Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1018: Như vậy cũng có thể sao?




Lúc tan họp, Quách Vạn Niên cố ý lưu lại sau, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi qua cười hì hì nói:



- Phó chủ tịch Nhất Phàm, lần này Chủ tịch tỉnh Thẩm đích thân điểm danh, quả là gánh nặng đó, chúc anh mã đáo thành công!



Trương Nhất Phàm cười cười nói:



- Phó Chủ tịch tỉnh Quách khách khí rồi.



Sau khi hai người tách ra, đi vào văn phòng của chính mình, Trương Nhất Phàm liền nghĩ Quách Vạn Niên người này sao vậy? Đột nhiên trở nên nhiệt tình rất nhiều.



Sự việc xảy ra khác thường tất có yêu!



Chẳng lẽ hắn còn muốn gây bất lợi cho mình?



Trương Nhất Phàm mỉm cười một chút, chỉ mong là do mình nghĩ nhiều mà thôi.



Trong phòng làm việc, Trương Nhất Phàm kêu một tiếng:



- Thư ký Đằng! vào đây một chút.



Đằng Phi lập tức đi vào nói:



- Phó chủ tịch tỉnh Trương, có chuyện gì?



- Đi nào, bảo Chủ tịch thành phố Tằng bọn họ, chúng ta đi tới khách sạn.



Chính mình chính thức tiếp nhận dự án này, Trương Nhất Phàm tự nhiên được tỏ ra thái độ của bản thân.



Bằng Phi gọi điện qua, kêu Chủ tịch thành phố Tằng bọn họ đợi mệnh lệnh ở khách sạn , Phó chủ tịch tỉnh Trương lập tức tới.



Địa điểm của hội nghị là phòng họp hội nghị nhiều công năng của khách sạn



Trong phòng hội nghị nhiều công năng của khách sạn, Trương Nhất Phàm cùng Chủ tịch thành phố Tằng với người của cục Xúc tiến đầu tư thành phố mở hội nghị nhỏ ngắn gọn nói:



- Tất cả mọi người đều biết, Phó chủ tịch Bao bởi vì công tác rất mệt nhọc nên nằm viện, từ hôm nay trở đi, tôi chính thức tiếp quản dự án này. Hy vọng mọi người phối hợp tốt công tác của tôi. Mỗi một chi tiết cùng đại tập đoàn Fuji đàm phán các ngươi đều nhất định phải báo cáo cho tôi. Bất cứ ai cũng không được tự tiện làm chủ.



Trương Nhất Phàm nói đơn giản mấy câu, khiến trong lòng những người đang ngồi ở đây có cảm giác không giống nhau





Phó Phó chủ tịch tỉnh Trương tinh thần phấn chấn bồng bột, sao có thể so sánh với Phó Phó chủ tịch Bao?



Phó Phó chủ tịch Bao tuy rằng cả ngày làm ra vẻ rất trầm, bộ mặt nghiêm túc kia giống như mọi người trên thế giới này, đời trước đều thiếu nợ hắn vậy, trong khoảng thời gian này, hắn bị cái tên ranh Sơn Bản tra tấn đến một chút tỉnh táo đều không có.



Ngày ngày phục vụ tên khách này, không có gì khác biệt với gái trong quán rượu Rất nhiều người đều biết rằng, tên tiểu tử Sơn Bản này thích ăn đồ ăn Nhật Bản, hơn nữa nơi ăn cơm, thế nào cũng phải tại cái phòng bao như con chó quỳ ở đó vậy.



Bao Dụ Dân mấy ngày này thời gian quỳ, còn nhiều hơn so với cha mẹ đã chết năm đó của y, còn muốn có thành ý. Thường một bữa cơm đặt xuống, hai chân của y run lên, sau đó kêu thư ký đưa nhân viên mát xa đến. Đến sau này mỗi lần trước khi ăn cơm dứt khoát liền có nhân viên mát xa theo bên mình, bất cứ lúc nào để cứu viện.



Đã đến trình độ này , Bao Dụ Dân thật sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo vô cùng đau đớn.



Lần này, Chủ tịch thành phố Tằng cũng lặng lẽ đem nhân viên mát xa tới, nếu chẳng may Phó Phó chủ tịch tỉnh Trương cần, mình lâp tức có thể đem nhân viên mát xa tới sử dụng, cũng có thể tạo cái ấn tượng tốt.




Đúng ba giờ chiều họp.



Sơn Bản Nhất Mộc và đoàn khảo sát của gã đã đợi suốt một tuần, Trương Nhất Phàm vẫn như cũ không hề động tĩnh, gã gọi điện thoại cho chú càu nhàu, chú gã cũng bảo gã đợi còn phải mười ngày mới có thể tới.



Đối với mệnh lệnh của chú, gã chỉ có thể chấp hành. Bởi vì chú là người có biện pháp hay nhất trong toàn bộ gia tộc. Lần này nếu không phải gã tìm được hợp tác cùng Đổng Tiểu Phàm, gia tộc Sơn Bản lần này sẽ bị người ta đưa vào đường cùng.



Sơn Bản Nhất Mộc rất bất lực nhưng gã lại không muốn để người ta biết gã ta thiếu tự tin.



Chú không đến, gã cũng chỉ có thể cứ thế mà kéo dài, dù sao quyết định cuối cùng là do chú gã.



Bình thường song phương đàm phán, gã không xuất hiện. Từ sau khi, đến tỉnh Tương đây gã để lại một câu. Có chuyện gì trực tiếp tìm đoàn khảo sát của gã. Trương Nhất Phàm đương nhiên là biết, đoàn khảo sát chỉ có thể tìm hiểu về tình hình từ họ, viết thành tài liệu nói cho Sơn Bản Nhất Mộc, bọn họ những người này là không thể nào gõ nhịp được.



Tuy nhiên hôm nay, gã thật ra có hứng thú hiểu thêm về Trương Nhất Phàm, muốn nhìn một chút bộ dáng gã phục vụ mình dùng cơm.



Rất nhiều người nhìn thấy Sơn Bản Nhất Mộc tự mình ngồi trên chỗ chủ tịch hội nghị, hơi có chút không ngờ.



Chủ tịch thành phố Tằng bọn họ cùng đoàn khảo sát của Sơn Bản nói chuyện lâu như vậy, đây là lần thứ hai nhìn thấy gã ngồi trên chỗ đàm phán.



Trợ lý giống cô đào bên cạnh kia, đổi tư liệu, đỡ đỡ gọng kính màu đen, xoay người ngồi bên cạnh Sơn Bản Nhất Mộc



Sơn Bản Nhất Mộc nhìn Trương Nhất Phàm, dùng tiếng Anh nói:



- Anh rốt cục đồng ý gặp tôi? Các anh thật không có thành ý, để chúng tôi ở trong này đợi nhiều ngày như vậy.




Mọi người đã từng chứng kiến trình độ Anh ngữ của Phó chủ tịch tỉnh Trương, cho nên phiên dịch ngồi ở chỗ kia liền không nói gì. Chỉ nghe thấy Trương Nhất Phàm nói:



- Hôm nay tôi lại đây, chỉ muốn tuyên bố một sự kiện. Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức tiếp nhận dự án đầu tư khí nghiệp Hoa Phong: Cho nên mời mọi người phối hợp một chút.



Trương Nhất Phàm nhìn gã, nhẹ giọng nói câu:



- Không cần ra vẻ!



Sơn Bản Nhất Mộc buông buông tay nói:



- Ok! Vậy anh muốn đàm phán thế nào?



Trương Nhất Phàm gật gật đầu, có vẻ vừa lòng với thái độ của Sơn Bản. Tuy nhiên hắn biết tất cả, chỉ là làm bộ, Sơn Bản Nhất Mộc không làm chủ được, mấu chốt vẫn là phải do lão Sơn Bản qua đây ký tên.



Nhưng một số quá trình còn nhất định phải đi, sự tình cũng không thể giải quyết được thuận lợi hết được. Nếu không người ta cho rằng bọn họ thông đồng với nhau để Bao Dụ Dân bị khinh bỉ. Tuy nhiên có một điểm mà Trương Nhất Phàm không cần lo lắng, Sơn Bản Nhất Mộc này không tốt bụng như vậy, phối hợp rất thành thật. Bởi vậy, kế hoạch này sẽ diễn theo đúng kế hoạch của mình.



Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:



- Tôi sẽ gọi bọn họ đưa ra phương án cụ thể, cụ thể chi tiết, vẫn như cũ có Chủ tịch thành phố Tằng cầm đầu đoàn đại biểu, thư ký của tôi theo dõi toàn bộ hành trình.



- Anh đùa với tôi sao?



Sơn Bản Nhất Mộc còn cho rằng Trương Nhất Phàm sẽ giống như Bao Dụ Dân vậy, mỗi ngày quay vòng vòng quanh gã.




Không nghĩ tới Trương Nhất Phàm căn bản không nghĩ cùng gã đàm phán mặt đối mặt, chỉ muốn làm cái phủi chưởng quầy.



Chủ tịch thành phố Tằng nóng nảy, Phó Phó chủ tịch tỉnh Trương chỉ muốn phủi tay, đem toàn bộ sự tình giao cho chính mình, vấn đề trong chính sách này, chính mình cũng cũng không theo kịp. Gã nhìn Trương Nhất Phàm, phát hiện Phó chủ tịch tỉnh Trương căn bản là không có để ý cái nhìn của người khác, hơi có vẻ độc hành lộng quyền.



Sơn Bản Nhất Mộc nói:



- Vậy chúng ta không cần nói chuyện.



Gã lấy từ phía trợ lý bản hợp đồng.



- Nếu anh có thể đại diện chính phủ địa phương, ký hợp đồng này, chúng ta lập tức thực hiện hiệp ước.




Trương Nhất Phàm cũng không thèm nhìn tới hợp đồng kia, hắn biết vừa rồi Sơn Bản Nhất Mộc nói tới cái gì. Điều kiện này căn bản là không có khả năng. Cho dù là xí nghiệp này của Đổng Tiểu Phàm, ông chủ lớn ở hậu trường, hắn cũng không có thể làm tổn hại công vì tư. Hơn nữa, thực lực trước mắt của Đổng Tiểu Phàm, không đến mức cần so đo trong vấn đề nhỏ này



Đổng Tiểu Phàm cần chính là thị trường đại lục này, chứ không phải loại lợi ích nhỏ này. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm gắng trên chính sách đạt tới công bằng. Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm liền có chút buồn cười, mình không ngờ ở đây làm khuôn làm dạng đàm phán với chính mình, Ôi —— Trương Nhất Phàm cũng sớm đưa hợp đồng hợp tác mà Chủ tịch thành phố Tằng tự mình sửa chữa qua cho đối phương, Sơn Bản Nhất Mộc tùy tay giao cho trợ lý.



Cuộc họp mặt lần này, chưa đến 20 phút, Phó chủ tịch tỉnh Trương đến đi đều vội vàng.



Buổi tối lúc ăn cơm, hắn cũng không có đi tiếp.



Chủ tịch thành phố Tằng có chút không hiểu ra sao cả, không cần nhân viên mát xa nữa? Phó Phó chủ tịch tỉnh Trương không đến, hay là để lại cho chính mình dùng đi!



Sơn Bản Nhất Mộc rất buồn bực, Trương Nhất Phàm không ngờ đã đem chính mình tùy tay vứt cho một Chủ tịch thành phố? Cái lão trước còn đích thân tự mình phục vụ, hắn lại vừa lộ cái mặt đã muốn đi, thật quá dễ dàng cho hắn rồi. .



Vì thế gã gọi điện thoại cho chú, Sơn Bản Nhất Lang nghe xong lời này, trong lòng đều hiểu cả. Đây là Đổng tiểu thư thể hiện vì ông xã, mặc kệ đàm phán như thế nào, hợp đồng này nhất định phải được ký.



Người ta ở hải ngoại thị trường lớn như vậy hỗ trợ cho mình, Sơn Bản Nhất Mộc tên tiểu tử có chút uất ức đã chịu không nổi? Sự tình trước, gã cũng nghe đoàn khảo sát nói, nói gã ở trong này cố ý làm khó dễ chính phủ địa phương, gây sức ép cho một người trung niên đến nỗi phải nhập viện.



Sơn Bản Nhất Lang liền âm thầm lắc đầu, người này phải từ từ tôi luyện tôi luyện. Vì thế gã chỉ thị, ngay khi mình đến nhất định, phải cơ bản chứng thực toàn bộ nội dung, hợp đồng lúc ông ta đến chỉ ký cái tên thôi. Sẽ không để quá nhiều giờ đến để đàm phán.



Sơn Bản Nhất Mộc rất ủ rũ, nhưng gã lại không thể cự tuyệt an bài của chú, chỉ có nén giận nhận chỉ thị này.



Bởi vì Trương Nhất Phàm tiếp nhận cuộc đàm phán này, đãi ngộ đối với Sơn Bản giảm xuống, không còn có người quỳ cùng gã như chó nữa. Cũng không có người xem gã là thái thượng hoàng mà hầu hạ, đãi ngộ duy nhất, vẫn Chủ tịch thành phố Tằng và đoàn đội của gã cùng tiếp gã thôi.



Bao Dụ Dân ở trong bệnh viện nghe nói vậy, lúc ấy còn có chút không tin nói:



- Cậu nói cái gì? Hắn để khách ở đó rồi bỏ đi à? Đồ ngốc, nhẹ nhàng như vậy sao?



- Hắn thực sự không có cùng khách dùng bữa?



- Không có, gặp mặt rồi đi liền , không hề xuất hiện nữa. Chỉ để thư ký của hắn theo dõi toàn bộ hành trình.



Bao Dụ Dân không tin, Trương Nhất Phàm dám như vậy đối với khách của đại tập đoàn Fuji? Chính mình toàn tâm toàn ý hầu hạ như ông nội vậy, người ta còn không thế nào vui. Mỗi ngày ngoại trừ tiếp ăn cơm, còn bồi khiêu vũ, bồi tiểu tử này cùng đi ngâm suối nước nóng. Tâm bệnh đều cứ thế mà ra , Trương Nhất Phàm không ngờ miêu tả sơ lược như vậy rồi ném người ta.



Như vậy cũng có thể sao?



Vậy mình nhiều ngày nay, chẳng phải là quỳ không công rồi sao ? Bao Dụ Dân phát điên một trận! Đáng chết mà!