Chương 10 : Danh tiếng vang xa
Quốc sư thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm tướng quân không c·hết mọi sự đều tốt, thương thế năng cỡ mấy đều có thể dùng thiên tài địa bảo để chữa trị.
Còn cái nhìn của hắn về phía hơn 100 tên tu sĩ từ cấp 1 đến cấp 5 đang liều mình sông tới kia, hắn chỉ có thể nói đây là một tràng diện nhỏ không đáng bận tâm.
Thực lực nhỏ bé không đáng trách, nhưng đã nhỏ yếu lại vô tri thì c·hết không oan.
Đối với một vị tu sĩ bát giai thì đối diện với đám người này chỉ cần một tay, không phải chỉ cần nửa tay là có thể tiêu diệt.
Bọn họ nghĩ có thể dùng số lượng làm hắn chậm hắn, thật quả là đối với lực lượng không biết một chút gì.
Quốc sư từ từ giơ tay nên, hắn tự tin chỉ cần một chiêu đám người sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Lúc này, ở một góc bí mật nào đó, một tu sĩ đang phát ra một luồng khí tức đáng sợ, đó là ma khí. Người này là một ma tộc cấp 6 không những thế còn đang thiêu đốt sinh mệnh.
“ không ngờ có thể gặp được cơ hội tốt như vầy” người bí ẩn thầm nghĩ.
Nguồn sức mạnh của một tu sĩ cấp 6 thiêu đốt sinh mệnh phát ra thật kinh khủng, hắn chưởng ra một quả cầu ma khí. Mặc dù chiêu này tốn đến 20 năm thọ nguyên của hắn những chỉ cần Lâm tướng quân c·hết thì quá đáng giá.
Quả cầu không bay về phía Lâm tướng quân mà nhắm thắng trực diện về phía Quốc sư.
Đúng vậy, ý định của hắn là g·iết Lâm tướng quân. Nhưng hắn biết nếu mình ra tay chắc chắn sẽ bị cản lại. điều hắn muốn làm là cản trở quốc sư, chỉ một giây thôi là đủ để những kẻ khác có thể g·iết Lâm tướng quân thay hắn.
Quốc sư nhíu mày, hắn không nghĩ ma tộc có thể làm càng đến thế, dám ra tay xuất thủ ở Hoả Vân quốc, đây là không biết chữ c·hết viết như thế nào.
Quả cầu ma khí rất nhanh đánh đến phía quốc sư, hắn cũng không định phòng ngự.
Thả tay xuống, mọi kẻ á·m s·át như bị một thứ năng lực nào đó ép lên tụi hắn khiến tất cả m·ất m·ạng mà không một tiếng động hay là phản kháng nào.
Sức mạnh của bát giai, quá ngoài dự đoán của mọi người. Bọn họ không nghĩ là quốc sư chỉ cần 1 chiêu nhẹ nhành là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn hắn.
ầm ầm ầm
Quả cầu ma khí lúc này cũng p·hát n·ổ khi tiếp xúc với quốc sư, nó gây ra một v·ụ n·ổ với sức công phá to lớn, mọi thứ trong phạm vi 100 đều bị san bằng.
Mọi chuyện xảy ra một cách rất đột ngột, mọi người ở đây chưa kịp phản ứng khi thấy một đám thích khách á·m s·át thì đã bị quốc sư diệt sát. Ngay cả đòn công kích ma khí từ đâu đến tụi hắn còn không biết.
Bọn hắn nhìn về phía v·ụ n·ổ, tất cả đều muốn biết khi hứng chịu trực diện một đòn công kích kinh khủng đó thì quốc sư có b·ị t·hương gì không.
Vụ nổ đã dừng lại, nhưng khói bụi từ v·ụ n·ổ cản trở mọi người xem xét tình hình của quốc sư.
Lúc này, từ trong khói bụi, một luồng sức mạnh huỷ diệt bắn ra ngoài theo dạng đường thẳng, nơi nó đi qua mọi thứ đều bị huỷ diệt. Đòn công kích nhắm đến không phải ai khác mà chính là vị tu sĩ ma tộc dũng cảm đó.
Phía ngược lại, ngay lúc vừa tung ra tuyệt chiêu của mình, người ma tộc này không ở lại xem xem hiệu quả như thế nào mà lập tức dùng bí pháp, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hắn tự tin, chỉ mình chốn đủ nhanh nguy hiểm liền đuổi không kịp .
Trong lòng vị ma tộc này nghĩ, g·iết được tướng quân của Hoả Vân quốc, đây rất có thể là cơ hội của ma tộc đánh chiếm địa bàn của nước này.
Đang suy nghĩ khi báo cáo tin tức tốt này lên với Thánh tử thì hắn sẽ được phần thưởng gì, một cảm giác không đúng xuất hiện trong lòng hắn, không kịp suy nghĩ một luồng sức mạnh xuyên qua đầu của hắn.
Chỉ một chiêu của quốc sư, một vị ma tộc lục giai ở ngoài 10000m bị g·iết một cách dễ dàng.
Phải nói là mọi người ở đây đều quá coi thường sức mạnh của bát giai, không, không phải coi thường mà là đối với bát giai hoàn toàn không có chút nhận thức nào.
Những người xung quanh thấy không còn chuyện gì để hóng cũng rất nhanh chóng rời đi, Lâm tướng quân cũng được quốc sư mang về hoàng cung để trị thương.
Mọi chuyện đến đây cũng coi như có một kết thúc. Kể từ hôm nay, Hoả Vân quốc có thêm một vị tướng quân thất giai, không biết nhận được tin này thì các thế lực xung quanh sẽ phản ứng như thế nào.
Mọi chuyện xảy ra đều bắt nguồn từ một đĩa cơm cari lôi điểu, nhưng người trong cuộc là Duy Thiên lại chả hề hay biết điều gì.
Lúc này, Duy Thiên đang rất ngạc nhiên vì trong đầu hắn vừa vang lên tiếng của hệ thống:
“ Đinh! nhiệm vụ vang danh quán ăn khắp đế đô hoàn thành, khen thưởng quán ăn tấn một cấp.”
“ Đinh! kiểm trắc thấy quán ăn đang trong thời gian buôn bán, hệ thống tự động chuyển đổi thời gian khen thưởng vào tối nay.”
Chuyện gì xảy ra? Làm sao nhiệm vụ hoàn thành rồi? Duy Thiên ngạc nhiên.
Hôm nay có rất nhiều người vào quán ăn của hắn, nhưng trong số người đó chỉ có một người duy nhất gọi món ăn, khi người này rời khỏi thì những người khác cũng rất nhanh chóng rời theo.
Bây giờ hệ thống lại thông báo nhiệm vụ hoàn thành, nghĩa là cửa hàng của hắn đã vang danh khắp đế đô.
Ruốc cuộc chuyện gì đã diễn ra? Duy Thiên không khỏi thắc mắc.
Đang lúc Duy Thiên vẫn còn ngẩn ngơ suy nghĩ nguyên nhân thì cửa quán ăn lại được mở ra, cũng xuất hiện vô số người, tất cả đều muốn chen vào cửa tiệm.
Khác với lần trước, nhưng người này chưa vào chỗ mà đã hấp tấp gọi món”
“ chủ quán, cho một phần thức ăn đột phá.”
Lại là chuyện gì nữa đây? Từ lúc nào mà cửa hàng có món ăn “ đột phá” đến ngay cả chủ tiệm như hắn cũng không biết.
“ thức ăn đột phá là món gì” Duy Thiên thắc mắc hỏi.
Đám người cũng giật mình, người chủ quán này không phải có vấn đề à, sao lại hỏi ngược lại tụi hắn.
Nhìn biểu lộ của mọi người, Duy Thiên trầm ngâm suy nghĩ.
Rất nhanh, Duy Thiên hắn đã nghĩ ra, đây chắc chắn là có hiểu lầm gì đó và hiểu lầm này có thể đã vô tình khiến cửa hàng cửa hàng của hắn trở nên nổi tiếng khắp đế đô.
“ mọi người bình tĩnh, ta là chủ quán của quán ăn Đại Phúc này, quán ăn của ta không có phần thức ăn đột phá nào cả.” Duy Thiên giải thích.
Đám người xôn xao, đây là có chuyện gì, sao người chủ quán này lại bảo quán hắn không hề có món đó.
Một người trong đó lên tiếng.
“ chủ quán, mọi người trong đế đô này đều biết Lâm tướng quân ăn món ăn của ngươi mà đột phá trở thành thất giai, bây giờ ngươi lại nói không có, không phải là đang đùa chúng ta đáy chứ.” Người này hồ nghi hỏi.
Lâm tướng quân, đó là ai? Duy Thiên trầm ngâm suy nghĩ, hắn cảm thấy một vị đại nhân vật như vậy thì bây giờ hắn không thể nào tiếp xúc đến
Lâm tướng quân, Lâm tướng quân,.. Duy Thiên lẩm nhẩm, hắn đột nhiên nhớ ra sáng nay có một vị khách nhân gọi món cơm cari lôi điểu, lúc đáy không để ý nhưng khi nhớ lại thì trang phục người này mặc không phải trang phục của mệnh quan triều đình hay sao. Lâm tướng quân mà bọn họ nói đến chả lẽ là người này.
“ Ý ngươi nói là người sáng nay đến đây?” Duy Thiên hỏi.
“ đúng vậy, sáng nay Lâm tướng quân đến ăn ở đây liền đột phá, chẳng lẽ chủ quán lại dở trò không quen biết.”
Mọi chuyện đã sáng tỏ, tất cả đều là hiểu nhầm, Duy Thiên thở dài, hắn ước rằng quán mình thật có món tụi hắn nói, nhìn đám người này nóng nảy vậy, nếu quán ăn thực sự có món bọn họ kể thì hắn không lo không có linh thạch.
“ Ta nghĩ đây là hiểu lầm, sáng vị khách kia cũng không ăn món “ đột phá” nào cả, chỉ là một món đặc biệt của quán ăn, không tin các ngươi tự có thể xem thực đơn.” Duy Thiên giải thích.
Mọi người nhìn vào thực đơn, quả thật có một món như vậy.
Có một số người buổi sáng theo Lâm tướng quân vào quán lúc này cũng đến, bọn họ xác nhận với nhau là Lâm tướng quân là ăn món này rồi đột phá.
Một người trong đám bọn họ lên tiếng,
“ Vậy cho ta một phần giống Lâm tướng quân đi.”
Một số người thấy vậy cũng không chần chừ mà nhanh chóng gọi theo.
Nhưng đa số mọi người vẫn không động đậy, con số 1000 linh thạch quá lớn, bọn họ không dám mạo hiểm,
Bọn họ muốn xem tình hình như thế nào đã lúc đó gọi sau cũng không muộn.
Thấy người gọi món, Duy Thiên cũng không xoắn suýt hắn vào làm đồ ăn.
Rất nhanh, từng phần cơm cari lôi điểu được mang ra, mùi thơm nồng nặc quán ăn.
Đám người không chần chừ, nhanh chóng thưởng thức.
Bọn hắn thấy đây là một món ăn ngon, bên cạnh đó, bọn hắn cũng cảm giác một nguồn linh khí tiến vào thân thể của mình như số lượng không như mong đợi.
Cũng phải nói đến, con số 1000 linh thạch không phải nhỏ nên những người gọi đa số tu vi đã đạt đến cấp 3, thêm với việc mong đợi cao khiến tụi hắn có cảm giác sai lầm, thực sự món ăn đó linh khí cũng là rất nhiều.
Mọi người thất vọng, tất cả đều cho rằng quán ăn này giúp Lâm tướng quân đột phá thất giai, hoá ra đều là do hiểu lầm. 1000 linh thạch một món ăn, thật là quá thua thiệt.
Bọn hắn háo hức tìm đến rồi lần lượt thất vọng rời đi, tuy vậy quán ăn Đại Phúc bằng cách này đã lan truyền khắp đế đô.
Mọi người rời đi, Duy Thiên cũng không hốt hoảng, hắn tin là khi biết công dụng thực sự của món ăn thì cách nhìn của mọi người sẽ khác.
Đang lúc cho rằng từ bây giờ đến lúc đóng cửa sẽ không còn ai đến nữa thì cánh cửa tiếp tục mở ra.
Xuất hiện chính là Lâm Phàm.
“ chủ quán tốt” Lâm Phàm nhiệt tình chào.
“ Ngươi tốt, ngươi đến đây là dùng bữa” Lâm phàm nhận ra người này, đó là vị khách nhân đầu tiên của quán.
“ không phải, là cha ta có một vật muốn đưa cho chủ quán.” Lâm Phàm nói.
“ Cha ngươi?”
“ cha Ta là Lâm tướng quân” vừa trả lời, Lâm Phàm vừa lấy trong ngực ra một vật đưa cho Duy Thiên.
Đó là một tấm lệnh bài.