Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1054: Bọn họ vô tội




Đêm đã khuya, ở trong nhà Phó chủ tịch tỉnh Quách Vạn Niên, bao phủ một lớp mây đen.



Quách Tiểu Dũng từ Phú Dương vội trở về nói:



- Ba, sao lại ra nông nỗi như vậy? Để con đi tìm Bí thư Lý.



Quách Tiểu Dũng đứng lên đòi đi, Quách Vạn Niên quát một tiếng nói:



- Không được đi!



- Ba——



Quách Vạn Niên mặt bình tĩnh, sớm đã đã không còn nhuệ khí như năm đó. Giờ phút này, tâm tư ông ta loạn hết cả lên rồi. một đứa em rể, con gái và con rể của mình lúc này đây tất cả đều bị người ta một lưới bắt hết. Mà chính mình cứ thế bó tay không có cách nào giải quyết.



Lý Thiên Trụ không chịu gặp mình, điều này làm cho Quách Vạn Niên cảm thấy trời như muốn sụp xuống dưới vậy, tất cả coi như hết rồi.



Đã đến nông nỗi bị cô lập bốn phía, cùng đường bí lối. Quách Tiểu Dũng với thân phận gì? Chỉ là một Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố mà thôi, một Trưởng ban thư ký nhỏ nhoi, ở trong mắt Bí thư Tỉnh ủy người ta, không đáng nhắc tới.



Nhìn thấy Quách Tiểu Dũng kích động như thế, Quách Vạn Niên thở dài nói:



- Vô dụng thôi, con đi rồi cũng không gặp được Bí thư Lý đâu.



Đích thực, ông ta ngay cả mình cũng không gặp, làm sao có thể chịu gặp nhân vật nhỏ như Quách Tiểu Dũng này chứ?



- Vậy cũng không thể trơ mắt ra mà nhìn bọn họ ngồi tù mấy năm như vậy được.



Dù sao Quách Tiểu Dũng tuổi còn trẻ, dễ dàng bị kích động. Kỳ thật, làm sao mà Quách Vạn Niên không nghĩ tới chứ? Chỉ có điều giờ phút này phát hiện bình thường bản thân hô mưa gọi gió bây giờ cũng bất lực. Ngay cả chính mình một cán bộ cấp Thứ trưởng cũng cứu không nỗi con rể và con gái của chính mình, còn ai có thể giúp được mình đây?



Bao Dụ Dân, đúng rồi, chính là Bao Dụ Dân.



Quách Vạn Niên cảm thấy, Bao Dụ Dân hẳn là có thể giúp được chính mình. Cho dù thế nào, mình với ông ta vẫn là người cùng trên một thuyền, ông ta không đến mức tuyệt tình như thế chăng?



Ông ta nhìn đứa con của mình nói:



- Chuyện này con không cần lo gì cả, để ta nghĩ cách.



Quách Tiểu Dũng hiểu được tâm tư của ba, chính là muốn anh ta lo mà giữ mình, không cần xen vào để liên lụy bản thân. Nhưng tình huống trước mắt này, anh ta có thể ngồi yên không quan tâm đến sao?



Trong phòng vọng lên tiếng khóc lóc của mẹ, Quách Tiểu Dũng tỉnh táo lại nói:



- Mẹ, đừng khóc nữa, mẹ càng khóc ngược lại sẽ càng loạn lên thôi. Khóc đến nỗi mọi người đều không thể suy nghĩ biện pháp gì luôn rồi.



Mẹ anh ta lau nước mắt nói:




- Tiểu Dũng, mẹ không khóc, nhưng mẹ không kìm nổi. Tương Vân phải ngồi tù, mẹ nghĩ tới việc này mà thấy đau lòng quá!



Bà xã của Quách Tiểu Dũng cũng đang an ủi mẹ chồng nói:



- Mẹ à, mẹ đừng khóc, đừng khóc nữa, để ba và Tiểu Dũng nghĩ cách thử xem nào. Hẳn là sẽ không có việc gì đâu, mẹ yên tâm đi. Hiện tại chỉ là bị Ủy ban Kỷ luật dẫn đi, còn chưa có bị chuyển giao cho viện kiểm sát, chỉ cần điều tra xong vấn đề, là bọn họ có thể ra khỏi đó.



Mẹ Quách Tiểu Dũng nói:



- Các người đừng có gạt tôi, phạm vào tội lớn như vậy, ai cũng đều biết, các người còn muốn gạt tôi.



Quách Vạn Niên nghe câu này, há mồm liền mắng nói:



- Cái gì mà gọi là phạm vào tội lớn như vậy, bà biết cái gì chứ! Đó là do bọn họ hãm hại, bọn họ muốn trả đũa. Về sau đừng để tôi nghe thấy mấy câu nói này nữa! Tương Vân bọn họ vô tội !



Thời điểm Quách Vạn Niên nói lời này, trong lòng có vẻ hơi thiếu tự tin. Hùng Quế Lâm ở nhà máy sắt thép An Dương rốt cuộc đã phạm tội gì, đương nhiên ông ta có nghe được một ít tin đồn. Hùng Quế Lâm người này rất có thể diện, tuy rằng anh ta xuất thân bần hàn, nhưng anh ta từng nói qua, người muốn sống thì phải sống cho thật nở mặt nở mày để làm rạng rỡ tổ tông.



Đương nhiên là anh ta đã làm được .



Trong gia tộc này của bọn họ, vì sự tồn tại phát tài lớn của Hùng Quế Lâm, những thứ này đều là Hùng gia bọn họ tam cô lục bà, hơn nữa chỉ cần là dính được với người thân ở trên, không phải bị anh ta nhét vào cơ quan chính phủ thì là bị hắn đưa vào nhà máy sắt thép.




Ở Hùng gia, tuyệt đối có thể được xưng với cái gọi là một người đắc đạo thì gà chó lên trời.



Hiện tại người Hùng gia bởi vì hùng Quế Lâm phát tài, có khối người với mấy chục, triệu nhà giàu mới nổi.



Những người này đều ở trong vài năm ngắn ngủn, từ nghèo rớt mồng tơi, biến hóa nhanh chóng thành nhà giàu mới nổi, đều tách không nổi sự trợ giúp của Hùng Quế Lâm. Vì nguyên nhân chính như thế, Hùng Quế Lâm mỗi lần về quê thì đội ngũ và không khí nghênh đón anh ta, quả thực còn long trọng hơn so với khâm sai đại thần thời cổ đại.



Hùng Quế Lâm chính là thích điệu bộ như vậy, bởi vậy, hàng năm anh ta đều phải về nhà mấy lần, mỗi lần về quê, quê của anh ta sẽ cử hành một yến tiệc long trọng chưa từng có.



Cán bộ cấp Cục trưởng Bí thư huyện ủy và Chủ tịch thành phố của địa phương, cũng thật cẩn thận đi theo sau. Hùng Quế Lâm mặt mày hớn hở nói với bà xã anh ta:



- Nhìn những người này bình thường đường hoàng uy phong nhiều nơi vậy thôi, ở trước mặt tôi, cứ như một con chó Nhật vậy. Ha ha...



Quách Tương Vân biết người này như anh ta là trọng hư vinh, thích được người ta phục tùng, như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy. Mỗi người đều có lòng trọng hư vinh, cô cảm thấy Hùng Quế Lâm như vậy cũng không có gì không đúng.



Không biết đúng sai là bởi vì như vậy, mới tăng lên dục vọng bành trướng của Hùng Quế Lâm, cuối cùng quy thành họa ngày hôm nay.



Quách Vạn Niên lúc trước cũng biết việc này, ông ta cảm thấy một người tuổi còn trẻ nghênh ngang một chút không có gì không đúng cả.



Quách Vạn Niên thậm chí cho rằng, người trẻ tuổi thì phải đường hoàng một chút, như vậy tinh thần mới có vẻ phấn chấn. Không ngờ được việc vênh váo như vậy đã xảy ra vấn đề .



Quách Vạn Niên bây giờ đích thực nghĩ không ra còn có biện pháp nào có thể cứu lại kết cục thất bại này. Nhìn thấy đồng hồ báo thức chỉ mười hai giờ rưỡi, ông ta khẽ cắn môi vẫn là gọi điện thoại cho Bao Dụ Dân.




Bao Dụ Dân đương nhiên biết tai ương khó đỡ gần đây nhất của Quách Vạn Niên, trực tiếp dẫn đến nguyên nhân này, anh ta cho rằng hẳn là vẫn là ân oán với Trương Nhất Phàm. Lúc ấy anh ta liền đề cập với Quách Vạn Niên về việc này, Hùng Quế Lâm còn ở trong nhà máy sắt thép bảo đảm sẽ gặp chuyện không may.



Quách Vạn Niên lúc ấy không để ý tới, bây giờ nghĩ lại lời nhắc nhở của Bao Dụ Dân thì thật ra vì chính mình quá xem nhẹ. Nếu giải quyết sớm một bước vấn đề điều động con rể và con gái, phỏng chừng sẽ không có tai họa hôm nay.



Bao Dụ Dân vốn đã ngủ, nhìn thấy dãy số này, cân nhắc một hồi mới tiếp điện thoại. Quách Vạn Niên tìm mình, đơn giản là muốn để mình giúp ông ta ra mặt, đến chỗ Bí thư Lý xin được giúp đỡ.



- Phó Chủ tịch tỉnh Quách, đã trễ thế này có chuyện gì vậy?



Thời điểm trước kia, Bao Dụ Dân luôn gọi là Vạn Niên, hoặc là kêu lão Quách, cách xưng hô hôm nay, rõ ràng có chút khách khí. Có chút khách khí chính là như người xa lạ.



Bao Dụ Dân muốn cùng mình phân rõ giới tuyến, Quách Vạn Niên mắng rủa trong lòng, tên cáo già này.



Đích thực, ông ta đoán không sai, Bao Dụ Dân quyết tâm cùng ông ta phân rõ giới tuyến, một Phó chủ tịch tỉnh xui xẻo, không đáng cùng ông ta có thêm liên quan gì. Sống trong quan trường nhiều năm như vậy, Bao Dụ Dân tự nhiên có một chiêu để bảo vệ chính mình.



Bây giờ may mắn của anh ta, mình không phải là địch chính diện của Trương Nhất Phàm. Nếu không người khóc hôm nay là chính mình. Tuy nhiên, từ khi anh ta nghe được Trương Nhất Phàm đang trong lúc thị sát, mới bắt tay vào đã lấy lòng được vài vị Chủ tịch nhà máy sắt thép An Dương, anh ta biết là tình thế đã không ổn.



Bởi vậy, anh ta lập tức tỉnh lại, thông báo cho người phía dưới chú ý lời nói và việc làm của bản thân. Tối nay Quách Vạn Niên tìm mình, trong lòng anh ta sớm đã có đối sách.



Quách Vạn Niên nói:



- Phó Chủ tịch tỉnh Dụ Dân, ngài có rảnh sao? Đi ra ngoài uống ly trà nào!



Trong khoảng thời gian này Bao Dụ Dân ngủ khá sớm, huống chi đã mười hai giờ rưỡi, anh ta cười nói:



- Phó Chủ tịch tỉnh Quách, ông không phải là nói đùa với tôi chứ? Đã giờ gì rồi? Còn đi uống trà?



Kỳ thật uống trà chỉ là lấy cái cớ, trong lòng anh ta hiểu rõ, Quách Vạn Niên bất luận tìm một cái cớ gì, mục đích căn bản này chính là muốn mình cùng hắn đứng ở cùng một chiến tuyến, cùng tiến cùng lui.



Lúc này Bao Dụ Dân mới chẳng phải là tên ngốc, ở thời điểm Quách Vạn Niên ông ta đang xui xẻo, anh ta còn đi tiến gần để tìm cái chết. Quách Vạn Niên ít nhiều trong cách xưng hô của anh ta với chính mình, cảm giác được tâm tư tên khốn khiếp này, muốn cùng mình phân rõ giới tuyến .



Quán trà là căn cứ điểm của Quách Vạn Niên, ở nơi đó nói chuyện khá an toàn, bởi vậy hắn muốn ở quán trà nói chuyện cùng Bao Dụ Dân. Bao Dụ Dân hẳn là biết ý tứ trong lời nói của mình, đi quán trà cũng không phải vì để uống trà.



Ai biết Bao Dụ Dân sớm có tính toán trong lòng, người ta sẽ không ngốc đến nỗi cùng tiến cùng lui cùng ông ta vào lúc này. Bởi vậy, Bao Dụ Dân nói:



- Tôi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau! Ông cũng đừng nghĩ nhiều quá, đi ngủ sớm một chút!



Sau đó anh ta liền cúp điện thoại, Quách Vạn Niên nhìn âm thanh bận máy trong điện thoại, tức giận đến ném điện thoại di động nói:



- Tên khốn khiếp!