Editor: Manh Bồng Bềnh
"Ngươi nói sao? Từ lần ngã bệnh trước đó thì đầu óc quận chúa không được tốt mấy."
"Đúng vậy, hai ngày trước ta còn thấy nàng ngồi bên cạnh lỗ chó đó."
"Cũng thật là đáng tiếc cho Đại Cẩm phải cưới một Hoàng Hậu ngoại quốc sợ là sau này sẽ lành ít dữ nhiều rồi."
Lâm Sam tức đến đỏ mặt trực tiếp đem chậu nước tạc về phía mấy kia, chống hông chỉ về phía bà vú già mới vừa bị tạc nước, tức muốn hộc máu nói: "Lại nói lung tung gì đó, ta xé rách miệng các người bây giờ!"
Lão bà bị tạc nước che lấy cái trán của mình, liếc mắt nhìn về phía nha hoàn. Bà ta trên tay cầm theo cây chổi bước về phía Lâm Sam, gương mặt mang một vẻ lưu manh, côn đồ: "Cái đồ lẳng lơ nhà ngươi còn dám đánh ta, lão nương hôm nay sẽ dạy cho ngươi một bài học!"
"Có giỏi thì tới đây, bà chỉ giỏi có cái miệng, ta sợ là bà không dạy được ta thôi!" Lâm Sam lưu loát nói rồi xắn tay áo lên, mặt tiểu nha hoàn thoạt nhìn gầy yếu nay lại mang một vẻ hung ác, dữ tợn.
Đám tôi tớ bên kia nhìn thấy nha đầu này không phải dạng dễ đối phó liền lui xuống, gương mặt nhăn nheo mang đầy vẻ khinh thường, miệng cứ lải nhải sử dụng võ miệng đấu với nàng,
"Tao nói sai sao? Quận chúa nhà các ngươi vốn dĩ có bệnh, lo mà hưởng thụ cái khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ này đi, sắp đến lúc phải chịu khổ rồi, nghĩ mình là quận chúa thật sao, tao nhổ vào..."
"Cái gì cái gì ngươi nói năng cho cẩn thận đấy, quận chúa nhà ta là nghe theo ý chỉ ban hôn của thánh thượng làm cầu nối cho hai nước, bà nghĩ chúng ta sẽ sống không tốt sao? Tổng quản bà đây có thể hiểu được tâm tư của hoàng thượng sao?
Từ xa một âm thanh trong trẻo êm dịu truyền tới, mọi người nhìn về hướng âm thanh, liền thấy cuối dãy hành lang dài một dáng người thiếu nữ khoác trên mình một bộ áo đỏ thẩm. Màu đỏ xinh đẹp, diễm lệ cũng không thể làm lui mờ đi nét thanh xuân trên người nàng, mĩ nhân hờ hững bước tới, nhẹ nhàng theo gió lướt tới, dáng vẻ đào hoa, phong lưu nhưng lại không để cho người khác coi nhẹ khinh thường mà lại làm cho người ta phải cam tâm tình nguyện mà phục tùng
Triệu Từ Nguyện che trước người Lâm Sam, che chở nàng ở phía sau, mang theo sự kiêu ngạo vốn có của hoàng gia, cười như không nhìn về phía bà vú già trước mặt cậy già mà lên mặt.
Chân của tôi tớ đứng ở phía sau trở nên mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, không kìm được kêu: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng, nô tỳ không có ý đó, nô tỳ không có ý đó..." Khuôn mặt đầy những nếp nhăn trông như sợi mì vắt, nhìn qua rất buồn cười.
Bà vú già đanh đá khi nãy chợt cảm thấy rét lạnh hết cả sống lưng, bất chấp cả thể diện ngay lập quỳ xuống mặt đất, lôi kéo chân Triệu Từ Nguyện, kêu khóc: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng, lão nô nói sai rồi, lão nô đáng chết, lão nô đáng chết..."
Triệu Từ Nguyện không lên tiếng, dù vẫn còn đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn bà vú trước mắt đang diễn kịch.
Bà vú già kia lén liếc nhìn gương mặt Triệu Từ Nguyện, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của nàng không một chút dao động, trái tim càng luống cuống, bàn tay không chút lưu tình tát mạnh vào mặt mình: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng..."Những người phía sau thấy thế, lập tức bắt chước, ngay tức khắc trong viện liên tục vang lên là những âm thanh va chạm giữa gương mặt với bàn tay nghe hết sức vui tai.
Triệu Từ Nguyện nhìn thấy gương mặt bà ta đã đỏ bừng một mảng, mới điềm đạm nói trong giọng nói mang theo một ý cười: "Được rồi được rồi, bổn quận chúa cũng không phải không biết nói lý, hôm nay chuyện này cho qua đi, về sau làm việc cho tốt, thời gian không còn sớm, tất cả giải tán đi."
Dưới đất bà vú ngừng tát lại, kinh sợ quỳ lạy Triệu Từ Nguyện, sau đó mới che mặt từng bước lảo đảo lui ra sân,
Nhìn những mụ già đáng ghét kia đi, Lâm Sam đôi mắt to tỏa sáng như đã hả giận nhìn Triệu Từ Nguyện, nhìn quận chúa nhà mình nói: "Quận chúa thật lợi hại! Chỉ với hai ba câu nói mà đã khiến cho các nàng mặt mày xám xịt bỏ đi rồi."
Triệu Từ Nguyện mỉm cười nhẹ nhàng, chọc vào trán Lâm Sam: "Ngươi cùng các nàng so đo làm gì, không phải chúng ta rồi cũng sẽ rời khỏi đây sao."
"Dù sao không thể cứ để người khác nói xấu quận chúa được! Những người đó rất quá đáng ngay cả người mà cũng dám nói xấu." Lâm Sam chẹp miệng, nói đến điều này thì trên mặt lại mang theo một vẻ câm giận.
Triệu Từ Nguyện thật ra cũng không thèm để ý những chuyện này, suốt một đêm hôm qua nàng đã suy nghĩ lại đời trước. Những chuyện sau khi chết, nàng không biết một chút gì cả nhưng sau khi nàng bị giết ở Đại Cẩm, hẳn là đã xảy ra một trận chiến, bất luận vì lý do gì mà thánh thượng gả nàng sang Đại Cẩm, nàng vẫn luôn là quận chúa được phong tước đàng hoàng, là thể diện của Hoài Lương.
Hoàng đế Đại Cẩm làm như thế chả khác đem thể diện của Hoài Lương dùng sức mà chà đạp dưới đất. Nếu hoàng đế Đại Cẩm không đáng tin như thế vậy thì nàng dứt khoác bỏ chạy, không làm quận chúa nữa, thoát khỏi quyền mưu tranh đấu, làm một người tiêu dao giang hồ, chẳng phải tốt hơn nhiều sao!
Nghĩ đến đây, Triệu Từ Nguyện lấy lại bình tĩnh, hỏi Lâm Sam: "Còn mấy ngày nữa mới khởi hành?"
Lâm Sam nghi hoặc nhìn quận chúa, quận chúa nhà nàng từ trước đến nay có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, rất ít quan tâm đến những việc râu ria nhỏ nhặt như này, nhưng vẫn rất cung kính nói: "Hai ngày này tuyết mới ngừng rơi, dự kiến là ngày mai sẽ đi."
Triệu Từ Nguyện nhìn ra nghi hoặc trên gương mặt nàng nhưng cũng không có ý định giải thích cho nàng, chỉ hỏi tiếp: "Của hồi môn có bao nhiêu ngân phiếu?"
Nghi hoặc trên mặt Lâm Sam càng sâu, trả lời nàng: "Ngân phiếu có 20 vạn lượng, một nửa là do phu nhân để lại, còn một nửa còn lại là do Hoàng Hậu nương nương đưa tới, nói xong có chút chần chừ hỏi tiếp: "Quận chúa hỏi cái này làm gì vậy ạ?"
Triệu Từ Nguyện nhìn Lâm Sam đang đứng trước mặt nàng, từ nhỏ đã luôn đi theo nàng. Nếu như nàng đào hôn, thánh thượng nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm về phía nàng, nàng khó mà thoát chết, nàng cùng nàng ấy cùng đi thì Triệu Từ Nguyện liền cảm thấy đau đầu với tính cách nha đầu này,.
Triệu Từ Nguyện im lặng, quyết định không nói cho nàng, chờ xong chuyện rồi nói với nàng sau vậy, dù sau nha đầu này khẳng định rồi sẽ đi theo nàng.
"Thuận miệng hỏi một chút thôi, thời gian sau này phải đi đến nhiều nơi nên không thể thiếu những vật ngoài thân này."
Lâm Sam gật đầu đồng ý, ánh mắt tỏa sáng nhìn quận chúa: "Quận chúa nói rất đúng, nô tỳ hiện tại liền đi kiểm kể lại! Cũng không thể để bọn người đó ăn chặn bớt."
Nói xong không đợi Triệu Từ Nguyện phản ứng đã vội vã hành lễ xong chạy đi mất, xoay người hướng ngoài viện bước nhanh đi
"Aizz,...."
Triệu Từ Nguyện có chút bất đắc dĩ lắc đầu nhìn bóng dáng vội vã của nàng, không cần phải gấp gáp như thế đâu rồi đi về phía hậu viện.
Trong phòng lạnh thấu xương, trên tường còn có một cái khe nứt, trong phòng nước mưa thấm vào càng làm căn phòng mang một vẻ tịch mịch.
Đứng ở trước cửa sổ Triệu Từ Nguyện nhìn ngoài cửa sổ một màu tuyết trắng. Trước cửa viện trồng một cây ngô đồng lớn, vừa tới mùa đông nên cây cũng trủi lủi chỉ còn những cành khô, thoạt nhìn lại có chút thú vị.
Ngoài cửa tiểu cung nữ vén rèm lên, cung kính nhìn thiếu nữ phía mép giường, như sợ dọa mỹ nhân trước mặt giật mình nhẹ giọng nói: "Quận chúa, Lâm đại nhân cầu kiến."
Triệu Từ Nguyện nhướng mày, đáy mắt hàm chứa một sự kinh ngạc nhưng giọng nói lại không mang một chút gợn sóng: "Cho hắn vào."
Tiểu cung nữ cúi đầu "Vâng", liền lui ra ngoài. Nàng là nha hoàn được phái đến bên người quận chúa, cũng đồng thời là một trong hai cung nữ trong của hồi môn mà nàng sẽ mang tới Đại Cẩm. Mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào, tính mạng, vinh hay nhục tất cả đều phụ thuộc vào vị quận chúa trước mặt này.
Tiểu cung nữ bước nhanh đến trước sân, nhìn người ngoài cửa, kỉnh cẩn mời hắn vào.
Lâm Hựu Thanh hướng tiểu cung nữ chắp tay, sau mới cất bước đi vào trong viện.
Tiểu cung nữ hai má đỏ bừng đứng cạnh cửa, Lâm Hựu Thanh này lớn lên cũng thật tuấn tú quá đi.
Lâm Hựu Thanh đứng trước cửa, nâng tay lên gõ.
"Vào đi" Thanh âm trong trẻo như tiếng hót của hoàng anh, mang theo một sự đặc trưng của riêng thiếu nữ cùng một tia ý vị. Lâm Hựu Thanh sửng sốt chớp mắt một cái, sau một lúc lâu làm như không có việc gì mà chỉnh trang lại y phục, đẩy cửa đi vào.
"Vi thần thỉnh an quận chúa."
Triệu Từ Nguyện không quay đầu lại, nhẹ nhàng lên tiếng, "Bình thân"
Ánh mắt Lâm Hựu Thanh lộ ra tia u ám, nhíu mi lại mờ mịt nhìn quang cảnh xung quanh, không dài dòng mà nói thẳng vào vấn đề, thanh âm ôn nhuận vang lên từ trong phòng: "Quận chúa, hai ngày nay tuyết rơi đã rơi nhỏ hơn một chút, nếu còn không khởi hành, chỉ sợ không kịp ngày tốt."
Triệu Từ Nguyện quay đầu, ánh mắt xuyên qua tấm mành, nhìn Lâm Hựu Thanh, chợt cười: "Lâm đại nhân cũng cho rằng đây chính là ngày tốt?"
Cách một tầng ánh sáng, mái tóc dài suôn mượt xõa bên vai như thác nước, lúc Lâm Hựu Thanh rời đi, hắn chỉ cảm thấy một mùi hương nồng nàn, ấp áp như bao bọc lấy hắn
Cúi đầu ra vẻ trấn định hắn vội vàng bỏ ý nghĩ này qua khỏi đầu Lâm Hựu Thanh lại khôi phục trở về bộ dạng trấn định như ban đầu, giong nói không cao cũng không thấp mang theo một vẻ trấn an không dễ phát hiện ra: "Quận chúa đừng suy nghĩ quá nhiều, ngày thánh thượng chọn đương nhiên là ngày tốt."Triệu Từ Nguyện đứng ở bên trong mành, trầm mặc một lúc lâu nhìn người bên ngoài, Lâm Hựu Thanh có chút không được tự nhiên, nhún vai, xoay người hướng cửa sổ đi đến, ném xuống hai chữ, "Tùy ngươi."
Lâm Hựu Thanh đáp lời "Vâng" sau đó chắp tay cáo lui, trên gương mặt trước sau đều là một vẻ ôn nhuận nhưng bước chân lại có hơi loạng choạng.
Từ cửa sổ Triệu Từ Nguyện nhìn ra ngoài liền thấy bóng dáng vội vã của Lâm Hựu Thanh, bất đắc dĩ bĩu môi, ta cũng không có ăn thịt ngươi.
Đời trước hắn cũng là đại sứ hòa thân, tuổi còn trẻ đã đỗ Thám Hoa, nhậm chức Công bộ Hữu thị lang, nghe nói trong triều không ai chịu nhận lấy chuyện khổ cực này, hắn lại chủ động xung phong nhận việc này, mới khiến cho nàng không đến mức phải ra ngoài bêu xấu. Sau lại thấy dọc đường đi hắn rất chiếu cố đến nàng, vạn sự đều vì nàng suy xét chu đáo, làm nàng dù chỉ có một thân một mình cũng không đến mức tự coi thường mình rồi lại buồn bực bản thân.
Đêm ngày hắn đi, hắn nói với nàng Triệu gia và Lâm gia từng là thông gia tốt với nhau, hắn với nàng cũng từng có hôn ước, tổ tông bọn họ từng coi nhau như người một nhà. Chỉ là hắn vô dụng, không bảo vệ được nàng, chỉ cầu mong nàng quãng đời còn lại sống thư thái một chút
Lúc ấy Triệu Từ Nguyện cảm xúc trăm mối ngổn ngang, cây đổ bầy khỉ tan, người đi trà liền lạnh, Triệu gia đã thất thế từ lâu, hắn chỉ thuận miệng nói chút chuyện cũ còn chiếu cố nàng một quãng đường, đã đủ thể hiện được nhân phẩm của hắn.
Lắc lắc đầu, Triệu Từ Nguyện ép chính mình không nghĩ đến những việc này nữa, cũng vừa lúc Lâm Sam đi vào, trên mặt còn mang theo ý cười, vừa thấy Triệu Từ Nguyện, lập tức hớn hở, vui sướng, nói: "Tiểu thư, nô tỳ vừa mới kiểm tra lại một chút, trừ bỏ của hồi môn cùng nô bộc, còn có hai cái rương vàng rất to nữa!"
Triệu Từ Nguyện nghe vậy rất là kinh ngạc cũng không kìm được trên mặt hiện rõ niềm vui mừng, vẻ mặt rõ ràng là tham tiền: "Hai cái rương to? Nhiều như vậy sao?"
Cười trong chốc lát, Triệu Từ Nguyện nhìn Lâm Sam trước mặt tâm hồn đã đi lạc đến cõi tiên, vẻ mặt khát khao nhìn lên nóc nh, trong mắt sáng lấp lánh. Triệu Từ Nguyện vươn tay dùng sức xoa cái đầu rối xù hết lên của nàng, vò đến khi cả hai búi tóc trên đầu đều rối tung lên, mới mở miệng trêu ghẹo: "Còn chưa chịu tỉnh mộng?"
Lâm Sam hoàn hồn, ủy khuất nhìn tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư càng ngày càng xấu, lại đi khi dễ nô tỳ."
"Ai bảo ngươi lại thất thần?" Triệu Từ Nguyện luôn đối đãi nàng hết sức cẩn thận, thường hay trêu đùa với nàng nhưng cũng không mấy khi làm ra mấy hành động mất phong thái như vậy.
Lâm Sam tùy ý sờ búi tóc trên đầu mình: "Tiểu thư, chúng ta có nhiều bạc như vậy, nên xài như thế nào đây?"
Tiền tiêu không hết, này chắc là lần đầu tiên Lâm Sam có trải nghiệm như này.
Mắt Triệu Từ Nguyện híp lại cười khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, đến khi Lâm Sam thấy ngứa ngáy mới vẫy tay gọi nàng lại gần.
Lâm Sam kích động che lỗ tay lại, Triệu Từ Nguyện chớp chớp mắt, thần bí cười cười rồi nói: "Qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ biết thôi."
Lâm Sam dậm chân: "..." Quận chúa rốt cuộc người muốn cái gì đây!