chút.
Đằng Phi đã nghe thấy tiếng liền đi vào, thấy trợ lý làm đổ cốc, liền cầm khăn lau đi đến.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới lưu ý đến cô gái đeo kính xinh đẹp này:
- Émi, cô này là trợ lý mới tới à? Trước kia sao tôi chưa từng gặp nhỉ?
Émi mỉm cười gật đầu:
- Cô ấy tên là Ngải Tiểu Mễ.
- Ngải Tiểu Mễ???
Trương Nhất Phàm có phần không kìm nổi cười.
Cái tên này rất thú vị, Ngải Mễ, Ngải Tiểu Mễ!
Tiểu Mễ gật đầu:
- Tôi tên là Ngải Tiểu Mễ, học sinh tốt nghiệp khóa đầu của đại học Thanh Hoa. Chủ tịch Tỉnh Trương, mong anh chiếu cố.
Ngải Tiểu Mễ gươ ngón tay ngọc ngà dài ra, dáng vẻ mong chờ.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ:
- Cô gái này quá thể hiện, là một người trợ lý, nên biết cách kiềm chế, không nên cướp đi sự nổi bật của chủ mới đúng
Tuy nhiên hắn vẫn bắt tay với Ngải Tiểu Mễ:
- Tốt lắm, tốt lắm.
Không biết vì sao, Ngải Tiểu Mễ có chút ngại ngùng, cũng không biết Trương Nhất Phàm nói cái gì tốt lắm?