Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

Chương 16: Sinh ý lại phát hoả




Chương 16: Sinh ý lại phát hoả

Buổi đấu giá cũng đã đến lúc kết thúc.

Vật phẩm áp trục cuối cùng của buổi đấu giá cũng được ra trận, đó là một quả trứng sủng vật của loài chim Tuyết Vương Lĩnh.

Tuyết Vương Lĩnh, một loài chim hung thú 8 sinh sống tại những ngọn núi tuyết to lớn.

Người ta đồn rằng, Tuyết Vương Lĩnh đi đến đâu thì bão tuyết theo đến đó.

Với thực lực là một hung thú cấp quân vương, hình dại lại bá khí có thể nói Tuyết Vương Lĩnh là một sủng vật trong mơ của bất kì tu sĩ nào.

Tuy vậy, tất cả hung thú cấp quân vương đều đã mở linh trí, bọn nó thường chọn c·ái c·hết thay vì trở thành vật cưỡi cho con người.

Nói vậy không có nghĩa là bắt được một con Tuyết Vương LĨnh trưởng thành là dễ dàng, để làm được điều này cần rất nhiều tu sĩ cấp 8, hơn nữa có thể phải trả giá là t·hương v·ong.

Để thu phục một con Tuyết Vương Lĩnh làm sủng vật, cách thực tế nhất đó là nuôi nó từ nhỏ. tốt nhất là người đầu tiên mà Tuyết Vương Lĩnh con non thấy khi mới chui ra khỏi vỏ.

Một con Tuyết Vương LĨnh, nếu trưởng thành sẽ là một chiến lực không thể khinh thường cho bất cứ ai sở hữu.

Trên lý thuyết, trứng sủng vật cũng có thể coi là nguyên liệu, Duy Thiên có thể thoải mái đấu giá mà không cần lo lắng về linh thạch.

Nhưng khi thấy hắn định ra giá, Tiểu Miêu leo lên người hắn, ra vẻ kháng nghị như muốn nói rằng.

“Chủ nhân, ngươi thay đổi, ngươi không còn yêu ta.”

Thấy vậy, Duy Thiên cũng bỏ ý định đấu giá vật phẩm.

Đơn giản là Duy Thiên cảm thấy người khác cần vật trợ lực để mạnh lên, còn hắn chỉ cần dựa thực lực, hơn nữa đã có Tiểu Miêu là sủng vật rồi.

Không có Duy Thiên, con số linh thạch cũng rất gần giá trị thực của vật phẩm.

Cuối cùng, quả trứng được Ngự Thú Tông dùng 80.000 linh thạch mua được.

Đến đây buổi đấu giá cơ bản đã kết thúc. Còn một phần nữa là quý khách tự trao đổi với nhau những vật phẩm của mình.

Duy Thiên cảm thấy hôm nay đã thu hoạch đầy đủ, lại bên mình còn có một người b·ị t·hương cần chữa trị.

Hơn nữa hắn tin rằng mình xuất hiện sẽ không ít thế lực đến thăm dò. Như vậy sẽ thật phiền phức.

Quyết định, hắn đợi lấy vật phẩm đấu giá rồi mang theo Ngọc Nhi trở lại căn phòng 250 lúc mới đến.

Trận pháp sáng lên, 2 người một hổ biến mất.

Duy Thiên quay về cửa hàng, tấm lệnh bài trong tay Duy Thiên cũng rơi lại tại căn phòng số 250.

Lúc này hệ thống vang lên.

“ Đinh! nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng nấu rượu 1 quyển.”

Lần này thu hoạch rất lớn, không những có rất nhiều nguyên liệu mà còn có một người phục vụ viên. Cuộc sống của hắn cũng dần trở nên thoải mái.



Trời đã tối, Duy Thiên cũng không định nghỉ ngơi, thay vào đó, hắn tiến vào phòng thời gian.

Hơn 1 tuần dùng phòng thời gian để luyện tập, không hoàn toàn tập luyên 24/24 nhưng thời gian hắn dùng cho luyện tập tay nghề cũng đã hơn 3 năm.

Một ngày vào 12h tương đương 6 tháng, trừ thời gian nghỉ ngơi, Duy Thiên dành 4 tháng mỗi ngày để luyện tập.

Công sức của Duy Thiên không hề uổng phí, những món ăn của hắn đã có phần ngon hơn so với Thiên Phương Lâu.

Tuy vậy, có một số thực khách lại không hài lòng về việc quán ăn không hề có rượu.

Đối với tu sĩ mà nói, rượu là một phần không thể thiếu của cuộc sống.

Đó là lý do mấy ngày nay luôn có người phàn nàn điều này với hắn.

Một số còn đề nghị hắn lấy rượu bên ngoài về quán, vì nếu đi ăn mà còn phải tự mang rượu thì rất bất tiện.

Cũng may, phần thưởng nhiệm vụ lần này là một quyển sách nấu rượu, đúng thứ cần nhất của Duy Thiên lúc này.

Không kịp chờ đợi, vào phòng thời gian hắn lập tức mở quyển sách ra từ từ nghiên cứu.

Quyển sách có rất nhiều loại rượu khác nhau, từ những loại rượu quen thuộc như rượu gạo, rượu nho, rượu trái cây,… đến những loại rượu dùng linh dược để ủ cũng đầy đủ cách thức chế biến.

Vừa đọc Duy Thiên vừa mày mò làm thử.

Thành công thì ít nhưng thất bại thì nhiều.

Có những loại rượu phải mất mấy tuần để chuẩn bị xong nhưng lúc ủ thì thất bại trong cay đắng.

Không nản lòng, Duy Thiên cẩn thận ghi lại những lỗi lầm của bản thân.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng có một vò rượu hắn ủ có thể gọi là thành công.

Nhưng nếu so với những nơi khác, nơi mà rượu ngon được ủ bởi những người có hàng chục năm tay nghề thì vẫn không thể so sánh.

Không nản, Duy Thiên tiếp tục cố gắng cải thiện.

Nói đến Ngọc Nhi, mấy hôm sau đã tỉnh.

Lúc tỉnh dậy, Ngọc Nhi không ngạc nhiên khi mình ở đây, nàng đã dự liệu được số phần của mình khi bị biến thành một vật phẩm đấu giá.

Không hoản loạn, Ngọc Nhi rất nhanh biết được mọi chuyện sau khi mình b·ất t·ỉnh từ miệng của Duy Thiên.

Ngọc Nhi cũng thấy được khuôn mặt của người đã đấu giá được mình, là một chàng trai tướng mạo không mấy xuất chúng, nhưng khí chất tự tin. Ấn tượng đầu tiên của Ngọc Nhi với Duy Thiên cũng thật không tồi.

Sau khi nghe lý do đấu giá từ Duy Thiên. Ngọc Nhi rất ngạc nhiên.

Ngọc Nhi cho rằng, sau khi dung mạo của mình bị lộ diện thì những người đấu giá mình về chỉ để làm chuyện ngượng ngùng ngượng ngùng đó.

Nhưng Duy Thiên lại nói đấu giá để nàng trở thành người phục vụ của quán ăn của hắn.



Không biết phải nói Duy Thiên thế nào, trước mặt là một mỹ nhân, Duy Thiên lại bắt nàng trở thành một người phục vụ. Thật không biết thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng nếu không phải làm chuyện ngượng ngùng đó thì Ngọc Nhi sẵng lòng. Nếu không, nàng thà c·hết còn hơn.

Mặc dù đã tỉnh, thương thế của Ngọc Nhi vẫn chưa lành, trong thời gian Duy Thiên tập trung thử nghiệm ủ rượu thì Ngọc Nhi cũng tranh thủ phục hồi v·ết t·hương.

Một cuộc sống mới đối với Ngọc Nhi, không biết là tôt hay xấu nhưng nàng sẽ cố gắng sống sót, chính tay g·iết c·hết Lưu Thanh Thành báo thù cho cha mẹ.

Cho dù bây giờ Ngọc Nhi trúng độc, nhưng nàng tin một ngày nào đó bản thân có thể giải được loại độc dược này.

6 tháng trôi qua, đã đến lúc rời khỏi phòng thời gian.

Duy Thiên cũng đã sơ bộ nắm được cách nấu rượu, nhưng để có thể mang ra bán thì cần thêm những thử nghiệm.

Duy Thiên cũng đã kí khế ước với Ngọc Nhi, từ bây giờ nàng sẽ là nhân viên của quán ăn.

Lương của nàng mỗi tháng cũng là 1000 linh thạch hạ phẩm một con số cũng không nhỏ.

Sau khi kí hợp đồng, những tin tức của quán ăn cũng được thống hệ chia sẻ một phần cho Ngọc Nhi. .

Ngọc Nhi hoảng sợ, nàng không nghĩ rằng căn phòng mà mình dưỡng thương lại là một căn phòng thời gian.

Phải biết ở đại lục này, nguyên tố thời gian rất rất hiếm. cho dù có sở hữu thì người sở hữu cũng chỉ có thể dùng năng lực này trong một thời gian rất ngắn thì phòng thời gian tỏ ra rất nghịch thiên.

Ngọc Nhi lại chấn kinh thêm một lần nữa khi thấy không gian quán rộng lớn. Đây chắc chắn là nguyên tố không gian.

Tất cả những điều đó khiến cho kế hoạch chốn chạy của Ngọc Nhi lung lay.

Đúng vậy, Ngọc Nhi dự định chạy trốn.

Khi nghe Duy Thiên là một chủ quán, lại bỏ ra một giá cả to lớn để đấu giá mình, mà không vì làm chuyện ngại ngùng đó.

Đây là muốn nàng trở thành người hấp dẫn nhân khí, Ngọc Nhi cũng không muốn trở thành công cụ người cả đời, nàng còn mối thù chưa báo.

Vì vậy, Ngọc Nhi mang trong mình một kế hoạch, một kế hoạch chạy trốn.

Nhưng, sau khi thấy sự thần kì của quán ăn, nàng có đã suy nghĩ khác, đây có lẽ là một cơ duyên, một cơ hội để nàng có thể thành công báo thù.

Sáng hôm sau. Một ngày mới bắt đầu ở trên Thiên Làm đại lục xinh đẹp và đầy huyền ảo.

Lâm Tịch, công tử thứ 3 của Lâm gia đang cùng Trần Nguyệt Hoa đi dạo cùng nhau.

Trần Nguyệt Hoa, đại tiểu thư Trần phủ, cha nàng nắm giữ chức đại bộ thượng thư trong triều đình.

Lâm Tịch và Trần Nguyệt Hoa được coi là một thanh mai trúc mã từ nhỏ. Môn đăng hộ đối, trai gái tài sắc, trời sinh một cặp,... Tất cả chỉ để nói nên hai người hợp nhau đến mức nào.

Hai người từ ngày lúc nhỏ đã hơn thua nhau.

Cả hai thiên phú cũng không tầm thường nên luôn tranh nhau hơn từng chút một.



Nhớ lần đó,khi cả hai người còn nhỏ, đều cùng muốn một chú chó mà ra tay đánh nhau, kết quả là Lâm Tịch bị gẫy răng, còn Trần Nguyệt Hoa bị một vết sẹo nhỏ trên trán.

Bọn họ không vì những điều đó mà ghét nhau, nhưng vì vậy mà càng làm cả hai trở nên thân thiết hơn.

Theo thời gian, hai đứa trẻ đó đã trở thành một nam thanh nữ tú, một đôi khiến bao người ở đế đô ngưỡng mộ, ghen ghét.

Trần Nguyệt Hoa nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng nhưng nàng vẫn còn giữ lại vết sẹo trên trán năm xưa,

Bây giờ, nàng đã trở thành một tu sĩ, có hàng ngàn cách để chữa trị vết sẹo đó nhưng Trần Nguyệt Hoa muốn giữ lại nó để làm kỉ niệm.

Hơn thế nữa đối với Trần Nguyệt Hoa vết sẹo đó cũng thật đáng yêu.

Điều quan trọng là, trong mỗi lần cãi nhau, nàng có thể dùng vết sẹo để dành lấy lợi thế cho bản thân.

Còn về phía Lâm Tịch, một người có thiên phú nổi bật nhất trong hàng ngũ con cháu ở đế đô. 16 tuổi thực lực đã là tu sĩ cấp 4.

Mặc dù vậy, có lẽ là đã lớn, nhận ra tình cảm của mình đối với Trần Nguyệt Hoa mà đã từ rất lâu liền không nỡ hạ tay, nên hắn luôn bị Trần Nguyệt Hoa nắm gắt gao .

Không lấy làm xấu hổ, Lâm Tịch còn tự hào nói với mọi người là “ sợ vợ không đợi tuổi.”

Hai người đang đi dạo với nhau, hôm nay là sinh nhật của Trần Nguyệt Hoa, Lâm Tịch muốn dành cả ngày bên nàng.

Cả hai đã có một buổi sáng tuyệt vời khi cùng nhau tham gia buổi săn bắn.

Và rồi đến trưa, Lâm Tịch định dắt nàng đi ăn ở Thiên Phương Lâu.

Gần đến nơi, thì bọn hắn thấy một hàng người dài cắt ngang.

Thoạt đầu, Lâm Tịch nghĩ là đám người xếp hàng để được vào Thiên Phương Lâu vì mấy bữa nay, vì sự xuất hiện của Lam Ngọc tiểu thư mà việc làm ăn của Thiên Phương Lâu rất phát hoả luôn luôn không đủ bàn.

Để hôm nay có thể dùng bữa mà không phải đợi, hắn đã phải đặt bàn ở Thiên Phương Lâu một tuần trước.

Đó cũng một phần nhờ vào thân phận của hắn, nếu không người khác có muốn đặt bàn cũng không có cái đặc quyền đó.

Để ý kỹ, Lâm Tịch nhận ra hàng người này không xếp hàng để vào Thiên Phương Lâu mà là vào một quán ăn nhỏ trong ngõ.

Nghĩ lại, Lâm Tịch giật mình. Đại ca hắn từng nói, ở gần Thiên Phương Lâu mới mở một quán ăn, bối cảnh không hề bình thường bảo hắn nên gây chuyện ở quán này.

Lâm Tịch không nghĩ chỉ qua mấy ngày mà quán ăn sinh ý đã tốt như vầy.

Vỗ vai một người, Lâm Tịch hỏi “đây là xảy ra chuyện gì”

Người bị gọi cũng không tức giận, khi nhận ra đó là Lâm Tịch, hắn càng tích cực giải thích.

“ quán ăn Đại Phúc xuất hiện một tiên nữ.”

“ Tiên nữ?” Trần Nguyệt Hoa thắc mắc.

“ Đúng vậy, là một tiên nữ phục vụ bây giờ ai cũng muốn tận mắt chứng kiến nàng nên bọn họ mới xếp hàng dài như vầy.”

Lâm Tịch cũng không hiểu chuyện gì, hắn cũng không nghĩ nhiều. Nếu có cơ hội thì có thể xem một cái còn bây giờ không cần thiết.

Giờ là thời gian dùng bữa, Lâm Tịch cũng không định để Trần Nguyệt Hoa cùng hắn xếp hàng đợi xem cái gọi là tiên nữ kia.

Bỏ qua đám người,Lâm Tịch cùng Trần Nguyệt Hoa tiến vào Thiên Phương Lâu.