Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

Chương 11 : Tiến về buổi đấu giá




Chương 11 : Tiến về buổi đấu giá

Nhận lấy lệnh bài từ tay Lâm Phàm, Duy Thiên cẩn thận quan sát.

Chiếc lệnh bài được làm một cách tinh sảo, vật liệu làm ra cũng rất bất phàm khiến cho ngay cả người không biết gì như hắn nhìn vào cũng cảm giác nó không tầm thường.

Trên mặt lệnh bài chỉ có một chữ duy nhất “

Thương Hội” nó được làm từ vàng, nhìn vào là thấy sự hào hoa, giàu có.

Một chiếc lệnh bài không đơn giản nhưng chỉ nhìn thôi thì không thể biết nó dùng làm gì.

“ Lệnh bài này là gì? sao cha ngươi lại đưa cho ta?” Duy Thiên thắc mắc.

“ Đây là lệnh bài của Thương Hội, cha ta đưa chủ quán để cảm tạ ngươi”

Lâm tướng quân cảm thấy lệnh bài này Duy Thiên cũng đã có, nhưng đây coi như một phần thành ý của hắn đối với quán ăn.

“ Cha ngươi là Lâm tướng quân” Duy Thiên không biết thân thế của người trước mặt, hắn chỉ biết đây là người đầu tiên mở hàng nhưng chưa hề hỏi thăm thân phận, dựa vào những việc xảy ra hôm nay hắn thì chuyện này chỉ có thể là như vậy.

“ Đúng vậy, cha ta cảm ơi chủ quán về bữa ăn sáng nay” Lâm Phàm nói.

“ Không cần cảm ơn, đó là mua bán, cha ngươi không nợ ta gì cả.”

Đang lúc Duy Thiên định trả lại tấm lệnh bài thì hệ thống lên tiếng.

“ Đinh! kiểm trắc thấy sự kiện đặc biệt, hệ thống kiến nghị kí chủ giữ lại lệnh bài.”

Duy Thiên lập tức thay đổi lời nói.

“ Lệnh bài này ta cần, vậy đi coi như ta nợ cha ngươi một ân tình, cần ta giúp đỡ việc gì cứ nên tiếng, dĩ nhiên là việc đó ta làm được.”

Lâm Phàm thấy vậy thì vui mừng, đây là chủ quán đồng ý kết giao mỗi quan hệ với phủ tướng quân.

Lâm Phàm rời đi, Duy Thiên lập tức trong lòng hỏi hệ thống.

“ Hệ thống, lệnh bài này dùng để làm gì ?”

“ Đinh! đây là lệnh bài của Thương Hội chỉ có những người tiêu phí đủ số lượng linh thạch khi mua sắm mới được cấp.”

“ Nó đại diện cho là khách hàng cao cấp của Thương Hội, bất cứ ai cầm lệnh bài này đều được tiếp đón với quy cách long trọng nhất ở bất cứ chi nhánh nào trên đại lục.”

“ Một điều quan trọng hơn, Lệnh bài này có thể gọi là vé vào cổng của cuộc đấu giá mỗi 6 năm một lần, để tham gia cuộc đấu giá người tham dự phải có trong tay lệnh bài.”



“ Sau mỗi cuộc đấu giá, lệnh bài lại được thu lại và tiếp tục phát cho 1.000 người đầu tiên tiêu phí 1.000.000 linh thạch ngay sau đó.”

“ ý ngươi là sự kiện đặc biệt chính là trận đấu giá đó” Duy Thiên thắc mắc.

“ Đúng vậy, trận đấu giá sẽ diễn ra sau 6 ngày nữa” hệ thống trả lời.

“ Đinh! nhận thấy kí chủ chưa hiểu rõ về đại lục hệ thống đặc biệt tăng thêm nhiệm vụ”

“ nhiệm vụ chi nhánh: tham gia buổi đấu giá mở mang tầm mắt.”

“ Nội dung: là người chú định đứng đầu đại lục, kí chủ cần hiểu rõ hơn về tầng lớp đứng đầu, buổi đấu giá là cơ hội tốt để làm điều đó.”

“ Phần thưởng: kỹ năng nấu rượu 1 cuốn”

“ Kiểm trắc thấy túc chủ còn quá nhỏ bé, bảo hộ của hệ thống kích hoạt, trong suốt thời gian nhiệm vụ, kí chủ hoàn toàn được hệ thống bảo đảm an toàn.”

“ Kiểm tra thấy số dư linh thạch, kí chủ là một con nghèo kiết xác, hệ thống đưa ra phúc lợi trong buổi đấu giá kí chủ đấu giá bất cứ nguyên liệu nào hệ thống sẽ đều chi trả.”

Ngay từ đầu, khi nghe nhiệm vụ là tham gia đấu giá Duy Thiên thật sự không có chút mong đợi.

Với một người nghèo như hắn thì tham gia một buổi đấu giá lớn như thế không khác gì cưỡi ngựa xem hoa, chạy ngang sân khấu, đi xem người khác trang bức.

Nhưng khi thấy hệ thống cho phúc lợi thì tâm tình của hắn đã thay đổi, đó là một tâm tình chờ mong.

6 ngày trôi qua rất nhanh.

Quán ăn Đại Phúc ngay đêm hôm đó đã tiến hành nâng cấp trở thành quán ăn cấp 2.

Nói đến nâng cấp, thứ thay đổi to lớn nhất chính là diện tích quán ăn. Nhìn từ ngoài quán ăn vẫn là một quán ăn nhỏ như vậy nhưng khi mở cửa tiến vào đập vào mắt sẽ là một không gian thật to lớn.

Không gian quán cũng chia thành từng khu cách biệt, bên cạnh đó cũng có những phòng đơn, dành cho ai muốn sự yên tĩnh.

Đặc biệt một chỗ là cho dù quán có thay đổi to lớn đến thế thì những người đến dùng bữa vẫn không tỏ ra ngạc nhiên, hay chính xác hơn là không hề hay biết.

Đó chính là do hệ thống làm ra, khiến người khác có cảm giác quán ăn Đại Phúc ngay từ đầu đã như vậy, mà không hề nhận ra sự thay đổi đáng kinh ngạc của quán.

Việc buôn bán của quán ăn cũng ngày càng tốt.

Tuy các vị khách đã rất thất vọng khi không có món “ đột phá” nhưng họ vẫn đến quán để dùng bữa.

Mặc dù thức ăn ở quán có đắt hơn Thiên Phương Lâu nhưng cũng phải nói tay nghề của Duy Thiên cũng không kém.

Một lý do khác là những nguyên liệu mà quán ăn Đại Phúc làm là do hệ thống cung cấp luôn tươi mới như vừa được hái trên cây xuống.



Và điều quan trọng nhất, một lý do có lẽ nói ra hơi đáng buồn nhưng họ chọn quán ăn Đại Phúc thay cho Thiên Phương Lâu vì không phải đợi.

Mấy ngày nay, bới sự xuất hiện của Lam Ngọc tiểu thư mà hầu như lúc nào quán ăn của Thiên Phương Lâu luôn trong tình trạng chật kín người. Để ăn một món thật không dễ.

Tất cả những điều đó khiến cho sinh ý của quán ăn ngày càng phát hoả. Tỉ lệ bàn chưa được 100% nhưng đó cũng có thể gọi là một sự phát triển nhanh chóng.

Bù lại là Duy Thiên cảm thấy thật mệt, công việc nhiều đồng nghĩa với linh thạch nhiều nhưng một quán ăn mà chỉ có một mình hắn phụ trách, từ làm món đến bê đồ hay là phục vụ thì đấy là một lượng công việc khổng lồ.

Thấy được điều đó, hệ thống đã rất tâm ý mà đưa ra nhiệm vụ chiêu mộ nhân viên.

Có lẽ điều không tốt duy nhất đó là nhân viên phải phù hợp với tiêu chí của quán ăn. Còn tiêu chí của quán ăn là gì thì đến nay Duy Thiên hắn cũng không biết. Hệ thống cũng không nói.

Cửa hàng cũng đã được hệ thống giải khoá ở mấy hôm trước. Duy Thiên rất nhanh vào xem với ý định mua được một thứ hữu dụng gì đó.

Nhưng khi mở cửa hàng ra thì không thấy vật phẩm không hề xuất hiện, mà chỉ có một đĩa quay thưởng.

Đúng vậy, tuy mang tên là cửa hàng nhưng thực chất đây là nơi rút thưởng.

Ở đây Duy Thiên có thể dùng 10000 linh thạch để quay thưởng một lần.

Tuy nhiên Duy Thiên khắc chế bản thân vì hắn muốn để dành linh thạch cho việc tăng cao tu vi, hắn muốn thử cảm giác trở thành một tu sĩ

Kí chủ: Duy thiên

Cảnh giới: người thường 0/1000 để trở thành võ giả cấp 1 ( sửa lại)

Nhiệm vụ chính tuyến: trở thành đầu bếp đứng

đầu đại lục

nhiệm vụ chi nhánh” tham gia buổi đấu giá

Cửa hàng : đã mở

Linh thạch: 8560

Công pháp: chưa học

Pháp bảo: 0



Tư chất : phế căn có thể tu luyện nhưng là phế vật bên trong phế vật.

Quán ăn: quán ăn cấp 2; điều kiện tăng cấp : chưa rõ.

Chỉ cần gần 1500 linh thạch nữa thôi là Duy Thiên hắn có thể trở thành tu sĩ cấp 1.

Dùng 10000 linh thạch chỉ để tăng cấp thành một tu sĩ cấp 1 thì đối với người khác quá là lãng phí, nhưng phải nói đến Duy Thiên hoàn toàn không phải tốn công tu luyện.

Một điều nữa với tư chất phế vật của hắn thì dù có chuyên tâm tu luyện thì bước vào cảnh giới tu sĩ cũng cần ít nhất 5 năm.

hôm nay là ngày xuất phát đi tham gia đấu giá, Duy Thiên đóng cửa quán ăn một ngày.

Duy Thiên muốn xem coi rốt cuộc buổi đấu giá đó thế nào mà vô số người muốn được tham gia.

Cũng phải nói từ lúc xuyên qua đại lục này hắn cũng chưa từng lần nào rời khỏi quán ăn.

Mặc dù ở đế đô thỉnh thoảng buổi tối vẫn có các buổi lễ nhưng Duy Thiên không dám tham dự.

Duy Thiên cảm giác người mang hệ thống như hắn tham gia bất cứ thứ gì chắc chắn có người đứng ra kiếm chuyện, hiện tại chưa có tu vi thì hắn chưa dám ra ngoài sóng.

Đang lúc không biết làm cách nào để có thể tiến về buổi đấu giá, thì lệnh bài “ Thương Hội “ từ trong túi Duy Thiên bay ra.

Chiếc Lệnh bài bay ra, cùng lúc đó dưới chân của Duy Thiên xuất hiện những kí tự đặc biệt.

Đó là trận pháp. Một trận pháp truyền tống có thể đem người ở bất cứ đâu trên đại lục này truyền tống đến buổi đấu giá.

Cho thấy, người tạo ra những chiếc lệnh bài này không những am hiểu trận pháp mà còn phải có tu vi cao cường.

Trận pháp được kích hoạt, một luồng ánh sáng bao quanh Duy Thiên, lúc này một thứ bay vào lồng ngực của hắn, đó là Tiểu Miêu.

Tiểu Miêu cũng muốn đi, hắn không biết là lệnh bài này có thể cho người khác đi cùng hay không, nhưng Duy Thiên cũng không đẩy Tiểu Miêu ra mà ôm vào trong ngực.

Ánh sáng chợt loé, cả hai biến mất trong cửa hàng.

Mở mắt Duy Thiên thấy mình không còn trong quán ăn nữa, hắn cảm thấy rất bất ngờ trước thương hội, một lệnh bài có thể truyền tống bất cứ nơi nào trên đại lục cũng chỉ dùng để làm thiệp mời.

Mặc dù chưa biết rõ Thương Hội lớn mạnh thế nào nhưng như vậy cũng đủ để khiến Duy Thiên tràn ngập mong đợi.

Duy Thiên và Tiểu Miêu được truyền tống trong một căn phòng. Khi cả hai bối rối không biết làm gì thì cửa phòng được mở ra.

Đi vào trong là một cô gái ăn mặc kín đáo nhưng như vậy cũng không thể nào che hết được vẻ đẹp của dáng người.

Trên ngực cô gái còn có một số 250, nếu đoán không lầm thì lần đấu giá này hắn sẽ mang số hiệu 250 để tham gia.

Chào hỏi sơ, nữ phục vụ dẫn đường cũng không nói gì nhiều mà nhẹ nhàng tỏ ý, dẫn Duy Thiên đi xung quanh.

Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng thấy nữ phục vụ không có ý nói, Duy Thiên cũng không hỏi lên lời.

Hắn bế Tiểu Miêu, theo sau nữ phục phụ bước ra ngoài căn phòng.