Tiếp tục nhiệm vụ truy nã, Ủy ban kỷ luật tỉnh ra một mệnh lệnh nhất định phải tìm ra Tiền Trình về quy án trước tết.
Nhưng ngặt một nỗi khiến cho người ta cảm thấy thật sự không thoải mái.
Mỗi lần tìm được dấu của hắn thì hắn ta đã trốn mất, thằng nhãi này còn nhanh hơn cả thỏ.
Tiền Trình ban đầu dự tính đi Macao, cuối cùng bị bắt ở Hải Nam. Suốt chặng đường đi luôn luôn lo sợ, có khi nửa đêm nghe tiếng xe cảnh sát là hắn đã sợ đến mức tè ra quần.
Kỳ lạ ở chỗ cho dù bọn họ trốn đến đâu đi nữa thì cảnh sát cũng đều tìm ra. Có trong tau Kim Lan Châu, chỉ vài ngày sau cô hoàn toàn đã khuất phục.
Tiền Trình nói chuyện trước kia hắn bỏ qua không truy xét nữa. Chỉ cần Kim Lan Châu ngoan ngoãn đi theo hắn, ân oán sẽ được xóa bỏ. Bất đắc dĩ Kim Lan Châu phải vâng lời hắn.
Cô cũng lấy làm lạ là sao mình vừa tới đã rơi ngay vào tay Tiền Trình. Nhưng giờ phút này cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể trốn theo Tiền Trình.
Trong quá trình lẩn trốn Tiền Trình nếm đủ gian khổ, mỗi lần đến một nơi muốn nghỉ ngơi một chút thì cảnh sát đã đến. Có lần thì đích thị là đuổi bắt hắn nhưng cũng có lần chỉ là trùng hợp không liên quan gì đến hắn nhưng cũng khiến Tiền Trình sợ chết khiếp.
Kim Lan Châu nói đó là tiếng xe cứu thương chứ không phải xe cảnh sát.
Dù sao chỉ cần nghe đến âm thanh xe cảnh sát ngay lập tức hắn liền chạy trốn. Trong phương diện này Tiền Trình không phản ứng tốt lắm. Dù sao được sống cuộc sống sung sướng chiều chuộng lâu như vậy, gặp phải biến cố này khó tránh khỏi không thể thích ứng.
Có lúc Tiền Trình nghĩ hay là ra đầu thú, cứ trốn mãi thế này cũng không hay. Nguy hiểm ở chỗ mấy ngày nay còn bị tiêu chảy, một ngày vào nhà vệ sinh đến hơn 10 lần, có lúc đang chạy trốn không kiềm chế được đã bị ra trong quần.
Chuyện như vậy Tiền Trình liền nghĩ ngay đến cái chết.
Lần này Kim Lan Châu lại đặc biệt hợp tác, khuyên Tiền Trình phải tỉnh táo, một khi đã bị bắt là là khó tránh khỏi kiếp tù đày.
Bởi vậy tư tưởng tự thú của Tiền Trình lại bị dao động.
Tin tức này đến tai Diêu Mộ Tình, Diêu Mộ Tình vừa từ tỉnh trở về gấp, liền hỏi người thân:
- Hiện tại Tiền Trình thế nào?
Ấn Tương và Bùi Vạn Lý không biết tung tích của hắn, lần này Tiền Trình một mình trốn đi một chút manh mối cũng không có. Trong lòng cô nghi ngờ trên tỉnh có tin tức của Tiền Trình.
Vì thế cô bắt mọi người trong tập đoàn nhất định phải nghĩ cách tìm ra Tiền Trình, giúp hắn trốn ra nước ngoài.
Đây là trận tuyết lớn thứ hai của mùa đông năm nay, Diêu Mộ Tình đột nhiên đề nghị về nhà tảo mộ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Diêu Mộ Tình trở nên trầm tĩnh, điềm đạm hơn, tâm trạng cũng nặng nề.
Trong quan hệ xã giao cô là một phụ nữ xinh đẹp tươi tỉnh, có lúc cũng dịu hiền mềm mại như nước, quả là một người con gái đầy sức quyến rũ. Nhưng với cấp dưới, cô chính là một tòa ngàn Cổ Bất Hóa khắc băng, lạnh lùng.
Cùng theo Diêu Mộ Tình đi tảo mộ còn có hai vệ sĩ.
Hai người giống như hai bức tượng, đứng cách 2m, Diêu Mộ Tình mặc một bộ quần áo đồng màu đứng im lặng trước gió.
Chú Diêu Mộc Lâm đứng ở một bên, loay hoay nhặt cỏ và đặt lễ, trong tay Diêu Mộ Tình cầm ba nén hương, cung kính cúi lạy trước mộ ba mẹ và em trai.
- Ba, mẹ, em trai, Mộ Tình đến thăm mọi người đây.
Trước mộ bày 3 chén rượu, Diêu Mộc Lâm cũng cúi đầu:
- Anh, chị dâu, cháu trai, tôi cũng đến thăm đây. Mọi người yên tâm, Mộ Tình rất khá, khiến cho Diêu gia chúng ta được nở mày nở mặt. Em sẽ thay mặt mọi người coi sẽ bảo vệ Mộ Tình, coi Mộ Tình như con mình.
Diêu Mộc Lâm cung kính vái lạy trước mộ.
- Mộ Tình đi thôi, anh trai, chị dâu và cháu trai ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta. Cháu cũng đừng quá đau buồn, anh trai và chị dâu rất tự hào đã sinh ra người con gái như cháu, chú cũng rất tự hào. Đi thôi, hôm nay lạnh lắm.
Diêu Mộ Tình đứng giữa gió tuyết lắc đầu:
- Chú đi trước đi, cháu muốn ở lại thêm lát nữa.
Diêu Mộc Lâm cũng không dám khuyên cô, chậm rãi lui xuống đứng cùng hai vệ sĩ rút điếu thuốc châm hút.
Diêu Mộ Tình cởi găng tay, giơ tay vuốt bia mộ cha mẹ và em trai.
- Ba mẹ, em trai, mối thù của mọi người, mọi người có thể yên tâm nhắm mắt được rồi, người hại mọi người cả đời này hắn cũng không thể tỉnh lại, hiện tại hắn đang ở bệnh viện, so với mọi người hắn chịu đau khổ gấp trăm ngàn lần. Hiện tại hắn sống không bằng chết, tất cả là tại hắn mà ra. Chỉ có điều Mộ Tình đã nhìn nhầm người, tin nhầm người, không ngờ đã dẫn sói về nhà, con có tội, chính con hại ba mẹ và em trai, Mộ Tình xin dập đầu trước mọi người.
Diêu Mộ Tình lui ra quỳ gối cung kính cúi lạy trước mộ.
Một đám tuyết dày phủ lên người Diêu Mộ Tình, duy chỉ có vầng trán vì cúi lạy nên tuyết không phủ được.
Mùa đông này thật khắc nghiệt, Diêu Mộ Tình cứ quỳ lạy như vậy. Đứng ở xa Diêu Mộc Lâm rất xót ruột, đứa nhỏ này cứ thế này nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?
Ông ném điếu thuốc vội vàng chạy đến.
- Mộ Tình, được rồi, được rồi. Anh trai, chị dâu ở dưới suối vàng đều đã hiểu rõ tấm lòng của cháu, họ không trách cháu đâu.
Diêu Mộ Tình không nói cứ như vậy dập đầu cúi lạy.
Xưa nay kẻ hồng nhan đều gây tai họa, chính vì sắc đẹp của mình đã liên lụy đến ba mẹ và em trai, Diêu Mộ Tình cảm thấy có lỗi nước mắt cô cứ thế trào ra.
Diêu Mộc Lâm nói không được liền giữ chặt lấy cô.
- Đừng vậy nữa, họ biết lòng hiếu thảo của cháu, cháu không làm mất mặt Diêu gia, cháu là niềm tự hào của chúng ta, mau về thôi.
Diêu Mộ Tình chậm rãi đứng lên:
- Chú, những năm sau tết đến đều phải đến đây dâng hương, phải thăm họ nhiều nếu không họ sẽ buồn và cô đơn lắm.
Diêu Mộc Lâm thầm nghĩ, đầu óc đứa nhỏ này bị sao không, thế nào mà lại nói nhảm thế. Họ có 3 người, sao lại cô đơn và buồn được. Tuy nhiên ông ta vẫn gật đầu nói:
- Yên tâm, ta sẽ tới, hơn nữa sẽ gọi người đến nơi này luôn quét tước sạch sẽ.
- Vậy làm phiền chú
Diêu Mộ Tình lại cúi lạy sau đó chậm rãi rời khỏi.
Khi Diêu Mộ Tình lên xe hai vệ sĩ lập tức theo sau, Diêu Mộc Lâm cũng lên xe sau, hai chiếc xe chậm rãi rời nghĩa địa.
Trở về nhà Diêu Mộ Tình liền bị cảm.
Có không đến hộp đêm cũng không tới biệt thự, chỉ ở trong phòng này. Đó chính là nơi mà Diêu Mộ Tình dùng tiền của mình để mua, cô cảm nhận đây là ngôi nhà duy nhất của mình.
Nằm trên ghế sofa cô cảm thấy người nóng bừng.
Diêu Mộ Tình bị hen suyễn, mỗi lẫn bị cảm bệnh lại tái phát.
Uống thuốc rồi vẫn không đỡ, nhất là cảm giác sốt vẫn chưa hết. Hiện cô nằm ở trên sofa, trơ mắt nhìn lên trần nhà.
Báo ứng!
Chẳng lẽ tôi cũng muốn chết?
Diêu Mộ Tình nhớ lại thời điểm hai ngày trước tới chùa thắp hương, trụ trì chùa lão Lý đã nói rằng:
-. Oan oan tương báo khi nào! Nữ thí chủ, gánh nặng trên vai người, người chỉ có thể gánh được như vậy, Buông thù hận, ngươi có thể thoải mái một chút. Sao lại không làm?
Diêu Mộ Tình suy nghĩ những lời này, trong đầu dần dần nghĩ thoáng một chút.
Nhiệt độ cơ thể cô lúc cao lúc thấp, cả người nặng trĩu đờ đẫn, nằm trên sofa mở máy điện thoại rồi lại tắt.
Thôi đi, để cho gió thổi bay tất cả đi.
Ba mẹ đi rồi, em trai cũng đi rồi, cũng đã báo thù xong, đột nhiên Diêu Mộ Tình cảm thấy mình không còn bận tâm chuyện gì nữa.
Hôm nay lúc ở nghĩa địa cô đã suy nghĩ rất nhiều, mất đến một tiếng đồng hồ thẫn thờ ở đó.
Trong lúc mơ màng cô lại nghĩ đến Ô Dật Long, nhớ tới vụ tai nạn xe, cũng nhớ đến lão cao.
Lão cao đi rồi, trả giá bằng chính sinh mạng mình, tặng Ô Dật Long đoạn đường, Diêu Mộ Tình còn chưa kịp tạm biệt lão cao.
Sau đó cô lại nghĩ đến Trương Nhất Phàm, người này thật là kỳ quái, cô cũng khá hứng thú với anh ta. Trong đầu Dương Mộ Tình còn nghĩ đến chuyện ở cùng anh ta qua một đêm trong gian phòng đó. Còn có lần, Trương Nhất Phàm cùng tắm một phòng trong sơn trang suối nước nóng.
Diêu Mộ Tình suy nghĩ, ở đời này chuyện gì cũng có ý nghĩa của nó, hẳn chuyện không hẹn mà gặp với Trương Nhất Phàm cũng có ý nghĩa nào đó. Đáng tiếc giữa cô và Trương Nhất Phàm lại không có duyên với nhau.
Chỉ nghĩ đến đó, Diêu Mộ Tình liền rơi vào giấc ngủ mê man.