Quận Chúa, Đừng Náo Thiên Hạ Nữa!

Chương 19: Nếm mật nằm gai




Huyết Mị thu hồi tầm mắt trên người Tuyết Phong nhìn qua Sơ Vân, cảm nhận được ánh mắt nảy lửa vẫn luôn chăm chú nhìn mình không khỏi yếu ớt cười một tiếng. Cơn giận của người này quả thật không nhỏ rồi, dù sao bao nhiêu năm qua đây cũng là lần đầu hắn thất hứa thôi mà, sao lại có thể bốc hỏa lớn như vậy chứ.

“Khụ… cái đó, nàng ấy sao rồi?”

Sơ Vân trừng mắt nhìn người không biết chính bản thân mình vừa đi dạo vòng quanh Quỷ nha môn về, vừa tỉnh lại đi hỏi thăm người khác. Khẽ hừ một tiếng cũng không thèm trả lời liền xoay người bước ra ngoài. Chén thuốc ban nãy vẫn chưa cho hắn uống liền đã ném qua một bên, hiện tại phải đi sắc lại nếu để phần còn lại của Hỏa Kỳ Lân trong người quá lâu thì thần y hắn đây cũng chỉ biết trừng mắt mà nhìn.

Huyết Mị khẽ cười lắc đầu nhìn bóng lưng rời đi, xoa xoa mũi, xem ra lần này giận thật rồi. Không để ý đến bản thân vô lực khẽ chống người nhìn qua Tuyết Phong đang yên ổn nằm ở một bên, nâng tay khẽ thăm dò nội lực của cô. Mạch tượng tán loạn, trong người hai nội lực khác nhau đang công kích nhau, Hỏa Kỳ Lân cùng nội lực của bản thể vẫn chưa được dung hợp với nhau cho nên cả người Tuyết Phong nóng ran như đang có lửa.

Đem người Tuyết Phong đỡ dậy, để cô ngồi xếp bằng đưa lưng về phía mình, Huyết Mị đặt nhẹ hai bàn tay lên tấm lưng bé nhỏ kia, ngưng thần vận công dẫn dắt đem nội lực đang tán loạn trong người cô dần yên lặng hội tụ về đan điền, lại theo các kinh mạch mà khai thông nguyệt vị.

Huyết Mị cứ vậy mà vận công giúp cô ổn định nội lực mãi đến lúc Sở Vân cầm chén thuốc bước vào cưỡng ép hắn nghỉ ngơi mới dừng lại.

Sơ Vân đưa mắt nhìn hai người đang nằm trước mắt mình, một đã sớm bị hắn điểm huyệt ngủ mà ngủ mê man, trên khóe môi vẫn còn dính chút máu, cũng không rõ máu này của hắn hay của Huyết Mị; người còn lại cả mặt tái nhợt không còn chút sắc bởi vì mới vận công thế nên khắp người phủ lên một tầng mồ hôi.

Đôi mắt kia cứ vậy liếc nhìn từng giọt từng giọt mồ hôi ứ đọng trên trán rồi chậm chậm mà biến mất dưới làn tóc đen kia, không ai rõ hắn đang nghĩ gì chỉ là nhìn hồi lâu rốt cuộc cũng xoay người bước ra, khi quay lại trên tay đã có thêm một chiếc khăn ấm tiến lại bên giường, cúi người đem những giọt còn vươn lại lau nhẹ.

***

Sự việc kia cứ thế trôi qua, hằng ngày Tuyết Phong dưới tầm giám sát chặt chẽ của Huyết Mị mà tiến hành luyện tập nội công. Căn cơ của cô đã ổn, trong thân lại có một luồng nội lực nồng hậu, điều cô cần làm bây giờ là khiến cho nó dung nhập hoàn toàn vào cơ thể, dẫn dắt nó dần khai thông các mạch huyệt vẫn còn đang ngủ yên. Nội lực quả thật rất mạnh nhưng để thuần hóa được nó, khiến nó nhất nhất theo sự điều động của mình, biến nó thành vật của mình nói lời điều nghe lại chẳng đơn giản chút nào, hằng ngày cô đều phải nếm đủ mùi vị của khó cực. Dẫu gì, trên đời này bất kỳ chuyện gì, thứ gì cũng đều có giá của nó, trả được thì nhận được, không ai cho không ai bất kỳ điều gì.


Bản thân cần phải mạnh lên, cô biết! Thứ công phu mạnh đến quỷ quyệt của Huyết Mị kia, cô muốn! Cũng bởi thế nên cô bái hắn làm sư phụ. Cô cũng hiểu rõ, muốn mạnh như hắn cô còn phải đi cả một chặng đường rất dài. Thế nhưng cô cũng không hề nghĩ đến hắn sẽ bất chấp sống còn đi đến cái nơi nguy hiểm như vậy. Dẫu sao mối quan hệ của cô cùng hắn vẫn chưa thân thuộc đến mức hắn cần phải chấp nhất như vậy.

Ngoài ra, Tuyết Phong còn phải chịu một sự kiềm kẹp cũng khắt khe không kém. Nghĩ đến người kia, cô không khỏi thầm than một tiếng.

Khi mới vừa tỉnh lại, cô còn chưa kịp cảm nhận được thân mình là đang nóng đến bốc cháy hay lạnh giá như băng mà lại là ánh mắt sắc bén đến lạnh thấu xương truyền đến từ người kia.

Từ ngày đó, hắn không nói một câu nào với cô, nhưng tầm mắt kia vẫn không khi nào không lên án cô, tựa như cô đã làm điều gì trời không tha dân không thứ được vậy.

Cô thắc mắc quay sang hỏi Huyết Mị, cũng chỉ nhận được một nụ cười khổ. Thì ra hắn cũng không khác gì mấy so với cô. Hằng ngày chịu ánh mắt lên án kia, mỗi ngày ba chén thuốc… cô có chút hoài nghi trong đây liệu có phải bỏ thêm dược liệu hay không sao lại có thể đắng đến như vậy, rồi mỗi ngày sinh hoạt gần như theo lịch trình, cứ đúng giờ tự khắc sẽ có tầm mắt phóng qua nhắc họ đã đến giờ để nghỉ, không theo, vậy ai đó cứ vậy hạ thuốc mê rồi vác về lều.

Ăn mật nằm gai mà trôi qua một tuần, điều mang lại niềm an ủi duy nhất cho cô chính là sự lột xác của quân đội. Tuy dùng từ lột xác có lẽ là quá sớm rồi, nhưng những thay đổi từ họ cô có thể cảm nhận rõ, cùng vững tin cái mà ai cũng đang nghi ngờ sẽ thành hiện thực. Một đội quân tinh nhuệ nhất, hùng mạnh nhất, để bất kỳ ai nghe đến danh của nó đều phải kinh dè cùng nể phục, rồi sẽ sớm ra đời.

Sau khi tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt đầu tiên theo kế hoạch, toàn quân được nghỉ ngơi lấy sức một ngày, chiều ngày ấy mỗi người trên mình có một thanh chùy thủ cùng hai hòn đá đánh lửa, một nhóm có ba người, cứ vậy toàn quân tiến vào khu rừng đã sớm được sắp xếp.

Đợt tập huấn này, ngoài kiểm tra cùng rèn luyện các kỹ năng sống sót trong tự nhiên, tránh ,chiến đấu cùng thú dữ, cũng cố tinh thần đồng đội, toàn quân còn phải vượt qua các cơ quan đã được sắp xếp sẵn, đối mặt với các nguy hiểm ẩn mình trong bóng tối hay trực tiếp đối diện với nó.

Ẩn mình đi theo toàn quân là hơn một ngàn ám vệ, nhiệm vụ của họ và bám sát, khởi động các cơ quan, ẩn mình ám sát, hiện thân chiến đấu và ra tay cướp lại quân lính ra khỏi móng vuốt của tử thần.

Mục tiêu của cô là để đoàn quân kiểm tra cùng nâng cao thân thủ của mình chứ không phải tiêu diệt họ, thế nên mỗi bước chân của họ đều được gắt gao theo dõi, mỗi bước đều là khó khăn muôn trùng, đấu tranh giành giật sự sống trong gang tấc, mà ám vệ lại là một tấm khiên chắn cuối cùng của họ, nếu để họ ra tay có nghĩa quân lính đã thua trận và họ sẽ có một kế hoạch luyện tập khá khắc nghiệt cùng thích hợp hơn những người đã vượt qua.

Mà thành quả cao nhất cô nhận được từ toàn quân, không chỉ là tỷ lệ vượt qua là ba phần trong tổng số mà là mỗi người trong số họ đều đã ý thức được sức lực cùng vị trí của bản thân, hiệu quả mà kỳ huấn luyện đầu tiên mang lại, cũng như thân thủ thật sự của các ám vệ. Chỉ kia chính mình nhìn được bản thân cùng người khác đang ở đâu, họ mới có thể định hướng được mục tiêu và hướng đi của bản thân chứ không phải là một quân đội bù nhìn chỉ biết sai đâu đánh đó, tự đại về những lời ca thán về mình.

Một ngày hai đêm, mười tám vạn quân chưa đến bốn vạn có thể vượt qua, toàn quân không một người hoàn chỉnh, ai cũng một thân chật vật, không bị thương thì cũng bùn đất đầy mình. Tập huấn hoàn thành, toàn quân lắng nghe kết quả của mình, bao quanh không phải là một bầu không khí u ám mà là nghiêm trang.

Cẩn trọng mà xem xét lại bản thân, nhóm đội, toàn quân. Nghiêm túc mà nhận thức sai lầm, thiếu xót của bản thân. Ánh mắt nhìn về ám vệ đã không còn là một thứ gì đó cổ quái mà là sự kính nể cùng đuốc sáng cần tiến tới và vượt qua.

Vốn theo kế hoạch ban đầu cô sẽ tiến hành cùng với toàn quân nhưng sự tình ngày hôm đó buộc cô phải vắng mặt, đến khi cô có thể tỉnh táo đứng dậy thì toàn quân đã sớm nhận được tổng kết cùng hoàn tất kỳ nghỉ hồi sức và đang tập trung tiếp tục thực hiện khóa huấn luyện.

Trên tay là bản tổng kết, bên tai là âm thanh hùng mạnh của toàn quân đang dốc sức luyện tập, dưới tầm mắt là khí thế dũng mãnh như báo gấm đang lươn lách, phóng mình về phía con mồi. Khóe môi Tuyết Phong dần nâng nên thành một nụ cười hài lòng, thái độ toàn quân trước và sao tập huấn và một trời một vực, xem ra điều cô mong đợi đang dần thành hiện thực rồi.

Tuyết Phong đưa mắt nhìn về đỉnh núi xa xa, cô rất mong đợi sự trưởng thành của họ sau mỗi lần tập huấn, họ không có nhiều thời gian, mà cô cũng vậy. Như nhớ đến điều gì, nụ cười trên môi cứng sượng lại, trên mặt xuất hiện vào vạch đen cùng ánh mắt lẫn tránh.

… Tới giờ dùng dược rồi!