Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 42: Trung Thành




Ở thời điểm Tạ Nhất kinh hồn táng đảm, cửa phòng hình vỏ sò bị đẩy ra.



Thương Khâu từ bên ngoài đi vào, một thân màu đen, vẫn là đẹp trai ngời ngời, phát lung tung hormone, giống như là Hoàng tử. Tạ Nhất thấy hắn không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, nói:



“Anh không sao chứ?”



Thương Khâu lắc lắc đầu. Hắn có pháp thuật. Nếu là người thường từ chỗ cao như vậy rơi xuống, tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ.



Thương Khâu tiến vào, những người cá liền lui ra, còn tri kỷ đóng cửa.



Tạ Nhất nói:



“Đây là nơi nào?”



Thương Khâu nói:



“Tôi cho rằng cậu đã đọc qua truyện cổ tích.”



Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc lau mặt, nói:



“Truyện cổ tích đã lung tung rối loạn hết.”



Tạ Nhất nhìn nhìn tay mình, nói:



“Tôi…… Tôi như thế nào biến trở về? Hiện tại là đêm sao?”



Thương Khâu lắc đầu nói:



“Không phải đêm. Cậu đột nhiên liền biến trở về hình người, hơn nữa không có biến đổi nữa.”



Tạ Nhất kinh ngạc nói:



“Nguyền rủa đã giải trừ?”



Thương Khâu cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, bất quá bọn họ thật sự rớt vào hồ sữa, dưới nước là thủy cung của tiên cá, còn có công chúa Ariel.



Tạ Nhất nói trong chốc lát đột nhiên cảm thấy suy yếu, đặc biệt mệt, đành phải nằm xuống. Thương Khâu đỡ Tạ Nhất nằm xuống, đắp chăn, nói:



“Sắc mặt cậu không tốt, nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”



“Chúng ta khi nào lên đường?”



“Cái này không gấp.”



Bọn họ đã đi tới hồ sữa, bước tiếp theo liền đi núi chocolate. Bất quá Thỏ Trắng tuy rằng nói đơn giản, nhưng mà hồ sữa cùng núi chocolate căn bản không gần nhau, cũng không biết cụ thể đi phương hướng nào, nếu đi nhầm sẽ chậm trễ thời gian.



Vừa rồi Thương Khâu đi hỏi thăm một chút. Nghe nói ncúi chocolate ở rất xa, nơi đó con người cư trú. Tiên cá sinh hoạt ở dưới nước, không cùng con người lui tới, cho nên cơ bản không ai biết núi chocolate ở nơi nào.



Ariel nói với Thương Khâu, cha nàng cũng chính là Quốc vương tiên cá biết núi chocolate ở nơi nào. Nhưng ông đã đi ra ngoài, trễ một chút mới trở về. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật Ariel, đến khi mở tiệc ông sẽ trở lại, đến lúc đó nàng sẽ hỏi ông ấy chỉ đường cho bọn họ.



Tạ Nhất nghe xong gật gật đầu, nói:



“Tôi đây… hơi mệt, phải ngủ một lát. Vì sao đột nhiên mệt như vậy, thực mỏi mệt…”



Tạ Nhất nói, mơ mơ màng màng liền ngủ rồi. Thương Khâu thấy sắc mặt Tạ Nhất không tốt, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt. Tạ Nhất theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Thương Khâu, giống như một con chim non.



Tiệc sinh nhật buổi tối cử hành, phi thường long trọng.



Tạ Nhất ngủ trong chốc lát, thực mau đã tỉnh. Là bị đánh thức, bởi vì các tiên cá ca hát, hơn nữa âm thanh giống tiếng cá heo biển, Tạ Nhất ngủ không được.



Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi tiệc.



Thương Khâu vẫn trong bộ quần áo kia, một thân màu đen từ đầu đến chân. Nhưng Tạ Nhất không có quần áo, cho nên cần tìm một bộ quần áo. Công chúa Ariel phi thường nhiệt tình mang cho Tạ Nhất một bộ quần áo. Kết quả là bộ đồ ba mảnh của người cá giống cái, hai mảnh che hai ngực và một mảnh che bộ phận nhạy cảm.



Tạ Nhất lập tức nghiêm túc cự tuyệt. Công chúa Ariel buồn rầu nói:



“Nhưng quần áo giống đực có lẽ ngươi mặc không được.”



Tạ Nhất mãnh liệt yêu cầu quần áo của giống đực. Ariel đành phải tìm quần áo giống đực. Kỳ thật chính là một cái quần bơi che phần dưới. Dù gì người cá đều không mặc quần áo, chỉ có thể che những chỗ nhạy cảm. Tạ Nhất yêu cầu cũng không cao. Ariel thực mau đã trở lại, cầm một cái quần đưa cho Tạ Nhất.



Tạ Nhất vừa thấy là quần của nam, liền cảm tạ Ariel. Ariel đi ra ngoài, Tạ Nhất bắt đầu mặc quần. Kết quả…



Tạ Nhất cảm giác lại bị nhục nhã, vì quần thật sự quá lớn. Vô luận là vòng eo, hay phần che hạ bộ đều là kích cỡ lớn, Tạ Nhất căn bản không có mặc vừa. Mặc vào, buông tay quần liền rơi xuống dưới, Tạ Nhất thử rất nhiều lần. Dù tính miễn cưỡng giữ được, nhưng vừa đi cũng sẽ tuột xuống dưới. Kia chẳng phải chính là lộ hàng sao?



Thương Khâu chỉ yên lặng nhìn Tạ Nhất cùng cái quần đấu tranh, thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười hài hước mê người…



Bữa tiệc thực mau liền bắt đầu, là sinh nhật công chúa nên phi thường náo nhiệt. Quốc vương cũng vội vàng trở về tham gia sinh nhật con gái. Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng đi dự tiệc.



Mọi người vừa múa vừa hát. Tạ Nhất muốn đi hỏi Quốc vương rốt cuộc đi như thế nào đến núi chocolate, như vậy bọn họ sẽ nhanh chóng lên đường. Bất quá Tạ Nhất còn chưa có đi hỏi, liền nghe được âm thanh rất lớn từ đỉnh đầu truyền xuống.



Mọi người đều nghe được âm thanh, ngẩng đầu xem.



"Ầm"



“A, sao lại thế này?”



“Đã xảy ra sự tình gì?”



“Có sóng to gió lớn? Khả năng lại có tàu thuyền chìm.”



Quốc vương nâng đinh ba lên, mặt nước trên đỉnh đầu tự động biến thành mặt gương, thực mau chiếu rọi sự tình phát sinh ở mặt trên.



Tạ Nhất vừa thấy, thì ra theo cốt truyện mặt biển đã xảy ra sóng gió, thuyền của Hoàng tử bị phá hủy, Hoàng tử rơi vào trong nước.



Quả nhiên Ariel vừa thấy, liền sốt ruột nói:



“Phụ vương, có người rơi xuống nước, chúng ta cần phải cứu người!”



Quốc vương tựa hồ không đồng ý, nhưng Ariel lại không đợi được đồng ý, đã nhanh chóng bơi đi.



Tạ Nhất không liên quan, dù sao đây là theo cốt truyện. Bất quá con thuyền chìm, trừ Hoàng tử còn có rất nhiều người. Ariel một mình cứu không được nhiều người như vậy. Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng tính toán đi giúp một chút.



Bọn họ bơi lên trên mặt nước. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đều được người cá bảo hộ, cho nên cũng không sợ nước. Mà Hoang tử thì khác, thiếu chút nữa bị chết đuối. Hắn đã hôn mê, được Ariel kéo lên bờ.



Hoàng tử hôn mê không nhúc nhích ngã trên mặt đất, gần như không thở, sắc mặt tái nhợt, giống như chết bất cứ lúc nào. Ariel chấn kinh nói:



“Trời ơi, người này đã chết!”



Tạ Nhất tự nhủ.



Không phải đâu, trong truyện cũng không phải viết như vậy!



Tạ Nhất vội vàng chạy tới, sờ sờ mạch đập ở cổ hắn. Quả nhiên vẫn có mạch đập, bất quá bởi vì sặc nước nên hơi thở mỏng manh. Tạ Nhất nói:



“Bị sặc nước.”



Ariel không biết sặc nước là cái gì, kỳ quái nói:



“Sặc nước là gì? Là uống quá nhiều nước sao? Vì cái gì muốn uống nhiều như vậy?”



Tạ Nhất trợn trắng, không có thời gian giải thích, nhanh đem Hoàng tử nghiêng qua, dùng sức vỗ lưng hắn.



Sau vài cái vỗ lưng, Hoàng tử lập tức liền phun ra một ngụm nước.



“Khụ!!”



Bất quá hắn cũng không có tỉnh lại, thoạt nhìn vẫn còn nước trong bụng. Tạ Nhất một lần nữa đem hắn nắm xuống, nhanh chóng cởi áo, còn cởi cả thắt lưng, lại kéo quần.



“Ai nha”



Ariel kêu sợ hãi. Tạ Nhất còn tưởng rằng Nữ Hoàng Đỏ tới đây. Kết quả lại là Ariel nhìn Tạ Nhất kêu sợ hãi, còn bưng kín đôi mắt, một bộ ngượng ngùng, nói:



“Ngươi…… Ngươi không phải giống đực... sao cởi quần áo?”



Tạ Nhất:



“…”



Tạ Nhất nói:



“Hắn sặc nước, hô hấp không thông thuận, quần áo bó như vậy sẽ bị ngạt chết, tôi đây là giúp hắn.”



Tạ Nhất vừa nói vừa nhanh chóng cởi quần áo Hoàng tử. Hoàng tử mặc đồ bó sát người, phỏng chừng muốn khoe dáng. Đem quần áo mở ra một ít, Tạ Nhất dùng sức đè ép ngực Hoàng tử, ấn đè nói:



“Phun nước ra, phun nước ra.”



Hoàng tử ho hai tiếng, liền bất động. Tạ Nhất thiếu chút nữa cho rằng truyện cổ tích cứ như vậy kết thúc. Thương Khâu rốt cuộc xem không được đi qua. Hắn nói Tạ Nhất đứng lên, tự mình ấn ngực Hoàng tử.



“Khụ!!”



Hoàng tử đột nhiên ho một tiếng, phát ra tiếng thở mạnh giống như âm thanh huýt còi, sau đó nôn.



“Ọe”



Rốt cuộc hắn phun ra nước, ngay sau đó kịch liệt ho khan, hộc ra thêm vài miếng nước nữa. Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, nói:



“Được rồi, đã không có việc gì.”



Hoàng tử từ từ chuyển tỉnh, tự động xem nhẹ Thương Khâu bên cạnh, còn có nàng tiên cá nhỏ. Hắn thế nhưng dùng vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm Tạ Nhất, nói:



“Tiểu thư xinh đẹp, là nàng đã cứu ta?”



Tạ Nhất thiếu chút nữa liền kéo Hoàng tử nhấn đầu vào nước để cho hắn chết đuối.



“Tôi không phải tiểu thư.”



Hoàng tử cười nói:



“Không cần thẹn thùng, tiểu thư đã cứu ta, ta muốn cưới nàng làm vợ!”



Tạ Nhất đau đầu không thôi, xoa xoa thái dương nói:



“Tôi thích nữ.”



Hoàng tử chấn kinh, nói:



“Cái gì, nàng thích nữ?”



Hoàng tử dùng vẻ mặt kinh hãi thế tục nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất càng đau đầu.



Mình là nam, thích nữ chẳng lẽ thực kinh hãi đến vậy sao?



Tạ Nhất nhìn về phía Thương Khâu cầu cứu. Thương Khâu lại không phản ứng, ôm cánh tay đứng ở một bên, một bộ không liên quan đến hắn. Tạ Nhất vội vàng nói:



“Không phải một mình tôi cứu, công lao chủ yếu là của nàng tiên cá. Nàng đem ngài từ trong nước vớt ra. Hay là như vậy đi, ngài cưới nàng được rồi.”



Ariel vừa nghe, tức khắc lộ ra ngượng ngùng, thập phần thẹn thùng nhấp nhấp môi. Ngượng ngùng cực kỳ, bất quá đôi mắt nhỏ vẫn là si mê không giấu giếm. Nào biết Hoàng tử nói:



“Không được, nàng là tiên cá, chúng ta là loài khác biệt.”



Tạ Nhất:



“…”



Khác… Cái gì chứ?!



Ariel bị cự tuyệt, trên mặt tức khắc một mảnh đỏ bừng, ngay sau đó ô ô khóc, liền quay đầu chui vào trong nước, một chút đã không thấy.



Tạ Nhất có điểm ngốc.



Khoan đã, truyện cổ tích có viết vậy đâu. Chẳng lẽ hết thảy đều là gạt trẻ con? Tình tiết theo hướng quỷ gì đây?



Hoàng tử si tình chậm rãi nhìn Tạ Nhất, nói:



“Cô gái xinh đẹp, ta còn lưu lại ở đây một ngày. Nếu ngày mai nàng nguyện ý làm vợ ta, ta sẽ đem nàng về thủ đô.”



Tạ Nhất cười gượng. Hoàng tử thong thả ung dung đi. Tạ Nhất chạy nhanh lôi kéo Thương Khâu trở lại đáy nước, chuẩn bị đi hỏi núi chocolate ở nơi nào, phải nhanh rời khỏi đây.



Tạ Nhất cùng Thương Khâu trở về thủy cung. Nào biết Ariel khóc thương tâm. Quốc vương bởi vì đau lòng con gái, không muốn nói cho bọn họ biết núi chocolate đi thế nào. Tạ Nhất tức khắc có chút nhụt chí. Thương Khâu lại là ôm cánh tay, vẫn cứ vẻ mặt đạm nhiên, nói:



“Làm pháo hôi thất bại.”



Tạ Nhất chà mặt mình.



Thương Khâu càng ngày càng biết nói đùa. Mình như thế nào có thể kêu là pháo hôi chứ. Đây rõ ràng là bị sai lệch. Thật muốn cạy đầu Hoàng tử nhìn xem bên trong có phải chứa rơm rạ hay không!



Tạ Nhất nói:



“Hiện tại làm sao đây?”



Thương Khâu nói:



“Không thể làm gì, chỉ có thể tự mình đi tìm.”



Tạ Nhất cũng cảm thấy đúng, không có cách nào, cũng không muốn chậm trễ thời gian, phải nhanh khởi hành mới đúng.



Tạ Nhất cùng Thương Khâu chuẩn bị rời khỏi thủy cung, bất quá còn chưa có ra cửa, liền có người đến. Kỳ thật không phải người, mà là tiên cá.



Công chúa Ariel đôi mắt hồng hồng đến. Tạ Nhất nhìn thấy Ariel tức khắc có chút xấu hổ. Bất quá Ariel lại chủ động nói:



“Thực xin lỗi, ta vừa rồi giận chó đánh mèo, thật sự xin lỗi.”



Tạ Nhất nghe Ariel xin lỗi, tức khắc cảm thấy Ariel là tiểu thiên sứ.



Thoạt nhìn có chuyển biến, chẳng lẽ Quốc vương sẽ nói núi chocolate ở nơi nào?



Liền nghe Ariel nói:



“Ta…… Ta thật sự thực thích Hoàng tử. Các ngươi có thể giúp ta không?”



Tạ Nhất kinh ngạc nói:



“Giúp cái gì?”



Nàng tiên cá nhìn về phía Thương Khâu, nói:



“Ta biết hắn là phù thủy. Có thể giúp ta biến đuôi cá thành hai chân được không? Ta muốn biến thành con người, như vậy Hoàng tử liền sẽ thích ta.”



Tạ Nhất vừa nghe.



Tình tiết gì đây? Chẳng lẽ Thương Khâu chính là phù thủy bạch tuộc trong truyện "Nàng tiên cá" sao?



Ariel lại nói:



“Nếu ngươi có thể đem đuôi cá biến thành hai chân, thì để đáp tạ ngươi, ta… ta sẽ nói cho các ngươi núi chocolate ở nơi nào.”



Tạ Nhất tức khắc có chút tâm động, quay đầu nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu lại vẻ mặt không dao động. Tạ Nhất ho khan một tiếng, Thương Khâu vẫn cứ không nói lời nào. Tạ Nhất cười gượng nói:



“Xin chờ một chút, tôi nói chuyện với hắn.”



Tạ Nhất nói với Ariel, rồi nhanh đem Thương Khâu túm đến góc.



“Anh có pháp thuật này phải không? Nếu có thể, chúng ta không cần mất công đi tìm.”



Thương Khâu nhăn nhăn mày, nói:



“Có thì có, nhưng dùng pháp thuật như vậy sẽ tiêu hao Tinh Nguyên. Nếu ở nơi không gian vặn vẹo này gặp nguy hiểm thì ứng phó sẽ tương đối mất sức.”



Tạ Nhất nói:



“Tiêu hao Tinh Nguyên sao? Vậy anh liền ăn đồ bổ sung a, ăn cái gì được?”



Thương Khâu nhìn về phía Tạ Nhất, khiến Tạ Nhất ớn lạnh, cảm thấy mình liền biến thành đồ vật bị ăn.



Thương Khâu nhìn trong chốc lát, nhàn nhạt nói:



“Ăn cái gì thì bổ sung quá chậm. Đơn giản nhất hiện tại chính là thông qua hôn, thân mật, làm tình đền bù.”



“Từ từ, từ từ!”



Tạ Nhất vội vàng ngăn lại Thương Khâu nói.



Lời nói quá thẹn này, Thương Khâu lại nói với vẻ mặt nghiêm trang vậy sao!?



Thương Khâu lại nói:



“Nếu cậu nguyện ý giúp tôi đền bù Tinh Nguyên, tôi có thể giúp nàng.”



Tạ Nhất tức khắc đầu óc trống rỗng.



Giúp Thương Khâu bù đắp Tinh Nguyên!



Tạ Nhất lẩm bẩm.



“Bù đắp như thế nào?”



Thương Khâu ngữ khí vẫn là nhàn nhạt.



“Ít nhất là hôn...”



Nháy mắt lưỡi Tạ Nhất không thể cong, nói:



“Hôn... hôn… hôn……”



Trên mặt Tạ Nhất nóng như thiêu đốt, cảm giác thật sự nói không nên lời.



Thương Khâu lại bổ sung.



“... lưỡi.”




Tạ Nhất lúc này thật không bình tĩnh, kinh ngạc hô lên.



“Hôn lưỡi!?”



Tạ Nhất kêu xong, Ariel cũng quay đầu lại nhìn bọn họ, không biết đã xảy ra sự tình gì.



Mình rõ ràng muốn bọn họ đem đuôi cá biến thành chân, sao còn đi hôn lưỡi nhau, thái quá như vậy chứ?



Mặt Tạ Nhất đỏ bừng, đỉnh đầu muốn bốc khói. Thương Khâu lại hoàn toàn không có ngượng ngùng, vẫn cứ bình tĩnh nghiêm trang nói:



“Giống như Thanh Cốt trước đây đã nói với cậu. Trên người của cậu, khí tức thực thuần tịnh, là loại mà người tu luyện đều thích, đối với tu bổ Tinh Nguyên rất có trợ giúp.”



Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy một chút cũng không có cảm thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngượng ngùng. Nghe ra kỳ quái như thế nào đó.



Thương Khâu nói tiếp.



“Chúng ta tuy rằng ở trong truyện cổ tích, nhưng nơi này là nơi Nữ Hoàng Đỏ cai quản, khả năng xuất hiện nguy hiểm bất cứ lúc nào, cậu hiểu chưa?”



Tạ Nhất đương nhiên biết Thương Khâu không muốn tùy tiện lãng phí Tinh Nguyên, cũng là có đạo lý.



Thương Khâu nâng nâng tay, nói:



“Đương nhiên, hiện tại tôi là người phục tùng cậu, nếu cậu không muốn, tôi cũng không thể miễn cưỡng.”



Tạ Nhất:



“……”



Vì cái gì cảm thấy khẩu khí Thương Khâu trong mơ hồ có chút khoe khoang? Rõ ràng mình sắm vai chủ nhân, kết quả người hầu lại có vẻ mặt khoe khoang, chiếm hết thượng phong?



Thương Khâu cũng không vội thúc giục, ngược lại là Ariel thực sốt ruột, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất hạ quyết tâm, nói:



“Được rồi!”



Thương Khâu gật gật đầu, nói:



“Tôi đây hiện tại liền đi giúp nàng.”



Thương Khâu đi qua. Ariel nghe nói hắn muốn hỗ trợ, lập tức cao hứng nhảy lên.



“Phù thủy, ngươi là phù thủy tốt nhất ta đã gặp! Bất quá ta cần trao đổi cái gì không? Phù thủy không cần trao đổi cái gì sao?”



Thương Khâu quay đầu lại nhìn Tạ Nhất đang yên lặng cắn răng, môi hơi cong, nói:



“Đã có người giúp ‘trả phí’.”



Tạ Nhất liền thấy Thương Khâu từ trong túi lấy ra một quyển sổ. Lúc này không phải sổ ghi chú lúc trước.



Thương Khâu lại lấy ra một cây bút máy. Hắn viết cái gì đó lung tung rối loạn, xem không hiểu, hình như vẽ bùa chú. Nhưng phải nói, chữ Thương Khâu đặc biệt đẹp.



“Roẹt”



Thương Khâu viết xong, xé tờ giấy ra đưa cho Ariel. Nàng tiên cá cao hứng cầm lá bùa, hưng phấn nói:



“Cảm ơn, chờ ta biến ra hai chân sẽ tự mình mang các ngươi rời khỏi đây đi tìm núi chocolate.”



Tạ Nhất nghe Ariel nói như vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Ariel thực mau hưng phấn liền rời khỏi. Ariel vừa đi, Tạ Nhất tức khắc có chút khẩn trương, ho khan một tiếng, liền thấy Thương Khâu đi tới.



Giày ống cao cổ phát ra âm thanh “cộc cộc”. Quần bó màu đen bao vây chân dài đầy cơ bắp, làm người nhìn muốn chảy máu mũi.



Tạ Nhất thấy hắn đi tới, áp lực rất lớn, theo bản năng lui một bước. Không nghĩ tới đụng vào chân giường, tư thế không xong ngã ngồi xuống giường.



Thương Khâu đi tới, từ trên cao nhìn xuống, nhướng mày, nói:



“Cậu thích hôn ở trên giường?”



Tạ Nhất tức khắc đỏ thẫm mặt, nhanh nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:



“Tới đi, ai sợ ai! Không phải chỉ là hôn thôi sao. Tôi… tôi chính là cao thủ!”



Thương Khâu cười một tiếng, nói:



“Không có bạn gái còn có thể thành cao thủ?”



Tạ Nhất:



“……”



Tôi muốn cắn người!



Tạ Nhất cũng nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình. Hơn nữa Tạ Nhất cảm thấy nhìn không ra Thương Khâu có chỗ nào suy yếu. Chỉ là vẽ bùa mà thôi, hoàn toàn không có bất luận cái gì làm cho suy yếu.



Hai người thật sự gần, đứng mặt đối mặt. Thương Khâu cao hơn không ít, hơi hơi chúi đầu nhìn Tạ Nhất. Diện mạo như tượng tạc ở ngay trước mắt Tạ Nhất, thậm chí lỗ chân lông cũng xem đến rõ ràng.



“Ực……”



Thương Khâu rõ ràng là nam, làn da lại tốt như vậy, trên mặt một chút tì vết cũng không có.



Tạ Nhất lúc này mới chú ý tới bên khóe miệng Thương Khâu.



Có một nốt ruồi ở phía dưới khóe miệng bên trái. Nốt ruồi rất nhỏ, không nhìn kỹ căn bản không thấy, nhưng nhìn kỹ rất thu hút. Đặc biệt thời điểm khóe miệng hơi hơi cong lên đặc biệt gợi cảm!



Tạ Nhất cảm giác hô hấp thô nặng, ho khan một tiếng, như tráng sĩ bóp cổ tay nói:



“Tới… tới đây đi.”



Thương Khâu lại không có động, thậm chí bày ra một tư thế đôi tay cắm vào túi quần, thực không thành ý nhàn nhạt nói:



“Tôi vừa rồi tiêu hao Tinh Nguyên có chút nhiều, hiện tại không còn sức lực, nâng tay không nổi. Chỉ có thể phiền toái cậu chủ động.”



Tạ Nhất:



“……”



Tạ Nhất căng da đầu, chậm rãi nâng tay tới ôm vai Thương Khâu. Bởi vì Thương Khâu có chút cao, Tạ Nhất phải ngẩng cổ, đột nhiên cảm thấy mình kỳ thật nên đứng lên trên ghế sẽ tương đối tiện hơn.



Tạ Nhất lấy dũng khí ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, đem miệng mình dán lên môi Thương Khâu. Tuy rằng vừa rồi nói chính mình là cao thủ, bất quá kỳ thật Tạ Nhất không có kinh nghiệm, chỉ là phùng má giả làm người mập mà thôi.



Tạ Nhất đem miệng mình đưa lên, nhắm mắt lại nên nhìn không thấy. Nhưng Thương Khâu thấy được. Môi Tạ Nhất cũng không phải đỏ, nhưng thoạt nhìn thực mềm mại, quan trọng là tản ra một mùi thơm ngọt mê người, khiến người nhìn hưng phấn.



Tạ Nhất chủ động đưa lại đây, ánh mắt Thương Khâu tức khắc thâm trầm. Hắn vuốt tóc ngược ra sau, vốn là có vẻ thâm thúy sâu sắc, mắt nhíu lại tức khắc hiện ra vẻ hung ác. Nếu lúc này Tạ Nhất mở mắt, chỉ sợ phải bị dọa chết.



“Ôi!”



Tạ Nhất cảm giác một tay Thương Khâu đột nhiên ôm eo mình, như kìm sắt hung hăng khóa chặt. Tay khác nâng lên để ở gáy Tạ Nhất. Bị chạm vào, Tạ Nhất có chút muốn lùi bước, cảm giác khẩn trương sợ hãi. Nhưng Thương Khâu lại không cho cơ hội lùi bước. Hắn hơi chút dùng lực, đem người khóa ở trong lòng ngực. Môi hai người nháy mắt dán cùng nhau.



Mềm mại, ngọt lành!



Tạ Nhất đột nhiên cũng cảm nhận được loại cảm giác này. Thương Khâu thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng môi lại mềm mại, mang theo ôn nhu không lời nói rõ.



Không phải chạm một chút liền xong, Thương Khâu lập tức gia tăng nụ hôn. Tạ Nhất muốn thở, bất quá hé miệng tức khắc cảm giác mình rơi vào bẫy của Thương Khâu. Thương Khâu đánh úp, đoạt lấy, che trời lấp đất. Cái loại cảm giác này phảng phất như đại quân tiếp cận, từng bước ép sát công thành.



Trong đầu Tạ Nhất là một mảnh hỗn độn, một nồi hồ nhão, cái gì cũng nghĩ không được. Gắt gao bắt lấy vai Thương Khâu, phảng phất là bắt gốc cây cứu mạng cuối cùng. Mũi phát ra tiếng hít thở hỗn loạn thô nặng.



Quả thực…



Tạ Nhất hình dung không ra.



Chờ Tạ Nhất sắp tắt thở, Thương Khâu rốt cuộc mới buông lỏng. Tạ Nhất mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt mê ly, mang theo nước, nhất thời phản ứng không kịp.



Trong đầu Tạ Nhất đột nhiên nhảy ra những lời của Thanh Cốt. Đặc biệt là một câu…



Quá hung!



Tạ Nhất còn mê mang, liền nghe Thương Khâu cười một tiếng, nói:



“Hung? Lần sau sẽ tận lực ôn nhu.”



Tạ Nhất hoàn toàn không biết mình lẩm bẩm ra tiếng. Nghe Thương Khâu nói, Tạ Nhất chỉ cảm thấy trong đầu pháo hoa tung tóe.



Lần sau? Ôn nhu? Vẫn là tận lực? Nào có lần sau!



Tạ Nhất thở phì phò, thở một trận mới bình tĩnh lại.



Nhìn thế nào cũng cảm thấy Thương Khâu bộ dạng thành thạo, là tay già đời, mà mình là dưa non!



Thương Khâu thấy Tạ Nhất vẫn luôn thở dốc, vỗ vỗ phía sau lưng, nói:



“Còn được chứ?”



Tạ Nhất cũng không hy vọng Thương Khâu quan tâm mình. Lúc này Ariel liền chạy tới, hưng phấn nói:



“Các ngươi mau xem!”




Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn.



Đuôi cá quả nhiên biến thành hai chân. Bất quá… chiều cao đã vượt qua mình, xấp xỉ Thương Khâu, chỉ sợ… cao hơn cả Hoàng tử!



Tiên cá biến ra hai chân, vì thế chuẩn bị mang theo Tạ Nhất cùng Thương Khâu lên bờ đến địa phương gần đó.



Mọi người từ trong nước đi ra đã là ngày hôm sau.



Hôm nay Hoàng tử phải rời khỏi nơi này, vẻ mặt lo lắng sốt ruột chờ đợi, tựa hồ còn đang đợi người đẹp hồi tâm chuyển ý. Ba người đi tới, Hoàng tử hưng phấn hô to:



“Ôi! Ôi! Cô dâu của ta! Trời ạ, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện, là đồng ý gả cho ta rồi sao! Cô dâu của ta!”



Hoàng tử nói, si mê hưng phấn vọt lại. Tạ Nhất động tác nhanh nhẹn, trực tiếp trốn sau lưng Thương Khâu, rước lấy một tiếng cười của Thương Khâu.



Hoàng tử xông tới, bất quá cũng không có bắt lấy Tạ Nhất, mà là bắt lấy Ariel, si mê nói:



“Cô dâu của ta, nhìn nàng xem, xinh đẹp quá.”



Tạ Nhất:



“……”



Tình huống gì thế này?



Ariel ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng. Tạ Nhất nghĩ thầm.



Thực hay, truyện cổ tích lại đi đúng quỹ đạo, cũng không có lừa gạt. Bất quá hình ảnh này...!



Ariel dáng cao gầy, so với Hoàng tử điện hạ cao hơn nửa cái đầu. Nàng ngượng ngùng rúc vào trong lòng ngực Hoàng tử. Hình ảnh này quá quỷ dị, thật không thể nhìn thẳng!



Nàng tiên cá rốt cuộc được như ý nguyện kết hôn cùng Hoàng tử.



Hoàng tử vì biểu đạt cảm tạ, chuẩn bị đưa bọn họ đến núi chocolate.



“Ta biết nơi đó, núi chocolate cũng gần vương quốc của ta. Bất quá Quốc vương nơi đó thực cổ quái.”



Tạ Nhất nói:



“Cổ quái như thế nào?”



Chẳng lẽ giống Nữ Hoàng Đỏ, cũng thích chém đầu?



Hoàng tử nói:



“À… Quốc vương kia thích quần áo mới, mỗi thời mỗi khắc đều phải thay quần áo.”



Tạ Nhất:



“…”



Truyện "Bộ quần áo mới của Hoàng đế"!?



Tạ Nhất tuy rằng hiện tại không phải chim, bất quá Hoàng tử đưa bọn họ đi, một đường ngồi xe ngựa cũng thực tiện. Trước hoàng hôn bọn họ liền đến núi chocolate.



Trong thành phi thường náo nhiệt, tựa hồ đang chúc mừng, hay có lễ hội gì đó.



Tạ Nhất nói:



“Chúng ta có phải tìm người hỏi thăm về Hỏa Diệm Sơn hay không?”



Nói xong, Tạ Nhất muốn tìm một người đáng tin cậy hỏi thăm một chút về núi bốc cháy. Bất quá còn chưa có mở miệng, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập. Thế nhưng là một đội vệ binh, nhanh chóng lại đây, ngay sau đó bọn họ bị bao vây. Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm.



Không phải là binh lính của Nữ Hoàng Đỏ chứ?



Thương Khâu cũng đề phòng, duỗi tay ngăn lại Tạ Nhất. Hắn híp mắt nhìn đội vệ binh. Nhưng mà ngay sau đó, những vệ binh liền quỳ xuống, hô lớn:



“Quốc vương vạn tuế!”



Tạ Nhất có điểm phát ngốc.



Tình huống gì đây?



Ngay sau đó có vị đại thần đi tới, vội vàng cũng quỳ xuống, thập phần thành kính nói:



“Quốc vương bệ hạ, bộ đồ mới đã làm xong, thỉnh ngài đi mặc thử. Đó là quần áo đẹp nhất trên thế gian này, người ngu xuẩn nhìn không thấy.”



Tạ Nhất càng ngốc.



Đại thần hình như đang nhìn chính mình. Quốc vương sao?



Đại thần nói xong, lại nhìn Thương Khâu nói:



“Thừa tướng đại nhân, Quốc vương mặc bộ đồ mới du phố lập tức phải bắt đầu rồi, mọi thứ đã an bài tốt.”



Vì cái gì mình là Quốc vương không mặc quần áo phơi mông chạy ngoài phố? Mà Thương Khâu là Thừa tướng. Mình tình nguyện làm Thừa tướng. Không, vệ binh cũng được!



Thương Khâu nhướng mày, nhìn về phía Tạ Nhất. Tạ Nhất thà chết cũng không muốn mặc bộ đồ mới đó. Bất quá không có cách nào, nhiều vệ binh ngăn đón, cũng trốn không thoát, thực mau Tạ Nhất đã bị đưa về cung.



Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi vào cung điện sơn son mạ vàng. Đại thần lập tức hưng phấn chỉ vào giá áo trống rỗng, nói:



“Quốc vương bệ hạ, ngài xem! Oa, thật lộng lẫy! Đây sẽ là bộ đồ đẹp nhất trên thế gian. Ngài xem, dựa theo dáng người ngài, kích cỡ đúng chuẩn vừa người, màu sắc nổi bật làn da.”



Tạ Nhất căn bản cái gì cũng nhìn không thấy, trừng mắt. Đại thần còn nói với Thương Khâu.



“Thừa tướng đại nhân, ngài cảm thấy sao?”



Thương Khâu cười khẽ nói:



“Ta cũng cảm thấy thực thích hợp với Quốc vương.”



Tạ Nhất liếc mắt nhìn Thương Khâu. Thương Khâu bổ sung.



“Thực nổi bật làn da.”



Đại thần nhất định phải cho Tạ Nhất thay quần áo, hơn nữa du phố lập tức bắt đầu. Tạ Nhất thà chết không mặc, không chịu nổi mất mặt lớn như vậy.



Trần truồng du phố, không phải giống bệnh tâm thần trốn bệnh viện chạy rông sao?



Thương Khâu đem đại thần đẩy ra ngoài.



“Ta giúp bệ hạ thay quần áo là được.”



Đại thần thực mau lui ra ngoài. Tạ Nhất trừng mắt nói:



“Anh còn nhập vai như vậy.”



Thương Khâu nói:



“Tình thế bức bách.”



Tạ Nhất khinh thường.



Sao tôi không thấy ra một chút “bức bách” a!



Tạ Nhất nói:



“Đừng nói nhiều lời, chúng ta nhanh chạy đi.”



Thương Khâu nói:



“Cậu hiện tại là Quốc vương, vừa lúc thuận tiện tìm người hỏi thăm về chỗ ở của Nữ Hoàng Đỏ.”



Tạ Nhất nghĩ thầm.



Cũng đúng, nhưng mình thật sự không muốn mặc “Bộ đồ mới”!



Tạ Nhất đang rối rắm, thình lình nghe có người dùng sức gõ cửa. Đại thần hô to:



“Quốc vương bệ hạ!! Việc lớn không tốt!! Đội quân chuột đánh tới! Đội quân chuột đánh tới!”



Đội quân chuột? Sao đột nhiên lại chuyển kênh đến truyện "Kẹp hạt dẻ" rồi!?



Đội quân chuột như gió lốc thổi đến, trong thành cùng trong cung loạn thành một đống. Nhóm vệ binh cầm kiếm nhanh chóng chạy đi chống đội quân chuột. Thương Khâu nhíu nhíu mày, giữ chặt Tạ Nhất, nói:



“Đi.”



Hai người chuẩn bị từ cửa lớn đi ra ngoài, liền nghe thấy âm thanh.



“Chít chít chít”



Thật là chuột, hơn nữa hình thể phi thường lớn. Mỗi con chuột đều cao như Thương Khâu, hận không thể có tám khối cơ bụng, số lượng cũng không ít, chen chúc tới, liền như ong vàng quá cảnh.



Tạ Nhất nói:




“Đây là chuột sao? Đột biến gien?! Cũng giống anh ăn kích thích tố à. Làm sao bây giờ?”



Thương Khâu giữ chặt Tạ Nhất, nói:



“Từ cửa sổ đi.”



Thương Khâu nói, đẩy Tạ Nhất đến cửa sổ. Tạ Nhất nhìn xuống HunhHn786.



Đây cũng không phải là tầng hai, mà là tòa nhà cao tầng, khoảng cách thật sự quá cao, ngã xuống tuyệt đối biến thành nhân thịt!



Thương Khâu nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn thoáng qua phía dưới, nói:



“Đi theo tôi.”



Hắn nói, bả vai co rụt lại trực tiếp nhảy ra ngoài. Đôi tay bắt lấy tấm phù điêu treo bên ngoài lâu đài. Động tác linh động, phảng phất là một con thằn lằn, bám trên tường lâu đài.



Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, cảm thấy mình không có tế bào vận động. Nhưng phía sau là đám chuột to đánh tới, chỉ có thể cắn răng liều mạng. Cũng học tư thế của Thương Khâu, bả vai co rụt lại từ bệ cửa sổ phóng ra, đôi tay bắt lấy phù điêu bò xuống. Nhưng động tác này yêu cầu quá cao, phù điêu rất khó bắt giữ.



“Xoạt”



Tay Tạ Nhất trợt, đột nhiên từ lâu cao ngã xuống.



“Bộp!”



Thương Khâu một tay bắt lấy phù điêu, tay khác túm chặt Tạ Nhất, nói:



“Để ý!”



Tạ Nhất cảm giác trái tim nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng nắm chặt phù điêu, nói:



“Đừng buông tay, đừng buông tay. Tôi lập tức nắm chặt……”



Tạ Nhất nói, lại cảm giác thân thể trầm xuống. Mới vừa nói đừng buông tay, Thương Khâu lại đột nhiên buông lỏng tay ra. Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu xem.



Không chỉ là Thương Khâu buông lỏng Tạ Nhất, hắn thế nhưng cũng buông tay. Hai người nháy mắt từ trên cao rơi xuống.



Thương Khâu tựa hồ đột nhiên mất đi ý thức. Không biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, một chút dấu hiệu tỉnh táo cũng không có. Chẳng lẽ là Tinh Nguyên bị hao tổn?



Tạ Nhất hô to:



“Thương Khâu!! Thương Khâu!”



Thương Khâu lại không tỉnh lại. Mắt thấy liền phải quăng ngã thành thịt nát, Tạ Nhất khẩn trương đôi tay phát run.



“Phù!”



Trên người Tạ Nhất đột nhiên phát sáng, giống như đá quý phát ra hào quang, lại như ngọn lửa bùng cháy. Trong nháy mắt từ hình người, Tạ Nhất hóa thành chim vàng.



Chim vàng rít một tiếng, đột nhiên mở rộng cánh, đón gió rung động, lao xuống, móng vuốt cắp lấy Thương Khâu.



Thương Khâu còn hôn mê, hoàn toàn không có tỉnh lại. Tạ Nhất bắt lấy hắn, vỗ cánh bay nhanh. Đám chuột trên mặt đất muốn nhảy lên cắn bọn họ. Tạ Nhất tận lực bay cao, nhanh chóng lướt qua núi chocolate.



Tạ Nhất mang theo Thương Khâu nhanh chóng lao về phía trước. Nhưng thực mau, Tạ Nhất cảm giác mình cũng mất sức, phi thường mỏi mệt, có loại choáng váng thống khổ. Tạ Nhất ra rất nhiều mồ hôi, vội vàng hạ xuống, tận lực giảm độ cao, để tránh hai người lại từ bầu trời ngã xuống.



“Phụt…”



Một tiếng vang nhỏ. Tạ Nhất từ bộ dáng chim đột nhiên biến trở về hình người. Ôm chặt Thương Khâu, hai người trực tiếp từ giữa khoảng không rơi xuống. May mắn khoảng cách không xa, hai người ngã trên mặt đất.



Thương Khâu thân hình cao lớn, còn ngã đè lên người Tạ Nhất. Tạ Nhất bị đè muốn tàn phế. Thương Khâu vẫn không có tỉnh lại, sắc mặt thập phần khó coi.



Tạ Nhất từ chim lớn biến trở về hình người, quần áo tự nhiên đã không có, hai người còn đè lên nhau, trường hợp này thập phần xấu hổ. Bất quá may mắn chung quanh không có ai, đây là một mảnh rừng núi hoang vắng, không có người sinh sống.



“Tạ Nhất?”



Tạ Nhất đang thấy may mắn vì không ai nhìn thấy mình trần trụi, thình lình nghe có người kêu tên mình. Tạ Nhất sợ tới mức giật mình, ra sức đem Thương Khâu đè ở trên người đẩy xuống, ngẩng đầu xem.



Thế nhưng là Ariel, nàng tiên cá nhỏ.



Ariel vẫn là hình người, kinh ngạc nhìn bọn họ, nói:



“Các ngươi sao ở chỗ này?”



Tạ Nhất nói:



“Chúng ta bị đội quân chuột đánh……”



Tuy rằng nghe thực vô nghĩa, nhưng chính là như vậy!



Tạ Nhất nói:



“Cô thì sao? Sao ở chỗ này?”



Tiên cá nước mắt lưng tròng nói:



“Chúng ta cũng vậy. Quốc gia của Hoàng tử cũng bị đại quân chuột tấn công. Đó là binh mã của Nữ Hoàng Đỏ, còn có vệ binh lá bài, ta là bị ép chạy tới đây.”



Nàng nhìn Thương Khâu hôn mê, nói.



“Hắn làm sao vậy?”



Tạ Nhất cũng không biết Thương Khâu bị làm sao. Ariel lại nói.



“Sắp trời mưa, hắn thoạt nhìn sinh bệnh, mau đi theo ta. Bên này có cái sơn động, đem hắn đi vào tránh mưa.”



Tạ Nhất thấy sắc trời không tốt, nhanh gật gật đầu. Đem áo choàng của Thương Khâu xuống tròng lên trên người mình, sau đó đem người cõng lên.



Phải nói, Thương Khâu quá nặng, thân hình cao lớn, khung xương cũng không nhẹ, Tạ Nhất cũng phi thường mỏi mệt, cõng hắn ra một thân mồ hôi.



Ariel dẫn đường, may mắn đi không xa, phía trước là cái sơn động. Tạ Nhất cùng Ariel hợp lực đem Thương Khâu đi vào. Tạ Nhất để hắn nằm yên, sờ sờ gương mặt, có chút lạnh, hô hấp cũng thực mỏng manh. Tạ Nhất sốt ruột lợi hại. Ariel nói:



“Hắn thoạt nhìn bệnh rất nặng. Các ngươi ở chỗ này đừng di chuyển. Ta thử đi xem có tìm được thuốc hay không.”



Tạ Nhất cảm thấy quá nguy hiểm. Binh lính của Nữ Hoàng Đỏ cùng đại quân chuột ở không xa, Ariel đi một mình không biết có nguy hiểm hay không. Nhưng hiện tại không rời khỏi Thương Khâu được, Tạ Nhất không dám để hắn một mình nằm ở chỗ này, đành phải gật gật đầu, nói:



“Chú ý an toàn.”



Ariel gật gật đầu, thực mau liền đi ra khỏi sơn động. Trong sơn động chỉ còn lại Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Tạ Nhất không biết Thương Khâu bị làm sao.



Trước đó vì biến ra hai chân cho nàng tiên cá, thoạt nhìn cũng không có tổn thất gì. Còn nữa, không phải đã hút… hút Tinh Nguyên rồi sao? Như thế nào đột nhiên liền không được, thoạt nhìn thực suy yếu, sắc mặt thật giống như mất máu quá nhiều!



Tạ Nhất vỗ vỗ mặt Thương Khâu. Thương Khâu vẫn là bộ dáng kia, vẫn chưa tỉnh lại.



“Loạt xoạt”



Tạ Nhất nghe được động tĩnh, vội vàng thăm dò đi xem, liền sợ là đại quân chuột hoặc là người của Nữ Hoàng Đỏ.



Sơn động không sâu, vừa nhấc đầu liền thấy được.



Cũng không phải chuột, cũng không phải binh lính của Nữ Hoàng Đỏ, mà là một con… vịt con xấu xí.



Con vịt con xấu xí lắc lư đi. Phía trước sơn động có vũng nước, phỏng chừng là nước mưa đọng lại. Vịt con xấu xí đi vào vũng nước, lầm bầm lầu bầu nói:



“Dù sao không ai yêu ta… Dù sao ta xấu như vậy... Người khác nhìn đến ta thà rằng lựa chọn tự sát. Ta cũng không có bạn… Còn không bằng trực tiếp chết đi… Hu hu, chết đuối đi…”



Vịt con xấu xí nói, lại đi xuống nước. Tạ Nhất vừa thấy tức khắc thái dương gân xanh nhảy lên, vội vàng lên tiếng.



“Này!”



Vịt con xấu xí không biết chung quanh có người, kinh ngạc mở to hai mắt.



Phỏng chừng đang thay lông, trên người lông rụng loang lổ cho nên không đẹp. Nhưng vịt con xấu xí vốn là thiên nga cao quý mà!



Tạ Nhất sợ vịt con “tự sát”, vội vàng nói:



“Này, ngươi đừng tự dìm mình. Ngươi không xấu chút nào.”



Vịt con xấu xí tựa hồ nhận ra Tạ Nhất, ngay sau đó ủy khuất nói:



“Ngươi nói dối, ta chính là thực xấu. Ta nhận ra ngươi. Ngươi nhìn thấy ta liền nhảy xuống cống.”



Tạ Nhất:



“……”



Thiếu chút nữa Tạ Nhất phun máu lên vịt con xấu xí khiến nó chết đuối.



Sao là mình nhảy cống, rõ ràng là bị vịt con xấu xí xô ngã xuống!



“Ngươi thật sự không xấu.”



Vịt con xấu xí nói:



“Ta so với những con vịt khác quá xấu!”



“Ngươi căn bản không phải vịt, ngươi là thiên nga. Thiên nga đó, ngươi biết không?”



Vịt con xấu xí thành thật lắc lắc đầu. Tạ Nhất lau mặt.



Thương Khâu không biết xảy ra chuyện gì, ra còn đang hôn mê. Mình lại biến thành bạn tri âm, không chừng là chuyên gia tâm lý?



Tạ Nhất nói:



“Chính là sẽ biến đổi, lớn lên sẽ xinh đẹp, nhìn rất cao quý.”



Vịt con xấu xí một bộ không tin, Tạ Nhất lại nói:



“Mà nè, vô luận ngươi là vịt hay là thiên nga, ngươi đều không chết đuối. Cái này ngươi có thể tin tưởng ta, vịt cùng thiên nga đều biết bơi lội!”



Vịt con xấu xí nói:



“Thật vậy chăng, được ta tin tưởng ngươi, bởi vì ngươi cũng thực xấu! Ngươi chỉ là con chim to xác xấu xí!”



Vịt con xấu xí nói, còn nhảy nhót. Tạ Nhất đột nhiên thực hối hận đã cứu nó.



Vẫn là để vịt con xấu xí chết đuối thì tốt hơn. Mình không có cao to đẹp trai bằng Thương Khâu, nhưng dù như thế nào cũng coi như là dễ nhìn, thường được mọi người đánh giá tốt nha!



Tạ Nhất nhẫn nại, nói:



“Nếu ngươi không muốn tự sát nữa, ta đây muốn hỏi một chút. Ngươi biết núi bốc cháy ở nơi nào không?”



Vịt con xấu xí lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nói:



“Đừng đi tìm Nữ Hoàng Đỏ, ngươi tuy rằng thực xấu, nhưng là con chim tốt, ta biết điều đó!”



Xấu… chim tốt…



Tạ Nhất hoàn toàn không nghe ra đây là khen ngợi. Vịt con xấu xí khen cũng rất khác lạ. Tạ Nhất nói:



“Ngươi biết ở nơi nào sao? Ta nhất định phải đi, ngươi nếu biết núi bốc cháy ở nơi nào liền nói cho ta.”



Vịt con xấu xí lộ ra thần sắc khó xử, rối rắm nhìn Tạ Nhất.



“Không… Ta không thể nói.”



Tạ Nhất thấy nó tập tễnh phải đi, vội vàng ngăn lại nói:



“Từ từ, nè, ngươi khẳng định biết. Ngươi nói cho ta, ta thật sự có chuyện rất quan trọng.”



Vịt con xấu xí quay đầu lại nhìn Tạ Nhất rồi nhìn Thương Khâu trong sơn động.



“Đừng tìm Nữ Hoàng Đỏ.”



Tạ Nhất có chút hồ nghi, nhíu nhíu mày, nói:



“Ngươi nói giống y như đúc Mèo Cheshire.”



Vịt con xấu xí nói:



“Phải không, vậy hắn nhất định là bạn tốt của ngươi. Hắn là vì tốt cho ngươi, mau trở về đi, không cần đi tìm Nữ Hoàng Đỏ.”



Tạ Nhất nói:



“Ta cần phải lấy được quyền trượng trong tay Nữ Hoàng Đỏ. Một khi Nữ Hoàng Đỏ biết cách vận dụng lông chim vàng, không chỉ là các ngươi sẽ bị nguyền rủa.”



Hiện tại sự tình chỉ là cực hạn vô nghĩa. Nếu Nữ Hoàng Đỏ thật sự dùng được lông chim vàng, khống chế hiện thực cùng dương gian, Tạ Nhất thật sự không biết sẽ phát sinh sự tình gì.



Vịt con xấu xí nhìn Tạ Nhất, lại lâm vào rối rắm, nói:



“Ngươi là bạn duy nhất của ta, lại là con chim tốt. Ta chỉ nói cho một con chim tốt, hơn nữa đừng nói cho người khác là ta nói. HunhHn786 Nếu không người đó sẽ không bỏ qua cho ta.”



Tạ Nhất nói:



“Người đó? Nữ Hoàng Đỏ sao?”



Vịt con xấu xí dùng sức lắc đầu, nói:



“Không phải. Căn bản không có núi bốc cháy, Nữ Hoàng Đỏ không phải người xấu.”



Tạ Nhất nghe được có chút ngốc, nói:



“Cái gì?”



Vịt con xấu xí lặp lại.



“Căn bản không có núi bốc cháy. Ngươi vĩnh viễn cũng tìm không thấy núi bốc cháy. Cũng không có rồng đáng sợ. Nữ Hoàng Đỏ không phải người xấu. Bà ta chỉ là tính tình có chút nóng nảy mà thôi, là cái tính nôn nóng, mạnh miệng mềm lòng, căn bản không phải người xấu.”



Tạ Nhất kinh ngạc nói:



“Từ từ… Không có khả năng, chính là bà ta dùng quyền trượng.”



Vịt con xấu xí nói:



“Tạ Nhất, chúng ta là Họa Linh.”



Tạ Nhất nghe không hiểu vịt con xấu xí nói gì. Bất quá vịt con xấu xí đột nhiên nói mình là Họa Linh, cái này làm cho Tạ Nhất có chút giật mình. Trong đầu chợt lóe, có thứ gì hiện lên, lại không nắm được.



Ở miệng cống hết thảy đều là hoang đường. Các câu chuyện cổ tích đủ loại kiểu dáng hoang đường. Nhưng mà vịt con xấu xí đột nhiên nói một câu rất thực. Nó chính là Họa Linh.



Có thứ gì tựa hồ không đúng!



Vịt con xấu xí tiếp tục nói:



“Họa Linh tuyệt đối không có khả năng thương tổn người. Cho dù Họa Linh có được lông chim vàng. Chúng ta chỉ là…”



Nó nói tới đây, đột nhiên không nói được nữa. Tạ Nhất trong đầu càng hỗn loạn. Liền nghe một giọng trầm thấp khàn khàn vang lên.



“Trung thành.”



Thương Khâu đã tỉnh lại. Sắc mặt hắn vẫn là khó coi nhưng đã tỉnh lại, đột nhiên nói hai chữ, không đầu không đuôi.



Vịt con xấu xí lại gật gật đầu.



Cùng lúc đó liền nghe được một tiếng vang lớn. Cửa sơn động đột nhiên không hề dấu hiệu rơi xuống hàng rào sắt, giống như là ngục giam.



Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, nhảy dựng lên đi bắt hàng rào sắt. Hàng rào phi thường kiên cố, căn bản mở không ra.



Vịt con xấu xí cũng hoảng sợ, lúc này có người đi tới, là Ariel. Tạ Nhất nhìn thấy Ariel nhẹ nhàng thở ra, nói:



“Ariel, mau nghĩ cách đem cái này mở ra.”



Ariel nhìn bọn họ, trên mặt lại lộ ra nụ cười dữ tợn. Tạ Nhất nhìn nụ cười kia trong nháy mắt có chút chấn kinh, tựa hồ minh bạch cái gì.



Vịt con xấu xí nhìn Ariel sợ tới mức vội vàng muốn chạy, lại bị bắt lấy.



“Ngươi là đồ phản bội! Ngươi trung thành sao! Ngươi không phải Họa Linh sao!?”



Vịt con xấu xí thống khổ kêu.



“Ô ô, hắn chính là bạn của ta, hắn là con chim tốt!”



Tạ Nhất chấn kinh nhìn một màn này. Sắc mặt Thương Khâu vẫn cứ tái nhợt, thong thả từ trên mặt đất đứng lên. Hắn vịn vào hàng rào sắt, như là tù nhân, híp mắt, cười lạnh nói:



“Không có núi bốc cháy, cũng không có rồng hung ác, Nữ Hoàng Đỏ cũng không phải người xấu. Bà ta chỉ là một Họa Linh trung thành bị chủ nhân thao tác, không thể không phục vì Họa Linh trung thành…”



Tạ Nhất đột nhiên sáng tỏ cái gì vừa rồi trong đầu lóe lên mà mình không bắt được, chấn kinh nói:



“Họa sĩ!?”



Thương Khâu gật gật đầu, nói:



“Từ đầu tới đuôi đều là bẫy.”



Hắn nói, nhìn về phía tay mình, lại.



“Chúng ta thời điểm ở đáy nước, bị cố ý kéo dài thời gian. Ở đó có thứ hấp thu linh lực, chậm rãi rút linh lực của tôi.”



Tạ Nhất rốt cuộc minh bạch vì cái gì Thương Khâu đột nhiên té xỉu.



Nàng tiên cá híp mắt, cười nói:



“Dù các ngươi biết thì thế nào? Tinh Nguyên tổn thất, các ngươi đã bị nhốt ở chỗ này, không đường trốn!”



Dừng một chút, giọng Ariel âm trầm:



“Giao ra lông chim vàng! Chỉ cần giao ra lông chim vàng, ta có thể cho một người sống. Chỉ có một cơ hội, ai trả lời trước, ai là người có thể sống sót. Mà một người khác…”



Nàng nói, cười càng thêm dữ tợn. Tạ Nhất cùng Thương Khâu không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn nhau.