Quách thiếu gia nhìn sang một tên khác, tên này đã không nhịn nổi nữa liền nhanh chóng nhào tới.
- Mẹ kiếp, không làm được thì đừng mất thời gian.
Tên kia vừa leo xuống, tên này đã lao lên, ra sức đâm vào, cổ họng Kim Lan Châu phát ra một tràng âm thanh kỳ lạ. Tên vừa nhào lên người cô càng hưng phấn, liên tục đâm ra rút vào!
Làm cho con đĩ này chết luôn!
Tên kia cực kỳ hăng hái, thân hình như cây cung, ở lên người Kim Lan Châu chẳng khác nào một con chó, nhún nhún rồi lại nhún nhún.
Tên Nhím và Cẩu b đứng bên cạnh nuối nước miếng, giơ máy ảnh và máy quay lên, có vẻ khá bận rộn.
Quay phim chụp ảnh cũng có kỹ thuật cả đấy, không thể tùy tiện được, cảnh quay phải đẹp, hơn nữa còn phải chộp được những khoảng khắc quan trọng, cái này rất khó đấy. Hơn nữa đây là quay trực tiếp, không được luyện tập, lần này qua rồi sẽ chẳng có lần thứ hai.
Quách thiếu gia nhìn sang, mắng hai tên đó:
- Quay cho đẹp vào, để tao còn giữ lại làm kỷ niệm!
Hai người chảy nước miếng vâng dạ. Đúng vào lúc này, trên tấm ván truyền đến tiếng kêu hự hự, còn chưa đến năm phút mà thằng khốn kia đã đầu hàng rồi. Trông thấy “thằng nhỏ” rút ra mềm như sợ bún, thằng Nhím liền sán lại gần, làm một cảnh quay đặc tả.
- Lão Đại, quả này được phết!
Gã lại còn khoe khoang, lần này quả thật chộp được một cảnh rất bắt mắt.
Một tên khác quả thật không nhịn nổi, liền lao tới, hung hăng đâm vào!
Kim Lan Châu cau mày, tóc tai bù xù, cơ thể chỉ có thể vặn vẹo, không cách nào kháng cự lại. Cẩu b liền hưng phấn cười sằng sặc.
- Cô ta có phản ứng. Mẹ, lẳng lơ thật. Thế này mà cũng phản ứng được.
Có câu nói, càng sa ngã càng vui vẻ, Quách thiếu gia liền đá cho gã một cái.
- Tập trung vào, nói linh tinh ít thôi.
Tên này vừa xuống, tên thứ hai lại leo lên. Tên thứ hai vừa xuống, tên thứ ba lại leo lên...
Cuối cùng, cả sáu tên đàn em đều đã làm xong, Quách thiếu gia lúc này mới bước tới, vỗ vỗ lên mặt Kim Lan Châu.
- Cảm giác thế nào? Có nói hay không?
Kim Lan Châu trừng mắt nhìn gã, vặn vẹo vài cái, chỉ cảm thấy bên dưới ướt sũng, một dòng chất lỏng đang chảy ra ngoài. Cô lườm gã với vẻ khinh bỉ, Quách thiếu gia liền hừm một tiếng.
- Khá lắm, lên tiếp đi!
Cẩu b vứt máy ảnh xuống.
- Để em!
Kim Lan Châu vẫn nằm đấy, không nhúc nhích nổi, để mặc Cẩu b “hoạt động” trên người mình. Cô nhớ tới buổi tối mười lăm năm trước. Ngày ấy cô mới có mười tuổi, cô và mẹ đang trên đường về nhà thì đụng phải một đám say rượu.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, song cô vẫn nhớ như in khoảng khắc ấy, đối phương cũng có khoảng bảy tám tên. Hơn nữa bọn chúng đều say đến mức chân nam đá chân chiêu.
Đám người này từ trong ngõ nhỏ xông ra chặn đường hai mẹ con cô, sau đó ở trong chính ngõ nhỏ ấy đã diễn ra cảnh tượng giống như ngày hôm nay. Có điều ngày ấy cô còn nhỏ, nhưng cô vẫn nhớ mang máng, sức lực của bảy tám gã say ấy không thể bằng mấy tên này.
Cả sáu tên trong bọn chúng lại không thể duy trì được quá một giờ, bởi vậy, ánh mắt cô lườm ban nãy hoàn toàn là tỏ vẻ khinh thường. Mẹ Kim Lan Châu vì bảo vệ đứa con gái tám tuổi đã chấp nhận trở thành đối tượng để bảy tám tên say ấy phát tiết.
May mà lúc ấy là mùa hè, đợi cho đám say ấy mệt đến nằm lăn ra đường như chết rồi, mẹ cô mới đứng dậy, mặc lại quần áo rồi vội vàng kéo con gái đi.
Đoạn ký ức này vẫn còn lưu lại trong tâm trí Kim Lan Châu, dù bao nhiêu năm cũng không thể xóa nhòa, cô không ngờ chuyện năm xưa sẽ lại tái diễn với mình. Chẳng qua, khi đám người này thay nhau “ra trận”, cô đã tê liệt rồi.
Hơn nữa, cô khinh thường những kẻ này thực vô dụng. Tám người chiến hai hiệp mà vẫn không khiến cô đầu hàng. Kim Lan Châu nằm đó, bất giác nghĩ đến một chuyện. Ngày ấy mẹ không bị làm sao chứ? Sau khi bị đám say ấy “quần” cho hai lượt, mẹ cô về đến nhà vẫn không sao. Kim Lan Châu đang nghĩ xem có phải cô được mẹ chân truyền hay không. Bị một đám súc sinh giày vò mà vẫn có thể chịu đựng được, đây không thể không coi là kỳ tích được.
Quách thiếu gia thấy cô nằm đó như người chết, một chút biểu hiện trên khuôn mặt cũng không có, trong lòng lấy làm lạ. Con tiện nữ này cũng giỏi ghê! Tám người mà vẫn không làm sao hết.
Để tám tên đó thỏa mãn xong, gã mới bước lại gần.
Kim Lan Châu chỉ nằm đó, trừng mắt nhìn gã, Quách thiếu gia nói:
- Cô em ghê thật, dám đùa giỡn với một nhân vật lớn như Cục trưởng Tiền, lại còn dám không coi ta ra cái gì nữa.
Gã dùng sức giật mạnh, chiếc quần lót trong miệng cô ra.
- Nếm thử quần lót của mình, hương vị cũng được đấy chứ!
Kim Lan Châu trừng mắt lườm gã mắng:
- Đồ khốn nạn!
Quách thiếu gia giơ tay tát một cái.
- Con đĩ này, mày bán đứng Cục trưởng Tiền, không biết ngượng hay sao mà còn dám mở miệng chửi? Cẩu b, dắt hai con chó săn đến đây! Tao thấy nó còn chưa thỏa mãn đâu.
Kim Lan Châu tức đến run người.
- Họ Quách kia, có giỏi thì mày tự làm đi, tao không sợ mày đâu!
- Mẹ kiếp —— mày thách tao à?
Quách thiêu trừng mắt nhìn Kim Lan Châu.
- Chỉ có hủy gương mặt này của mày, ông mới đỡ thấy chướng mắt.
Rồi gã giơ tay cầm lấy chiếc máy quay.
- Trong tay tao có video của mày, tao không tin thằng họ Hồ kia xem xong vẫn còn muốn mày.
Kim Lan Châu tức đến đỏ bừng mặt.
- Mày —— đồ đề tiện, vô liêm sỉ!
- Ông mày đê tiện đấy, song mày cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu. Thằng họ Hồ kia cho mày tiền, mày đã bán đứng anh Tiền. Ông mày sẽ cho mày lên Tây Thiên luôn!
Nói xong, Quách thiếu gia vung con dao lên đâm mạnh xuống.
- A ——
Kim Lan Châu sợ quá, mặt biến sắc, không nhịn được mà thét ầm lên.
Cú đâm này Quách Thừa Phong, thế như xé gió, hướng thẳng về phía cổ Kim Lan Châu. Lúc gần đến nơi liền chuyển hướng, đâm mạnh lên tấm ván bên dưới.
Kim Lan Châu bị dọa, hoảng quá liền không nén được mà “đi” luôn ra đầy tấm ván.
Con dao xẹt qua, mới nhận ra là chỉ bị dọa mà thôi. Quách thiếu gia cười phá lên.
- Tao còn tưởng mày ghê gớm lắm chứ, có giỏi thì đừng có sợ đến tè ra thế này chứ! Nói đi, mày đã nói gì với Liễu Hải và tên họ Hồ?
Một dao vừa nãy so với tám tên kia giày vò còn ghê rợn hơn, Kim Lan Châu cắn chặt răng, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt trào ra như mưa.
Nhìn thấy vẻ mặt của Kim Lan Châu, Quách Thừa Phong hiểu ra rằng, hóa ra con đĩ này không làm nhục, mà sợ chết!
Điều này khiến gã thay đổi cách nhìn, phụ nữ bình thường đều sợ bị cưỡng hiếp, mà con đĩ này lại thấy hứng thú. Tìm tám đứa giày vò cô ta, cô ta vẫn hồn nhiên vô sự. Thế mà mình vừa đâm một dao đã khiến cô ta sợ đến tè ra quần.
Giờ Quách Thừa Phong mới nhận ra điều này, gã cầm con dao sáng loáng, hươ hươ trên mặt Kim Lan Châu.
- Tao không tin, cắt cái mũi này của mày đi, lại vạch thêm vài đường trên mặt mày, cho mày thành người không ra người, ma không ra ma, xem mày còn dám gặp ai!
Kim Lan Châu liền bật khóc.
- Đồ khốn nạn, tao đã muốn nói từ lâu rồi, ai bảo mày nhét quần lót vào mồm tao thì bảo tao nói thế nào được. Đồ khốn, mày cố ý chơi tao! Mày giết tao luôn đi!
Quách Thừa Phong sửng sốt, rồi đột nhiên cười phá lên, hóa ra con tiện nhân này đã muốn khai ra từ trước, không ngờ lại bị nhét quần lót vào miệng, đúng là có khổ không thể nói. Mình còn cho rằng cô ta có bản lĩnh như vậy chứ, hóa ra đánh giá quá cao cô ta rồi.
Cẩu b đứng bên cạnh liền nói lớn:
- Anh Phong, chó săn dẫn đến rồi, có cần nữa không?
Quách Thừa Phong cười ha hả nói:
- Cái này còn phải xem ai đó có chịu hợp tác hay không.
Thằng nhãi này ác thật, không ngờ còn dẫn hai con chó săn đến thật.
Kim Lan Châu thét chói tai.
- Tôi nói, tôi nói! Tôi sẽ nói hết!
...
Kim Lan Châu phun ra toàn bộ chuyện Liễu Hải cài cô ta làm nội ứng.
Quách Thừa Phong hài lòng xoa xoa ngực cô ta, khẽ vỗ rồi nói:
- Nên làm lại ngực rồi ——
Thật kỳ lạ, rõ ràng trước đó còn rất đồ sộ mà, mới bị vài tên kia chơi một lúc mà đã thành không còn gì rồi. Quách Thừa Phong là tay lão luyện, gã chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra ngực này là đồ giả.
Nghe xong tin cần nghe, gã liền nói:
- Cô nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay không được kể với bất kỳ kẻ này, sau này cô vẫn tiếp tục ở bên cạnh thằng họ Hồ, cũng đừng để tay họ Liễu nghi ngờ. Nếu không thì tôi cho cô chết không có chỗ chôn!
- Tôi hiểu rồi!
Kim Lan Châu gật đầu nói.
Quách Thừa Phong vẫy tay ra lệnh:
- Thả cô ta ra!
Khi mấy tên kia cởi trói cho Kim Lan Châu, cô mới nhận ra đùi mình đã tê dại, ngay cả đứng cũng không vững. Vì thế cô ngồi phịch xuống đất, không đứng lên nổi.
Quách Thừa Phong lại nói:
- Lấy quần áo cho cô ta!
Có người ném tới một bộ quần áo, Kim Lan Châu cầm quần áo mặc vào, song vẫn không nhúc nhích. Quách Thừa Phong lại nói:
- Nhớ cho kỹ lời tôi nói.
Kim Lan Châu cắn răng gật đầu.
- Vâng!
Sau cùng, Quách Thừa Phong lớn tiếng nói:
- Đưa cô ta về!