Chương 7: Thăm dò
Cánh cửa của quán ăn Đại Phúc được mở ra, khác với bình thường, hôm nay thời gian quán ăn mở cửa thì đã là giữa trưa, nhưng cũng chả mấy ai để ý.
Hít làn gió mới, Duy Thiên cảm giác như mình lần nữa sống lại.
Với người khác thì chỉ mới trôi qua một đêm nhưng đối với Duy Thiên thì hắn đã trải qua 9 tháng trong phòng thời gian.
Khoảng thời gian 9 tháng cô độc và đầy khó khăn, đáng mừng là bây giờ hắn đã tạm được coi là một đầu bếp.
Quán ăn vẫn thế, không có chút nào thay đổi. Nếu chăng chỉ là thực đơn của quán đã đặc sắc hơn rất nhiều.
Giờ đây thực đơn của quán không còn là duy nhất một món mỳ, bên cạnh đó còn là những món ăn được làm bởi những nguyên liệu quý giá, cũng không thể quên đồ uống đầy phong phú.
Đáng chú ý nhất là thực đơn có thêm phần “đặc biệt” phần này mới chỉ có một món ăn đó là “ cơm cari lôi điểu.”
Cơm cari lôi điểu, món ăn với giá 1000 linh thạch.
Đúng vậy, món ăn đặc biệt của quán là món cơm cari lôi điểu mà hệ thống đã tặng thưởng cho Duy Thiên. Món đó có gì đặc biệt?
Nói sao ta, nó giống như việc ngươi biết tu luyện là cần hấp thụ thiên địa linh khí. Nhưng nếu ngươi không có công pháp hay chỉ có trong tay một bản công pháp phàm phẩm thì tất nhiên ngươi không thể nào so được với người tu luyện chí tôn công pháp.
Duy Thiên có thể chế biến những món ăn với nguyên liệu là linh dược hay hung thú. Nhưng để một món ăn nào đó trở nên một cách tuyệt vời thì ngoài việc cần kết hợp hoàn hảo các nguyên liệu với nhau thì cũng cần chính xác trọng lượng của mỗi nguyên liệu cho món đó.
Những điều đó cần rất nhiều kiến thức và thực nghiệm. đó là thứ mà người ta nghĩ đến khi đạt đến trình độ đại sư.
Có thể thấy công thức của một món ăn nó quan trọng như thế nào, sẽ không sai nếu ví công thức món ăn đối với một vị đầu bếp như một bản công pháp trong mắt các tu sĩ.
Mở cửa quán xong, Duy Thiên tranh thủ nấu cho mình và Tiểu Miêu một phần đồ ăn, dĩ nhiên không còn là mỳ gói.
Nhìn cách Tiểu Miêu vui vẻ thưởng thức đồ ăn của mình, Duy Thiên cảm giác mình đang nuôi một đứa con nhỏ, một cảm giác không tồi.
Vừa ăn, Duy Thiên vừa nghĩ về dự định tương lai của quán ăn.
Quán ăn đã bắt đầu buôn bán được, hắn tin rất nhanh vị công tử hôm qua sẽ thay hắn tuyên truyền. Theo bản thân bấm ngón tay tính toán, hắn cảm thấy cũng cần ít nhất 2 tuần để quán ăn trở nên nổi tiếng.
Ngươi nói tại sao hắn tự tin mình có thể đánh bại Thiên Phương Lâu?
Duy Thiên biết Thiên Phương Lâu hiện tại đối với quán ăn thực sự là một con quái vật,
Nhưng nhiệm vụ của hệ thống là khiến hắn trở thành đầu bếp đứng đầu đại lục, Cho nên đối với Duy Thiên, Thiên Phương Lâu tuy to lớn nhưng cũng không phải là không thể vượt qua.
Có vẻ lần này Lâm Thiên tính toán là sai lầm vì lúc này Lâm tướng quân cũng bắt đầu xuất phát đến quán ăn Đại Phúc.
Lâm tướng quân, mặc dù hắn rất suốt ruột nhưng sáng nay phải vào triều nên chỉ có thể bãi triều xong hắn mới có thể đến quán ăn Đại Phúc được.
Không hồi phủ, mặc trong mình quan phục, Lâm tướng quân hắn một mạch tiến về phía quán ăn.
Lâm tướng quân cũng không định dấu diếm thân phận của mình vì hắn biết nếu quán ăn đúng như con của hắn Lâm Phàm suy đoán thì cho dù cải trang như thế nào thì những người đó cũng biết là hắn.
Để lộ thân phận cũng là một sự bày tỏ ý định của hắn.
Càng tiến về quán ăn, số người nhận ra Lâm tướng quân càng nhiều. một người ngạc nhiên nói:
“ Đó không phải là Lâm tướng quân hay sao? Việc gì mà khiến Lâm tướng quân hối hả như thế.”
“ Ngươi không thấy là Lâm tướng quân đang hướng về phía Thiên Phương Lâu hay sao, chắc hẳn là đi gặp một nhân vật quan trọng nào đó.” Một người suy đoán.
“ Ta nhớ không nhầm, hôm nay tổng bộ của Thiên Phương Lâu cử Lam Ngọc tiểu thư xuống khảo sát, sẽ không là Lâm tướng quân gặp người đó?” một người khác lại nói ra suy đoán của mình.
“ ngươi nói là thật? Không được ta cũng muốn được gặp Lam Ngọc tiên nữ.” không nói xong người là đã vội vã chạy về phía Thiên Phương Lâu.
Mấy người xung quanh nghe nói vậy cũng nhao nhao, nhanh chóng tiến về Thiên Phương Lâu, ai cũng muốn thấy được vị tiên nữ trong lời đồn.
Những lời nói của đám người cũng không làm ảnh hưởng đến Lâm tướng quân, hắn chỉ có trong đầu một đích đến đó là quán ăn Đại Phúc.
Phía trước đã là Thiên Phương Lâu, vẫn là một quán ăn to lớn, vẫn là vẻ hào hoa phong nhã, việc làm ăn vẫn rất đông đúc nếu không nói là nóng nảy hơn mọi ngày.
Ai trong số họ cũng muốn tranh vào Thiên Phương Lâu để được nhìn thấy Lâm Ngọc tiểu thư, tuy nhiên tụi hắn cũng sợ bảo vệ nên đành lần lượt xếp hàng.
Nhưng khi họ thấy đang tiến về phía mình là Lâm tướng quân thì tất cả đều lui ra nhường lại một con đường.
Đối với những người dân ở đế đô mà nói, để bọn hắn có cuộc sống được như bây giờ thì không thể không biết ơn những người như Lâm tướng quân.
Nên hầu như tất cả những người dân ở đế đô đều có thiện cảm với ngài.
Tụi hắn cảm giác mình có thể đợi thêm một chút nhưng không thể để Lâm tướng quân phải đợi. trong lòng bọn họ cũng có vẻ cảm thán:
“Không ngời Lam Ngọc tiểu thư lại có sức hút như vậy, không phải sao ngay đến cả Lâm tướng quân đều nóng lòng hối hả muốn gặp.”
Mọi chuyện lại xảy ra khác với dự đoán của mọi người, Lâm tướng quân hắn không vào Thiên Phương Lâu mà là ghé vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Mọi người ở đây đều chấn kinh, Lâm tướng quân không phải đi gặp Lam Ngọc tiểu thư hay sao? sao lại ghé vào ngõ nhỏ rồi?
Nếu không phải vì gặp Lam Ngọc tiểu thư thì Lâm tướng quân đi hối hả như vậy vì việc gì?
Lúc này, muôn vàn ánh mắt hiếu kì của người xung quanh đổ dồn về phía Lâm tướng quân, bọn họ điều muốn biết lý do gì khiến Lâm tướng quân sốt sắng đến vậy.
Bọn hắn thật ngạc nhiên khi thấy Lâm tướng quân vào quán ăn Đại Phúc.
“ Không phải chứ, là một quán ăn! Ngày nào ta cũng qua đây lại không biết nơi này có một quán ăn” một người ngạc nhiên nói.
“ Ta biết, quán ăn này mở được 2 tuần rồi, lão bản là một vị trẻ tuổi, đồ ăn lại thật đắt nên bữa giờ không có buôn bán gì”. một người từng vào quán ăn Đại Phúc đứng lên giải thích.
Mọi người lúc này lại càng khó hiểu, bọn họ không hiểu một người như Lâm tướng quân tại sao lại đến quán ăn không mấy đặc biệt này.
Một số người suy đoán là có thể Lâm tướng quân đến gặp một ai đó đã đợi sẵn.
Đây là một suy đoán không sai, nhưng sẽ chẳng ai nghĩ ra được người Lâm tướng quân muốn gặp chính là Duy Thiên.
Ít người gan dạ đã bắt đầu thăm dò giả vờ vô quán Đại Phúc.
Lâm tướng quân bước vào quán ăn, mặc dù đã biết trước nhưng hắn vẫn thấy ngạc nhiên với phong cách trang trí độc đáo của quán.
Rất nhanh Lâm tướng quân đã lấy lại tinh thần, hắn không định nói ra ngay ý đồ của mình mà kiếm một chỗ bắt đầu chọn món ăn.
Những người khác thấy vậy cũng tìm cho bản thân mình một chỗ ngồi và giả vời lựa chọn.
Dù không có ý định gọi món ăn nhưng khi lướt qua một lượt thực đơn thì tất cả đều có cho mình cùng một suy nghĩ đó là thật đắt. Nếu so với giá tiền ở Thiên Phương Lâu thì quán ăn này còn đắt hơn.
Ví dụ như món canh gà hầm nhân sâm, với nguyên liệu đều là gà rừng và nhân sâm linh dược cấp 1 thì quán này bán 60 linh thạch, trong khi đó ngươi có thể thưởng thức nó ở Thiên Phương Lâu chỉ với giá 50 linh thạch.
Đối với những tu sĩ bình thường mà nói, 10 linh thạch cũng không ít. Hơn nữa, họ không tin là quán ăn nhỏ này có thể làm ngon hơn đầu bếp của Thiên Phương Lâu.
Nhưng đó chưa phải tất cả, khi bọn họ thấy phần đặc biệt với “món cơm cari lôi điểu” có giá 1000 linh thạch thì tất cả đều không bình tĩnh.
Đây là điên rồi sao? Một món ăn với những nguyên liệu cấp phổ thông lại được bán với giá 1000 linh thạch?
Mặc dù lôi điểu là một hung thú khó bắt được nhưng dù gì nó cũng chỉ là hung thú cấp 2, dùng nhưng linh dược, hung thú cấp 1 cấp 2 làm ra đồ ăn lại bán với giá 1000 linh thạch thì chỉ có kẻ đần độn mới mua. Đây là hắc điếm, đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người ở đây.
“ lão bản, cho một phần cơm cari lôi điểu” người gọi không ai khác là Lâm tướng quân.
Lâm tướng quân là kẻ đần độn sao? Đó chắc chắn không phải. vậy tại sao hắn lại gọi món cari lôi điểu với giá 1000 linh thạch.
Lâm tướng quân hắn cũng không cho là món ăn có thể đáng giá đến mức đấy, nhưng trong hắn đầu lại toát lên một suy nghĩ là mình có thể lấy món ăn này để thăm dò đối phương.
Thăm dò bằng cách nào?
Nếu đây là hắc điếm thì không thể nào có thể dùng những nguyên liệu đó làm ra một món ăn đáng giá 1000 linh thạch.
Còn nếu đứng sau lão bản là một đại thế lực thì lão bản rất tự tin vào tài nấu nướng của mình, chắc hẳn đây sẽ là một món đáng giá với số tiền đó.
Như vậy, chỉ cần xem món ăn có đáng giá với con số 1000 linh thạch hay không là có thể biết được đây là hắc điếm hay thực sự có thực lực.
Duy Thiên cảm giác bên ngoài ồn ào thì đi ra, hắn cũng nghe được Lâm tướng quân gọi món ăn.
Duy Thiên ngạc nhiên vì không hiểu tại sao quán ăn hắn hôm nay lại có nhiều người như vậy. Chẳng lẽ là do tên tiểu tử tên Lâm Phàm làm ra.
Duy Thiên đoán đúng một nửa, mọi chuyện này đều do Lâm Phàm mà ra, nhưng không giống như Duy Thiên suy đoán là giới thiệu quán ăn, đây có thể coi là một hiểu nhầm do Lâm Phàm não bổ.
Duy Thiên cảm thấy có gì đó là lạ, mặc dù tất cả đều đang chăm chú xem thực đơn nhưng khi thấy ánh mắt của hắn thì tất cả đều trốn tránh.
Giống như sợ hắn sẽ hỏi ngươi dùng gì, rồi khi thấy không gọi món sẽ đuổi ra ngoài.
Không hiểu cũng không muốn suy nghĩ, Duy Thiên quay lại phòng bếp và bắt đầu thực hiện món cơm cari lôi điểu.
Không lâu sau, Duy Thiên trở lại cùng với món ăn.
“ Món ăn của ngài,mời chậm dùng” vừa nói, Duy Thiên vừa đặt món ăn xuống trước mặt Lâm tướng quân.
đã đến trương thứ 7, phong cách đã định hình, ai theo dõi có thể thêm vào tủ sách để mình biết được số lượng người đọc, nếu nhiều có thể tăng thêm chương.
cảm ơn vì đã đọc, sẽ vẫn tiếp tục cố gắng