Buổi trưa cứ xấu hổ như vậy mà qua đi, Bao Dụ Dân ăn bữa cơm này, ăn tới mức đổ mồ hôi đầy đầu. Thời gian đó thật không phải là cuộc sống của con người. Tiểu tử này rất tà môn, có chút cố ý gây sức ép người.
Chờ Tổng Giám đốc Sơn bản quay trở lại khách sạn, anh ta mới để lái xe và thư ký đỡ lên xe, nhanh chóng tìm một nơi nào đó để dừng chân, đi mát xa một chút mới được, chân này đều quỳ đến tê rần.
Thật không hiểu được, người dân ở đảo này làm thế nào mà kiên trì chịu đựng quỳ được như vậy? Thật đúng là trời sinh làm dự đoán trước của Tôn Tử. Bốn người cùng nhau ăn cơm, Tổng giám đốc Sơn Bản và trợ lú của anh ta quỳ rất quy củ, một chút cảm giác cũng không có.
Bao Dụ Dân lại quỳ đến độ hai chân muốn rút gân, thư ký của anh ta cũng sắp không chịu được, bữa cơm này chỉ có mấy người, đều là người phiên dịch kia sống chết gây sức ép làm anh ta chết đi sống lại. Đối phương là một tiếng Anh, một tiếng Nhật, đầu óc phản ứng không nổi!
Trong phương diện này, anh ta rõ ràng là chịu thiệt, làm thư ký cũng không phải phiên dịch, không có yêu cầu cao như vậy. Huống chi cũng không có thư ký nào có thể tinh thông ba ngôn ngữ, người như thế chỉ sợ là long phượng và sừng lân.
Bao Dụ Dân tuy rằng không trách cứ thư ký, nhưng thư ký rất xấu hổ. Mà Bao Dụ Dân trong lòng cũng rất tức giận, anh ta thề, buổi tối không bao giờ đi tiếp người Nhật Bản này nữa.
Vì thế, một cú điện thoại gọi gấp cho Chủ tịch thành phố, nói cho anh ta việc tiếp đãi buổi tối anh ta đi chủ trì.
Chủ tịch thành phố Tằng trưa hôm nay đã cùng Đồng Chi Lệ, anh ta mang theo Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư thành phố yên vị trong phòng riêng, nhưng người ta giả B, chỉ cần bồi cùng Phó chủ tịch tỉnh, những người khác sẽ không phải đi theo.
Anh ta còn không biết chuyện vừa phát sinh trong phòng riêng, bởi vì vừa rồi người khách vừa ra, anh ta theo khách đi tới khách sạn. Khi nhận được điện thoại này, Chủ tịch thành phố Tằng rất vui.
Có Phó chủ tịch tỉnh Bao ra mặt, nghĩ việc này sẽ không thành vấn đề. Nếu hạng mục lớn như vậy, trong tay mình thành công, chiến tích sẽ nguy nga lừng lẫy a. Có vài thời điểm, vì chiến tích, rất nhiều cán bộ không tiếc vốn gốc bỏ ra, thỏa mãn tất cả nhu cầu của khách hàng.
Hôm nay, Chủ tịch thành phố Tằng và Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư thành phố đi cùng đoàn khảo sát Fuji cùng nhau ăn cơm, người của đoàn khải sát tiếp đón khá tốt, không giống cái vẻ ngạo mạn không chịu nổi của Tổng giám đốc Sơn Bản.
Bởi vậy Chủ tịch thành phố Tằng tình nguyện cho rằng, việc này là có triển vọng.
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ tỉnh Tương, công nghiệp sản xuất chế tạo ô tô còn chưa hình thành, có cũng chỉ là nhà máy nhỏ, không có xí nghiệp chế tạo thực sự. Nếu hạng mục này đàm phán thành công, đối với tỉnh Tương mà nói, đích thực là một chiến tích.
Nghe nói tập đoàn Fuji lần này dự tính đầu tư trên mười tỷ, rất nhiều phân xưởng đều là sản xuất dây chuyền, toàn bộ đều là tự động, căn bản không cần người đi làm. Chế tạo ô tô là một sản nghiệp rất có triển vọng, bởi vậy mỗi người đều xem trọng thị trường này.
Nhưng tập đoàn Fuji không nhất định phải tọa tại tỉnh Tương, bọn họ có rất nhiều lựa chọn, hơn nữa giống như loại này trên trăm triệu, nhưng lực tranh lại rất mạnh, rất nhiều tỉnh không chừng cũng sẽ lén lút đục khoét nền tảng.
Nhận được điện thoại của Phó chủ tịch tỉnh Bao gọi tới, Chủ tịch thành phố Tằng hưng phấn nói:
- Xin tuyệt đối yên tâm, tôi cam đoan trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ.
Bao Dụ Dân cũng không có nhắc nhở, anh ta muốn, để cho mình một đường lui phía sau.
Một vài đại xí nghiệp quốc tế đích thực rất gian xảo. Đối với cán bộ bình thường, căn bản là không để ở trong mắt. Bởi vậy ngay cả Bí thư tỉnh Quảng cũng tự mình xuất mã, muốn tập đoàn Fuji ở lại tỉnh Quảng.
Bao Dụ Dân nhận được điện thoại, Quách Vạn Niên cười hì hì nói:
- Chúc mừng Chủ tịch tỉnh Bao, mã đáo thành công rồi.
Bao Dụ Dân ôm bụng khí nộ? Trong lòng mắng Quách Vạn Niên này chó Nhật, nếu không phải là anh ta giật dây, bản thân mình sao lại nhảy vào trong cái hố này? Nhìn Tổng giám đốc Sơn Bản kia, trong lòng anh ta sẽ không thích.
Tuy nhiên, anh ta không thể để cho người khác biết bản thân mình hôm nay giống như một con rùa, trở nên rất chật vật.
Ngược lại anh ta muốn cho người khác biết, bản thân mình hôm nay biểu hiện không tồi, có trăm phần trăm nắm bắt được hạng mục này. Nếu như sự việc không thành, cũng muốn cho người ta hâm mộ một chút, đây chính là hạng mục hơn mười tỷ.
Chỉ nghĩ lại thôi đều làm cho người khác phải them thuồng, kỳ thực, mỗi người đều hy vọng có chuyện tốt như vậy rơi xuống chính đầu mình, đáng tiếc bọn họ không có cái quyền hạn này. Bao Dụ Dân có ý cười thích chí,
- Cảm ơn, cảm ơn! Chờ khi có thời gian, chúng ta cùng nhau uống một chén, hiện tại bận quá không nói nữa.
Sau khi treo điện thoại sắc mặt anh ta cũng thay đổi, thầm mắng,
- Quách Vạn Niên này Tôn Tử rùa! Nếu mình lần này bị bêu xấu, tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta!
Nghĩ tới buổi xã giao tối nay vừa qua, không cần đi bồi cái đảo quốc rùa tôn tử kia, Bao Dụ Dân trong lòng liền không kìm nổi một trận khoái hoạt, anh ta kêu thư ký đưa anh ta tới một khách sạn đi mát xa.
Việc này truyền tới tai Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm chỉ nói,
- Việc này Chủ tịch thành phố Tằng chỉ sợ không làm được.
Đằng Phi còn có chút tức giận bất bình, việc này hôm nay, vốn là ông chủ tiếp, Bao Dụ Dần liền cướp đi, điều này nói ra rõ ràng là ức hiếp người mà. Nghĩ đến Bao Dụ Dân không hiền từ gì, Đằng Phi hơi nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên, vào buổi tối, tiểu tử Tổng giám đốc Sơn Bản này cố ý gây khó dễ, cùng với Chủ tịch thành phố Tằng đi khảo sát một ngày, khi ăn cơm, không nghĩ tới không nhìn thấy Bao Dụ Dân, liền xoay người bước đi.
Chiếu thức ấy của đối phương làm Chủ tịch thành phố Tăng ngơ ngẩn, sau lại từ trong miệng đối phương biết được, tiểu tử Sơn Bản này nói, cán bộ Trung Quốc như vậy là khinh thường người, Bí thư Tỉnh ủy không đến thì thôi, hiện tại ngay cả Phó chủ tịch tỉnh cũng không chịu lộ diện. Tùy tiện phái người nào đó đến săn sóc anh ta?
Anh ta còn nói, chú của anh ta khi ở Mỹ, cũng là khách ngồi trên châu dài, cán bộ Trung Quốc dường như rất ngạo mạn?
Kết quả anh ta liền quay thẳng về phòng, ném Chủ tịch thành phố Tằng và những người này ở lại.
Bao Dụ Dân nhận được điện thoại, trong lòng còn có chút giận dữ, anh ta thiếu chút nữa thì mắng ra ngoài, chúng mày có ích lợi gì? Chẳng lẽ còn phải để tôi một Phó chủ tịch tỉnh mỗi ngày quỳ tiếp ăn cơm?
Vừa rồi còn nói rất hay rất tốt, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, anh ta thật sự rất muốn mắng chửi, hung hăng mắng chửi Chủ tịch thành phố Tằng này một trận, ra khẩu ác khí của anh ta trưa nay.
Kỳ thật, Bao Dụ Dân vẫn khá thích xã giao, nhất là tiếp khách uống rượu, ca hát, nhảy múa vân vân, một vài thời điểm, cũng có những cô gái của đoàn ca múa tỉnh đến đây bồi bọn họ nhảy múa.
Gần đây anh ta liền thích kiểu nhảy kia, tuy rằng anh ta nhảy không được tốt lắm, nhưng mọi người đều xấu hổ nói, Chủ tịch tỉnh Bao thật lợi hại, vừa học đã biết. Nhảy múa tốt như vậy.
Khi anh ta giẫm lên chân cô gái, cô ta đột nhiên khẽ mỉm cười, ngượng ngùng nói, tôi giẫm phải chân ngài rồi.
Giọng dịu dàng như vậy, còn có thân hình mềm nhũn và co dãn mười phần thắt lưng, khiến anh ta rất thích. Chỉ có điều buổi xã giao hôm nay, ăn đến nỗi anh ta muốn giết người. Buổi tối còn có thể đi hay không?
Đi, đương nhiên muốn đi, nếu việc này cứ như thế, không chừng sẽ phải bỏ dở nửa chừng.
Khi Bao Dụ Dân tới khách sạn, thằng khốn Tổng giám đốc Sơn Bản đang gác chân lên trên bàn trà, không chút để ý gọi điện thoại. Khi Bao Dụ Dân xuất hiện, anh ta dùng tiếng Nhật nói,
- Chủ tịch tỉnh Bao tiên sinh dường như rất không chào đón chúng ta đến, vậy ngày mai chúng ta quay về Hongkong. Ở đại lục này, địa phương có hoàn cảnh đầu tư dường như tốt hơn so với tỉnh Tương rất nhiều, Chủ tịch tỉnh Bao sẽ không phải oan ức.
Khuôn mặt Bao Dụ Dân lập tức nổi lên ý cười,
- Tổng Giám đốc Sơn Bản, ngàn vạn lần đừng, nếu không chúng ta đi ăn cơm trước, ngày mai tôi cùng các anh đi thị sát.
Sơn Bản Nhất Mộc dường như rất thích ông bác phó Chủ tịch tỉnh này, có lẽ anh ta cảm thấy muốn trêu cợt một chút cán bộ Trung Quốc là chuyện rất vui vẻ. Sớm biết có loại chuyện tốt này, bản thân sẽ không ở Hawaii lâu như vậy.
Anh xem những người Trung Quốc này, không ngờ lại muốn xem sắc mặt của mình để làm việc, có ý tứ. Điều này chẳng lẽ không so với ở địa phương khác, ức hiếp một chút người Hoasao?
Cảnh tượng giữa trưa hôm nay, anh ta hoàn toàn để ở trong mắt, anh ta cũng biết Bao Dụ Dân mếu dở khóc dở, nhất là nhìn anh ta nhìn mình quỳ ở nơi đó, bộ dáng rất không tự nhiên, Sơn Bản Nhất Mộc trong lòng còn có ý niệm diễu cợt anh ta.
Nếu Bao Dụ Dân biết ý tưởng này của y, không tức đến hộc máu tại chỗ mới lạ. Nhưng anh ta không thể không duy trì bộ dáng nhã nhặn, vô cùng có thành ý mời Sơn Bản Nhất Mộc đi ăn cơm.
Sơn Bản Nhất Mộc trong lòng đột nhiên có ý tưởng, ừ, vào trưa hôm nay, ở phía trước đài nhìn thấy một cô gái không tồi, hôm nay kêu vị Phó chủ tịch đại nhân này đưa cô gái đó tới cho mình hưởng lạc đi! Ha ha ha…
Nghĩ đến đây, anh ta liền một trận đắc ý, cũng không lộ ý tứ nói:
- Nếu phó Chủ tịch tỉnh Bao nể tình như thế, vậy chúng ta đi thôi!
Anh ta nói với cô trợ lý xinh đẹp đứng bên cạnh. Trợ lý dịch lại, Bao Dụ Dân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.