Chương 17: Gây chuyện
Những chuyện xảy ra không chút ảnh hưởng đến với Lâm Tịch Và Trần Nguyệt Hoa.
Cả hai người đều hiếu kì về vị tiên nữ kia, thế những bọn họ cũng không định thay đổi lịch trình của mình.
Hai người cùng nhau nắm tay tiến vào Thiên Phương Lâu.
“ Lâm công tử, ngài đã đến, gian phòng đã được chuẩn bị xong, mời ngài đi theo tiểu nhân." Một người phục vụ niềm nở ra đón tiếp.
Người phục vụ dắt hai người đến gian phòng đặc biệt.
Phải biết, ở Thiên Phương Lâu chỉ có mỗi 3 gian phòng đặc biệt cao quý nhất. Dĩ nhiên giá cả cũng không hề rẻ chút nào. Hơn thế nữa, để chuẩn bị cho ngày hôm nay Lâm Tịch đã đặt căn phòng sang trọng nhất.
Để có thể phù hợp với giá cả đó thì mỗi gian phòng đề được trang trí một cách xa hoa.
3 gian phòng đều trang trí theo những kiểu khác nhau nhưng đều mang lại cho thực khách cảm giác tráng lệ, hào hoa.
Thế nên, để có tư cách vào những gian phòng này thì ngươi không chỉ cần có tiền mà thân phân địa vị phải hết sức tôn quý.
Lâm Tịch đặt căn phòng quý nhất trong 3 gian phòng khác quý. Hắn đặt cược hết tiền vốn cho lần này. Lâm Tịch muốn đây là một buổi sinh nhật mà Trần Nguyệt Hoa sẽ nhớ nhất trong cuộc đời.
Để có thể đặt được bàn trong ngày hôm nay, Lâm Tịch đã phải bỏ ra hết tích góp của mình.
Của gian phòng được mở ra. Một mùi hương của hoa và cây cỏ tràn ra ngoài, cho ta cảm giác rất thư giãn, đây là một gian phòng được bố trí như một cánh đồng hoa.
Để xem nào, có thể dễ nhận ra hương thơm của một số loài hoa đặc trưng như Hồng, Nhài, Oải Hương, Sữa, Tulip,...
Ngoài ra còn có những loại khác như Lần, Cúc, Phượng, Huệ,...
Không chỉ vậy, nếu ngươi đủ tinh ý ngươi còn có thể cảm nhận hương thơm trái cây chín mọng đan xem trong đó từ hương Vải chín ngọt lịm, hương Xoài Cát Hòa Lộc thơm lừng đến hương Chanh Dây thanh mát hay mùi vị Sầu Riêng béo ngậy…..
Nếu hưởng dụng thức ăn trong không khí này chắc chắn sẽ là một bữa ăn rất tuyệt vời.
Lâm Tịch và Trần Nguyệt Hoa định bước vào thì có tiếng bảo bọn hắn dừng lại từ phía sau.
Lúc này, từ đang xa có một đám người tiến đến dẫn đầu là một vị công tử, bao quanh hắn là một đám mỹ nữ, cũng không thiếu một đám chó săn sẵng sàng mọi cách để lấy lòng hắn. Chỉ thấy người dẫn đầu từ tốn lên tiếng.
“ Dừng lại.”
Đám người đến gần, có thể thấy được thân phận của người dẫn đầu rất quen thuộc, người này đã từng xuất hiện tại buổi đấu giá của Thương Hội, đó chính là Thánh tử của Phong Dực Môn: Hồ Nam.
Hồ Nam, mấy bữa trước, một lần vô tình mà có được lệnh bài tham dự đấu giá của Thương Hội, hắn tự tin với thân phận của mình thì việc tham gia đấu giá được vài vật phẩm tốt rất dễ dàng.
Nhưng khi tham gia, hắn gặp được Thương Thần kiếm, một thanh kiếm trong truyền thuyết, hâm mộ Kiềm Thần từ nhỏ, ngay khi thấy được thanh kiếm đó, Hồ Nam đã muốn có bằng được thanh kiếm đó cho mình.
Thế nên, hắn đã đứng dậy mà tự bày tỏ thân phận, nhưng chả ai cho hắn một chút thể diện.
Đó là việc khiến Hồ Nam không thể chấp nhận được.
Từ nhỏ, Hồ Nam đã triển lộ thiên phú luyện kiếm nghịch thiên, nên được đích thân tông chủ của Phong Dực Môn đích thân đến nhận làm đồ đệ thân truyền.
Có lẽ là biết tông môn của mình không xứng với thiên phú của Hồ Nam, nên tông chủ của Phong Dực môn đền bù bằng cách cho Hồ Nam rất nhiều tài nguyện nhất và quyền lực.
Ngay từ nhỏ, Hồ Nam đã được chọn làm Thánh tử của Phong Dực Môn, Tông chủ của Phong Dực Môn cũng hết lòng tận tình chỉ hắn kiếm đạo coi hắn như con ruột của mình .
Không phụ lòng của mọi người, ngay cả công pháp bí truyền của Phong Dực Môn cũng chỉ mất 2 tháng để Hồ Nam nắm bắt toàn bộ.
Thế nhưng cũng chỉ có vậy, là một người toàn bộ tâm tư chỉ dành cho kiếm đạo, tông chủ của Phong Dực Môn không biết cách dạy dỗ một đứa trẻ trở thành người là như thế nào.
Sau lần trở thành người vô địch của giải Kiếm Đạo khi mới 8 tuổi, Hồ Nam cảm giác như cả vũ trụ đều quay quanh hắn.
Người xung quanh thấy hắn đều tỏ vẻ khúm núm, nịnh hót.
Trở về tông môn, hắn muốn tài nguyên gì thì cũng có thể sử dụng thoải mái. Muốn nữ tử nào thì cũng chỉ cần ngỏ ý.
Cái cảm giác mình luôn là trung tâm ánh nhìn của mọi người khiến Hồ Nam càng ngày càng chìm ngập trong đó.
Nhưng phải nói thiên phú kiếm đạo của hắn quá nghịch thiên, cho dù có mải mê đi chăng nữa thì hắn vẫn luôn đang tiến bộ một cách thần tốc. Điều đó khiến một chút lo lắng của Tông chủ cũng bị dập tắt.
Kết quả khi trưởng thành, Hồ Nam luôn muốn làm theo ý mình, hắn muốn mình là sự chú ý, muốn được ca ngợi.
Còn về kiếm đạo, Hồ Nam được mọi người gọi là thiên tài kiếm đạo 100 có một, thế nhưng, nếu hắn thực sự chuyên tâm có lẽ Hồ Nam đã không chỉ dừng lại ở mức thiên tài.
Thiên tài, cũng không giúp Hồ Nam thoát được những trân đấu kiếm thua, thay vì tìm những thiếu sót của bản thân, Hồ Nam chọn cách tìm lý do.
Từ thua do nhỏ tuổi, đến thua do chủ quan hay cả là tâm trạng không tốt khiến hắn không thể tập trung, tất cả những điều đó đều có thể được Hồ Nam và những người nịn hót bên cạnh lấy ra làm lý do bào chữa cho sự thất bại của mình.
Đến khi tông chủ của Phong Dực Môn nhận ra những điều đó đã quá trễ. Giờ đây Hồ Nam đã trở thành một kẻ đầy ngạo mạn, không chấp nhận sự yếu kém của bản thân.
Thế nhưng tông chủ của Phong Dực Môn cũng không buông bỏ, hắn vẫn luôn cố tìm cách thay đổi điều này. Một trong những các đó là khiến Hồ Nam tiếp xúc với nhiều thế lực bên ngoài từ đó mà học được cách đối nhân xử thế.
Đó là lý do vì sao hôm nay Hồ Nam lại xuất hiện tại nơi này.
Hôm nay, Hồ Nam thay mặt Phong Dực Môn đến nói chuyện hợp tác với Thiên Phương Lâu.
Mang theo một đống thủ hạ, trên đường cũng có vô số mỹ nữ nghe danh mà đến, thế nên mới có đoàn người như bây giờ.
Hô Nam định dắt nhóm người đi ăn một bữa thịnh soạn ở Thiên Phương Lâu, con chuyện làm ăn, hắn thực sự không mấy quan tâm.
Sau khi nghe phục vụ viên thông báo là phòng khách quý cuối cùng cũng có người đặt bàn và vừa mới đến nhận phòng.
Hồ Nam bảo mọi người yên tâm. Hắn tự tin rằng với thân phận của mình thì chỉ là ở một chi nhánh của Thiên Phương Lâu sẽ không có ai không nể mặt mình.
Nghe thấy có tiếng người gọi, Lâm Tích và Trần Nguyệt Hoa dừng lại, hai người họ đang tự hỏi có phải người quen không mà gọi bọn họ lại.
Bọn hắn thấy một đám người tiến đến, nhưng trong số đó cũng không nhận ra người nào.
Đang thắc mắc không biết ai gọi mình và định tiếp tục bước vào thì có một tên chó săn của Hồ Nam lẹ mắt thấy được nhanh chóng tiến lên cản Lâm Tịch và Trần Nguyệt Hoa lại.
“ Không thấy thánh tử của chúng ta bảo ngươi dừng lại sao, căn phòng này Thánh Tử của ta muốn, hai người các ngươi kiếm phòng khác đi.”
Lâm Tịch giật mình, hắn không nghĩ có một ngày sẽ có người không quan tâm thân phân mà đuổi hắn đi. Nhíu mày, hắn cũng không muốn làm to chuyện.
Đẩy tên chặn cửa đáng ghét đó ra, Lâm Tịch dắt tay Trần Nguyệt Hoa tiếp tục tiến vào.
Một lần nữa, thêm một lần nữa, một lần nữa lại có người không để ý thân phận thánh tử Phong Dực Môn của hắn.
Lần trước là ở đấu giá hội, khi hắn nói ra thân phận của thánh tử của mình thì tất cả đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn.
Điều đó khiến nội tâm vốn kiêu ngạo của Hồ Nam cảm thấy mình bị sỉ nhục một cách thậm tệ, nhưng Hồ Nam cũng biết đó không phải nơi để gây chuyện, ở đó có rất nhiều người có khí tức đè ép hắn. Hồ Nam chịu đựng.
Thế nhưng bây giờ, ngay cả một tên tu sĩ cấp 4 tầm thường cũng không coi thận phận của hắn ra gì.
Tức giận, Hồ Nam hôm nay quyết định ra một ngụm ác khí, hắn không cần quan tâm thân phận của người đối diện, hắn cảm thấy ở đế đố này thì ngoài hoàng đế của Hoả Vân đế quốc ra thì tất cả đều là dế núi.
Một quyền tung ra, Hồ Nam quyết định một quyền đánh thừa sống thiếu c·hết kẻ vô tri này, hắn muốn mọi người ở đây thấy được cái giá thảm thiết khi coi thường thân phận Thánh Tử của hắn.
Thấy một luồng đao kiếm lao đến mình, Lâm Tịch vận thế ra quyền, cho dù người lao đến có là tu sĩ cấp 5, cao hơn hắn một cảnh giới những Lâm Tịch tự tin là mình có thể đối chọi. Đó là sự tự tin của một thiên tài.
Nhưng cuộc chiến của hai người đã không diễn ra, chỉ thấy lúc này Lâm Ngọc tiểu thư xuất hiện, nàng phẩy tay, cả hai đòn công kích của hai người nhẹ nhàng bị triệt tiêu. Tiếng nói cũng vang lên từ đôi môi anh đào đầy quyễn rũ của nàng.
“ Hai vị công tử, nơi này cấm đoán đánh nhau, nếu hai vị muốn có thể ra khỏi Thiên Phương Lâu giả quyết xong rồi vào.”
Hồ Nam ngạc nhiên, hắn không nghĩ rằng cô nương mới xuất hiện có thể dễ dàng hoá giải đòn công kích của hắn, người này thực lực cũng không thua gì sư phụ của hắn.
Lâm Tịch cũng không ngạc nhiên, khác với cái gì cũng không quan tâm như Hồ Nam, hắn biết đầu là Lam Ngọc tiểu thư, người của tổng bộ Thiên Phương Lâu, mặc dù nàng cũng không bao nhiều tuổi nhưng thực lực không thể coi thường.
“ Lâm Tịch gặp qua Lam Ngọc tiểu thư.”
Bây giờ, Hồ Nam mới biết người trước mắt chính là người mình muốn đàm phán hôm nay, Hồ Nam không ngờ đó là một cô gái xinh đẹp, thực lực lại không tầm thường.
“ nữ tử gặp qua Lâm thiếu gia, nữ tử gặp qua Hồ thánh tử,” Lam Ngọc uyển chuyển nói.
“ không biết hai vị công tử vì chuyện gì mà đánh nhau, không biết có thể cho nữ tử một bộ mặt mà hoà giải mọi chuyện.”
Cả hai thân phận cũng không tầm thường, mặc dù không so được với nàng nhưng là một kẻ làm ăn Lam Ngọc luôn biết lúc nào mềm lúc nào cứng.
Nghe thấy Lam Ngọc gọi người đối diện là “ Lâm công tử” một người đi bên cạnh rất nhanh liền nói cho Hồ Nam thân phận của Lâm Tịch, con thứ ba của Lâm Phủ.
Lâm Tịch – Hồ Nam không nhận ra hắn, nhưng cha của Lâm Tịch là Lâm tướng quân vừa mới ngày vừa rồi đột phá trở thành tu sĩ cấp 7 vang danh một hồi.
Hồ Nam lúc này tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn, hắn không còn làm theo cảm tính nữa.
Cảm thấy thân phận người đối diện cũng không bình thường, thế nhưng Hồ Nam cũng không muốn bỏ qua cho Lâm Tịch.
Mọi người đang nhìn hắn, Lâm Tịch từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn chưa một lần nhìn thẳng hắn.
Dù không thể giáo huấn Lâm Tịch một trận nhưng hôm nay hắn nhất định phải khiến Lâm Tịch biết đắc tội hắn sẽ không có quả ngon mà ăn.
“ Ta nói rồi, căn phòng này hôm nay ta nhất định phải được.” Hồ Nam khẳng định.
Cảm ơn đã đề cử.