Kim Lan Châu vừa trở về đến phòng, lập tức có người phát hiện ra cô có gì đó khác thường, Liễu Hải nhận được tình báo này, lập tức thông báo mệnh lệnh khẩn cấp đến thành viên tổ chức Tia Chớp, trong nửa tiếng đồng hồ, phải điều tra ngay Kim Lan Châu đi đâu, xảy ra chuyện gì?
Không đến nửa tiếng đồng hồ, người của tổ tình báo lập tức điều tra rõ ràng tất cả những gì xảy ra trong tối nay.
Quách Thừa Phong cầm đầu băng đảng Thái tử, một đám người đã bắt có Kim Lan Châu mang đến kho hàng, đã xảy ra hành vi gây rối, trước mắt Quách Thuận Phong đang ở trong hộp đêm Vương Miện uống rượu, báo cáo hết!
Liễu Hải nhận được tin, thầm nghĩ chuyện này vẫn không nên nói với Hồ Lôi, nếu không với tính khí của anh ta, thực không biết sẽ làm ra chuyện gì. Nhưng chuyện như này, giấy cũng không bọc được lửa, sớm muộn cũng bị người khác biết.
Liễu Hải đang nghi ngờ chính là, mục đích đối phương bắt cóc Kim Lan Châu, đối với con người Quách Thuận Phong, Liễu Hải tất nhiên biết căn nguyên của gã, băng đảng Thái tử ở Vĩnh Lâm, ngay bên đường Vĩnh Lâm, nói một không hai.
Hơn nữa anh ta lại điều tra ra, mối quan hệ phía sau của Quách Thuận Phong và Diêu Mộ Tình. Băng đảng Vĩnh Lâm, không ai dám không nể mặt Diêu Mộ Tình, cho nên Liễu Hải mới nghi ngờ, chẳng lẽ gã chỉ là cướp sắc? Chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy?
Hi vọng chỉ đơn giản là cướp sắc, nếu là có mục đích khác, xảy ra chuyện như này, tất nhiên có ý lấy Diêu Mộ tình cầm đầu phái Vĩnh Lâm, chính thức tuyên chiến với tổ chức Tia Chớp.
Trương Nhất Phàm lúc trước gắng hết sức giữ gìn hòa bình, nhưng trong lúc này lại bị xé rách, phá hủy.
Mà người lãnh đạo của hai phái, vẫn không biết tí gì.
Lúc này Liễu Hải nghĩ, nếu tất cả mọi người đều bóc trần lớp giấy này, sao lại vẫn còn muốn cất giấu như vậy? Nhưng anh ta không thể không suy xét thận trọng một vấn đề khác. Cái người tên Duệ Quân của tổ chức Tây Phong kia, y đến Vĩnh Lâm làm gì?
Chẳng lẽ lại là truy hỏi đồn cảnh sát hướng đi của những quân nhân xuất ngũ này sao?
Bởi vậy, Liễu Hải tạm thời không dám đánh động. Nếu chẳng may bị người ta biết được Trương Nhất Phàm đã chiêu mộ được những quân nhân đó, sẽ có người thừa dịp này mà làm khó dễ cho hắn hay không, như vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Về phần xử lý như thế nào về chuyện của Kim Lan Châu, Liễu Hải vẫn còn phải xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm.
Anh ta vừa mới phát hiện ra chuyện, đã báo cáo cho lãnh đạo cấp cao, Trương Nhất Phàm trầm tư một lúc:
- Đã điều tra rõ hướng đi của tổ chức tình báo Tây Phong chưa?
Liễu Hải nói:
- Theo tình hình mà các cô gái ở bãi tắm dân tộc cho biết, đại đa số anh ta hỏi thăm được đều là chuyện của Diêu Mộ Tình.
Đương nhiên, Duệ Quân sẽ không ngốc đến mức đi hỏi người ta rõ ràng hơn nữa, hơn nữa thông qua cách này, từ những mặt khác đi chứng thực thân phận của Diêu Mộ Tình, tổ chức sau lưng của cô ta.
Nhưng mánh khóe của tổ chức Tây Phong, vẫn không qua mắt được Tia Chớp, bọn họ gần như theo dõi nhất cử nhất động của Tây Phong. Hai hệ thống tình báo lớn, ở khu vực nhỏ như Vĩnh Lâm, đối chọi gay gắt.
Nếu không phải là Liễu Hải tùy cơ sớm, có khi hai tổ chức đã chính diện giao phong.
Trương Nhất Phàm nghe nói tình báo xã Tây Phong nhắm đến Diêu Mộ Tình mà chạy, trong lòng có chút kỳ lạ. Cái người Diêu Mộ Tình này, hồi trước mình cũng cảm thấy cô ta có chút kỳ lạ, sau lại bởi vì đạt được thỏa thuận với Ô Dật Long, hắn lại bỏ quên điều tra.
Trương Nhất Phàm biết, nếu ngày trước cùng một sống hai chết đấu với Ô Dật Long, hắn e rằng bây giờ vẫn phải chính đốn Vĩnh Lâm. Chiêu lùi một bước tiến ba bước của mình vẫn rất hữu dụng.
Hiện tại hắn đã vào Ủy ban nhân dân tỉnh, trái lại chuyện nhúng tay vào chuyện của Vĩnh Lâm, lại dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, Trương Nhất Phàm chính thức hạ lệnh, đồng thời cũng chú ý đến động tĩnh của tình báo Tây Phong và Diêu Mộ Tình. Nếu như tình báo Tây Phong quả thực nhắm đến Diêu Mộ Tình mà đến, thì Tia Chớp chỉ cần ngồi trên núi mà nhìn hổ đánh nhau.
Nhận được mệnh lệnh này, Liễu Hải tạm thời không tố cáo Hồ Lôi liên quan đến chuyện Kim Lan Châu nữa.
Lại là một đêm không thanh thản, Trương Nhất Phàm luôn nghĩ, tại sao tình báo Tây Phong lại nhắm đến Diêu Mộ Tình? Cái này đúng là chuyện lạ, rốt cục là ai muốn điều tra Diêu Mộ Tình?
Trương Nhất Phàm không nghĩ ra được ai là nhân vật chính sau bức màn kia, lại dám nhằm vào Diêu Mộ Tình, rốt cục là thần thánh phương nào. Hắn đương nhiên muốn hỏi Duệ Quân, nhưng quan hệ đến mức tối mật như này, Duệ Quân cũng sẽ khong nói với mình được.
Về vấn đề này, Trương Nhất Phàm có chút khổ não.
Cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, gần đầy tàn thuốc rồi, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn ngồi trên sofa, khổ sở suy nghĩ đối sách. Liễu Hồng nhẹ nhàng đi tới, đặt hai tay lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.
- Sao vậy?
Trương Nhất Phàm vuốt ve tay của Liễu Hồng, mịn màng mềm mại như da trẻ con, cảm giác rất thích. Hắn thở dài nói:
- Không sao, đi ngủ thôi!
Liễu Hồng tối nay cố ý chạy tới phục vụ Trương Nhất Phàm, không ngờ nửa đêm hắn không ngủ được. Vừa nãy lẽ ra là định đi ngủ rồi, một cuộc điện thoại của Liễu Hải, khiến Trương Nhất Phàm lại ngồi lại ghế sofa, đối mặt với một số vấn đề trong hiện thực.
Hắn không nghĩ ra rốt cục là ai muốn điều tra Diêu Mộ Tình, là người của Vĩnh Lâm sao? Không thể nào.
Người trên tỉnh ư? Vậy thì là ai đây?
Hơn nữa trên tỉnh có mấy người có thực lực như vậy, tình báo Tây Phong, cũng không thể tùy ý tham gia vào tổ chức. Hắn chỉ phụ thuộc vào người bí mật xúi giục trong hậu trường. Trên tỉnh hẳn là chẳng có mấy người có thực lực như vậy, có thể gánh vác chi phí một khoản tiền lớn cho tổ chức được.
Trương Nhất Phàm từng nghĩ rằng, người này có phải là Tống Hạo Thiên hay không, chẳng lẽ Tống Hạo Thiên đã trở về rồi sao?
Hắn vẫn nhớ như in con người của Tống Hạo Thiên, hồi trước ở bờ biển Hoàng Kim đã công kích mình một màn. Chẳng lẽ bọn họ lại diễn trò? Hay là Duệ Quân vốn không nói thật với mình.
Ngoại trừ Tống Hạo Thiên, Trương Nhất Phàm cũng không ngờ tới Phương Tấn Bằng. Dù sao bọn họ đều là nhân vật có tiếng tăm ở kinh thành, nhưng lại không có chứng cớ gì để chứng minh tổ chức này có là của mấy người này hay không.
Chốn kinh thành nước sâu, hơn nữa lại có qua lại với Diêu Mộ Tình, hắn là không nhiều lắm.
Liễu Hồng dường như đoán ra được chuyện gì, cô an ủi:
- Không nghĩ là thì thôi, có một số chuyện không đề phòng thì suy ngẫm một chút.
Những lời này thực ra lại là nhắc nhở Trương Nhất Phàm, trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, đúng rồi, sao mình không bắt tay với Diêu Mộ Tình?
Đúng là ngu quá, ngay cả chuyện đơn giản thế này mà cũng không nghĩ ra.
Trương Nhất Phàm phấn khích ôm lấy Liễu Hồng:
- Đúng là một câu làm tỉnh người trong mộng, cám ơn em, Liễu Hồng!
Liễu Hồng thực tình không hiểu, cô hỏi một câu:
- Cám ơn em cái gì?
Trương Nhất Phàm cười ha ha nói:
- Cám ơn em giúp anh làm ấm giường.
Liễu Hồng mặt đỏ bừng, xấu hổ không nói gì.
Không ngờ chuyện của Kim Lan Châu vẫn bị Hồ Lôi biết, lúc đó cách thời điểm xảy ra chuyện đã hai ngày. Liễu Hải về sau mới biết, chuyện này là tự Kim Lan Châu nói với Hồ Lôi, đúng thật không biết cô ta nghĩ cái gì, lại còn nói Quách Thuận Phong làm nhục cô ta nữa.
Nhưng quá trình của sự việc không phức tạp như vậy, mặc dù Hồ Lôi đương tất nhiên rất tức giận, liền tìm đến Liễu Hải.
Liễu Hải nói:
- Nếu Kim Lan Châu đứng ra làm chứng, tôi có thể bắt nó lại. Nếu Kim Lan Châu không chỉ điểm Quách Thuận Phong thì chuyện này sẽ không dễ giải quyết đâu.
Hồ Lôi lập tức tức giận nói:
- Được, vậy thì anh giải quyết việc chung đi, tự tôi sẽ cho người đi giải quyết.
Liễu Hải kéo mạnh anh ta lại, ngay trước mặt Kim Lan Châu, anh lại ngại ngùng nói thẳng:
- Anh nghe tôi nói trước đã, chuyện này do tôi giải quyết, nhưng điều kiện đầu tiên là anh không được gây rối, nếu không sẽ không dễ giải quyết!
Hồ Lôi hừ một tiếng:
- Tôi thấy anh làm trưởng phòng, trách nhiệm này không nhỏ, vẫn là Liễu Hồng trước kia thẳng thắn!
Liễu Hải không trách cứ gì, nói với Kim Lan Châu:
- Em ra ngoài một lát đi, anh nói với Hồ Lôi vài câu.
Kim Lan Châu nhìn hai người, lúc này mới rời khỏi phòng.
Liễu Hải liền nghiêm mặt nói:
- Không phải tôi không giúp anh, chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu cảnh sát ra tay, cần phải có đầy đủ chứng cứ, bây giờ cô ấy thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là không chịt ra tòa làm chứng, bắt người ta đánh một trận có tác dụng gì đâu?
Liễu Hải tất nhiên suy xét nhiều, anh ta bây giờ đang đợi thời cơ, đợi tổ chức Tây Phong và Diêu Mộ Tình xảy ra mâu thuẫn, anh ta mới có thể ngư ông đắc lợi. Nếu như anh ta đấu với cô ta trước, ngư ông đắc lợi chính là Duệ Quân.
Hồ Lôi đương nhiên không biết cái khó xử của Liễu Hải, anh ta chỉ muốn xả giận cho Kim Lan Châu, nhưng anh ta cũng không biết Kim Lan Châu không nói sự thật với anh ta, mà chỉ nói Quách Thuận Phong làm nhục cô ta. Nghe thấy lời này của Hồ Lôi, lúc đó Liễu Hải cảm thấy rất kỳ lạ, nếu cô ta muốn nói, sao lại không nói thật ra?