Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1084: Điều kiện hòa giải




Không thấy lái xe gây tai nạn ư?



Liễu Hải suýt chút nữa nhảy dựng lên, anh ta hao tâm tổn sức ròng rã tám tháng mới điều tra được chân tướng vụ việc và tìm ra nhân chứng, sao giờ lại không thấy người đâu nữa?



Chẳng lẽ trong cục Công an có nội gián?



Liễu Hải liền nói:



- Lập tức cử người đi tìm ngay! Nhất định phải tìm bằng được cho tôi, hơn nữa còn phải đảm bảo an toàn cho y.



Dặn dò xong xuôi, anh ta liền quay sang nói với Hồ Lôi:



- Anh Hồ Lôi, thật ngại quá, bọn em phải đi luôn đây.



Hồ Lôi xua tay nói:



- Đi đi, cậu lúc nào chẳng bận như gì ấy.



Liễu Hải cười cười, cũng chẳng tỏ ra tức giận, Bạch Khẩn cũng đứng dậy.



- Vậy chúng em đi nhé, anh nhớ cẩn thận đấy, đừng có suốt ngày ăn chơi gái gú nữa đi.



Hồ Lôi ngắt lời:



- Rồi rồi, biết rồi, đi nhanh đi.



Trước khi hai người đi khỏi, gã còn gọi với theo:



- Nhớ thanh toán luôn đấy.



Bạch Khẩn cau mày, Hồ Lôi vẫn là Hồ Lôi, tính tình vẫn chẳng thay đổi gì cả.



Đợi hai người đó đi khỏi, Hồ Lôi liền ngồi uống rượu một mình.



Bất chợt, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng thướt tha lách vào.



Hồ Lôi chẳng buồn nhìn liền gắt:



- Không phải bảo các cậu đừng có vào rồi hay sao? Đi ra đi, đừng có làm phiền tôi.



Người vừa tới không những không ra, mà còn tươi cười rạng rỡ ngồi xuống ghế đối diện.



- Hồ thiếu gia, em không thể uống cùng anh sao?



- Lại là ai nữa?



Hồ Lôi vừa ngẩng đầu nhìn liền trông thấy Lã Kiều đang cười hì hì nhìn mình.





Lã Kiều là bạn của Kim Lan Châu, quan hệ giữa họ rất tốt, có điều nói thẳng ra thì thân phận của Lã Kiều hơn hẳn Kim Lan Châu. Trong tập đoàn, Lã Kiều có một phần không nhỏ, vị trí của cô ta chỉ thấp hơn Tiền Trình và Ấn Tương mà thôi.



Phải nói rằng, cô ta là nữ tướng đắc lực dưới tay Tiền Trình, một tay cô ta quản lý chu đáo việc làm ăn ở Vạn Tử Thiên Hồng.



Địa vị trong tập đoàn của cô ta càng cao, thì vai trò trong khách sạn càng quan trọng. Kim Lan Châu vốn cũng có cơ hội này, song cô lại làm chân trong cho Liễu Hải, việc này bại lộ đã dẫn đến sự việc nghiêm trọng vừa rồi.



- Cô tới đây làm gì?



Hồ Lôi khó chịu nhìn cô ta.



Vì Kim Lan Châu từng kể, quan hệ giữa Lã Kiều và Tiền Trình rất tốt, trước đây cô còn tưởng giữa bọn họ chỉ có quan hệ nam nữ, sau này mới biết, hóa ra Lã Kiều trước giờ vẫn là người trong tập đoàn.



Ở Vĩnh Lâm, nếu không có người phụ nữ như Diêu Mộ Tình, thì Lã Kiều cũng chẳng thua kém ai. Cô ta có thể leo được đến vị trí giám đốc khách sạn thì ít nhất cũng cho thấy khả năng của người phụ nữ này. Hơn nữa, diện mạo Lã Kiều cũng rất hấp dẫn, được đám “dê già” háo sắc vô cùng yêu thích.



Còn về quan hệ nam nữ thì Lã Kiều còn buông thả hơn cả Kim Lan Châu. Cô ta trước giờ quan hệ với không ít đàn ông, hơn nữa thời gian qua lại cũng rất ngắn. Hiện tại cô ta đang ở cùng Chu Bân, quan hệ ngày càng nhạt nhẽo, cơ bản thì cũng chẳng còn liên lạc gì.



Lã Kiều luôn làm việc theo chỉ thị của cấp trên. Cô ta không cần phân biệt đối phương xấu đẹp thế nào, cũng chẳng quan tâm người ta tốt hay xấu, chỉ cần phía trên có lệnh, cô ta sẽ lập tức chấp hành. Dĩ nhiên, lợi ích cô ta có được từ tập đoàn là không thể chối cãi.



- Hồ thiếu gia, em uống rượu với anh được không?



Hồ Lôi cười khinh bỉ đáp:



- Tiền Trình bảo cô đến à?



Lã Kiều cũng không phủ nhận, chỉ cầm lấy bình rượu rồi rót đầy chén cho Hồ Lôi.



Hồ Lôi nhìn thẳng vào Lã Kiều rồi nói:



- Nếu cô lấy danh nghĩa cá nhân đến uống thì tôi rất vui, song nếu cô đến thay mặt một vài người nào đó thì mời đi cho!



Lã Kiều nói:



- Thật không ngờ Hồ thiếu gia lại nhỏ mọn như vậy, anh cho rằng Lã Kiều nên lấy danh nghĩa gì thì em sẽ lấy danh nghĩa ấy là được mà.



Nói xong, cô ta nâng chén rượu lên, chậm rãi đưa lên môi.



- Em uống với anh hai chén đã, có chuyện gì để sau hẵng nói.



Đôi mắt lúng liếng chớp chớp.



- Chén rượu này, em thay Lan Châu kính anh, anh đối với cô ấy như vậy, thì kiếp này cô ấy sống cũng đáng.



Hồ Lôi mỉm cười, gã cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến Kim Lan Châu nữa. Đời này gã không phải chỉ có một hai người. Nếu Lã Kiều không phản đối thì Hồ Lôi cũng sẵn lòng lên giường với cô ta. Đối với phụ nữ, từ trước đến giờ gã chưa từng nói lời từ chối.



Tuy là gã chỉ chơi bời với Kim Lam Châu, nhưng đây còn là vấn đề thể diện. Hồ Lôi thường có câu cửa miệng, anh đánh tôi một hai cái không sao, nhưng anh nhất quyết đừng có đánh vào mặt tôi, ai đánh vào mặt tao, tao cho nó mất mặt luôn.




Tuy Tiền Trình không sợ Hồ Lôi, nhưng dù nói thế nào thì y cũng là cán bộ nhà nước, không thể công khai đấu với người ta được. Hơn nữa sau lưng Hồ Lôi còn có chỗ dựa vững chắc, một Cục trưởng cục Tài chính như y, muốn động vào người ta còn phải cân nhắc nhiều.



Hòa giải dĩ nhiên là một trong những kết quả tốt nhất.



Nghe nói chén này thay Kim Lan Châu kính gã, gã liền một hơi uống cạn.



Lã Kiểu cười e lệ nhìn gã.



- Hồ thiếu gia thật phong độ mà, nào, chén thứ hai này, vì em có thể quen được một người bạn như ngài, chúng ta cạn ly!



Hồ Lôi nhìn Lã Kiều, người phụ nữ này dáng người hấp dẫn, tuy là “công ty công cộng”, nhưng cũng không cản trở Hồ Lôi nảy sinh hứng thú với cô ta. Dù sao từ sau vụ Tống Vũ Hà, gã cũng không còn thật lòng với phụ nữ nữa.



Ánh mắt gã dừng lại trên chiếc cổ hơi hồng lên vì men rượu của Lã Kiều, rồi lại lướt xuống khe ngực không quá sâu kia. Hồ Lôi nói:



- Nào, chén này của em, anh uống. Nhưng chén thứ ba, em phải thêm chút thành ý vào đấy.



Ánh mắt gã lại dán chặt vào bộ ngực Lã Kiều, cô ta ném lại một cái nhìn quyến rũ.



- Chỉ cần Hồ thiếu gia bằng lòng, có thể lấy đi bất cứ lúc nào mà!



Nói rồi cô ta nâng chén lên cụng với Hồ Lôi, hai người uống một hơi cạn sạch.



Hồ Lôi vẫy vẫy tay, Lã Kiều thức thời, lập tức bước đến ngồi cạnh gã. Không ngờ Hồ Lôi kéo tay cô ta, khiến cô ta nhào vào lòng gã.



- Ừm! Hồ thiếu gia, anh xấu quá!



Ban nãy lúc cô ta ngã xuống, tay Hồ Lôi đã đặt lên ngực cô ta, với kinh nghiệm của gã, chỉ cần dùng tay cũng biết được đối phương là loại hàng gì. Gã nắm lấy cằm Lã Kiều, ánh mắt đột nhiên trở nên tỉnh táo.



- Nói với Tiền Trình, muốn dàn xếp vụ này thì mang thành ý đến đây. Đừng có suốt ngày bảo phụ nữ nó dùng qua rồi đến làm việc.




Lã Kiều ngồi trên đùi Hồ Lôi, nghe gã nói vậy cũng không tỏ ra tức giận.



Ngược lại cô ta còn e ấp dựa vào ngực gã.



- Mình đừng nói chuyện này nữa, nói về “trăng hoa” được không anh?



Lã Kiều là người trong cuộc, cũng là cao thủ tình trường, dĩ nhiên Hồ Lôi cũng vậy, từ nhỏ đã thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thấy mỹ nữ là quyết không buông tha, cho dù người ta đã có chồng, gã cũng phải “xơ múi” được gì đó.



Thấy Lã Kiều õng ẹo nằm trong lòng mình, Hồ Lôi nhìn cô ta một lát, rồi cười phá lên không ngớt.



- Ha ha...



Trận cười này khiến Lã Kiều rợn tóc gáy. Cười dứt, Hồ Lôi liền nói:



- Anh thích phụ nữ thông minh, hi vọng em đừng để anh thất vọng!




Sau đấy, gã vỗ vào mông Lã Kiều, Lã Kiều hiểu ý đứng dậy, ngồi lên ghế sofa. Hồ Lôi nói tiếp:



- Thay anh gửi lời khuyên đến gã, ác giả ác báo!



Nói xong, gã bỏ đi.



Lã Kiều có chút thất vọng, thấy Hồ Lôi đi về phía cửa, cô ta gọi:



- Anh ra giá đi! Tổng giám đốc Tiền nói, tiền không thành vấn đề!



- Năm triệu, đưa năm triệu coi như xong!



Hồ Lôi giơ năm ngón tay lên, năm triệu!



Lã Kiều khẽ cắn môi, xem ra Hồ Lôi sẽ không dễ dàng đồng ý giải quyết vấn đề như vậy. Năm triệu gã đưa ra rõ ràng là giả. Có điều, Hồ Lôi lại cho cô ta thêm một cơ hội.



- Nếu hắn không có năm triệu thì đừng có ngồi đấy bốc phét.



Lã Kiều nói:



- Hồ thiếu gia, anh mở lòng khoan dung độ lượng, đừng nói lời tuyệt tình như vậy!



Hồ Lôi chợt quay người đi.



- Được, không có tiền cũng không sao. Tôi cho nó chọn một con đường nữa.



Lã Kiều nói:



- Anh nói đi, xem sẽ chuyển lời giùm anh.



Hồ Lôi xoay người lại, nhìn thẳng vào Lã Kiều.



- Bảo Tiền Trình lập tức cưới Kim Lan Châu! Nếu không đừng mong chuyện này chấm dứt!



Cưới Kim Lan Châu ư?



Sắc mặt Lã Kiểu tái nhợt, chiêu này thực độc quá!



Thế chẳng khác nào bảo Tiền Trình tát vào mặt mình sao? Tự mình sai người hãm hiếp cô ta rồi lại cưới cô ta về làm vợ, nói vậy một Cục trưởng cục Tài chính như y còn mặt mũi nào để nhìn người khác chứ?



Hồ Lôi nói tiếp:



- Không làm được thì đừng có nói điều kiện với tôi!