Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1108: Kết bạn




Hồ Lôi cũng hơi gấp với Trần Phong, anh ta nói:



- Trong chốc lát thì không có đáp án ngay đâu.



Điều này khiến Trần Phong rất phiền não.



Cái gì đấu đá lẫn nhau, cái gì tranh giành quyền lực, thành tích bấy lâu bây giờ cũng là vô nghĩa, nếu vấn đề của ngành mỏ Đại Vũ không giải quyết ổn thỏa thì đây sẽ là vệt đen để đời trong sự nghiệp làm quan của y.



Sau này dù làm có tốt đến đâu, ghi thêm bao nhiêu công trạng thì cũng chẳng giúp vết dơ đó lu mờ.



Khoảng đầu tư cả chục tỉ tụt khỏi tay Vĩnh Lâm, rồi lại xảy ra vấn đề gì trên đường di chuyển thì bộ mặt của tỉnh Tương không phải bị bôi tro trát trấu vào hay sao, y liệu có bình yên với Lí Thiên Trụ hay không?



Vì vậy, Trần Phong quyết định vứt bỏ lòng tự trọng và sự tôn nghiêm để cầu cứu Trương Nhất Phàm.



Việc Trần Phong tìm đến không nằm ngoài dự liệu của Trương Nhất Phàm, chỉ có điều hai người gặp nhau trong trường hợp khá riêng tư. Trần Phong mời y dùng bữa nhưng y không đồng ý, hai người chỉ đến quán trà nói chuyện.



Lần này Trần Phong chủ động xuống giọng thừa nhận có vài chuyện mình đã không suy xét chu toàn. Trương Nhất Phàm cũng không so đo với anh ta làm gì. Y nghe nói Khang Đại Vũ có ý rút vốn khỏi Vĩnh Lâm, y cũng cho rằng chuyện này không ổn.



Y nói:



- Tôi sẽ tìm anh ta bàn bạc xem sao.



Đối với Trần Phong thì câu nói này của Trương Nhất Phàm giống như viên an tâm hoàn vậy.



Trương Nhất Phàm đã lên tiếng đồng ý giải quyết vụ này thì nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa. Dù sao thì Khang Đại Vũ cũng do y và Diêu Mộ Tình lôi kéo về Vĩnh Lâm vả lại Khang Đại Vũ là nhà đầu tư ngoại tỉnh lớn nhất Vĩnh Lâm từ trước đến nay. Nếu để y tháo chạy thì chẳng phải biến cái đất Vĩnh Lâm này thành trò cười sao.



Khang Đại Vũ nghe nói Trương Nhất Phàm mời mình ăn cơm liền cười dắc chí.





Ban đầu lúc anh ta mới đến Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình đã đón tiếp anh ta, lần này gặp lại Trương Nhất Phàm anh ta tỏ vẻ thích thú:



- Chủ tịch tỉnh Trương, ngài thật là một người lợi hại. Khi tôi mới đến đây ngài chỉ mới là phó tỉnh trưởng, nhưng giò đây..., ngài thật biết khiến người khác bái phục. Tôi thích nhất những người như ngài, cùng ngài nói chyện chỉ một chữ thôi, khoái——.



Tiếng phổ thông của Khang Đại Vũ không được chuẩn cho lắm nên bọn nhân viên được một trận cười vỡ bụng. Lúc đó, Hồ Lôi và Tần Xuyên cũng có mặt ở đó.



Trương Nhất Phàm muốn Trần Phong hiểu rằng, việc của chính phủ là do Tần Xuyên phụ trách, anh chỉ nên chu toàn việc của anh mà thôi, phải biết chuyện nào nên lo chuyện nào nên bỏ, dạ dày không nên to hơn cái bụng.



Cho nên y gọi cả Tần Xuyên cùng đến.



Trong bàn rượu, Trương Nhất Phàm nói với Khang Đại Vũ:



- Khang tổng, vấn đề của Đại Vũ chính phủ sẽ giúp ngài giải quyết, ngài phải tin vào chính phủ. Tuy tôi không còn ở Vĩnh Lâm nhưng tôi vẫn lo liệu chuyện giao thông hay công nghiệp toàn tỉnh, không chỉ riêng Vĩnh Lâm, bất kì nơi nào trong tỉnh tôi cũng sẽ dành sự quan tâm đúng mực. Hơn nữa ngài là do tôi mời về Vĩnh Lâm, chuyện của ngài tôi có thể không lo sao, sau này xảy ra vấn đề gì cứ tìm thị trưởng, anh ta mà bỏ mặc tôi sẽ cho anh ta một trận.



Khang Đại Vũ cười một cách khoái chí:



- Phó chủ tịch Trương có phải chúng ta nên kết bạn với nhau không?



Trương Nhất Phàm vừa cười vừa đáp lại:



- Được kết bạn cùng Khang tổng đây là niềm vinh dự của tôi.



Khang Đại Vũ nắm chặt tay Trương Nhất Phàm không buông:



- Vốn của Đại Vũ hiện nay đã bị đứt quãng, nếu không có nhà đầu tư mới thì khoáng sản Đại VŨ nhất định sẽ gục gã. Không phải ngài nói chúng ta là bạn sao, ngài giúp tôi chuyện này có được không, Hồ Thiếu chẳng phải là bạn ngài sao, giúp tôi nói với anh ta một tiếng, nếu anh ta chịu đầu tư vào Đại Vũ thì Đại Vũ được cứu rồi, tôi nhất định sẽ bớt giá cho anh ta. Chuyện này đôi bên đều có lợi. Khai thác mangan là hạng mục đầu tư rất có tiềm năng, ban đầu, cô Diêu hứa sẽ giúp tôi chu toàn phía chính phủ nên tôi mới dám đầu tư, thế mà nay cô ấy đột nhiên biến mất, chuyện này ngài nhất định phải giúp tôi.




Nghe nói đến sẽ bớt giá Trương Nhất Phàm biết ngay là tên này muốn chạy. đợi mày chạy về Hồng Kong thì ông biết tính thế nào. Không thể để mày chạy như thế được, có chết thì mày cũng phải chết trên đất này.



Trương Nhất Phàm liền đổi giọng:



- Khang tổng, câu này của ngài Trương tôi nghe không lọt cho lắm. Nếu ngài đã muốn đi, vậy thì thôi, bữa cơm này chúng ta không cần phải dùng, tôi cũng không có tư cách để kết bạn với Khang tổng ngài.



Nói xong y tỏ vẻ giận dỗi bỏ đi, Khang Đại Vũ vội vàng chạy theo ỉ ôi:



- Kìa phó chủ tịch đừng giận, đừng giận, có gì từ từ nói, tất cả tôi nghe theo ngài được chứ?



Khang Đại Vũ cực kì hối hận, lúc đó sao lại nghe lời Diêu Mộ Tình chạy đến cái đất này rót vốn đầu tư để bây giờ đứng nhìn tiền dần dần bốc hơi?



Khai thác quặng khác với kinh doanh sản xuất, không thể nói chuyển là chuyển, khoáng sản là tài nguyên bất dịch, di chuyển thiết bị mà không có khoáng sản thì ích gì chứ.



Hắn muốn đi thì cũng phải có người thế hắn mới được.



Nhìn khuôn mặt tỏ vẻ thê lương của Khang Đại Vũ, Trương Nhất Phàm liền cứng giọng:




- Chuyện đã vậy, tôi sẽ giúp ngài, chỉ cần ngài ở lại Vĩnh Lâm, tôi sẽ tạo điệu kiện cho mỏ quặng của ngài sát nhập với mỏ quặng khác, ngài hãy tập trung khai thác, với vốn của Đại Vũ hiện nay thì các ngài vẫn chiếm thế thượng phong mà. Mọi chuyện khác tôi sẽ lo liệu. Ngài cảm thấy thế nào, nếu ngài đồng ý, tôi sẽ đánh tiếng với Hồ Thiếu.



Tuy việc thôn tính khoáng sản Đại Vũ cũng là một chuyện tốt nhưng để thương gia đất cảng tháo chạy khỏi Vĩnh Lâm như vậy thì mặt mũi cái tỉnh này để vào đâu chứ, hơn nữa đây cũng là một tổn thất lớn. Chính vì vậy, mà Trương Nhất Phàm phải ra mặt giải quyết, không thể không giữ tên họ Khang này.



Hồ Lôi nhìn sắc mặt của Trương Nhất Phàm, y cũng gật gật đầu.



Khang Đại Vũ cũng hiểu rõ nếu không tìm được nhà đầu tư mới hoặc giả không đồng ý sự sát nhập này thì khoáng sản Đại Vũ của anh ta sẽ chết, tiền cũng sẽ theo nước bốc hơi biến mất. Nhưng nếu đồng ý thì không chỉ giữ được tiền mà òn thu được thêm lợi, cứ theo tình hình hiện nay thì khoảng năm đến mười năm nữa sẽ thu hồi hết vốn.




Chuyện này vốn dĩ là chuyện tốt nhưng Khang Đại Vũ đã mất lòng tin với chính phủ Vĩnh Lâm, không có Diêu Mộ Tình giúp anh ta sợ bọn người của chính phủ sẽ ăn dần ăn mòn tiền của anh ta. Chính phủ muốn triệt hạ một công ty nào đó là chuyện quá dễ dàng.



Nếu tùy ý kiếm một cái cớ thì anh ta sẽ chết không có chỗ chôn.



Nếu Hồ Lôi ra mặt thu mua cổ phần của Đại Vũ, rồi sát nhập khoáng sản Đại Vũ và Khoáng sản Vĩnh Lâm, đem nó biến thành khu mỏ quặng thứ hai của khoảng sản Vĩnh Lâm, thì đây lại là một ý nghĩa khác.



Đối với chính phủ hay nhà đầu tư thì cách giải quyết này cũng đều sẽ mang về lợi ích cho ca hai bên.



Hồ Lôi đã tính qua, khởi đầu tổng vốn của khoáng sản Đại Vũ là mười lăm tỉ, họ Khang độc chiếm mười tỉ, nhưng vì nhiều nguyên nhân anh ta chỉ chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần.



Đó là vì, ba trăm triệu trong số một tỉ đó anh ta đã cho Diêu Mộ Tình mượn để cô ta trở thành cổ đông, bây giờ cô ta chạy, số tiền đó không biết làm sao lấy lại được. Theo tính toán của Hồ Lôi chỉ cần bốn trăm năm mươi triệu là có thể thu mua số cổ phần còn lại của khoáng sản Đại Vũ.



Cụ thể làm thế nào thì Trương Nhất Phàm không quan tâm, y giao mọi việc cho Hồ Lôi, vấn đề tiền bạc thì tìm Liễu Hồng để giải quyết.



Có được sự giúp đỡ của Trương Nhất Phàm, Khang Đại Vũ cũng an tâm phần nào.



Liễu Hồng nhận nhiệm vụ, cô ta suy tính với Hà Tiêu Tiêu đầu tư trăm triệu vào khoáng sản Vĩnh Lâm.



Cuối cùng Hồ Lôi đã thu mua ba mươi chín phần trăm cổ phần của khoáng sản Đại Vũ chỉ với bốn trăm năm mươi triệu. Lần này Khang Đại Vũ bị thua thiệt nhưng hắn ta không hối hận vì hắn rốt cuộc đã lấy lại được số tiền cho Diêu Mộ Tình vay.



Y bây giờ chiếm sáu mươi mốt phần trăm cổ phần nghiễm nhiên trở thành cổ đông lớn nhất của khoáng sản Đại Vũ. Chỉ là sau khi sát nhập thì chỉ đứng thứ hai.



Với kết quả này, ai cũng đều hài lòng.



Chuyện này giải quyết êm đẹp, Trần Phong ắc tự hiểu vốn dĩ không nên quản quá nhiều việc.