Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1041: Chuyện quan trọng không thể vội được




Trương Nhất Phàm ở Song Giang, Tùng Hải đi dạo qua một vòng, lại trở về tỉnh thành.



Khoảng thời gian này, Quách Vạn Niên luôn chú ý đến hành tung của gã. Chỉ có điều những chuyện xảy ra gần đây, cũng làm cho gã vô cùng buồn bực. Cho dù gã làm cái gì, nói cái gì, ở cùng ai, luôn bị người ta theo dõi.



Hại hắn trong một khoảng thời gian dài, không dám ra ngoài xã giao. Vốn dĩ uống rượu, đánh bài cũng không sao, nhưng gã lại sợ bị người ta chú ý đến, bởi vì sau khi đến những nơi như thế, rất khó khống chế được.



Chẳng may gã không nhịn được, làm ra những chuyện quá giới hạn, để người ta nắm được nhược điểm, thì cuối đời khó giữ được?



Chuyện này rốt cuộc là do ai làm? Đến bây giờ gã cũng chưa rõ, chỉ biết hành tung của những người này rất bí hiểm, khiến người ta không thể nào đoán được, đến cả người của cục công an cũng bó tay với bọn chúng. Hơn nữa người ta sợ đến những chuyện đó của gã, ít nhiều không nhận ra được người ta, nếu không gã đã đập bàn mạnh một cái mà đứng lên rồi, nhất định long trời lở đất cho mà xem.



Đã mười ngày không ra ngoài rồi, hàng ngày ngoài đi làm rồi tan làm ra, ngày nào cũng ở nhà rất phiền muộn.



Vì thế Quách Vạn Niên đã nghĩ ra một cách, bí thư hẹn Lý Thiên Trụ ra đánh bài. Nếu như có người dám theo dõi Thiên Trụ, mình có thể chuyển đổi chuyện này một cách thành công rồi. Hậu quả của việc đăc tội với Lý Thiên Trụ là gì, trong lòng Quách Vạn Niên rất rõ.



Xem ra cũng chỉ có thể lợi dụng chiêu bài này, mới có thể giải nguy được.



Trương Nhất Phàm vừa trở về phòng làm việc, Trương Nhất Phàm liền chạy đến chỗ Lý Thiên Trụ để báo cáo công việc, ngành nào cũng cần tổng kết. Đây đã là kiểu cũ rồi, tính toán đầu năm và tổng kết cuối năm, mọi người đã luyện thành thói quen.



Quách Vạn Niên thầm nghĩ, tối nay có thể mời bí thư Lý Thiên Trụ cùng ăn cơm không, sau đó nhân cơ hội này nói đến chuyện con rể Dị Động của mình vào năm sau.



Hùng Quế Lâm có thể giữ chức vụ tổng giám đốc. chủ tịch hội đồng quản trị của nhà máy sắt théo An Dương trong vòng năm năm, đã nắm được vị trí giám đốc, từ doanh nghiệp chuyển sang đơn vị hành chính, bỗng biến thành một cán bộ giữ chức Phó chủ tịch thành phố là nhỏ nhất.



Ngoài ra, gã còn nghĩ rằng, những người theo dõi mình, hôm nay chỉ cần bọn họ dám lộ diện, lại chụp được ảnh mình với bí thư Lý Thiên Trụ, gã có thể danh chính ngôn thuận đi tố cáo với bí thư Lý.



Lúc gã đến phòng làm việc của bí thư Lý Thiên Trụ, đúng lúc Trương Nhất Phàm đến chỗ Thẩm Hoành Quốc. Hai người gặp nhau ở chỗ cầu thang, Trương Nhất Phàm còn không nhìn thấy gã, gã liền chào đón:



- Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm, cậu về rồi à.



Quách Vạn Niên bắt tay thân mật với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cũng cười nghênh đón:



- Chào chủ tịch tỉnh Quách.



Quách Vạn Niên cười:



- Lần này chắc thu hoạch được không ít nhỉ! Thấy nét mặt cậu tươi tắn lắm.



Trương Nhất Phàm cũng không giấu diếm tâm trạng của mình, gật đầu nói:



- Cũng được, ồ, tôi phải đến gặp chủ tịch tỉnh Thẩm ngay, không hàn huyên nữa.



Hai người vẫy tay, Quách Vạn Niên nói:



- Anh đi đi, anh đi đi!



Nhìn dáng vẻ vội vàng của Trương Nhất Phàm, gã thầm suy xét, chẳng nhẽ đã phát hiện ra được chuyện gì rồi sao? Vội vã đến gặp Thẩm Hoành Quốc như thế. Tuy nhiên theo như tin mà gã nhận được, Trương Nhất Phàm không dừng lại ở An Dương. Vì thế gã liền nghĩ, nhất định trước khi đuổi Trương Nhất Phàm đến An Dương, phải định đoạt xong chuyện của con rể.



Lý Thiên Trụ đang xem tài liệu và báo cáo, gã phải xem xem năm nay tỉnh Hồ Nam do mình lãnh đạo, đã làm ra được những thành tích. Đã giải quyết được bao nhiêu vấn đề dân sinh, đã cải thiện được bao nhiêu hoàn cảnh đầu tư và cuộc sống.



Quách Vạn Niên nhận được thông báo của bí thư lớn nhất của tỉnh Hồ Nam Chu Anh Văn, thấy bí thư Lý Thiên Trụ. Gã liền báo cáo vấn đề, đương nhiên là chuyện có liên quan đến nông nghiệp. Lĩnh vực nông nghiệp có rất nhiều vấn đề, nhưng mà Quách Vạn Niên là người sành sỏi, gã đã chuẩn bị chu đáo.



Bởi vậy, lần báo cáo công việc này cũng không xảy ra sai lầm gì. Quách Vạn Niên là người tinh quái, gã không giải dối như những người khác, chỉ báo tin tốt không báo tin xấu. Đương nhiên, gã lại nhấn mạnh vào thành tích,



Như vậy sẽ tạo cho người ta cảm giác, gã không phải là người làm quan lọc lõi, gã cũng suy nghĩ đến những vấn đề công việc. Cho dù là nắm bắt tốt hay không, ít nhất đây là vấn đề thái độ, vấn đề ý thức.



Lý Thiên Trụ là Bí thư Tỉnh ủy, ý nghĩ cấp tiếp đưng nhưng là có, chỉ có điều gã coi trọng đến công việc chính trị hơn. Chuyện bên chính phủ, gã làm được những chuyện không cần nhúng tay sẽ không nhúng tay vào, để tránh dẫn đến xung đột với Thẩm Hoành Quốc.




Đối với lần báo cáo này của Quách Vạn Niên, gã lại tương đối hài lòng, xem ra Quách Vạn Niên không hoàn toàn biến chất thái độ dám làm không sợ sai. Chỉ cần trong lòng gã còn nghĩ đến việc làm việc, gã chính là một cán bộ có đủ tư cách.



Hơn nữa, Quách Vạn Niên làm khóa này, cũng không có mục tiêu gì, giữ cho gã toàn bộ vậy!



Đây là lần đầu tiên Lý Thiên Trụ ngồi trên vị trí Bí thư, đã xuy nghĩ đến đường lui của một số cán bộ lão thành.



Sau khi Quách Vạn Niên báo cáo công việc, thuận tiện đề xuất luôn một yêu cầu nho nhỏ, nói hôm nay là sinh nhật gã, muốn xin Bí thư Lý nể mặt, cùng ăn một bữa cơm có được không?



Người ta là người nhiểu tuổi, sắp về hưu, mượn cớ sinh nhật để mời mình ăn cơm, Lý Thiên Trụ không từ chối. Là một Bí thư Tỉnh ủy, gã không cần thiết tỏ ra là người xa rời quần chúng, về nguyên tắc, không thể thỏa hiệp, nhưng mà trong cuộc sống bình thường hàng ngày, giao lưu cùng với quan cấp dưới, cũng là một phương pháp cùng chung sống hài hòa.



Vừa đúng cơ hội này, Trương Nhất Phàm cũng đến, lúc nhìn thấy Quách Vạn Niên, trong ánh mắt của hai người đều hiện ra một vẻ ngạc nhiên, nhưng mà hai người đã bình tĩnh trở lại rất nhanh.



Điều làm Quách Vạn Niên không ngờ đến là, Lý Thiên Trụ lại mở miệng nói:



- Vừa hay đồng chí Nhất Phàm cũng ở đây, vậy tối hôm nay cậu cũng cùng đi đi, càng nhiều người càng náo nhiệt.



Trương Nhất Phàm vẫn chưa biết là sao, Quách Vạn Niên sửng sốt, liền cười phá lên:



- Đó là, chúng tôi chuẩn bị đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm.



Trương Nhất Phàm liền bắt đầu pha trò cười:



- Các anh nói cái gì cơ? Tối có chương trình sao?



Quách Vạn Niên giành nói:



- Ồ, chẳng nhẽ Bí thư Lý rảnh rỗi, tối nay chúng ta tụ tập lại, sau đó tìm một nơi yên tĩnh thư giãn một chút.




Trương Nhất Phàm nói:



- Vậy tốt rồi? Tuy nhiên đánh bài ba còn thiếu một, Chủ tịch tỉnh Quách có phải vẫn còn người khác nữa không?



Cái người khác này, gã vẫn chưa nghĩ kĩ. Bởi vì vừa nãy gã chuẩn bị nếu như Lý Thiên Trụ không đồng ý, vậy thì tối nay sẽ không đi hát nữa. Nếu như Lý Thiên Trụ đồng ý, gã mới quyết định tiếp tục sắp xếp.



Trương Nhất Phàm hỏi như vậy, đã làm gã ngẩn người ra. May mà Quách Vạn Niên nhanh nhẹn, gã nói không biết Bí thư Lý Hồng có đồng ý đi hay không? Tôi vẫn chưa nói với cô ấy, chỉ sợ cô ấy không nể mặt.



Lý Hồng thường trong những trường hợp thông thường sẽ không cùng tham gia hoạt động, nếu như Quách Vạn Niên mời, chắc chắn sẽ không mời được. Lý Thiên Trụ nói:



- Để tôi gọi điện thoại, cô ấy sẽ đi.



Vì thế Lý Thiên Trụ cầm điện thoại lên, gọi trực tiếp đến phòng làm việc của Lý Hồng:



- Tối nay là sinh nhật của đồng chí Quách Vạn Niên, mời cô cùng đi ăn cơm, cô chuẩn bị đi.



Lý Thiên Trụ lấy thân phận của người bề trên để gọi cuộc điện thoại này, không để cho Lý Hồng bất kì một cơ hội từ chối nào. Lý Hồng đành phải nói:



- Vậy thì tan làm liên lạc nhé.



Cô cũng không hỏi có những người nào, Lý Thiên Trụ nói vậy đã sắp xếp xong, đôit người khác, chắc gã sẽ không gọi mình tham gia. Vừa nghe thấy Trương Nhất Phàm trở về, Lý Hồng vẫn chưa kịp liên lạc với hắn, Lý Thiên Trụ đã gọi điện đến.



Đợi Lý Thiên Trụ dập máy, hắn nói với Quách Vạn Niên:



- Nếu đã là sinh nhật của anh, anh cũng gọi đồng chí Hoành Quốc đi. Tối nay tôi mời.




Quách Vạn Niên đang muốn nói, hắn liền xua tay:



- Ôi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, muốn nói gì thì tối nói sau.



Quách Vạn Niên đứng dậy cáo từ.



Lúc này Lý Thiên Trụ mới nhìn Trương Nhất Phàm:



- Lại là một cửa ải cuối năm, năm nay thành tích không ra sao cả, một Sars mà làm đến mấy tháng, khiến cho mọi người hoảng sợ, chuyện chỉnh đốn vấn đề công nghiệp của cậu, có tiến triển gì không?



Trương Nhất Phàm nói:



- Chuyện quan trọng không thể gấp gáp được, vội vàng cũng không giải quyết được việc gì.



Lý Thiên Trụ liền ném một điếu thuốc đến:



- Xem ra cậu không chuẩn bị để tôi ăn tết ngon rồi. Còn một tháng nữa, cậu phải làm ra chút thành tích gì đó.



Trương Nhất Phàm nói:



- Ăn cơm phải ăn từng miếng một, đi bộ phải đi từng bước một, thúc giục, đều là bất thường. Nếu như Bí thư Lý cần một kết quả, ngày mai sẽ có.



Lý Thiên Trụ liếc nhìn hắn:



- Xem ra cậu có ẩn ý gì đó, chắc trong lòng đã có dự định hết rồi.



Trương Nhất Phàm lắc đầu:



- Trước mặt anh, tôi chỉ là học sinh tiểu học, có chuyện gì có thể giấu nổi anh chứ? Nói thật, tôi không chắc chắn chút nào, những doanh nghiệp nhà nước này, đều là những vấn đề khó. Tôi phải về Ủy ban Quản Lý Giám sát Tài sản Nhà nước để nghiên cứu kĩ.



Lời nói này của Trương Nhất Phàm, ít nhiều có chút tâng bốc. Tuy nhiên hắn nịnh nọt không để lại dấu vết, nghe có vẻ thoải mái. Trước mặt Lý Thiên Trụ, hắn không có chút kiêu ngạo nào.



- Vậy thì cậu về nghiên cứu đi! Tranh thủ đưa ra một phương án sớm nhất.



Lý Thiên Trụ cầm văn kiện lên, Trương Nhất Phàm liền đứng dậy cáo từ.



Chưa đến bảy giờ tối, Trương Nhất Phàm, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc, mấy người này đều ở khách sạn tỉnh thành. Địa điểm này do Lý Thiên Trụ đặt, gã không ngờ mấy tên đầu sỏ của tỉnh Hồ Nam đều chạy đến Giang tây Tình, Ngọc Lâu Đông ăn cơm, nếu như bị ai thấy được sẽ không tốt. Tuy tằng nói mấy tên phóng viên kia chưa dám đưa lên báo, dù sao cũng gây sự chú ý.



Hơn nữa khách sạn tỉnh thành lại là tổ chức cấp dưới của ban ngành chính phủ, những phương diện khác lần lượt cũng lên vài bậc, không kém gì khách sạn bốn sao cao cấp.



Hơn nữa ở đây có hai đại sảnh lớn nhất của tỉnh thành, mỗi khi các cán bộ có chuyện vui gì, đều tổ chức ở đây. Lúc mấy người đến, Chu Anh Văn đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ có Lý Hồng đến chậm.



Hôm nay sinh nhật Quách Vạn Niên thể diện lớn, hai nhân vật số một của tỉnh ủy và chính phủ đều đã đến, đặc biệt là có Lý Hồng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật người mà bình thường rất khó mời được, càng khiến mặt mũi gã sáng chói.



Bốn người đều dẫn theo thư kí và lái xe, chỉ có bí thư của Trương Nhất Phàm không đến. Mấy người lái xe và thư kí cũng chung vui ở hai phòng riêng bên cạnh, có thể phục vụ các vị lãnh đạo bất cứ lúc nào.



Nhưng trong lòng Quách Vạn Niên lại cảm thấy không đủ kiên định, hai người số một và Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật đến chúc mừng sinh nhật mình, cái này hình như hơi. Trước kia, đều là người phái dưới vây quanh mình, h người sao lại có chút kì quái? Lại thấy thư kí của Trương Nhất Phàm không đến, gã thầm cân nhắc, Trương Nhất Phàm để Đằng Phi ở đâu rồi?



Mà nét mặt Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc, căn bản không nhìn ra được cái gì.



Nhưng gã luôn cảm thấy bữa cơm hôm nay, là để chăm sóc mình trước lúc lâm chung, ồ không, mùi vị của tiệc tiễn biệt.



Chẳng nhẽ bí hư Lý ngầm ám chỉ ý gì sao?