Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 85




Ở trong phòng nghỉ đối diện sân khấu triển lãm, màn vải lông thiên nga màu xanh da trời được buộc lên bằng tơ vàng, trên mặt đất trải một tấm thảm vô cùng quý giá, trên bàn thủy tinh thấp là một bình hoa cắm đầy hoa lưu ly diễm lệ màu xanh da trời mê hoặc lòng người. Nhưng thiếu niên đứng ở bên cạnh, dung mạo càng xinh đẹp chói mắt hơn màu xanh da trời dụ hoặc ấy, khiến cho các nam nhân đang ngồi trên ghế sa lông làm bằng da thật kia đều quăng ánh mắt tham lam tới cậu.Không để ý gì tới ánh mắt nhìn trộm của các nam nhân, thiếu niên ưu nhã đưa tay ra, “Ta cho phép anh, Randolph, cho mọi người thấy uy vũ và vinh quang của Đế Quốc.”

Người con trai đứng trước mặt thiếu niên có khuôn mặt rõ ràng kiên nghị vẫn luôn giữ nét mặt cứng nhắc, nhưng trong đôi mắt màu xanh thẫm hiện lên một tia ôn nhu. Anh quỳ một gối xuống, đón tay thiếu niên, hôn nhẹ nhàng lên bàn tay ấy.

“Tuân lệnh, nữ vương điện hạ của ta.”

Nhìn bóng lưng Randolph đi ra khỏi phòng nghỉ, những người khác hận đến nghiến răng.

“Quá gian xảo. Mấy chỗ tốt toàn bị con sói kia chiếm hết.” Trong giọng của Harry tóc đỏ tràn đầy ghen ghét sâu sắc.

“Vậy em cũng đi điều khiển ‘cái kia’ thử xem. Nếu em có thể điều khiển ‘cái kia’ nhảy hai cái được hai cái, chắc Lance cũng sẽ cho em hôn mu bàn tay của mình đấy. Không, chắc cũng chỉ cho em hôn ngón chân của cậu ấy thôi.” William luôn coi chọc ghẹo em trai của mình làm niềm vui hàng ngày của mình.

“Câm miệng! Anh không phải cũng như vậy sao?” Đối với cơn giận của Harry, người kia chỉ nhún nhún vai, thái độ khinh bỉ này càng làm cho càng Harry tức giận thêm.

Thiếu niên hoàn toàn không muốn nghe tranh chấp nhàm chán của bọn họ, cậu cất bước đi ra khỏi phòng nghỉ, đi ra ban công kia. Nhìn một đám người đen kịt như quạ ở phía dưới, thiếu niên cong khóe miệng.

Cứ để cho tất cả mọi người nhìn thấy tư thế oai hùng của ngươi, vũ khí mạnh nhất của Đế Quốc.

“Chỗ có mấy người luôn ồn ào như thế.” Giọng nam mang theo từ tính truyền vào trong phòng, cùng với hương thơm của rượu ngon khuếch tán trong không khí, chảy vào hồn người.

Người luôn chỉ mỉm cười đứng ngoài quan sát anh em cãi nhau, Pearl, đứng lên, thi lễ với người mới đến, “Điện hạ.” Còn hai anh em kia cũng ngừng cái trò mỉa mai nhau vô nghĩa kia.

“Anh họ.” Harry rất nhiệt tình nhường chỗ ngồi giữa, “Màn trình diễn sắp bắt đầu rồi.”

Người đến chỉ gật gật đầu với thi lễ của Pearl, nhưng cũng không ngồi vào vị trí chính giữa ghế sô pha, mà giương mắt nhìn về bóng lưng màu xanh nhạt ở ban công kia.

“Lance, vào nhanh đi, anh họ tới rồi.” William hình như đã hiểu lầm ý của người đến, lớn tiếng gọi Lance đang đứng ngoài ban công. Người kia duỗi ra một tay, ngăn William lại, sau đó sải bước đi ra ngoài ban công.

Thiếu niên vừa nghe được tiếng gọi, mới quay đầu lại liền đối mặt với một đôi con ngươi yêu hoặc. Khác với con ngươi trong suốt như thủy tinh nhạt của William, đó là một sắc tím xinh đẹp chói mắt như điện giật, như bầu trời đêm trước buổi sáng sớm, sâu thẳm mà thần bí, cứ như có thể hút cả linh hồn người đối diện vào trong đó.

Người con trai khôi ngô với thân thể cao lớn lại gần sát bên thiếu niên, duỗi hai tay chống lên lan can, giam cầm toàn bộ thiếu niên vào ngực mình.

“Lance.”

Thanh âm ưu nhã vọng bên tai, nhìn khóe miệng câu lên thành một nụ cười tà mị, Lance không khỏi lui về sau tránh ra một chút, trong con người màu xanh nước biển hiện lên một tia sợ hãi.

Cậu không dám tiếp xúc với đôi mắt của nam tử, trực giác khiến cậu thấy rất sợ người này.

“Điện hạ, biểu diễn sắp bắt đầu rồi.” Lance cuống quít xoay người lại, tập trung nhìn chăm chú vật khổng lồ kia trên sân khấu. Đột nhiên cảm thấy cảm giác áp bách sau lưng đã biến mất.

Cậu kinh ngạc nghiêng đầu, phát hiện người con trai ấy đã rời khỏi lưng của cậu, ưu nhã tựa trên lan can, khiến cho người ta nghĩ tới một con báo đen xinh đẹp đầy sức mạnh nằm trong lùm cây.

Chẳng biết từ lúc nào, một thanh niên có mái tóc dài màu bạc sắc bén như một lưỡi đao đã đứng trên ban công ấy. Lance càng thấy giật mình, ban công hẹp như thế, vậy mà cậu cũng không phát hiện được người nọ đã đứng ở đó từ lúc nào.

“Cậu cũng có hứng thú với loại vũ khí này sao? Tôi nghĩ cậu chỉ thích mấy loại súng này nọ thôi chứ.” Người con trai vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, ánh mắt chuyển hướng thanh niên tóc bạc.

“….” Thanh niên không phản ứng gì với anh, một tay chống trên lan can, nhìn chăm chú vào đám người đen kịt như quạ kia.

Lance đại khái có thể đoán được thân phận của thanh niên, nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện thân ảnh nhỏ gầy bình thường trong đám người kia. Có nhiều người như vậy, không biết vì sao anh ta lại chú ý tới thiếu niên tầm thường kia.

Mặt khác các nam nhân đang nghỉ ngơi bên trong cũng đi ra ban công, phát hiện mặt của Lance hiện lên vẻ rất không vui, William rất hứng thú nói: “Lance, đó không phải là thằng nhóc làm cậu rất hứng thú ngày hôm qua sao?”

“Ai nói tôi cảm thấy hứng thú, chỉ thấy chán ghét mà thôi.”

“Muốn chúng tôi đi dạy dỗ hắn không?” Trong giọng nói của Harry đầy nịnh nọt, nhưng Lance chỉ hừ lạnh một tiếng trả lời.

“Thằng nhóc Lance thấy hứng thú?” Người con trai nheo mắt lại, nhìn thân ảnh trong đám người kia, tỏ ra vui vẻ không rõ ý nghĩa, “Vậy thì càng thú vị hơn rồi.”

Nói xong, có chút nghiêng đầu, ánh mắt màu tím nhìn thẳng vào Pearl đang đứng bên cạnh, người kia hiểu ý, khẽ gật đầu.

Lưu Bình An đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh muốn chết, sởn hết cả gai ốc, toàn thân nổi da gà. Phát hiện người bên cạnh đang rùng mình, Aslan rất chăm sóc cởi áo khoác choàng lên vai thiếu niên.

“Điều hòa để nhiệt độ quá thấp, coi chừng lạnh.”

Lưu Bình An thật ra cũng không phải vì nhiệt độ thấp mà rùng mình, nhưng tựa hồ có một dòng nước ấm xuyên qua lớp áo trên vai xuyên vào cơ thể, khiến cậu cảm thấy rất thoải mái. Trong hơi thở nghe được khí tức nam tính nhàn nhạt, trộn lẫn trong đó còn có chút mùi nước hoa nhàn nhạt, đó là hương vị của Aslan, khiến cho người ta nghĩ tới ánh mặt trời mới mọc, vừa ôn hòa vừa mềm mại.

Khoác lên cũng không tệ. Lưu Bình An nghĩ vậy, cầm nhanh áo khoác choàng trên người. Chú ý thấy một cảnh này, Smith mém nữa muốn nổ tung.

Nhưng lúc này, toàn bộ đèn bốn phía sân khấu đều tắt, biểu diễn chính thức bắt đầu.

Những chùm ánh sáng cực lớn được chiếu từ những hướng khác nhau tập trung vào chính giữa sân khấu, sàn nhà ở giữa sân khấu chính lại chậm rãi nâng lên. Dưới ánh đèn sáng chói, một người mày cao chừng ba tầng lầu đứng giữa sân khấu.

Thân ngoài bằng siêu hợp kim toàn bộ màu đen lóe sáng dưới ánh đèn, như một dã thú khổng lồ bị trói chặt đang chờ để nghe sai bảo, dũng mãnh, tràn đầy sức mạnh, áp bức quá lớn khiến một số người gần như hít thở không thông.

Toàn bộ đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều vì nhìn thấy quái vật khổng lồ này mà giật mình.

“Đó là cái gì?” Trong giọng Connor có chút run rẩy, người đã quen thuộc với vũ khí như cậu vậy mà lại chưa thấy thứ này bao giờ.

Khuôn mặt Smith khó coi tới cực độ, thật vất vả mới thốt ra hai chữ: “Robot.”

Thanh âm chưa dứt, con vật to lớn trên sân khấu đã nhanh nhẹn bắt đầu di chuyển. Bước chân trầm ổn va chạm với sân khấu phát ra tiếng động cực lớn, như tiếng gào thét của dã thú. Robot màu đen rút ra kiếm laser bên hông, động tác trôi chảy vung lên.

Đồng thời có tiếng nói của nam từ trầm thấp, dùng ngôn ngữ cổ xưa của phương Đông hát một bài chiến ca.

[Sao lại nói không phục? Đồng bào cùng chết với nhau. Vua khởi binh, chúng ta sửa thương. Cùng chết cùng thủ!]

Động tác thong dong ưu nhã, như nước chảy mây trôi, gió thổi qua cây xanh, rất khó tưởng tượng kim loại nặng nề như thế lại không thấy một chút cứng ngắc và vướng víu nào của máy móc.

Đột nhiên trên đài hiện ra một con thú lớn cũng một màu đen. Một con nhện kim loại khổng lồ tám chân. Dưới sân khấu toàn là tiếng kinh hô. Còn Connor thì hét ầm lên: “Aaaaaaa —– Bé 8 của tớ. Sao lại ở đây??”

“Cái đó hôm qua mới bán cho chỗ kia.” Meri nói, khẩn trương nhìn lên sân khấu.

“Sao lại bán đi chứ? Cái đó là em tự làm mà.”

“Câm miệng! Xem biểu diễn đi.” Meri che miệng em trai một phát, tiếp tục xem biểu diễn trên sân khấu.

Robot màu đen múa trường kiếm, bổ nhào về phía con nhện. Con nhện cũng linh hoạt né tránh, hơn nữa còn giơ súng bắn Robot. Giáp ngực bằng kim loại màu đen tóe lên vài bông hoa lửa, nhưng lớp giáp bảo vệ dày kia hoàn toàn không bị hư gì.

Con nhện lại tiếp tục bắn đạn pháo ngắn, nhưng Robot không e sợ, dùng một tốc độ không thể nào tin được để né tránh, vọt tới trước mặt con nhện, nhảy lên một cái, đã cách mặt đất hơn hai mươi mét.

Trong tiếng sợ hãi của mọi người, Robot như thần linh giáng thế, rơi xuống phía trên con nhện, kim loại dài nhỏ không thể chịu nổi áp lực này, bị áp xuống toàn bộ. Kiếm dài xuyên qua đỉnh đầu con nhện, một nhát cắm thẳng xuống mặt đất.

Trước khi con nhện máy nổ tung, Robot đã linh xảo nhảy ra. ẦM một tiếng, ngọn lửa đỏ hồng bùng nổ, tỏa ra khói dày đặc khắp nơi.

Dưới sân khấu hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người như đang ở trong mơ, không thể tin vào những gì đã nhìn thấy trước mắt. Không biết từ đâu, có người bắt đầu vỗ tay khiến khán giả giật mình tỉnh lại. Tiếng vỗ tay như sóng triều, liên tiếp vang lên.

“Quá lợi hại!”

“Trời ơi, thật sự quá tuyệt vời!”

“Ngầu chết đi được!”

Cái đó không phải là người khổng lồ trong truyền thuyết, cũng không phải là Gundam xuất hiện trong anime, mà là một vũ khí cực mạnh thực sự tồn tại. Nhân loại rốt cuộc đã chế tạo được một vũ khí hình người cực lớn luôn chỉ tồn tại trong mơ kia.