Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1110: Vậy Đổng Tiểu Phàm thì thế nào?




Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng chạm vào đôi vai của Lý Hồng, rồi ôm chặt cô, y cảm nhận được hơi thở và nhịp tim đang nổi loạn trong lồng ngực cô.



Lý Hồng tựa vào người y và chuyển lại tư thế ban đầu.



Cứ như thế hai người thủ thỉ tâm sự với nhau:



- Nếu em có một đứa con thì nhất định em sẽ không nở từ bỏ.



Lúc này giọng nói của Lý Hồng dịu dàng một cách kì lạ.



Trương Nhất Phàm hỏi:



- Em muốn có con sao?



Lý Hồng cười nhạt một tiếng rồi thở dài:



- Thôi không có gì, dù sao đây cũng không phải là chuyện chúng ta nên nhắc đến.



Lý Hồng thuộc mẫu người đàn bà sống lí trí, cô ta không bao giờ chấp nhận bản thân dính bất kì một tì vết nào. Cô ta đổi giọng ngay khi đã đề cập tới vấn đề này. Lúc ở cạnh Lý Hồng Trương Nhất Phàm không thể kiểm soát được bản thân, y chỉ cảm nhận được sự mềm mại đê mê mà xác thịt của Lý Hồng mang đến.



Y quyết định sẽ quên đi những mối tình cảm éo le đầy trắc trở trong quá khứ và trân trọng người con gái này.



Lý Hồng nói;



- Anh có yêu em thực sự không?



- Có, anh yêu em.



Lúc này Lý Hồng mới ngước mặt quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm, rồi đột nhiên cô ta cười:



-Anh thật là ngốc.



Trương Nhất Phàm có một chút uất ức, y chưa bao giờ có được niềm hạnh phúc như bây giờ, xem ra Lý Hồng thật sự thông suốt. Cô ta nói:



- Nếu như anh nói anh yêu em, vậy Đổng Tiểu Phàm sẽ như thế nào đây? Cô ta mới thật sự là vợ anh danh chính ngôn thuận. Lẽ nào anh muốn em trở thành kẻ thứ ba chen vào giữa hai người sao?



Nhìn vẻ mặt khó xử có phần ngượng nghịu của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng tiếp lời:



- Được rồi Nhất Phàm anh cũng không cần trả lời câu hỏi này đâu, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông có thể yêu rất nhiều người phụ nữ nhưng phụ nữ một khi đã yêu ai thì cả đời chỉ có mỗi người đàn ông đó mà thôi, trừ phi cô ta không phải là thật lòng!



Câu triết lí này Lý Hồng đđã nghe từ một nhà tâm lí học, thật ra cô ta chỉ xem nó như một cái cớ, một lí do mĩ miều để đối phó với đàn ông, nhưng ngay lúc này đây cô ta lại vô cùng cảm thông cho hoàn cảnh của Trương Nhất Phàm.



Cô vuốt ve khuôn mặt của Trương Nhất Phàm:



- Tình yêu có rất nhiều loại và trong thế giới của em có rất nhiều thứ mà kẻ khác không bao giờ hiểu được. Nhưng em hi vọng anh chỉ chuyên một vài thứ thôi, đừng quá cố gắng nuôi nhiều cá trong hồ của anh, cá quá nhiều sẽ không đủ dưỡng khí để thở, nó sẽ chết ngạt đấy.



Nghe xong câu này Trương Nhất Phàm bỗng nhiên chột dạ, y áp mặt mình vào khuôn mặt của Lý Hồng, y vốn muốn nói rằng, đừng lo anh nhất định sẽ thêm dưỡng khí cho mấy chị em. Nhưng lời này đến cửa miệng thì bỗng nhưng biến dạng:



- Hôm nay em sao vậy? Sao mà đa sầu đa cảm thế kia.



Lý Hồng lắc lư cái đầu của cô ta:



- Em bỗng nhiên phát hiện đời người có quá nhiều thứ không thể theo ý mình, thật sự bây giờ mới biết cái gì gọi là đời không như là mơ.



Nói rồi cô ta ngẩng đầu nhìn cái bóng đèn treo trên trần nhà:





- Trước đây,em cứ luôn làm theo ý mình mà không cần biết người khác nghĩ gì hay có cảm nhận ra sao, nhưng giờ đây mới thật sự hiểu ra.



Trương Nhất Phàm càng lúc càng cảm thấy kì lạ, Lý Hồng dạo gần đây thật không bình thường, có phải đã gặp phải chuyện gì? Hình như năm ngoái lúc cô ấy trở về thủ đô cũng có bộ dạng như thế này, đầy ưu tư, chỉ là lúc đó quá bận rộn nên không cách nào tìm hiểu.



- Em đang phiền muộn điều gì vậy, nói anh nghe, anh giúp em xem xét.



Lý Hồng thỏ thẻ:



- Anh nói xem Lý Thiên Trụ là người như thế nào? Nói đi, em sẽ kín mồm.



Lý Thiên Trụ? Trương Nhất Phàm có chút ngạc nhiên, y trả lời:



- Lý Thiên Trụ là một người đáng kính trọng. Hắn ta luôn công tư phân minh, rất biết cách làm việc, bất luận trên cương vị tỉnh trưởng hay bí thư anh ta đều rất được nhân tâm. Năng lực của anh ta không hề tầm thường, có chí khí, có quyết tâm, là một người có phong thái mạnh mẽ.



Lý Hồng cười một cách khinh khỉnh:



- Giả dối, toàn những lời hoa lệ.




Trương Nhất Phàm nghiêm túc;



- Những lời của anh đều thật, không một chút nịnh nọt.



Lý Hồng cựa quậy;



- Anh nói cũng không sai, trước đây anh ta đúng là vậy, dám nói dám làm, xử lý mọi việc nhanh gọn dứt khoát, có uy nghi của một vị chủ tịch. Nhưng từ khi anh ta lên cái chức thư kí đó, anh ta càng ngày càng trầm mặc, tính tình thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ anh không nhận ra?



Trương Nhất Phàm mỉm cười:



- Đây mới là chỗ cao tay của y, thật ra trước đây anh luôn cho rằng Thẩm Hoành Quốc thích hợp với chức vị bí thư tỉnh ủy hơn y. Nhưng bây giờ anh nhận ra y là loại người cho dù đặt ở bất kì vị trí nào cũng có thể diễn tốt vai diễn của mình. Đây mới đúng là cao nhân, thâm sâu khó lường.



- Anh ăn nhầm phải bùa của lão rồi hay sao! Lý Hồng thở dài:



- Em thấy anh quá sùng bái hắn ta đó.



- Đây là một loại năng lực khiến cho bản thân không ngừng thay đổi để thích ứng với mọi hoàn cảnh, chẳng lẽ em không cho là vậy sao?



Lý Hồng im lặng, đợi khẩu khí của Trương Nhất Phàm lắng xuống, cô ta mới chậm rãi nói:



- Anh còn nhớ chuyện của Diêu Mộ Tình không?



Nhắc đến Diêu Mộ Tình trong đầu Trương Nhất Phàm chợt lóe lên một suy nghĩ, hay là có chuyện gì đó với Diêu Mộ Tình?



Một dấu hỏi to tướng hiện lên trong đầu của Trương Nhất Phàm, thời gian trước Lý Hồng luôn nghi ngờ hắn với Diêu Mộ Tình có điều mờ ám, sau đó lại phát hiện ra mối quan hệ bất chính của Lý Thiên Trụ và Diêu Mộ Tình. Trong lòng Trương Nhất Phàm có một chút lo lắng:



- Sao thế? Chẳng phải cô ta đã mất tích rồi sao?



- Cô ta không phải mất tích, mà là được đưa ra nước ngoài.



- Có chuyện này sao?



Trương Nhất Phàm ngạc nhiên, vậy người đó là ai?



Lý Thiên Trụ???




Nghỉ đến đây Trương Nhất Phàm càng ngạc nhiên, trừ phi là anh ta và Diêu Mộ Tình thật sự có điều gì đó bí mật không thể nói.



Lý Hồng nói:



- Anh đoán đúng rồi đấy, chính là hắn. Lúc đó em cũng thấy rất kì lạ, tại sao Diêu Mộ Tình lại có thể rời khỏi Vĩnh Lâm và bỗng nhiên mất tích khi em luôn giám sát cô ta, thì ra là có căn nguyên. Nhưng cũng nhờ đó mà em biết được thì ra hắn ta cũng có lúc không theo ý mình.



Lý Hồng lại thở dài:



- Vì Diêu Mộ Tình mà lão ta đã phải từ bỏ nguyên tắc của mình.



Lúc này Trương Nhất Phàm không thể kiềm chế sự tò mò của mình;



- Chuyện này là như thế nào? Lẽ nào anh ta và Diêu Mộ Tình thật sự đã có chuyện đó?



Lý Hồng lắc đầu:



- Chúng ta đều lầm cả. Em còn lầm to hơn anh.



Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm;



- Trong chuyện tình cảm, y biết giữ kẻ hơn anh nhiều, anh quá hư rồi anh biết không. Chuyện mà em muốn nói với anh chính là chuyện này, đây chính là điểm yếu chí mạng của anh. Hôm nay anh không nỡ bỏ em, nói không chừng ngày mai chính điều này sẽ trở thành vật cản chí mạng của anh.



Trương Nhất Phàm lắc đầu;



- Anh không quan tâm, nếu thật sự có ngày đó, anh sẽ từ quan về vườn.



- Nhưng anh có thể thuyết phục được tiểu Phàm không?



Lý Hồng đá cặp lông mi xinh đẹp của cô ta.



- Người con gái thuần khiết như thuần khiết như em, ta nghĩ tiểu Phàm nhất định sẽ chấp nhận.



- Đừng quá tự tin, dựa vào điều gì mà anh lại khẳng định như vậy chứ? Chẳng lẽ tiểu Phàm lại cho phép anh?



Lý Hồng vừa cười vừa há miệng cắn điệu một cách kháu khỉnh. Trương Nhất Phàm nói:




- Không thể khẳng định, nhưng anh tin giữa hai tiên nữ sẽ có sự thấu hiểu cảm thông mạnh hơn người bình thường.



- Nhìn cái miệng của anh kìa, giống như hủ mật vậy.



Lý Hồng nhíu cặp lông mày của cô ta:



- Như vậy cũng không được, không cho phép anh lại lăng nhăng ở bên ngoài, ngoài tiểu Phàm ra, em cũng không thể chấp nhận anh ở cùng người con gái nào khác.



Nghe nói sự cộng tác lâu ngày sẽ sinh ra sự cảm nhiễm đan xen nhau, có phải Lý Hồng đang lo nghĩ vè điều này, Trương Nhất Phàm không thể xác định.



- Được rồi, anh với em cũng chỉ là vui vẻ.



Trương Nhất Phàm vừa cười vừa ôm Lý Hồng:



- Chúng ta tắm thôi nào!



- Không được.




Lý Hồng cự tuyệt lời mời gọi của Trương Nhất Phàm, một mình đi vào phòng tắm:



- Em tắm trước, không cho phép anh làm bậy.



Nằm trên sô fa, vừa nghe tiếng nước chảy vọng ra từ buồng tắm hắn vừa nghĩ những điều mà Lý Hồng vừa nói. Rốt cuộc là giữa Lý Thiện Trụ và Diêu Mộ Tình là mối quan hệ gì? Tại sao anh ta lại bảo vệ Diêu Mộ Tình như vậy?



Nếu đã không phải mối quan hệ mờ ám thì là gì?



Chẳng lẽ.......



Trong đầu Trương Nhất Phàm bỗng chớp qua một tia sáng, tim hắn đập mạnh:



- Không phải chứ--lẽ nào Diêu Mộ Tình là con gái riêng của ông ta???



Lý Hồng quấn chiếc khăn tắm từ nhà tắm bước ra;



- Lại suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, mau tắm rồi ngủ thôi anh.



Trương Nhất Phàm quay đầu nhìn, anh ta nhận ra ngay Lý Hồng hôm nay dịu dàng đến kì lạ. Mọi hôm cô ta không bao giờ quấn khăn tắm ra ngoài, rõ ràng đây là tín hiệu mời gọi quá rõ ràng.



Điều này khiến Trương Nhất Phàm đặc biệt hưng phấn, chiếc chân nhỏ của anh ta đột nhiên đứng phất dậy, Lý Hồng đã phát hiện ra, cô ta nhíu mày liếc Trương Nhất Phàm một cái:



- Xấu xa.



Tốc độ tắm hôm nay của hắn rõ ràng là nhanh gấp mấy lần ngày thường, chỉ mới năm phút hắn đã ra. Lúc hắn vừa bước ra đã nhìn thấy Lý Hồng sớm đã vào buồng ngủ, thân hình cô ta nằm uốn cong trên chiếc chăn trải giường. Dưới chiếc khăn tắm lộ ra một chút xuân sắc, ngay lập tức nó khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy toàn thân nóng ran.



Bộ ngưc trắng nỏn nà của Lý Hồng hiện ra rõ ràng, hai ngọn núi cao cao nhô lên dưới lớp khăn tắm, ở giữa có thể nhìn thấy một rãnh khe thanh trong mơ hồ.



Lúc Lý Hồng chuyển người, Trương Nhất Phàm liền lao tới, ôm lấy cô ta từ phía sau, hai bàn tay hắn mò mẫm, sờ lấy hai đỉnh núi.



Lý Hồng không phòng bị được, cái mông của cô ta đã nằm gọn trong lòng của y.



Trương Nhất Phàm thuận thế lấy đà trườn qua người của cô ta, điên cuồng âu yếm.



Ánh đèn tắt lịm, chiếc khăn rơi xuống, thân hình xinh đẹp mĩ miều lộ ra, nằm ngay ngắn trên tấm chăn màu hồng phấn nhẹ nhàng, Lý Hông quả là một loại tinh phẩm.



Trương Nhất Phàm buông tay, hắn ta ngửi lấy mùi thơm trên thân thể của Lý Hồng, không thể kìm chế hắn thốt lên:



-Thơm đến mê hồn!!



Đôi môi là nơi Trương Nhất Phàm lưu luyến nhất, trăm cái hôn cũng không rời, hắn ta rất thích vị thơm nhẹ nhàng giữa hai làn môi đó, từ trước đến giờ hắn vẫn không hiểu được vì sao nó lại mang một hương vị đặc biệt đến như vậy.



Bàn tay của Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng lướt qua các phiến núi, nó trượt qua bình nguyên và tiến vào vùng rừng rậm. Khuôn mặt của Lý Hồng lúc này đỏ bừng tựa như màu hồng trong suốt của quả đông, vô cùng mịn màng làm say đắm lòng người.



Trương Nhất Phàm thưởng thức làn da ngon lành nuột nà của Lý Hồng, hắn dùng tay nhẹ nhàng dang rộng đôi chân đang khép kín của cô ta rồi từ từ trèo lên, hắn ta thỏ thẻ vào tai của Lý Hồng:



- Anh đến rồi đây!



Lý Hồng thẹn thùng gật đầu, khẽ nghiến môi:



- Vâng.