Quận Chúa Nương Tử Mãnh Như Hổ

Chương 6: Quận chúa giả chết




"Có cháy! Có chạy!" Tiểu nha hoàn hoang mang vừa kêu vừa chạy, bước chân lảo đảo.

Gương mặt mấy gã sai vặt bên cạnh nôn nóng, chạy đến giếng nước không xa gần đó hứng nước.

Dẫn đầu bọn sai vặt chính là tên ngày từ đầu tiếp Triệu Từ Nguyện, hắn vuốt cổ, bực bội đi qua đi lại, nhìn nha hoàn bên cạnh vẫn không nhúc nhích, nổi điên đạp nàng một cái, quát: "Ngu xuẩn còn còn không mau đi báo cho đại nhân"

Nha hoàn bị đá kia đứng không vững, quỳ rạp trên mặt đất không dám cãi lại, vội vàng bò dậy bất chấp bụi bặm trên người "Vâng" rồi vội vàng chạy vào viện giúp đỡ.

Tên sai vặt đứng tại chỗ cắn răng tay nắm chặt lại, nơi đó chính là nơi Quận chúa Hoài Lương ở. Là Hoàng Hậu tương lai của Đại Cẩm, lúc này nào còn nhớ đến cái đồ bỏ đi Qúy Phi kia chứ, hắn trong đầu chỉ còn nghĩ đến nếu người kia có mệnh hệ gì thì hắn thật chịu không nổi.! Một phen đoạt lấy thùng nước trong tay gã sai vặt, tưới lên đầu mình, chạy như bay về phía viện.

Gã sai vặt cầm thùng nước bên cạnh, vạt áo cũng không được buộc chặt chỉ có thể dậm chân đứng tại chỗ, la lớn: "Đại nhân! Đại nhân!".

Phía sảnh ngoài, Lâm Hựu Thanh đang cùng với các đại thần đang thương thảo việc gặp mặt thánh thượng, cá trê đại nhân vẻ mặt chính khí lẫm liệt, rung đùi đắc ý, chậm rãi nói: "Lần này diện kiến thánh thượng, chư vị đại nhân cần phải tỏ rõ khí thế của Hoài Lương, không thể để Đại Cẩm khinh thường ta được!"

Những người khác cũng sôi nổi phụ họa, liên tục hô đáp ứng.

Ánh mắt người kia rất vừa lòng lướt nhìn mọi người xung quanh, mọi người đều coi hắn là thủ lĩnh, đến khi chuyển tầm mắt tới Lâm Hựu Thanh thì dừng lại, gương mặt quan tâm từ ái đối với hậu bối, nói: "Lâm đại nhân sao lại thất thần như thế."

Lâm Hựu Thanh hoàn hồn, nhìn lão nhân trước mặt mình, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, rồi mới nói: "Cảm ơn đại nhân đã quan tâm, ta đây chỉ là lần đầu đầu tiên xa nhà nên có chút lo lắng cho gia đình và nhớ nhà thôi."

Người kia thấy hắn nhắc tới người nhà liền vuốt râu, ánh mắt càng thêm từ ái, "Lần đầu đi xa nhà sẽ luôn cảm thấy nhớ, Thượng Thư đại nhân nhất định hết thẩy sẽ mạnh khỏe, Lâm đại nhân không cần nghĩ nhiều."

Lâm Hựu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, động tác càng thể hiện một vẻ nho nhã phong phạm: "Vâng, ta đã hiểu."

Đang định nói tiếp thì cánh cửa đột nhiên mở ra trầm một tiếng, những bước chân dồn dập lộn xộn cũng theo vào. Lâm Hựu Thanh dừng tay bưng chén trà lại, ánh mắt ngưng trọng, lại dường như không có việc gì mà tiếp tục nâng chén trà lê, gương mặt ôn nhu như bị một lớp sương mù che phủ, không rõ thần sắc.

"Đại nhân...đại nhân... hậu viện đang cố gắng dập lửa! Nhưng lửa lớn quá, cứu... cứu không kịp người!" Tiểu nha hoàn kia liền quỳ rạp xuống mặt đất, do chạy quá nhanh mà mái tóc trở nên rối tung lên, trên mặt có vài vệt đen, chật vật ngước nhìn các vị đại nhân trước mặt.

"Cái gì?" Người lớn tuổi nhất trong bọn họ chậm chạp đứng lên vẻ mặt kinh ngạc cùng kinh ngạc pha lẫn chút kinh hoàng đứng lên, ngữ khí nôn nóng, không đợi tiểu nha hoàn nói xong lại hỏi tiếp: "Là gian của quận chúa cháy sao?"

Bên cạnh vài vị đại nhân ánh mắt sáng quắc đứng lên nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn kia.

Lá gan nhỏ của tiểu nha hoàn sợ như muốn nứt ra, run rẩy nói: "Đúng là gian của quận chúa ạ!"

Bất chấp thể diện, mấy đại nhân kia bước mấy bước đến trước mặt nha hoàn kia, gấp gáp túm lấy nàng ta, vội vàng nói: "Mau dẫn đường!"

"Vâng" Thân thể nha hoàn thẳng tắp nhanh như chớp chạy về phía trước. Trên gương mặt của mấy vị đại nhân phía sau đã không còn cái vẻ cáo mượn oai hùm như thường ngày nữa.

Đi nhanh tới trước cửa Thùy Hoa môn, Lâm Hựu Thanh thả chậm bước chân, ánh mắt tỏa sáng liếc nhìn gã sai vặt đang bưng thùng nước đứng bên cạnh cửa biên, ngón trỏ giật giật, hơi gật gật đầu.

Gã sai vặt kia ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ dơ bẩn hướng hắn cười hề hề, chắp tay, xoay người chạy tới

Lâm Hựu Thanh đứng yên, cuối cùng mắt nhìn thật sâu vào bóng dáng kia, cười khổ, lắng nghe động tĩnh cách đó không xa rồi thong thả, ung dung vỗ vỗ quần áo, thay đổi thành một gương mặt nôn nóng, chạy chậm đuổi theo vài vị đồng liêu phía trước.

Triệu Từ Nguyện cảnh giác nhìn bốn phía đi dọc theo con đường nhỏ, cho đến khi tới cửa sau thì xuất hiện một vài tên quan sai, thấy Triệu Từ Nguyện liền cau mày nhìn nàng, vươn tay ngăn nàng lại, "Đang làm gì đấy?"

Triệu Từ Nguyện cúi đầu, đem thùng nước trong tay để xuống, khom lưng nói: "Thưa, đại nhân nhà nô tỳ sai nô tỳ đi ra ngoài tìm thêm người giúp đỡ đi dập lửa."

Tên quan lại kia cau mày liếc mắt đánh giá "nam nhân" trước mặt, một bộ quần áo rách nát, ống quần còn bị thiêu cháy một mảng, trên mặt đen thùi lùi, nhìn sơ qua là một bộ dáng thiếu chất dinh dưỡng. Liền không kiên nhẫn phất phất tay cho "hắn" đi.

Triệu Từ Nguyện cúi đầu ôm lấy thùng gỗ trên mặt đất, chạy như bay về phía trước, nói: "Cảm ơn quan sai, cảm ơn ngài."

Ở phía xa Thôi Hiển An cau mày nhìn bóng dáng kia, đột nhiên cảm thấy quen thuộc đến kì lạ, cau mày, ánh mắt sáng tỏ nhìn về người phía sau phân phó, nói: "Thôi Trạm, đi xem."

Người đằng sau cúi đầu đi về phía cửa, giọng nói không chút thay đổi, trả lời: "Vâng, rõ,..."

Chỉ trong chốc lát, Thôi Trạm liền quay lại bên cạnh Thôi Hiển An. Thôi Hiển An xoay chuyển nhẫn ngọc trong tay, có chút không chút để ý hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Chủ tử, là sân viện của quận chúa hòa thân đang dập lửa, thế nước quá lớn, dịch quán đang phái người ra ngoài tới ứng cứu."

Thôi Hiển An siết chặt nhẫn ban chỉ, đi nhanh về phía hậu viện. Thôi Trạm gãi gãi đầu có chút khó hiểu. Buổi trưa hôm nay chủ tử nhà mình còn làm việc ở thư phòng, nhận được mật báo liền chạy thẳng đến chuồng ngựa, dắt con ngựa liền chạy ra ngoài thành, chạy thẳng đến đào hoa trấn, vừa rồi hắn mới biết chủ tử của mình là chạy tới cứu tiểu quận chúa. Hiện tại nghe được tin tức viện của quận chúa cháy lại vội vàng đuổi tới.

Hắn cùng chủ tử trước nay như hình với bóng, hắn như thế nào lại không biết hiểu được địa vị của quận chúa này đây? Còn nữa, người này không phải sẽ trở thành hoàng hậu sao? Sao tướng gia lại để ý đến? Đứng ở tại chỗ suy nghĩ sau một lúc lâu lúc ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh của chủ tử mình đã biến mất ở chỗ ngã rẽ, vội vàng cất bước đuổi theo.

Thôi Hiển An đi đến cửa viện thì đã ngửi thấy một mùi khét lẹt, hắn theo bản năng nhíu mày rồi bước nhanh vào viện, nhìn mấy quan viên trước mặt, trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Mấy Hoài Lương sứ thần lúc này đã sớm hoảng thành một đoàn, nôn nóng nhìn căn phòng đã bị thiêu sụp, không chú ý đến câu hỏi của Thôi Hiển An. Nhưng những thanh niên của Đại Cẩm ở phía xa một chút đã nhìn thấy, ban đầu hơi kinh ngạc sau đó vội vàng đến trước mặt hắn hành lễ: "Tướng gia."

Thôi Hiển An xua xua tay, trên mặt không chút dao động, nhưng sâu thẳm ánh mắt lại làm cho người ta không rét mà run, cặp mắt sắt bén nhìn vào sâu thẳm tâm hồn người khác, nhẫn nại hỏi lại một lần nữa: "Quận chúa làm sao rồi?"

Quan viên kia nghĩ đến một cổ thi thể đã bị thui triệu vừa mới lôi ra, không dám nói, sợ là sẽ xui xẻo phải gánh vác trách nhiệm, hiện tại chỉ trông cậy vào Thứ Sử tới thiệt nhanh để chủ trì đại cục sau một lúc lâu mới ấp úng nói: "Hạ quan không biết..."

Thôi Hiển An cười như có như không, nghiền ngẫm hai chữ này: "Không biết?"

"Cương, mới vừa nâng ra một cổ thi thể, đưa cho sứ thần Hoài Lương giám định thì đã được xác nhận chính xác là Hoài Dương quận chúa." Tên quan viên lau mồ hôi lạnh trên trán mình, hận không thể tát mặt mình, cũng không dám chơi trò đấu trí cùng hắn bởi hắn chính là tổ tông của trò này a.

Thân hình Thôi Hiển An hơi lung lay, Thôi Trạm bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn, trầm giọng hỏi: "Đại nhân, ngài không sao chứ."

Thôi Hiển An vẫy vẫy cánh tay ý bảo không có việc gì cả, ánh mắt hắn mờ mịt không còn biết gì nữa, hắn cấm bản thân nghĩ đến điều đó. Nếu Triệu Từ Nguyện chết rồi thì hắn trở về còn có ý nghĩa gì nữa? Hắn thậm chí còn nghĩ là ông trời đang cho hắn một cơ hội nhưng nếu nàng đã không còn...

Thôi Hiển An nhớ tới vòng ôm nửa đêm hôm trước, tiểu cô nương dù có đối mặt với đối mặt với 1 kẻ hung thần ác sát cũng không khóc lóc chùn bước thì cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào, lại còn dám cầm lấy cây trâm cài để phản kháng, hắn không tin một người thông minh, nhanh trí như vậy lại bị lửa đốt thành tro. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía một tên quan viên, trầm giọng nói: "Thi thể đâu?"

Quan viên kia liền khó xử, người bị thiêu đến không còn nhìn rõ hình dạng, sứ thần Hoài Lương không đành lòng để cho quận chúa của họ chết không thanh thản, nàng đã được dùng một tấm vải trắng che lại, bây giờ tùy tiện xốc lên sợ không ổn, liền khuyên: "Đại nhân có điều không biết, dung nhan quận chúa đã bị hủy hoại sợ là sẽ làm đại nhân kinh hãi, sứ thần đã nghiệm quá xác chết chắc chắn sẽ không xảy xa lỗi lầm gì đâu ạ."

Thôi Hiển An vốn đã lăn lộn chốn quan trường này nhiều năm rồi nên tính tình vốn đa nghi, luôn rất cảnh giác đối với sự việc xảy ra xung quanh, nghe thế, nội tâm lại cảm thấy kì lạ, lại không chắc chắn là lạ chỗ nào, chỉ là cảm giác tim hắn đập thình thịch hỗn loạn,

Trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ mặc kệ những người đang lo sợ xung quanh, lời nói không giận mà uy: "Việc này rất quan trọng, ta sẽ tự mình tới nghiệm chứng nếu như chuyện có gì sai sót thì người chịu trách nhiệm chẳng phải là ta sao?" Nói xong nhẹ nhàng liếc qua, ý tứ không cần nói cũng biết.

Quay lưng về phía này, sống lưng Lâm Hựu Thanh trở nên cứng đờ, mắt có vẻ hốt hoảng, nôn nóng, nhìn người đang đi ra khỏi viện, hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, một phen giữ lấy tay áo của nam nhân phía trước, trong đáy mắt là sự vội vàng không thể bỏ qua.

Thôi Hiển An nhíu mày, xoay người nhìn Lâm Hựu Thanh, ánh mắt sắc bén khí lạnh trên người làm cho những người xung quanh không chịu được mà cúi đầu: "Có chuyện gì?"

Lâm Hựu Thanh đè nén sự kinh hoảng trong lòng, hắn biết thanh danh của Thôi Hiển An bên ngoài, mấy trò như hoán đổi xác có thể lừa người khác, nhưng muốn qua mắt hắn thì tuyệt đối không thể. Sự tình một khi đã bại lộ thì tính mạng của Triệu Từ Nguyện khó mà giữ được, hắn không thể mạo hiểm như vậy, phải ngăn không cho Thôi Hiển An nhìn "thi thể" kia.

" Đại nhân, dung nhan của quận chúa giờ đã bị hủy hoại, hạ quan không đành lòng để cho nàng lúc chết mà còn phải chịu khổ, mong ngài thông cảm cho!" Lâm Hựu Thanh buông tay ra, chắn trước mặt Thôi Hiển An, từ ngữ vô cùng khách khí nhưng gương mặt lại rất kiên định.

"Ngươi là người nhà quận chúa sao? Có thể làm chủ cho nàng được sao?" Thôi Hiển An nhướng mày, từ đó tới giờ vẫn chưa bao giờ nở nụ cười nhưng khi đã cười thì thật là mê hoặc chúng sinh, tà khí cực kì nhướng mi nhìn Lâm Hựu Thanh "Còn nữa, bản quan cũng chỉ muốn đi nhìn một cái, ngươi lại gây khó dễ cho ta, chẳng lẽ có gì không thể để người ta biết sao? Vậy bản quan phải cùng hoàng thượng cẩn thận thương lượng một chút, quý quốc như thế nào lại mang tới đây một quận chúa xấu không thể nhìn đến hòa thân, là có ý đối địch với Đại Cẩm ta hay sao?

" Ngươi! Ngươi không được nói bậy!" Lâm Hựu Thanh tức tối, hắn sao có thể phỉ báng quận chúa như thế, quận chúa xinh đẹp như hoa, sao trong miệng lại trở nên xấu xí không thể chịu được rồi!

"Nếu như thế thì dẫn đường đi, bản quan muốn đi xem, sẽ không quấy nhiễu tới quận chúa." Thôi Hiển An ngữ khí chậm rãi, không hề hùng hồ dọa sợ người, trên mặt lại khôi phục vẻ vân đạm phong khinh ngày thường.

Trán Lâm Hựu Thanh chảy một tầng mồ hôi lạnh, Thừa Tướng này thật là khó đối phó, e rằng nếu không thấy được quận chúa thì sẽ không bỏ qua, nhiều lời lại càng làm người khác hoài nghi hơn, đến nước này thì, Lâm Hựu Thanh vươn tay ra, bước tới bên cạnh: "Đại nhân, mời."