Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1083: Không thấy người đâu cả!




Tiền Trình mặt mày tái mét, định “trả miếng” Hồ Lôi, song y chợt nghĩ, mình đường đường là Cục trưởng cục Tài chính, giờ mà gây lộn với người ta trong quán trà thì thật mất thể diện.



“Bình tĩnh, đúng, phải bình tĩnh.”



Điều mà một người cán bộ cần chú ý nhất chính là tu dưỡng bản thân, y dùng tay vuốt nước trên mặt rồi nhìn thẳng Hồ Lôi, trên gương mặt bày ra một nụ cười gượng gạo, nói:



- Hồ thiếu gia, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.



Hồ Lôi thấy Tiền Trình trong nháy mắt đã bày ra hai vẻ mặt khác nhau, bị gã hất nước vào mặt mà vẫn còn cười được, tên này da mặt cũng dầy thật đấy. Hồ Lôi đang trong cơn bực tức nên cũng chẳng quan tâm nhiều.



Thấy Tiền Trình nhẫn nhịn như vậy, gã đành ngồi xuống, hai chân vắt chéo, rồi nhàn nhã phun ra một hơi thuốc lá. “Hôm nay không giải thích rõ ràng cho ông, thì ông cho mày chết không có chỗ chôn.”



Ánh mắt phẫn nộ của Hồ Lôi khiến Tiền Trình có chút giật mình. Có điều, trong mắt y, Hồ Lôi là cái thá gì chứ? Nếu không dựa vào quan hệ với Trương gia thì gã chẳng là cái đếch gì cả.



Nhân dân sợ kẻ có tiền, kẻ có tiền lại sợ người làm quan.



Cho dù có nhiều tiền đến cỡ nào thì cũng không chống lại được một chữ “quyền”. Trong tay y có quyền, Vĩnh Lâm lại là “địa bàn” của y, y nói một câu thì đến cả Phó Chủ tịch thành phố cũng phải nể mặt. Còn nếu tay Phó Chủ tịch dám không nể mặt thì đến lúc có chuyện tự đi mà chịu.



Tuy không chịu trách nhiệm mảng công nghiệp, song nếu y muốn “chơi” Hồ Lôi thì chỉ cần một câu nói là xong.



Nếu có là kiêng dè Hồ Lôi thì cũng hoàn toàn là nhờ gã có Trương Nhất Phàm đứng sau chống lưng. Do vậy, khi Hồ Lôi tỏ ra hung hăng trước mặt y, Tiền Trình cũng phải đắn đo suy nghĩ lắm.



Với y mà nói, không phải chỉ là một con đàn bà thôi sao?



Đàn bà là cái thá gì chứ? Trong tay có quyền thì đàn bà tự dẫn xác tới cửa còn đang chờ cả đống ra đấy, nếu giờ y vì một con đàn bà mà gây lộn với Hồ Lôi thì thật quá ngu ngốc.



Tiền Trình đứng dậy, rút tờ giấy ăn ra lau mặt, rồi thấm qua chỗ trà bắn lên người.



- Hồ thiếu gia, có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, tức giận như vậy có đáng không? Chúng ta cứ từ từ nói cho rõ ràng, cần gì phải vì một người phụ nữ mà làm mất hòa khí đôi bên.



Tiền Trình thầm nghĩ, “Mẹ kiếp, con đĩ thối tha ấy cũng là ông đây nhường lại cho mày, tao “chơi” nát rồi mà mày còn coi như bảo bối. Nếu mày muốn thấy, muốn nghe thì tao nói cho mày biết, ở nhà tao còn cả đống băng ghi hình nó lên giường kia kìa. Cần quái gì vì cái loại hàng như nó mà phải làm lớn chuyện thế này.”



Hồ Lôi chửi thì cũng chửi rồi, nước trà cũng hắt rồi, quan trọng gã chỉ muốn xem thái độ Tiền Trình thế nào thôi. Có muốn gây chuyện thế nào thì gã cũng vẫn phải phối hợp làm việc với Liễu Hải. Liễu Hải không khuyên can gì, nhưng trong lòng gã cũng tự hiểu.



Gã chỉ muốn làm Tiền Trình mất mặt, làm cho chuyện này ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn được, gã muốn thử xem xem vị Cục trưởng cục Tài chính này rốt cuộc nhẫn nhịn giỏi đến mức nào. Thật không ngờ bị mắng chửi thậm tệ đến vậy, Tiền Trình vẫn nhịn được. Chỉ riêng điểm này cũng có thể thấy con người này lòng dạ thâm sâu đến nhường nào.



Hồ Lôi vẫn cứ ngồi im nhìn thẳng vào y, Tiền Trình biết, nếu hôm nay y không có câu trả lời rõ ràng thì chắc chắn Hồ Lôi sẽ không bỏ qua. May mà đám khách trong quán trà thức thời đã tản đi hết, lúc này trong quán chỉ còn hai người bọn họ.



Tiền Trình lên tiếng trước:



- Tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Đều do đám súc sinh háo sắc ấy “nổi máu” làm càn, gây ra chuyện khiến quỷ thần đều phẫn nộ. Giờ tám tên khốn ấy đã bị tóm gọn, cũng phải nhận cái giá xứng đáng rồi. Cậu cũng trút được cơn giận rồi, chi bằng cứ nhân nhượng cho qua đi?



Hồ Lôi trừng mắt nói:



- Anh thì sao? Chẳng lẽ không có trách nhiệm gì à?




Tiền Trình ngượng ngùng cười đáp:



- Tôi thừa nhận mình sai, nhưng chuyện này xảy ra ngoài ý muốn thật mà. Quả thực tôi không hề bảo bọn chúng đi làm mấy chuyện hạ lưu này! Dù gì đi nữa, không phải cô Kim Lan Châu cũng từng là người của tôi sao? Cậu nói xem, sao tôi có thể sai bọn chúng đi làm mấy chuyện mất thể diện như vậy được chứ? Thế này đi, cô ấy tổn thất bao nhiêu, tôi bồi thường. Cậu ra giá đi!



Y đứng dậy, bước đến bên cạnh Hồ Lôi, vỗ nhẹ lên vai gã.



- Kỳ thực, hai ta cũng có thể coi là bạn bè, có đáng vì một người phụ nữ mà động chân động tay không? Thế này nhé, tối nay tôi mời, cô ấy tổn thất thế nào, tôi sẽ bồi thường đủ. Tôi đích thân đi nhận lỗi với hai người, thế đã được chưa nào?



Hồ Lôi nghe xong, lửa giận càng bốc lên, gã đứng bật dậy.



- Mẹ kiếp, họ Tiền kia, mày nói lại xem, ông đây không thiếu tiền. Cũng không cần cái loại không bằng chó lợn nhà mày bồi thường nhé. Ông nói cho mày biết, đừng có mang người khác ra đùa giỡn, vừa tát người ta một cái đã lập tức đi bồi thường, đánh thêm cái nữa lại đến bồi thường. Ông nói cho mày biết, ông không đê tiện như mày đâu. Lần này mày động vào không phải cô ta đây, mà là đánh vào mặt ông mày đây này. Họ Tiền kia, chuyện này chưa xong đâu!



- Hồ Lôi tao chưa từng thấy kẻ nào bỉ ổi như mày, cũng chưa từng gặp thằng nào chó chết như mày, chẳng lẽ mày sinh ra đã hèn hạ, thích cúi đầu xin lỗi người khác lắm à? Hôm nay mày nhớ kỹ cho tao, đừng có đùa với ông mày đây. Nếu mày dám động vào một sợi lông chân của ông thôi, cho dù có là Ngọc hoàng đại đế, ông cũng lôi xuống cho biết tay!



Hồ Lôi hừ mũi một cái rồi quay người bỏ đi.



Trong phút chốc, gương mặt Tiền Trình lại biến sắc, thực lòng mà nói, lời của Hồ Lôi khá là tổn thương người khác, thật sự chẳng để lại cho Tiền Trình chút thể diện nào. Y có thể nói ra những lời này đã là hạ mình lắm rồi.



Nhìn dáng vẻ nghênh ngang của Hồ Lôi, tròng mắt y muốn rớt ra ngoài.



Hồ Lôi đi thẳng xuống lầu, vừa ra khỏi quán trà, trên lầu liền vọng xuống âm thanh đổ vỡ, chắc là Tiền Trình đập vỡ ấm chén rồi.




Tối hôm ấy, Liễu Hải hẹn Hồ Lôi bảy giờ đi ăn cơm.



Hôm nay Bạch Khẩn cũng đi cùng, cô mặc một bộ âu phục màu đen, đúng kiểu một người phụ nữ công sở. Sau hai năm không ngừng nỗ lực, tình hình hoạt động của nhà máy thứ hai đặt tại Vĩnh Lâm rõ ràng đã vượt qua thành tích của nhà máy thứ nhất.



Mà điều kiện ở Vĩnh Lâm rất phù hợp với việc trồng dược liệu, hơn nữa trên núi cũng mọc rất nhiều thảo dược thiên nhiên, và nơi đây cũng là khu vực các đồng bào dân tộc thiểu số trồng thảo dược, như vậy đủ để Bạch Khẩn phát huy toàn bộ sở trường của bản thân rồi.



Từ lúc nhà máy xây dựng xong đến giờ, trong khoảng thời gian hai năm, cô đã đích thân quản lý hoạt động của nhà máy, từng bước lập nên những “chiến tích” huy hoàng.



Hôm nay gặp được Bạch Khẩn, tuy cô là người ham mê học võ, thân thủ cũng rất khá, song Hồ Lôi không thể tin cô như vậy còn có khả năng quản lý cả nhà máy. Nhìn dáng vẻ Bạch Khẩn ăn mặc chững chạc, Hồ Lôi liền đùa:



- Bạch Khẩn càng ngày càng giỏi giang ra đấy. Nghe nói nhà máy thứ hai của em hoạt động rất tốt, giờ phát triền ghê lắm phải không?



Bạch Khẩn mỉm cười nói:



- Làm sao mà so được với anh, Hồ đại thiếu gia. Một vụ đầu tư bình thường của các anh cũng đã hai tỷ rồi. Bọn em chỉ là làm ăn nhỏ lẻ thôi, toàn bộ tài sản cũng chẳng được đến hai trăm triệu.



Liễu Hải cũng có cổ phần trong nhà máy thứ hai của Bạch Khẩn, bản thân anh ta cũng đầu tư mấy chục triệu vào nhà máy chế biến dược phẩm, song anh ta không có tên trong danh sách cổ đông. Hồ Lôi phát hiện ra Bạch Khẩn ngày càng đẹp hơn, liền tiếp tục trêu đùa cô:



- Mà này, hai người rốt cuộc bị làm sao thế? Sao mãi mà bụng Bạch Khẩn chẳng to lên được tí nào vậy!



Liễu Hải đáp:




- Giờ Bạch Khẩn chưa muốn có con, để thêm một thời gian nữa đã!



- Đợi cái cóc khô, cậu nhìn tôi này, Băng Băng sinh rồi, còn trẻ thế này đã làm cha rồi, sớm sinh quý tử sớm hưởng phúc. Hay là bản thân cậu có vấn đề gì hả?



Liễu Hải không thèm để tâm câu đùa cợt của Hồ Lôi, còn Bạch Khẩn thì lườm Hồ Lôi một cái.



- Miệng chó không nhả được ngà voi. Liễu Hải nhà em còn khỏe hơn anh nhiều!



Hồ Lôi liền cười phá lên, bộ dạng trông vô cùng xấu xa.



Đang ăn cơm, Liễu Hải liền hỏi gã:



- Anh gặp Tiền Trình rồi à?



Hồ Lôi uống một hớp rượu.



- Tên này thực sự rất giỏi kiềm chế, là nhân tài đấy.



Rồi gã kể lại sự việc ban sáng với Liễu Hải. Liễu Hải nghe xong liền nói:



- Em biết rồi. Có điều, thời gian tới anh nhớ cẩn thận, Vĩnh Lâm chắc sắp có biến rồi.



Mặc dù tổ chức Tây Phong đã rút lui, song Liễu Hải vẫn không thể không đề phòng, chỉ cần tổ chức này đi khỏi, anh ta sẽ lập tức ra tay. Về cơ bản, Tia Chớp đã nắm được phần lớn chứng cứ của tập đoàn Vĩnh Lâm mà người đứng đầu là Diêu Mộ Tình.



Chỉ cần thời cơ đến sẽ lập tức triển khai hành động, quét sạch tập đoàn Vĩnh Lâm, phá tan vai trò độc quyền của bọn chúng ở Vĩnh Lâm này.



Nghe Liễu Hải nói vậy, Hồ Lôi cũng chẳng để tâm.



- Sợ cái đếch gì, thằng Tiền Trình nó làm gì được ông?



Tuy nói là vậy song Liễu Hải đã bí mật bố trí hai mươi vệ sĩ bảo vệ Hồ Lôi.



Hơn nữa, lái xe của Hồ Lôi cũng do Trương Nhất Phàm sắp xếp. Mục đích không phải là để giám sát, mà chủ yếu là để đảm bảo an toàn cho gã. Dĩ nhiên, những chuyện này căn bản không cần Trương Nhất Phàm phải lo, Liễu Hải và Đường Vũ cũng có thể làm được.



Ba người vừa ăn cơm vừa thảo luận tình hình Vĩnh Lâm, Liễu Hải cũng dặn dò Bạch Khẩn cẩn thận mọi việc, chú ý an toàn. Vĩnh Lâm là một cái vòng luẩn quẩn, người ngoài chẳng ai tới đây, chỉ có đám người Vĩnh Lâm mới có thể sinh tồn ở cái chốn này. Như rất nhiều các công trình đấu thầu của chính phủ, đa phần các hạng mục lớn đều do người Vĩnh Lâm đảm nhận.



Bọn họ đều nằm dưới quyền quản lý của một tập đoàn, kể từ khi các doanh nghiệp về lĩnh vực công nghiệp đến Vĩnh Lâm xây dựng nhà máy giống như Bạch Khẩn hay Hồ Lôi thì mới dần phá vỡ được cục diện này. Bởi vậy Liễu Hải mới liên kết hai người họ lại.



Ba người đang bàn luận sôi nổi thì chuông điện thoại của Liễu Hải chợt vang lên.



- Cục trưởng Liễu, không thấy lái xe trong vụ án tai nạn giao thông hại chết cả nhà họ Diêu đâu cả.



----------oOo----------