Sau khi ăn cơm, Trương Nhất Phàm trở về khách sạn, cung cấp tình hình của Ngô Hữu Tài trong đầu.
Hắn dặn Đằng Phi và Trương Tuyết Phong:
- Hai anh ở lại đây, tôi về Song Giang.
Trương Tuyết Phong lấy bút ghi âm ra:
- Ở đây có bằng chứng Hùng Nhị nói khoác. Chính miệng y đã thừa nhận mình đã nhận thầu nhà máy rửa than, bề ngoài thì thua lỗ, nhưng trên thực tế năm nào y cũng thu được mấy trăm vạn tiền lợi nhuận. Còn có ý định lôi kéo phó cục trưởng cục công an thành phố An Dương là Sở Văn Cách.
Trương Nhất Phàm nghe lại nội dung một lần, gatah đầu:
- Đây chỉ là một phần. Trước tiên lưu lại số bằng chứng này.
Đằng Phi nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương, tại sao lúc nãy Ngô Hữu Tài không đề cập đến vấn đề này?
Trương Nhất Phàm nói:
- Có hai khả năng, thứ nhất gã tạm thời vẫn chưa tín nhiệm chúng ta. Thức hai bản thân gã cũng có vơ vét được chút lợi ích bên trong. Dưới nhà máy sắt thép có mười mấy xưởng nhỏ, có lẽ thực sự có một phần thân thuộc với gã.
Đằng Phi nhận đề tài:
- Có thể, dựa vào trọng lượng của nhà máy sắt thép, hoàn toàn không có chút nào không bình thường.
Tám rưỡi, xe đón Trương Nhất Phàm đã đến, hai người tiễn phó chủ tịch tỉnh lên xe, lúc này mới trở về phòng.
Đằng Phi nói:
- Ông chủ giao chuyện này cho hai chúng ta, chúng ta kiểu gì cũng phải hóa giải ẩn số tổn thất của nhà máy An Dương mới được. Nói cách khác, chúng ta chỉ có nửa tháng.
Trương Tuyết Phong nói:
- Nửa tháng là đủ rồi.
Đằng Phi luôn ở cạnh ông chủ, bọn họ cũng biết một vài tin. Ông chủ đã nói, Ngô Hữu Tài cung cấp đầu mối cho bọn họ, cũng chỉ là một phần phái sau chuyện này tồn tại bao nhiêu bí mật, e rằng chỉ những người trong nội bộ của họ mới biết.
Gã nhìn Trương Tuyết Phong:
- Anh có cách gì để tiếp cận với người nội bộ của bọn họ không?
Trương Tuyết Phong nghĩ:
- Cách thì có, nhưng cần thời gian.
Đằng Phi nói:
- Có cách thì tốt, tranh thủ thời gian còn sớm, điều tra rõ vấn đề, như vậy chúng ta sẽ có thể báo cáo kết quả với ông chủ.
Trương Tuyết Phong nhìn đồng hồ:
- Vậy chúng ta đi thôi!
- Đi đâu?
Đằng Phi hỏi
- Đi tìm manh mối
Đằng Phi không biết Trương Tuyết Phong trong lúc bầu bí đã mua thuốc gì, tuy nhiên gã từng chứng kiến bản lĩnh của anh ta, nên không sợ sẽ xảy ra chuyện gì ở đây.
Theo Trương Tuyết Phong rời khỏi khách sạn, Đằng Phi vẫn nên hỏi một câu:
- Chúng ta đi đâu?
- Ktv!
- Đến ktv làm gì?
- Đến thì anh sẽ biết, thư kí Đằng, yên tâm đi, hôm nay tôi dẫn anh đi làm quen với nhân viên nội bộ của nhà máy sắt thép.
Đằng Phi còn không tin, anh mới đến bao lâu? Quen biết với nhân viên nội bộ của nhà máy sắt thép, thầm nghĩ tên tiểu tử này tám phần thấy ông chủ không có mặt, chạy đến ktv tiêu sài.
Tuy nhiên anh đi tiêu tiền thì đừng kéo tôi đi, tôi là người dân lương thiện, không vào những nơi ăn chơi như thế đâu.
Đang nghĩ ngợi, Trương Tuyết Phong đã lái xe đến chỗ ăn chơi lớn nhất thành phố An Dương, câu lạc bộ quốc tế Thiên Đô.
Đầu năm nay, cái qiasi gì cũng có, An Dương chỗ ăn chơi này cùng lắm cũng là hạng ba, cứ treo bảng quốc tế Thiên Đô. Đằng Phi nhìn thấy cái bảng này cảm thấy tức cười, bây giờ cái quái gì cũng có mác quốc tế, thú vị thật.
Cấp thiệp vàng cho mình cũng không phải cấp như thế này.
Đi vào ktv cùng Trương Tuyết Phong, liền có các cô gái đến hỏi hai người:
- Các anh có mấy người?
Trương Tuyết Phong nói:
- Ồ! Chúng tôi đến tìm người, xin hỏi Hùng tổng Hùng Nhị đang ở phòng nào?
Nhân viên phục vụ thấy hai người này rất có thế lực, lại là người có thân phận, vẻ mặt tươi cười:
- Hóa ra là bạn của Hùng tổng, bọn họ đang ỏ Thủy Nguyệt Hiên. Tôi dẫn các anh đi.
- Không cần đâu, bọn tôi tự lên là được rồi
Trương Tuyết Phong tùy tiện xua tay, trên làu phát ra từng đợt nhạc điếc hết cả tai. Ở đây không có những có thể hát, cũng có thể xem diễn xuất.
Tối nào cũng có vào tên diễn viên ở đây. Nhưng Hùng Nhị thích ở trong phòng riêng, y cho rằng ở phòng riêng có thể thể hiện thân phận của mình hơn là ngồi ở phòng khách.
Hơn nữa, hát trong phòng riêng, lại không phải là mình trả tiền, số tiền dùng hôm nay đều do Tiểu Giang bao. Nhân cơ hội này, y đương nhiên muốn giết tên cảnh sát này một lần, để gã nhớ thật lâu!
Buổi biểu diễn hôm nay, không có gì hay hết, là dáng vẻ không có khí chất của sân khấu. Hơn nữa cô gái lại không xinh, do đó, Hùng Nhị ở trong phòng riêng hưởng lạc.
Coi như Tiểu Giang đen đủi, gặp phải tên vô lại này. Đáng chết hơn là, có rất nhiều bạn đồng nghiệp có kinh nghiệm nói, hiện tại Hùng Nhị ở An Dương không ai dám trêu chọc, ai mà gặp phải thì người đó đen đủi.
Mà Hùng Nhị cũng thầm chủ định, hôm nay không tiêu bảy tám nghìn, chuyện này đâu thể xong được?
Buooir toois hast karaoke, không có mặt cô gái lúc sáng, Hùng Nhị nói trong phòng riêng:
- Cục phó Sở, tối nay, chơi song phi có được không?
Tên chó Nhật này, lúc ăn cơm, có ý giết người ta, đến tối đi hát, lại muốn chơi song phi. Muốn hai cô, Tiểu Giang thực sự muốn giết người. Nếu không phải Cục phó Sở ở đây, chắc gã đã nổi nóng, không tính toán hậu quả rời đi.
Nhưng mà nghĩ đến công việc mà khó khăn lắm mình mới phân phối, công ăn việc làm ổn định, không dễ dàng. Hơn nữa mình sắp kết hôn nrooif, không chơi với người ta được. Do đó, chỉ có thể nuốt giận.
Hôm nay Sở Văn Cách làm người hòa giải, mục đích này của gã, là để lấy lòng hai bên. Đích thân Hùng Quế Lâm gọi điện đến hỏi chuyện này. Gã không thể không cẩn thận. Nếu như chuyện hòa giải này làm không tốt, chắc Hùng Quế Lâm sẽ không vui.
Trong phòng riêng, Hùng Nhị muốn gọi gái.
Điều đáng tiếc là, hai cô gái mà y muốn đã bị người ta gọi mất rồi.
Y đột nhiên nổi giận.
- Là ai đã gọi bọn họ đi rồi, gọi lại cho tôi!
Dáng điệu ấy nhất định là của một thái tử ngang ngược, Hùng Nhị đập bàn:
- Gọi ông chủ của các người lại đây, tôi xem nhà hàng này có muốn mở cửa nữa hay không.
Sở Văn Cách nghe được những lời này, trong lòng không khoái. Tên ranh này quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Loại người này sau này ít qua lại thì hơn. Đang suy nghĩ, một cô gái ăn mặc gợi cảm chạy đến, Sở Văn Cách cho rằng người này là má mì ở đây.
Hùng Nhị vắt chéo chân:
- Bà định tính sao đây, cái hộp đêm này có muốn mwor cửa nữa hay không? Mau gọi hai cô kia đến đây cho tôi.
Má mì nói:
- Thật ngại quá, hai cô ấy vừa được khách gọi đi rồi.
- Khốn kiếp, là ai dám cướp đàn bà với ông mày, bảo bọn họ cút đi.
Má mì khó xử nói:
- Hùng tổng, như thế không tốt cho lắm! Hay là đổi hai cô khác?
- Đổi mẹ bà ý!
Hùng Nhị cầm bình rượu lên trước mắt tạt vào phía má mì làm bà ta ướt hết cả người. Sở Văn Cách thấy thằng ranh này quá vô vị, liền mượn cớ nghe điện thoại nói với Hùng Nhị một câu:
- Tôi có việc gấp phải đi trước rồi, ngại quá.
Hùng Nhị đang nổi nóng, xua tay:
- Anh đi đi!
Trong phòng chỉ còn lại Hùng Nhị với Tiểu Giang.
Hùng Nhị đã không còn hứng thú gì nữa, y nhìn Tiểu Giang:
- Cậu cũng đi đi! Sau này thức thời một chút.
Tiểu Giang chỉ chờ câu nói này của y, lập tức đứng dậy rời đi.
Hùng Nhị nhìn má mì bị mình làm ướt hết cả người:
- Hôm nay ông mày muốn xem xem, là tên khốn nào đã cướp hai cô gái của bố mày đi.
Gặp phải loại khách không có tố chất như thế này, má mì cũng không có cách nào. Nếu là người bình thường, bà ta có thể gọi một cuộc điện thoại kêu người đến lấy lại sự công bằng. Nhưng thằng cha trước mắt là Hùng Nhị, bà ta cũng không dám mạo phạm.
Đành phải dẫn gã đến phòng khác:
- Chính là chỗ này.
Hùng Nhị mặc kệ, đã cửa vào:
- Mẹ kiếp.
Đang mắng người, đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông rất quen mặt.
Trưa nay, chẳng phải là thằng ranh con này đã lấy hết thể diện của mình hay sao? Đúng là đi tìm mỏi gối chảng thấy, không mất công lại hiện ra trước mắt! Lúc y nhìn thấy Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong cũng nhìn y. Thầm nghĩ, thằng nhãi này cuối cùng đã đến rồi.
Gã đang muốn nói, không ngờ Hùng Nhị liền đi ra ngoài.
Hùng Nhị rời khỏi phòng riêng, lập tức gọi điện thoại:
- Mẹ kiếp, gọi mấy người đến, hôm nay bố mày muốn báo thù.
Dập máy, Hùng Nhị liền châm thuốc, ở trong hành lang nhìn chằm chằm phòng bao đó.
Md, hôm nay thằng ranh này xong đời, tôi không phải họ Hùng.
Nghĩ đến việc hôm nay bị Trương Tuyết Phong cắt ngón tay trỏ, đau đến mức y suýt nữa khóc gọi bố mẹ, y liền ghi nhớ trong lòng. Chưa đến mười phút, một chiếc xe tải dừng ở của của ktv, trên xe có mười mấy tên lưu manh tay cầm đao chạy xuống.
Những người này chạy lên tầng ba, thấy Hùng Nhị đứng đó:
- Anh Hùng, thằng ngốc đó ở đâu?
Hùng Nhị chỉ vào phòng bao đó, tên đó dẫn theo mấy tên lưu manh xông đến.