Một cú điện thoại dẫn đến một trận phong ba, Trương Nhất Phàm lại không muốn đắc tội với vợ chồng Lâm Đông Hải, cũng không làm mấy chuyện vong ân phụ nghĩa.
Sau đó hắn dứt khoát gọi thẳng cho Cù Tĩnh, Cù Tĩnh vẫn làm việc ở đại bản doanh của tổ chức tình báo Tây Phong.
Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, cô ta đương nhiên hiểu được nội tình.
Rất có thể việc Duệ Quân đi Hồ Nam bị phát hiện rồi, chắc hắn muốn chứng thực đây.
Cù Tĩnh cười tươi nói:
- Chủ tịch Trương, ngài tìm tiểu nữ có gì phân phó ạ?
Trương Nhất Phàm đáp:
- Ờ, tôi muốn hỏi thăm một chút, năm nay cô có về nhà ăn tết không? Nếu cô về, có thể giúp tôi mang mấy thứ lên đây được không.
Cù Tĩnh mỉm cười, Trương Nhất Phàm làm sao lại có thứ nhờ mình mang giúp chứ, chẳng qua là hắn đang có mục đích khác, nhưng cô cũng không vạch trần mà chỉ cười nói:
- Tết năm nay chắc chắn tôi sẽ về, anh thì sao? Nếu về Hồ Nam ăn tết, tôi thực muốn gặp lại bạn cũ một lần.
Cù Tĩnh nói tiếp:
- Đã lâu tôi chưa gặp Lâm Uyên, Bạch Tĩnh, lần này về chắc chắn phải tụ tập một buổi thôi.
Trương Nhất Phàm gật đầu đồng ý:
- Được thôi! À, Duệ Quân có về cùng cô không?
Cù Tĩnh thầm nghĩ, đây là câu hỏi chính phải không?
Cô thản nhiên cười.
- Anh ta đi công tác rồi, có lẽ trước cuối năm không về Hồ Nam được đâu.
Thực ra những lời này đã ám chỉ Duệ Quân không có mặt ở thủ đô, Trương Nhất Phàm dĩ nhiên hiểu được điều này.
Hơn nữa với khả năng của Tây Phong mà lại phải ăn tết ở Hồ Nam, chắc chắn nhiệm vụ lần này không hề đơn giản.
Còn về việc tổ chức muốn điều tra cái gì thì Cù Tĩnh không thể tiết lộ, nếu không sẽ là làm trái với kỷ luật. Cô chỉ có thể nói rằng phải để Duệ Quân đích thân ra trận, chắc chắn đây là một việc cực kỳ cơ mật.
Trương Nhất Phàm ừ một tiến, nhân tiện nói, bao giờ quay lại thì báo cho hắn, hắn sẽ bảo người đi đón cô.
Cù Tĩnh thẳng thắn nhận lời.
- Được thôi! Có thể làm phiền Phó Chủ tịch tỉnh Trương phái người đi đón, quả là vô cùng vinh hạnh cho tôi rồi.
Cô khẽ cười rồi nói tiếp:
- Có phải anh cho rằng, tôi đang qua lại với Duệ Quân không?
Trương Nhất Phàm đáp:
- Tôi không cho là như vậy, thực ra, những cô gái lớn tuổi như cô hay Lâm Uyên cũng nên lấy chồng rồi. Cũng đúng thôi mà!
Cù Tĩnh liền vui vẻ hẳn lên.
- Lấy thì dĩ nhiên sẽ lấy rồi, lẽ nào anh không biết, người tôi thích nhất từ trước đến giờ là anh sao? Thế mà còn bảo tôi lấy chồng, anh thật nhẫn tâm!
Trương Nhất Phàm lúng túng, ho khan vài tiếng.
Cù Tĩnh lên tiếng trước:
- Đừng như vậy, tôi cũng không đến nỗi sẽ không lấy ai ngoài anh, anh cho rằng tôi là Lâm Uyên sao, tôi không ngốc nghếch như nó đâu.
Khụ khụ ¬—— Trương Nhất Phàm liền nói, tôi bị cảm rồi, có chuyện gì thì đợi cô quay lại chúng ta nói tiếp nhé.
Cù Tĩnh nói:
- Đừng, có hai câu đợi tôi nói xong cũng không muộn. Thực ra thì, một người đàn ông như anh, người ta là con gái còn không để tâm thì anh ngại cái nỗi gì? Cho xin đi.
Trương Nhất Phàm đáp:
- Ờ, không xong, không xong rồi, di động hết pin rồi. Tôi cúp máy đây, gọi cho cô sau nhé!
Sau đó hắn lập tức tắt điện thoại, khiến Cù Tĩnh được một trận cười vui vẻ. Thật không ngờ, đã nhiều năm như vậy mà trong phương diện tình cảm, Trương Nhất Phàm vẫn không thoải mái được, khá lắm, đàn ông như vậy quả thực rất được, sẽ chỉ chung thủy với một mình bà xã thôi.
Cô tự nói với mình:
- Nếu tôi là Lâm Uyên, tôi cũng sẽ thích anh thôi.
Cù Tĩnh tắt máy tính.
- Haiz, thời buổi bây giờ đàn ông tốt ngày càng hiếm, phụ nữ “3S” thì ngày càng nhiều, xã hội này thật bất thường mà!
(3S: Single, Senventies, Stuck; ý chỉ những người phụ nữ thế hệ 7X, độc thân và cứng nhắc)
Một lúc sau, cô mới cầm điện thoại lên.
- Quân thiếu, anh ở đó thế nào rồi?
- Cũng có chút tiến triển, nhưng tình hình không lý tưởng lắm, về căn bản ở Vĩnh Lâm không thấy có ghi chép gì về mấy năm cô ấy mất tích. Đây là vấn đề nan giải nhất, thật không hiểu sao tự dưng lão Đại lại muốn điều tra về người này.
Cù Tĩnh nói:
- Với năng lực của Quân thiếu anh mà cũng không tra ra được hành tung của cô ấy thì cũng lạ ghê. À, em nghe nói, đối phương là một mỹ nữ siêu cấp đó, anh không được rơi vào vòng tay dịu dàng của người ta đâu đấy.
- Yên tâm đi, ở đây mỹ nữ không ít, anh sẽ không quan tâm đến một mình cô ấy đâu. Có điều, cho đến hôm nay, anh vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy. Mai anh đến quán trà ngồi chút xem có cơ may gì không.
Duệ Quân đáp.
Cù Tĩnh đột nhiên hỏi một câu:
- Quân thiếu, anh có cho rằng chúng ta là bạn bè không?
Duệ Quân đáp:
- Em biết rồi mà vẫn còn muốn hỏi anh sao? Anh chỉ coi em là bạn bè thôi sao?
- Đứng đắn chút đi, cẩn thận không em trở mặt với anh đấy!
Cù Tĩnh mắng gã.
Duệ Quân liền cười phá lên.
- Em thật là, cứ nhắc đến chuyện này em lại cuống lên. Nói xem, rốt cuộc em muốn hỏi gì nào?
Cù Tĩnh đáp:
- Anh phải nói thật nhé, em chỉ hỏi một câu thôi.
Ở đầu dây bên kia, trống ngực Duệ Quân đập thình thịch.
- Tin tưởng nhân cách của anh đi, có lừa quỷ cũng sẽ không lừa em đâu!
- Anh nói chuyện kiểu gì vậy!
Cù Tĩnh khẽ chau đôi mày đẹp.
- Em hỏi anh, đàn ông các anh có vì yêu một người phụ nữ rồi mà trong lòng sẽ không chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào khác không? Cho dù người phụ nữ ấy vô cùng tốt, vô cùng si tình với hắn.
Câu nói này của Cù Tĩnh khiến Duệ Quân lòng dạ hoảng hốt.
- Anh nói này, Cù Tĩnh, có phải em yêu người đàn ông có vợ nào rồi phải không? Thế là không được đâu, nếu thực sự có việc như vậy, anh khuyên em nên quay đầu lại sớm đi, không được không được, ngày mai anh sẽ đến huyện Sa, đến nhà em hỏi cưới em ngay mới được.
Cù Tĩnh liền mắng:
- Miệng chó thật không nhả được ngà voi!
Duệ Quân cười phá lên, chợt mắt Cù Tĩnh sáng ngời, cô nói:
- À, em có việc nghiêm túc muốn nói với anh.
Duệ Quân nghiêm túc đáp:
- Ừ, em nói đi, chỉ cần anh có thể làm, có chết cũng không từ.
Cù Tĩnh đảo mắt nói:
- Em gả cho anh nhé!
Duệ Quân sung sướng thét lên:
- Thật không?
Cù Tĩnh làm như thật đáp:
- Thật, có điều, anh phải đáp ứng một điều kiện của em trước đã.
- Được thôi, đừng nói một, cho dù là mười, một trăm cũng được! Vì em, anh có chết cũng chấp nhận!
Duệ Quân miệng lưỡi ngọt xớt, ngọt đến ghê cả người. Cù Tĩnh dĩ nhiên hiểu rõ gã, vẻ ngoài rất sáng sủa, là một kẻ mang vẻ bất cần đời, nếu bạn chân thành với anh ta, anh ta sẽ chơi đùa bạn, nếu bạn chơi đùa anh ta, anh ta sẽ giở trò lưu manh với bạn.
Cù Tĩnh nói tiếp:
- Anh nói rồi đấy, em cũng không cần anh phải chết, chỉ cần anh làm tốt, em sẽ lập tức gả cho anh.
- Được! Nhất ngôn cửu đỉnh!
Duệ Quân hưng phấn nói, cô gái nhỏ này thế nào mà lại nghĩ thông rồi, bỗng nhiên lại nói chuyện hôn nhân với mình.
- Em nói đi! Điều kiện gì nào?
Cù Tĩnh che miệng cười trộm đáp:
- Chỉ cần anh chịu tự cắt, em sẽ gả cho anh ngay!
Tự cắt? Chết tiệt, độc địa vừa chứ, cắt rồi thì còn cần em làm gì? Hóa ra lại đùa mình, song Duệ Quân lại không hề giận, vẫn tỏ ra nghiêm túc.
- Em chắc chứ? Nếu anh tự cắt, em gả cho anh chứ?
Cù Tĩnh hơi sửng sốt đáp:
- Phải! Anh dám sao?
Duệ Quân nói:
- Em chờ đấy.
Sau đó chợt nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng dao nhỏ nhỏ, tiếp sau là tiếng hét thảm của Duệ Quân. A —— tiếng hét này khiến Cù Tĩnh rợn cả tóc gáy. Lẽ nào anh ta làm thật?
Không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng Duệ Quân:
- Em online đi, anh bật webcam cho em xem.
- Anh chết đi! Anh không thấy buồn nôn à!
Cù Tĩnh nhăn nhó đôi mày đẹp mắng. Duệ Quân cười hì hì nói:
- Em nói rồi thì phải nhớ đấy, chờ anh về sẽ cho em kiểm tra.
Cù Tĩnh đáp:
- Vô vị!
Duệ Quân nói tiếp:
- Cưng à, không ngờ em lại dám đùa cợt anh, nói cho em biết, đàn ông cho dù tự cắt rồi vẫn có thể dùng tay nhé. Em đừng tưởng anh không dám, đời này anh nhất định sẽ lấy em!
Cù Tĩnh mắng gã “Biến thái!” rồi lập tức cúp điện thoại.