Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

Chương 6 : Sóng ngầm cuồn cuộn




Chương 6 : Sóng ngầm cuồn cuộn

Nhóm người Thiên Thánh giáo dẫn đầu là Thất trưởng lão đã gần về tới tổng bộ.

Nhưng Thất trưởng lão rất nhanh thấy có người đang chặn đường đi của bọn họ.

Cảnh giác với 120% nhóm người dần đến gần phía người bí ẩn.

Thất trưởng lão thở phào nhẹ nhõm vì đứng trước hắn không ai khác chính là Tả hộ pháp của Thiên Thánh giáo.

“ Báo cáo Tả hộ pháp, nhiệm vụ đã hoàn thành. Chỉ có điều Bát trưởng lão e là đã g·ặp n·ạn.”

“ Các ngươi đã làm rất tốt, còn về Bát trưởng lão chúng ta đều biết đã hy sinh vì chính nghĩa nên không có gì phải buồn. Giáo chủ muốn gặp các ngươi, đi theo ta.” nói xong Tả hộ pháp dẫn đám người đi vào một lối đi bí mật.

Thất trưởng lão chấn kinh. Mặc dù hắn đã là vị trí trưởng lão nhưng hắn chưa bao giờ được gặp giáo chủ. Chứng tỏ nhiệm vụ này quan trọng thế nào. Vừa chấn kinh hắn lại vừa mong đợi, không biết giáo chủ trong truyền thuyết sẽ trông như thế nào đây?

Đi hết lối đi, xuất hiện trước mắt nhóm người là một mật thất, ở đó có một người đang đợi sẵn. Không nghi ngờ gì nữa đây chính là giáo chủ của Thiên Thánh giáo.

“ Đồ vật lấy được chứ?” vừa nói giáo chủ vừa quay mặt lại về phía đám người. Nhưng đặc biệt là dù đối mặt với giáo chủ nhưng không ai trong bọn hắn có thể quan sát được khuôn mặt

của giáo chủ.

“ Đã lấy được.” Thất trưởng lão run giọng nói.

Hắn cảm thấy như một áp lực kinh khủng đang đè ép hắn khiến cho việc trả lời cũng là một điều khó khăn.

Vừa nói, Thất trưởng lão vừa lấy ra một cái chìa khoá trong người ra đưa đến trước mặt giáo chủ.

“ Tốt lắm, Bát trưởng lão và Thất trưởng lão đã hy sinh vì nhiệm vụ” một âm thanh ma mị xuất phát từ giáo chủ.

“ ý ngài là?” chưa kịp hiểu vấn đề thì Thất trưởng lão có gì đó không ổn.

Nhìn xuống dưới, hắn thấy được một cánh tay xuyên qua người mình, trong bàn tay đó đang nắm lấy một trái tim. Đó là tim của hắn.

Ánh mắt không thể tin, Thất trưởng lão nhìn lại phía sau, hắn thấy được những người đi với mình cũng đều đ·ã c·hết, còn người ra tay không ai khác chính là Tả hộ Pháp.

Mang trong lòng sự không hiểu, Thất trưởng lão. C·hết

Lắc đầu, giáo chủ nói nhỏ “ chìa khoá này quá quan trọng, chỉ có thể để ngươi đi trước.”

Đối với một người như hắn thì ngoài Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp ra thì bất kì ai cũng không đáng tin tưởng.

Hắn cảm thấy chỉ có n·gười c·hết mới giữ được bí mật.

Lúc này, Giáo chủ mở miệng nói với Tả hộ pháp.

“ Nhị ca, chúng ta đã có chiếc chìa khoá thứ 5, chỉ cần thêm 2 cái nữa là có thể mở ra được bảo tàng đó.”



Trong một biệt viện ở đế đô, chỉ thấy có một người đang luyện kiếm. người đó trông rất trẻ nhưng kiếm đạo cũng không hề đơn giản.

Thanh kiếm khảm ngọc sắc bén được chế tạo một cách tỉ mỉ, nó như một tác phẩm nghệ thuật cho thấy người tạo ra nó chắc chắn phải đạt đến trình độ đại sư.

Cùng với những đường kiếm tinh sảo, hoa mỹ. Ta như cảm nhận được người và kiếm hợp nhất với nhau. Tất cả làm nên một bức tranh tuyệt vời.

Chỉ bằng đấy tuổi mà kiếm pháp tốt như vậy chắc chắn người đó đã tiếp xúc với kiếm từ nhỏ. Nhưng như thế cũng chưa đủ, người này phải có một lòng cuồng nhiệt với kiếm đạo, bên cạnh đó là thiên phú không kém và không thể không có danh sư tốt chỉ bảo.

Tất cả điều đó cho thấy đây không phải là nhân vật bình thường.

Lúc này có một người mở cửa đi vào như có chuyện gì đó. Nhưng người này cũng không ngắt mà đợi chàng trai đó múa xong.

“ Có chuyện gì? Chuyện ta để ngươi làm như thế nào rồi?”

“ Báo cáo công tử, chuyện công tử phân phó thuộc hạ đã hoàn thành, thông tin bí cảnh sắp xuất thế đều đã đến được tai của các môn phái, bây giờ chỉ cần đợi cho bí cảnh mở ra.”

“ Về phía Thiên Thánh giáo, những người này sau khi gây án bây giờ quyết định trở lại tổng bộ, nhưng hạ quan không thấy sự xuất hiện của

Bát Trưởng Lão, hạ quan suy đoán người này đã gặp chuyện.”

“ Rất tốt. Thiên Thánh giáo không cần quan tâm sẽ có người thay chúng ta giải quyết bọn họ. Còn về bí cảnh, nhiệm vụ này không thể có một chút sai sót. Ta nhất định phải có được “nó”.” Vị công tử cẩn thận phân phó.

Không sai, đây chính là thái tử của Hoả Vân quốc còn đối diện là người đã theo dõi đám người của Thiên Thánh giáo.

Bí cảnh sắp xuất hiện, là cơ duyên hay là mồ chôn của tu sĩ? Những ai đang đứng phía sau? Ruốc cuộc “nó” là gì mà khiến những người này đỏ mắt đến thế? Bí ẩn đang dần hé lộ.

Phong ba ở đế đô đang dần quậy sóng như trái ngược với đó. ở quá ăn Đại Phúc bây giờ vẫn rất yên tĩnh.

Sự xuất hiện của vị áo đen cũng không làm ảnh hưởng đến Duy Thiên, ngoài việc cảm động trước hành động của Tiểu Miêu ra thì hắn cũng không sợ hãi khi bị t·ấn c·ông.

Hệ thống xoá bỏ kẻ địch giúp hắn không phải dọn dẹp t·hi t·hể, nhưng tiếc là những bảo vật trên người áo đen đó cũng bị xoá bỏ cùng khiến

Duy Thiên không thể có chút thu hoạch nào.

Đóng cửa quán ăn, nếu bình thường sau khi đóng cửa quán ăn thì việc duy nhất mà Duy Thiên có thể làm là đi ngủ thì hôm nay hắn đã có việc khác để làm. Luyện tập trù nghệ.

Để được công nhận là một đầu bếp ở Thiên Lam đại lục cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nếu ngươi chỉ có thể làm những món ăn thông thường thì chỉ được gọi là những người biết nấu ăn, và những món ăn đó chủ yếu bán cho những người bình thường.

Còn muốn trở thành đầu bếp, bắt buộc ngươi phải có thể xử lý các nguyên liệu cao cấp, là linh dược hay thịt hung thú.

Và để xử lý được những nguyên liệu đó, thứ ngươi cần không chỉ là kỹ năng làm bếp mà là còn phải hiểu rõ về những nguyên liệu.

Để trở thành một đầu bếp sơ cấp đòi hỏi ngươi phải nắm được thông tin về các loại linh dược phổ thông, các hung thú cấp phổ thông.



Cũng may, nhờ quà tân thủ của hệ thống mà bây giờ Duy Thiên không phải tự học tập, nếu không đây rất có thể là khó khăn ngăn cản hắn trở thành đầu bếp.

Nhưng, nhưng kiến thức đó chỉ là nền tảng, còn việc có trở thành đầu bếp được hay không thì vẫn phải dựa vào sự cố gắng của Duy Thiên.

Kiến thức đã có, bây giờ Duy thiên cần làm đó là thực hành, tự tay cảm nhận con dao; tự mình quan sát độ lửa; tự mình ăn để xem coi món đó nhạt hay là quá mặn,..

Tất cả những điều đó cần rất nhiều thời gian, nhưng thứ Duy Thiên không thiếu đó cũng là thời gian.

Bởi vì, hắn đã có Phòng thời gian.

Duy Thiên bước vào phòng thời gian. Trong một giây phút, hắn cảm giác mình xuyên lại địa cầu. Trước mặt hắn, căn phòng được bố trí y hệt một ngôi nhà ở địa cầu.

Từ cách trang trí, đến những vận dụng hay cả những thứ quen thuộc đó là tivi hay tủ lạnh…. Tất cả đều khiến Duy Thiên cảm giác đầy thân thuộc.

Nước mắt của Duy Thiên dần rơi, hắn biết đây là hệ thống chiếu cố hắn.

Mặc dù biết bản thân không thể trở lại cuộc sống trước kia,hắn cũng đang dần chấp nhận cuộc đời hiện tại.

Nhưng tận sâu trong lòng hắn, vẫn là một sự không bỏ đối với trái đất.

Cuộc sống ở đại lục này cũng chỉ mới bắt đầu, nhưng hắn biết rằng có một nơi khiến mình có thể cảm thấy mình như đang ở quê hương thế là đủ.

“ hệ thống, cảm ơn ngươi”

“ Đinh! không gian được tạo ra để ký chủ cảm thấy thoải mái, trên lý thuyết có thể giúp người học tập cách hiệu quả hơn.” Hệ thống trả lời.

Vẫn là âm thanh máy móc đó, vẫn là ngữ khí băng lạnh đó nhưng lần này Duy Thiên cảm giác nó gì đó khác biệt, một chút tình cảm?

Duy Thiên cũng không suy nghĩ, lúc này tâm trạng hắn thật tốt, hắn tin mình rất nhanh sẽ trở thành một đầu bếp đúng nghĩa.

Không nói xuông, Duy Thiên bắt tay vào làm.

Bắt đầu với việc thái rau củ.

Duy Thiên bắt đầu với tốc độ chậm rãi bên cạnh đấy cũng đầy những lỗi sai và cũng không ít lần cắt trúng tay mình, dĩ nhiên là không bị tổn thương.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hắn cảm giác mình dần dần nắm bắt được kỹ thuật. tốc độ càng lúc càng nhanh, thành phẩm cũng càng trở nên dễ nhìn.

Nhìn bản thân từng bước từng bước tiến bộ, Duy Thiên lại càng nhập tâm cố gắng hơn. Lúc này, hắn cảm giác mình nhập định.

Xung quanh dần trở nên mờ nhạt, những suy nghĩ lung tung cũng không còn quẫy nhiễu hắn. Duy Thiên lúc này cảm giác thế giới này chỉ còn mỗi trù nghệ.

Thái rau củ, điều chỉnh nhiệt độ, thêm gia vị, trình bày,… tất cả đều được Duy Thiên tập luyện một cách tỉ mỉ.

6 tháng đã trôi qua, hắn cho rằng mình đã nắm bắt được căn bản. Duy Thiên tự tin rằng với tay nghề bây giờ thì ở địa cầu cũng có thể trở thành bếp trưởng của nhà hàng năm sao.



Tất cả là nhờ sự nỗi lực không ngừng, bên cạnh đó cũng phải nói đến sự giúp đỡ của hệ thống. hắn không bắt đầu từ con số 0.

Cảm thấy trù nghệ của bản thân đã đủ để sử lý thịt hung thú, Duy Thiên quyết định thử thách mình bằng món cơm cà ri lôi điểu.

Tại phủ tướng quân.

Lúc này, hai cha con Lâm Phàm đang trò chuyện với nhau.

“ Cái gì? Con nói đó là cửa hàng của một đại tông môn” Lâm tướng quân nhảy dựng lên.

“ Suy đoán, đó là suy đoán.” Lâm Phàm nhanh chóng giải thích, hắn không nghĩ rằng cha hắn lại có phản ứng dữ dội như thế.

Lâm tướng quân cũng bắt đầu dần bĩnh tĩnh lại.

Là một người vô số lần vào sinh ra tử, trải qua biết bao cuộc chiến lớn nhỏ. Nhưng những thông tin vừa rồi con mình mang về khiến hắn cũng phải sợ hãi.

“ có mấy phần nắm chắc?” Lâm tướng quân nghiêm túc hỏi.

“ Mặc dù không mười phần nắm chắc. Nhưng theo con thấy, với những nguyên liệu bất phàm đó và việc mở quán rất gần ở Thiên Phương Lâu cho thấy địch ý rõ ràng. Tất cả nói nên, quán ăn đó không sợ Thiên Phương Lâu,.” Lâm Phàm suy đoán.

“ Nếu thật như thế thì đây rất có thể là việc sẽ đánh vỡ thế cân bằng ở đế đô. Không biết thế lực phía sau đối với Hoả Vân quốc là đinh hay bạn? nhưng dù gì chúng ta cũng phải đề phòng.” Lâm tướng quân nghiêm trọng nói.

“ ý cha là quán ăn này sẽ đánh bại Thiên Phương Lâu?”



“ Đánh bại Thiên Phương Lâu? Con đã quên phía sau Thiên Phương Lâu là ai? Theo ta thấy đây chỉ là một sự thăm dò. Có lẽ là tin đồn đó khiến các thế lực đằng sau không đứng yên.”

“ tin đồn gì? Lâm Phàm thắc mắc.

“ con quên những lời ta vừa nói đi” Lâm tướng quân trịnh trọng dặn.

Lâm tướng quân biết mình lỡ miệng, nhưng hắn cũng không muốn con mình biết tới chuyện này vì biết được chỉ có thể mang lại hoạ sát thân.

Sắc trời đã tối, trong lòng Lâm tướng quân cảm thấy bồn chồn, hắn thấy chuyện về quán ăn Đại Phúc phải nhanh chóng báo lên cho bệ hạ. Nhưng tất cả đây chỉ là suy đoán của con hắn. Lỡ may tất cả đều do Lâm Phàm nghĩ nhiều. không được, hắn quyết định ngay sáng mai tự thân mình sẽ đến để tìm hiểu mọi việc.







một chút giải thích.

tại sao Lâm Phàm có thể tự tin cho rằng quán ăn đứng sau là một thế lực lớn

+ lúa mỳ lực lượng là một nguyên liệu đặc biệt, chỉ có thể thu được nếu địa vị ngươi đủ cao.

+ một quán ăn tốt như vậy mà mở gần Thiên Phương Lâu chỉ có 2 loại 1 là đần độn 2 là tự tin, không sợ Thiên Phương Lâu.