Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

Chương 35: Có người nháo sự




Chương 35: Có người nháo sự

Không phải.

Thoạt nhìn, Duy Thiên tưởng đây là mèo nhưng với bộ lông màu xanh và một số đặc điểm khác rõ rệt khiến cho Duy Thiên chắc chắn đây không phải là một con mèo.

Còn ruốc cuộc là loài gì thì hắn thực sự không biết.

Lúc này, bảng tư liệu của sủng vật cũng bắn ra để hắn quan sát.

“ tên: Ngọc Lam Hổ.

Tư chất : quân vương.

Trạng thái: ấu thể.

Chiến lực : hung thú phổ thông.

Ngọc Lam hổ, được cho là có một phần nhỏ huyết mạch của Thần thú Bạch Hổ; có khả năng áp chế các hung thú có huyết mạch thấp. Nếu được cung cấp đầy đủ thiên tài địa bảo thì có phần nhỏ khả năng tiến hoá thành Thần Thú.

Kỹ năng:

+ hổ gầm: gây áp lực lên đối phương và gây choáng trong một thời gian ngắn.

+vồ mồi: tăng mạnh tốc độ trong thời gian ngắn, tăng tốc và nhào đến đối thủ.”

Wowww! Duy Thiên hô lên vì vui sướng. Không ngoài dự đoán của hắn đây không phải mèo con.

Hổ, kiếp trước của hắn có nghĩ nát óc cũng chả nghĩ ra rằng có một ngày mình sẽ nuôi một con hổ để làm sủng vật.

Đó là hổ a! chúa sơn lâm với sức mạnh đáng kinh ngạc.

Nhưng khi hắn nhìn lại hổ con thì có vẻ khác xa những gì Duy Thiên nghĩ, Chú hổ con đang thản nhiên nô đùa cắn xé, lâu lâu lại gần cọ cọ vào chân Duy Thiên để tỏ vẻ thân cận.

Ân! Ai bảo là chúa sơn lâm thì không được đáng yêu chứ. Ít nhất, trong mắt hắn hổ con là đáng yêu nhất.

Nhìn vào hổ con, với bộ lông màu xanh tuyệt đẹp lại càng khiến Duy Thiên cảm thấy hài lòng.

“ Ta là chủ nhân của ngươi, từ bây giờ chúng ta sẽ chung sống với nhau. Xem nào để gọi ngươi là gì được nào?”

Duy Thiên soán xuýt, hắn là một người dở tệ trong việc đặt tên, hắn cảm thấy mình phải nghĩ ra một cái tên gì đó thật là uy mãnh để diễn tả được khí chất của hổ con.

Nhưng điều này thực sự quá khó với Duy Thiên, suy nghĩ nửa ngày nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy tên nào vừa ý. Nhắm mắt quyết bừa, Duy Thiên quyết định lấy ấn tượng đầu tiên để đặt tên cho hổ con.

Ấn tượng đầu tiên? Là gì nhỉ?

Có rồi! từ này ta sẽ gọi ngươi là “ Tiểu Miêu” .



Ân! Cái tên tuy không uy mãnh nhưng thực sự rất dễ thương, ít nhất trong suy nghĩ của hắn.

Nghe chủ nhân đặt tên cho mình là Tiểu Miêu, hổ con dơ cao tay kháng nghị nhưng bị Duy

Thiên bác bỏ.

Hắn thấy cái tên Tiểu Miêu cũng rất hay còn đỡ hơn mấy tên hổ xanh, hổ hành.

Cứ như vậy, mặc cho hổ con có dơ tay kháng nghị thì tên của hổ con vẫn bị chủ nhân quyết định một cách không thương tiếc.

Thấy kháng nghị không hiệu quả, hổ con cũng không mấy bận tâm, rất nhanh nó lại tung tăng chạy nhảy quanh quanh quán ăn.

Nhìn mèo con nô đùa, tâm trạng của Duy Thiên cũng trở nên tốt hơn. Hắn cảm thấy từ bây giờ mình sẽ không còn cô đơn nữa.

Từ lúc xuyên qua đại lục này, hắn vẫn cô độc một mình không có lấy cho mình một người bạn. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mọi chuyện đang dần tốt lên.

Đang lúc hắn với mèo con đang nô đùa thì cửa quán ăn được mở ra.

Bước vào là một tu sĩ mặc cho mình một bộ áo màu đen, trên mặt có khăn che mặt như không muốn để lộ thân phận cho người khác biết.

Duy Thiên thấy trên áo người này còn có v·ết m·áu, chắc hẳn vừa trải qua cuộc chiến nào đó.

Nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần không náo sự trong quán thì ai đến hắn cũng không từ chối.

Nở một nụ cười quen thuộc, Duy Thiên đến hỏi thăm người khác bí ẩn.

“ Ngài có muốn dùng chút gì đó? Đây là thực đơn của quán.”

Cùng lúc này, tại một quán ăn nào đó của đế đô, có hai người đang trò chuyện với nhau, dưới chân họ là những t·hi t·hể của nhân viên quán ăn đều bị g·iết c·hết một cách tàn nhẫn.

“ Lưu đại nhân, đây đã là vụ án thứ 5. chúng đều do Thiên Thánh giáo gây ra.

Hiện trường vụ án, tất cả không trốn thoát và đều bị t·ra t·ấn trước khi c·hết.

Nạn nhân là lão bản và nhân viên của quán ăn.

Một điểm nữa là ở hiện trường phát hiện được dòng chữ: “ sự nổi giận của Thiên Nhiên.””

“ Thật buồn cười, tụi hắn cảm thấy mình có thể đại diện được cho thiên nhiên sao”

“ Một đám người cho rằng thiên nhiên bị con người tàn phá. Nếu không có con người thì thiên nhiên sẽ không bị p·há h·oại. Nên bọn chúng định tiêu diệt toàn bộ loài người sao?”

“ tiêu diệt nhân loại sao? Ta e rằng Thiên Thánh giáo cũng biết mình không có năng lực làm điều đó. Thay vì vậy bọn họ g·iết các đầu bếp vì cho rằng nếu không có đầu bếp thì không ai chế biến được hung thú hay linh dược được nữa.”

‘ Đúng là một lũ điên rồi.Hạ quan cảm thấy nếu không nhanh bắt được h·ung t·hủ thì rất có thể gây ra sự khủng hoảng ở đế đô.”

“ Ta đã biết, về sự việc này ta sẽ báo cho bệ hạ.



Nhưng đây đều là việc nhỏ, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ đế đô. Di tích sắp xuất thế, trong thời gian này, tuyệt đối không thể để các tu sĩ gây ra nội loạn cho đế đô”

“ Di tích sắp xuất thế? Ý của ngài là?”

“ Đúng vậy, chu kỳ 200 năm sắp đến di tích sắp xuất hiện một lần nữa.”

“ Thật không hiểu nổi những người giang hồ này nghĩ gì, lần nào di tích xuất hiện cũng khiến cho máu chảy thành xông vậy mà lúc nào cũng có người không sợ tiến lên.”

“ Cũng không phải như thế, ta và ngươi có bệ hạ ban thưởng còn những tu sĩ kia muốn có được tài nguyên thì phải liều mình tranh đoạt.

Nhưng có mấy ai sống mà rời khỏi được.”

Lúc này, ở quán ăn Đại Phúc.

“ ta cũng đang đói, vậy cho ta một phần mỳ đi” người khách bí ẩn nói với Duy Thiên.

Duy Thiên thấy vậy thì liền mừng rỡ, hắn liền chạy vào bếp làm đồ ăn.

Rất nhanh, hắn đã trở lại cùng với món ăn.

Hắn thấy Tiểu Miêu đang nhìn khách nhân với tâm trạng cảnh giác.

Không nghĩ nhiều, Duy Thiên chỉ cảm thấy Tiểu Miêu cảnh giác với người lạ cũng tốt, sẽ không sợ ngày nào đó đang yên có người đến trộm chó, không là trộm hổ.

Mang bữa ăn ra, hắn không quan tâm khách nhân mà đi dọn dẹp quán ăn vì cũng gần đến giờ đóng cửa, còn Tiểu Miêu thì vẫn cảnh giác không rời mắt khỏi vị khách đó.

Ăn xong, vị khách nhân lạ mặt đó khen:

“ đồ ăn ở đây thật thú vị, đây là tiền trả.”

Khách nhân đưa tay vào người lấy ra một túi linh thạch đẩy đến chỗ Duy Thiên.

Tiếp nhận linh thạch, Duy Thiên kiểm tra thì túi này có tất cả tộng cộng hơn 100 Viên linh thạch.

“ Khách quan, ngươi trả dư này” nói xong Duy Thiên chỉ lấy 10 viên linh thạch rồi đẩy chỗ linh thạch dư lại cho vị khách bí ẩn.

Cũng không phải là Duy Thiên kiêu ngạo khi không lấy số linh thạch đó mà là cho dù có lấy thì thì cũng vô ích. Hệ thống đã nói với hắn là chỉ có thể lấy đúng linh thạch với giá cả đã đưa ra. Bất kì linh thạch nào không bắt nguồn từ bán hàng thì đều không được Hệ thống chấp nhận.

Nhưng những linh thạch đó không phải không thể sự dụng mà là Duy Thiên thật sự không cần .

Ngươi bảo hắn lấy linh thạch đi tu luyện đi, là một người có hệ thống lại vất vả đi tu luyện, không bằng để cho hắn cố gắng bán thêm vài phần đồ ăn.

Một điều quan trọng hơn là cho dù muốn thì hắn cũng không biết tu luyện như thế nào.



khách nhân cũng không tiếp nhận mà buông lời hỏi:

“ Ngươi cảm thấy nếu không có con người thì thiên nhiên có tốt hơn hay không?”

Đây là câu hỏi mà người bình thường có thể hỏi sao? Nhưng Duy Thiên vẫn thành thật đáp

“ Dĩ nhiên, nếu con người không tồn tại thì hệ sinh thái chắc chắn sẽ thay đổi và có lẽ đó là hướng thay đổi tích cực.”

Tại sao Duy Thiên biết ư? Bời vì ở địa cầu hắn đã từng xem “ sẽ như thế nào nếu con người đột nhiên biến mất”. lúc đấy hắn thấy người ta mô phỏng trái đất trở thành một hành tinh xanh sau sự biến mất của nhân loại.

“ Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Có lẽ ngươi khác với những người khác. Ngươi có muốn gia nhập Thiên Thánh giáo để thay đổi thế giới này không?”

Lúc này, Duy Thiên khẳng định người đối điện không bình thường, hắn cũng không muốn tham gia Thiên Thánh giáo gì gì đó, hắn chỉ muốn an tính bán đồ ăn thôi.

“ xin lỗi, nhưng ta còn có cửa hàng.”

“ Hoá ra ngươi cũng giống bọn họ, vậy chỉ có một con đường. đó là đi chét đi” dứt câu, người áo đen rút kiếm, lao đến Duy Thiên.

Hắn không định một kiếm g·iết c·hết Duy Thiên mà định bắt lại rồi từ từ t·ra t·ấn. Hắn tự tin rằng, đối diện với hắn thì một người thường như Duy Thiên không có cách nào phản kháng.

Nhưng đột biến phát sinh, Tiểu Miêu thấy chủ nhân của mình bị đe doạ thì nhanh chóng sử dụng kỹ năng và lao đến húc vào người áo đen.

Tuy mới là trạng thái ấu kỳ nhưng sức mạnh của Tiểu Miêu cũng không thể không đề phòng. Cú húc khiến người áo đen bay ra ngoài va đổ cả bàn ghế.

Mãi đến lúc này, Duy Thiên mới nhận ra mọi chuyện. Hắn cảm động rồi, cảm động trước hành động của Tiểu Miêu. Mặc dù nói cho dù người áo đen có xuất toàn lực cũng không làm gì được hắn vì hắn đang ở trong quán ăn.

Nhưng hành động của Tiểu Miêu khiến hắn thật cảm động. hắn cảm thấy từ bây giờ không thể coi Tiểu Miêu là sủng vật nữa mà đối sử với nó như một người bạn.

Cũng lúc này, trong đầu của Duy Thiên xuất hiện thanh âm của hệ thống.

“ Đinh, có người có ác ý với ký chủ thực hiện loại bỏ trong 5,4,3,2,1.”

Người áo đen cảm thấy có gì đó không ổn, hắn định bỏ chạy nhưng tất cả đã là không kịp. hắn cảm giác có một thứ sức mạnh nào đó đang lau đi vết tích của hắn trên thế gian này. từ thân thể đến thần hồn đều bị sức mạnh đó lau đi.

“ Thiên Thánh giáo mãi trường tồn” cho dù c·hết hắn cũng cố gắng hô lên khẩu hiệu.

Phía ngoài thành, một nhóm người đang tụ tập. có thể thấy họ đều là người của Thiên Thánh giáo, lúc này một người nói:

“ Đã qua một thời gian nhưng sao chưa thấy Bát trưởng lão, không lẽ có chuyện gì xảy ra?”

Một tên khác cười nhạo hắn: “ ngươi có biết bát trưởng lão tu vi gì không là tu sĩ cấp 4 đó, ai có thể khiến bát trưởng lão gặp khó khăn chứ?”

Người này còn chưa nói xong thì có một tiếng kinh hô:

“ không tốt, truyền tin châu của Bát trưởng lão nát.”

Đây là xảy ra đại sự, mới vừa rồi bọn họ còn cười đùa nhưng bây giờ tất cả đều trở nên hốt hoảng.

Họ đều nhìn về phía một người, đó là Thất trưởng lão.

“ Bát trưởng lão thực lực không kém mấy ta, đây là xảy ra đại sự. bây giờ chúng ta về tổng bộ ta sẽ báo cáo cho tông chủ”

Nói xong nhóm người nhanh chóng rời khỏi mà không ai nhận ra rằng phía trên cành cây có một con chim vẫn luôn đang theo dõi bọn họ.