Chương 18; Ta đồng ý
Là một Thánh tử, Hồ Nam có một sự kiêu ngạo nhất định, hắn đã nói hôm nay sẽ mời mọi người dùng bữa ở gian phòng quý giá nhất của Thiên Phương Lâu, nếu không làm được thì người khác sẽ nghĩ gì về hắn.
Đơn giản là căn phòng này nhất định hắn phải có được
Mọi người ở đây đều không ngờ rằng ngay cả khi Lam Ngọc xuất hiện thì Hồ Nam cũng chất nhất trong việc dùng bữa ở căn phòng khách quý này.
Phải biết Thiên Phương Lâu không chỉ là một quán ăn đơn giản, đăng sau nó những người ở đây không biết rõ nhưng chắc chắn là một thế lực kinh khủng, bọn họ chưa từng nghe nói ai gây chuyện ở Thiên Phương Lâu mà có thể bình yên rời khỏi.
“ Hồ công tử, không nên nói chắc chắn mọi chuyện như vậy, Lâm thiếu đã đặt bàn trước ở đây, chẳng lẽ Hồ công tử lại muốn phá huỷ quy củ của Thiên Phương Lâu, nếu thật sự như vậy đừng trách nữ tử không khách khí” Lam Ngọc tỏ vẻ khó chịu trước những lời nói của Hồ Nam.
Lam Ngọc đã xuất hiện, Lâm Tịch tin tưởng rằng mọi chuyện rất nhanh sẽ được giải quyết. Hắn im lặng, chờ đợi câu trả lời từ phía Thiên Phương Lâu.
“ Như vậy sao, ta lại không nghĩ như vậy, trừ khi Lam Ngọc cô nương không muốn bàn chuyện làm ăn với Phong Dực Môn nữa.” Hồ Nam cười tự tin nói.
Đây là uy h·iếp ? Hồ Nam muốn nói cho Lam Ngọc biết, nếu hôm nay hắn không có được căn phòng này thì chuyện làm ăn giữa Phong Dực Môn và Thiên Phương Lâu sẽ không thể nào xảy ra.
Lam Ngọc kinh ngạc, nàng không nghĩ Hồ Nam sẽ lấy chuyện làm ăn trọng đại của tông môn ra làm tiền đặt cược uy h·iếp nàng.
Phải biết, nếu cuộc làm ăn này không hoàn thành thì đối với cả Thiên Phương Lâu và Phong Dực Môn đều là một sự tổn thất to lớn.
Lam Ngọc không hiểu tại sao một chuyện làm ăn quan trọng như vậy lại để một người như Hồ Nam đến đàm phán.
Là Phong Dực Môn không coi trọng cuộc làm ăn này sao? Lam Ngọc không cho là vậy.
Không có lý do gì để Phong Dực Môn lại từ chối một cuộc làm ăn hai bên đều có to lớn lợi nhuận.
Lý do hợp lý nhất cho hành động của Hồ Nam có lẽ là ngay cả Phong Dực Môn cũng không nghĩ đến, Hồ Nam sẽ lấy cuộc làm ăn đó ra làm tiền cược uy h·iếp chỉ để sử dụng một căn phòng.
Đó là suy nghĩ của mọi người, còn đối với Hồ Nam, mặc dù hắn biết đây là một cuộc làm rất là quan trọng đối với Phong Dực Môn, trước khi đi thì tông chủ cũng đã nhiều lần căn dặn hắn phải cận thận đối đãi chuyện làm ăn này.
Nhưng Hồ Nam thấy Thiên Phương Lâu muốn hợp tác thì phải cần có thái độ của một người muốn hợp tác. Một căn phòng, đó không coi là một đòi hỏi quá phận chứ.
Lam Ngọc khó xử, nàng nhận ra rằng người đối diện trước mắt hoàn toàn không coi việc hợp tác lần này là một chuyện to tác, thứ mà hắn quan tâm lúc này chỉ là mặt mũi của hắn trước người mọi người,là việc có được căn phòng này.
Một bên là việc làm ăn quan trọng mà nàng phải cẩn thận đối đãi, một bên là quy củ của Thiên Phương Lâu, cả hai đều không dễ lựa chọn đối với nàng.
Cắn răng, Lam Ngọc đưa ra quyết định.
“ Lâm công tử, hôm nay quán có việc đặt biệt, mong công tử thông cảm, để biểu đạt sự áy náy ta thay mặt Thiên Phương Lâu xin lỗi công tử, ngoài ra còn có 1000 linh thạch coi như là bồi thường cho tổn thất của Lâm công tử.” Lam Ngọc áy náy nói.
Cuối cùng Lam Ngọc lựa chọn nhượng bộ, Hồ Nam có thể không coi việc làm ăn đó ra gì, có thể hắn không biết việc đó quan trọng như thế nào, nhưng Lam Ngọc, nàng không thể cũng hành động vô não như vậy.
Cuộc Làm ăn này không chỉ ảnh hưởng đến bố cục sắp tới của Thiên Phương Lâu, nó còn là một cơ hội để nàng trở nên có tiếng nói trong gia tộc.
Nghe thấy Lam Ngọc bồi tội, Lâm Tịch và Trần Nguyệt Hoa cảm thấy ngạc nhiên, bọn hắn không nghĩ rằng Thiên Phương Lâu, một nơi được gọi là đặt quy củ lên hàng đầu mà hôm nay lại tự mình phá bỏ quy củ, người làm việc đó lại còn là Lam Ngọc tiểu thư.
Lam Ngọc có thể chọn lựa việc giữ gìn quy củ không? Đương nhiên là được.
Việc đó có thể dẫn đến việc bàn chuyện hợp tác lần nay rơi vào thất bại thế nhưng khi Hồ Nam về tông môn, tông chủ Phong Dực Môn sẽ biết mọi chuyện, chắc chắn hắn sẽ đích thân đến để bàn lại việc làm ăn.
Thế nhưng Lam Ngọc tiểu thư không làm như vậy, bởi vì nàng không có thơi gian.
Đúng vậy, vốn dĩ Lam Ngọc định ở đây thêm một thời gian nhưng vừa mới mấy hôm nay ở tổng bộ có chuyện quan trọng cần nàng về giải quyết.
Nhưng nếu để cho người khác sử lý việc làm ăn với Phong Dực Môn thì Lam Ngọc lại cảm thấy không an tâm, việc làm ăn này thức sự quá quan trọng đối với nàng.
Đó là lý do vì sao Lam Ngọc phá quy củ, nhường theo ý Hồ Nam.
Lâm Ngọc tiểu thư đã ngỏ lời, Lâm Tịch và Trần Nguyệt Nhi cũng phải rời khỏi, trong lòng bọn họ cảm thấy thật khó chịu
" Hahaaa, ta bảo rồi mấy đứa thân phận thấp kém mà đòi tranh dành với bản Thánh Tử, kết quả là sao, không phải cũng là rời khỏi mà không thể làm gì khác sao."
Đám người Hồ Nam cười đùa chế nhạo Lâm Tịch và Trần Nguyệt Hoa.
" Đừng nói bản Thánh Tử không chỗ các ngươi cơ hội, nào đến đây, đánh ta một cái ta sẽ hai tay dâng nên căn phòng này cho các ngươi." Buông lời chế nhạo, Hồ Nam cũng không quên dơ mặt làm tư thế gợi đòn thách thức Lâm Tịch.
Lâm Tịch cũng không tức giận khi đám người chế nhạo bản thân hèn yếu, hắn nhanh chóng dắt Trần Nguyệt Hoa rời khỏi, hắn không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa vì nếu vậy rất có thể bọn họ sẽ hướng những điều thô tục đến với Trần Nguyệt Hoa. Một chuyện hắn sẽ không tha thứ cho bất kì ai.
Nhận lấy 1000 linh thạch hạ phẩm bồi thường từ trưởng quầy, Lâm Tịch và Trần Nguyệt Nhi rời khỏi Thiên Phương Lâu.
Cả hai người đều cảm thấy không còn nhã hứng dùng bữa dù được trưởng quầy gợi ý còn phòng phổ thông.
“ Giờ đi đâu đây?” Trần Nguyệt Hoa buồn bực hỏi, nàng cũng không phải tức giận Lâm Tịch, nàng đây là tức giận cách sử lý của Thiên Phương Lâu.
“ không bằng, để ta dắt nàng đi quán ăn này.” Lâm Tịch thần bí nói.
Thấy Lâm Tịch ủ rũ rời đi, Hồ Nam càng tỏ vẻ đắc ý, hắn không ngại lần sau gặp sẽ cho Lâm Tịch một bài học.
Ánh mắt sùng bái của các nữ tử sau lưng khiến Hồ Nam rất hưởng thụ.
Hồ Nam cũng không làm đám người thất vọng, hắn dẫn đầu dẫn đám người đi vào phòng khách quý.
“ Hồ công tử xin dừng bước” tiếng nói của Lam Ngọc vang lên.
Thêm một lần nữa cái nhìn về Hồ Nam của nàng đổi mới, Lam Ngọc không nghĩ rằng Hồ Nam hoàn toàn không gấp gáp việc làm ăn của tông môn.
Thấy Lam Ngọc lại gọi mình, Hồ Nam có vẻ không kiên nhẫn, Hồ Nam biết Lam Ngọc gọi mình lại để nói chuyện làm ăn nhưng hắn đã hứa với đám người là sẽ dắt bọn họ ăn một bữa thịnh soạn, nếu bây giờ mà thất hứa thì thân phận thánh tử của hắn thật mất mặt.
Hồ Nam nói ra một điều kinh người.
“ Việc làm ăn, chuẩn bị cho ta một hợp đồng, không cần bàn lại, tất cả cư như thoả thuận ban đầu.”
Thoả thuận ban đầu, ở đây là phương hướng hợp tác cơ bản mà Thiên Phương Lâu đề nghị với Phong Dực Môn, mọi thứ đều rất hợp lý thế nhưng có một số ít điều hướng về phía lợi ích của Thiên Phương Lâu.
Việc bàn bạc lần này là giạnh dựt những lợi ích đó, thế nhưng Hồ Nam lại không hề có ý định đấy.
Những điều khoản sơ bộ đã rất hoàn mỹ đối với cả hai, một số lợi ích nhỏ đó cũng không làm ảnh hưởng đến tổng thể việc làm ăn, nhưng dù gì thì nếu có được nó thì cũng là một số tiền không nhỏ.
Ai lại không cùng linh thạch qua được? Tuy nhiên Hồ Nam lại khác, hắn cảm thấy vì một số ít linh thạch mà cò kè mặt cả thì khác gì một người bán hàng ngoài chợ.
Nghe được những lời đó từ Hồ Nam, Lam Ngọc vừa mừng vừa thất vọng.
Nàng mừng vì cuối cùng cuộc làm ăn này cũng được gọi là hoàn thành, từ đó địa vị của Nàng ở tổng bộ sẽ thêm một bước nữa.
Buồn là vị thánh tử của Phong Dực Môn này thật không còn gì để nói, nếu mai ngày hắn lên làm tông chủ thì chắc mối làm ăn này cũng phải chấm dứt.
Thế nhưng đó là chuyện của tương lai, trước mắt Lam Ngọc cho người soạn hai phần hợp đồng.
Lam Ngọc và Hồ Nam cùng nhau lấy ra con ấn, đến đây sự hợp tác giữa Thiên Phương Lâu và Phong Dực Môn chính thức được thực hiện.
Ở phía còn lại, sau khi rời khỏi Thiên Phương Lâu, Lâm Tịch dắt Trần Nguyệt Hoa đến một quán ăn nhỏ ở trong ngõ nhỏ, không sai đó cũng không phải quán ăn của Duy Thiên.
Một quán ăn nhỏ nằm ở một nơi vắng vẻ, chủ quán là một lão giả đã có tuổi, nhưng tay nghề cũng không phải dạng thường.
Chủ quán từng là đầu bếp ngự trù của hoàng cung, nhưng khi về hưu hắn chọn mở một cửa hàng nhỏ ở đế đô.
Đây cũng là quán mà từ nhỏ đến giờ, Lâm Tịch vẫn hay cùng Trần Nguyệt Hoa đến đây dùng bữa.
Vào quán, chủ quán niềm nở chào hai người. Cả hai cũng coi là khách quen với quán ăn.
Chủ quán cũng không xa lạ gì với hai người, hắn dường như coi hai người từng chút một lớn lên.
Rất nhanh món ăn của hai người được làm xong. Một phần cơm thịt kho của Trần Nguyệt Nhi, một phần thịt nướng Lâm Tịch thích nhất.
Vẫn mùi vị đó, vẫn khung cảnh đó, vẫn là chỗ này, thế nhưng đối diện của Lâm Tịch không còn là một cô gái bé nhỏ dễ thương như ngày nào.
Giờ đây, Trần Nguyệt Hoa đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với những nét đẹp mà Lâm Tịch có thể dành cả đời nhìn mãi cũng không hề chán.
Lâm Tịch cảm thấy thật hạnh phúc vì ông trời đã cho bản thân một người thanh mai trúc mã tuyệt vời đến vậy.
Lấy hết dũng khí, Lâm Tịch mở miệng.
“ Nguyệt Hoa, nàng gả cho ta nha?”
Một câu nói đơn giản nhưng đủ khiến Trần Nguyệt Hoa đầy xúc động.
Nàng biết để tên ngốc đối diện có thể nói ra những lời này thật làm khổ hắn.
Ngay từ nhỏ, Trần Nguyệt Hoa đã quyết định cả đời chỉ gả cho Lâm Tịch. Sẽ không là ai khác ngoài hắn.
Thế nhưng cả mấy năm nay, cho dù nàng gợi ý cỡ nào thì tên ngốc này cũng giả vờ như không biết.
Hai gia đình cũng rất nóng lòng về hôn sự của hai người, thế nhưng Lâm Tịch, hắn vẫn luôn không chịu mở lời vẫn luôn giả ngốc trốn tránh nàng.
Nước mắt của Trần Nguyệt Hoa rơi xuống, những giọt nước mắt của vui sướng, có thể gả cho người mình yêu và thực lòng yêu mình ở thế giới này thật khó.
Rất may, ông trời đã cho nàng hạnh phúc to lớn đó.
“ Ta đồng ý”
3 chữ, chỉ là 3 chữ nhưng dường như nó đã nói ra hết tâm tư của Trần Nguyệt Hoa.
Nàng đồng ý gả cho Lâm Tịch, đồng ý cả đời chỉ yêu một mình hắn.
Sau bữa ăn, Hồ Nam và đám người rời khỏi Thiên Phương Lâu, không hổ là Thiên Phương Lâu đồ ăn thật quá là ngon, tâm trạng tốt Hồ Nam quyết định dắt mọi người đến Thanh Lâu để chơi bời.
Bước ra khỏi cửa, Hồ Nam lại lần nữa thấy đám người xếp hàng gần đó một lần nữa.
Lúc mới đến đây hắn cũng đã thấy đám người xếp hàng nhưng do một lòng chỉ nghĩ đến Thiên Phương Lâu dùng bữa nên Hồ Nam cũng không mấy quan tâm.
Nhưng bây giờ, ngay cả sau một thời gian dài kể từ lúc đó, đám người xếp hàng này cũng chưa có dấu hiệu bớt đi, trái lại ngày càng nhiều, điều đó làm Hồ Nam cảm thấy rất hứng thú.
“ Trường An đây là có chuyện gì?”
Người Hồ Nam hỏi không ai khác đó là kẻ đã đứng ra cản đường Lâm Tịch lại.
Trường An, hắn cũng tạm được coi là một công tử có tiếng ở đế đô, sau khi biết Hồ Nam xuống núi thì liền đến làm quen, thái độ của hắn rất thấp, người khác nhìn vào không khác gì tuỳ tùng của Hồ Nam.
Điều đó lại khiến Hồ Nam cảm thấy thật hưởng thụ, ngay cả một công tử có tiếng ở đế đô đều muốn cậy nhờ hắn, đấy không phải cho thấy thân phận thánh tử của hắn rất bất phàm hay sao.
Trường Ăn rất nhanh hỏi ra được mọi chuyện.
“ Hồ đại ca, là có một quán ăn nghe nói xuất hiện một tiên nữ làm phục vụ, mọi người đều muốn xem vị tiên nữ đó như thế nào.”