Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 41: Khế Ước




Thương Khâu ôm Tạ Nhất, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hơi chút ho khan một tiếng, nói:



“Tạ Nhất?”



Tạ Nhất thở phì phò, còn có chút mê mang, không biết đã xảy ra sự tình gì.



Sau khi chuông gõ xong 12 tiếng không phải thật sự ngực sẽ to? Nhất định là nói giỡn.



Tạ Nhất lúc này mới chậm rãi thu hồi tinh thần, càng cảm thấy không thích hợp. Căn bản không có to ngực, nhưng mà thập phần xấu hổ. Tạ Nhất lúc này mới phát hiện mình biến trở về hình người, hơn nữa không có mặc quần áo, Thương Khâu đang ôm chính mình, một tay xuyên qua nách đỡ eo, tay khác đỡ bả vai, thấy thế nào cũng là ái muội.



Tạ Nhất khiếp sợ, vội vàng nhảy dựng lên. Thương Khâu nhìn nhìn, trên dưới đánh giá một chút, đánh giá đến cả người Tạ Nhất nổi gai ốc. Ánh mắt Thương Khâu quả thực sâu không thấy đáy, làm Tạ Nhất muốn tìm khe đất chui vào.



Thương Khâu lúc này mới chậm rãi đem áo choàng của mình xuống, khoác ở trên người Tạ Nhất, nhàn nhạt nói:



“Đừng để cảm lạnh.”



Tạ Nhất xấu hổ đem áo choàng vây kín mít. Tuy rằng áo choàng rất lớn, cũng thực dày, có thể che từ đầu đến đuôi, nhưng bên trong là trần trụi, như thế nào cũng cảm thấy như là biến thái. Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:



“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”



Trong nháy mắt chuyển đến kênh truyện "bầy thiên nga", sau 12 giờ đêm lại biến trở về hình người. Không biết sáng ngày mai có lại biến thành chim nữa hay không.



Thương Khâu nhíu mày nói:



“Là tác động linh lực của lông chim vàng, thoạt nhìn hiện tại linh lực vẫn chưa ổn định. Bất quá Họa Linh biết khống chế linh lực của lông chim vàng chỉ là vấn đề thời gian. Chờ đến khi Họa Linh nắm giữ hoàn toàn linh lực, chúng ta muốn từ nơi này đi ra ngoài, chỉ sợ cũng không dễ dàng.”



Tuy rằng đang ở trong truyện cổ tích, nhưng hoàn toàn không có một chút cảm giác tham quan Disneyland, ngược lại cảm thấy có chút quỷ dị, hơn nữa thập phần hoang đường. Tạ Nhất nói:



“Chúng ta phải đi đâu tìm Nữ Hoàng Đỏ?”



Những lời này Thương Khâu cũng đang tự hỏi, dù sao Thương Khâu cũng không biết ở nơi nào mới có thể tìm được Nữ Hoàng Đỏ. Nếu đây là một chuyến du hành đơn thuần, bọn họ có thể theo tiệc trà tìm hiểu nguồn gốc, nhưng lúc này cũng không phải đơn thuần du hành thế giới thần tiên. Thương Khâu lắc lắc đầu, hướng nơi xa nhìn nhìn.



Lâu đài bên kia còn một đoàn lộn xộn. Rốt cuộc mới vừa bị Nữ Hoàng Đỏ tập kích, nhân tâm hoảng sợ, rất nhiều người đều chạy ra khỏi lâu đài, lên xe ngựa rời đi. Trong đêm đen có cái bóng màu trắng nhảy nhảy, vừa nhảy vừa nhìn đồng hồ quả quýt. Tạ Nhất lập tức nhìn thẳng bóng trắng nói:



“Thỏ Trắng!”



Thỏ Trắng nhảy nhảy, tựa hồ cũng thấy được bọn họ, lập tức chấn kinh liền như muốn bỏ chạy. Thương Khâu nheo nheo mắt, chân dài bước tới. Thỏ Trắng còn muốn chạy trốn, kết quả đã bị túm lỗ tai, nhấc lên. Thỏ Trắng đá đá chân, nói:



“A, cứu mạng! Cứu mạng, là phù thủy! Trời ơi là phù thủ xấu xí! Thật là đáng sợ! Thật xấu!”



Tạ Nhất:



“……”



Tạ Nhất tuy rằng rất muốn mắng thẩm mỹ của Thỏ Trắng, bất quá không phải lúc, nói:



“Ngươi biết đi nơi nào có thể tìm được Nữ Hoàng Đỏ không?”



Thỏ Trắng vừa nghe, kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, nói:



“Muốn tìm Nữ Hoàng Đỏ? Bà ta sẽ chém đầu ngươi! Nữ Hoàng Đỏ thật là đáng sợ! Còn có quyền trượng!”



Tạ Nhất nghe được hai chữ quyền trượng, liền càng xác định phải tìm Nữ Hoàng Đỏ. Dù sao bọn họ chính là vì quyền trượng mới tới đây. Tạ Nhất nói:



“Chém hay không cũng không liên quan ngươi, chỉ cần nói cho chúng ta biết đi nơi nào tìm được Nữ Hoàng Đỏ.”



Thỏ Trắng hạ giọng, thần thần bí bí nói:



“Ngươi ngàn vạn lần đừng nói là ta nói cho các ngươi biết…”



Thỏ Trắng nói, giơ lên móng vuốt nhỏ chỉ phía trước, nói:



“Cứ đi về phía trước, các ngươi sẽ nhìn thấy hồ sữa, núi chocolate……”



Hồ sữa, núi chocolate?



Tạ Nhất tức khắc muốn đỡ trán, thật đúng là truyện cổ tích HunhHn786.



Thỏ Trắng tiếp tục nói:



“Lướt qua hồ sữa núi chocolate, các ngươi có thể nhìn thấy một ngọn núi bốc cháy, Nữ Hoàng Đỏ ở tại ngọn núi bốc cháy đó. Có rồng lửa canh gác, còn có binh lính lá bài bảo vệ.”



Tạ Nhất nheo mắt, nói:



“Hỏa Diệm Sơn?”



Thương Khâu cười một tiếng, nhàn nhạt nói:



“Không phải, là Quảng Châu.”



Tạ Nhất thiếu chút nữa bị Thương Khâu nói mà cười sặc chết. Không nghĩ tới Thương Khâu cũng biết nói đùa, hơn nữa nói nghiêm trang như vậy.



Thỏ Trắng thấy bọn họ vẫn cứ đang nói cười, lập tức nghiêm sắc mặt nói:



“Ngàn vạn lần đừng trêu chọc Nữ Hoàng Đỏ. Bà ta sẽ nguyền rủa bất cứ cái gì bước vào địa giới mình cai quản, sẽ đem đầu ấn vào lửa đốt thành tro! Hơn nữa Nữ Hoàng Đỏ có năng lực vô cùng vô tận, không có ai có thể phản kháng, thật sự đáng sợ!”



Nói đến năng lực của Nữ Hoàng Đỏ kỳ thật cũng chính là quyền trượng.



Thỏ Trắng nói xong, Tạ Nhất nói Thương Khâu thả đối phương. Thỏ Trắng lập tức nhảy nhảy lộc cộc liền bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:



“Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ!”



Bọn họ hiện tại có mục tiêu, liền chuẩn bị lên đường. Tuy rằng nghe cũng cảm thấy hồ sữa, núi chocolate thực vô nghĩa, nhưng mà không có biện pháp khác. Một khi Họa Linh thuần thục sử dụng lông chim vàng, như vậy liền không chỉ là thế giới truyện cổ tích trở nên vô nghĩa, hơn nữa dương gian cũng sẽ bị quấy nhiễu. Thương Khâu đi ở phía trước, nói:



“Theo sát.”



Tạ Nhất chạy nhanh theo sau, bất quá thời điểm đi luôn cảm giác có gió vèo vèo thổi vào áo choàng, bên trong trống rỗng còn lạnh căm căm, cả người đều không tốt lắm.



Hai người vẫn luôn đi về phía trước. Hiện tại là đêm khuya, một mảnh đen như mực. Tạ Nhất muốn tìm quần áo, bất quá Thương Khâu lại nói:



“Không bao lâu nữa trời sẽ sáng.”



Tạ Nhất nghĩ thầm.



Cũng đúng, chờ hừng đông nói không chừng mình lại biến thành chim vàng, cũng không cần mặc quần áo.



“Loảng xoảng!!”



Tạ Nhất đi tới, đột nhiên cảm giác đá phải thứ gì, cúi đầu nhìn tức khắc có chút ngốc.



Một cái… đèn dầu?



Thương Khâu cũng nghe động tĩnh, nói:



“Làm sao vậy?”



Tạ Nhất túm áo choàng, chỉ vào vật trên mặt đất, nói:



“Là… đèn dầu?”



Thương Khâu đi tới, khom lưng đem đèn dầu nhặt lên. Thoạt nhìn là đèn cũ. Tạ Nhất lập tức liền nghĩ tới truyện "ngàn lẻ một đêm" đã đọc khi còn nhỏ, cũng chính là tập truyện dân gian Ả Rập, trong đó có câu truyện "Aladin và cây đèn thần".



Cái đèn dầu này bộ dáng có điểm giống mấy cây đèn của người Ả Rập.



Tạ Nhất lấy đèn dầu lại nhìn nhìn, hình dạng bình thường. Tạ Nhất giơ đèn lên, nói:



“Chà chà vài cái thật sự có thể hiện ra thần đèn sao? Muốn cái gì cũng có thể được? Nếu muốn thần đèn lấy quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ lại đây, hắn có thể lấy được không?”



Tạ Nhất nói xong, liền thấy Thương Khâu dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ nhìn chính mình. Tạ Nhất gãi gãi ót, tâm nói.



Trong truyện ngàn lẻ một đêm chính là viết như vậy mà!



Tạ Nhất cũng cảm thấy là lời nói vô căn cứ, bất quá theo bản năng liền dùng bàn tay xoa xoa đèn dầu, liền nghe được một tiếng.



“Vèo”



Sau đó... liền không có sau đó, cũng không có thứ gì bay ra, càng đừng nói là thần đèn.



Tạ Nhất thất vọng nói:



“Căn bản không có thần đèn. Thương Khâu, anh nói xem có phải truyện cổ tích lừa gạt trẻ con hay không…”



Vừa nói, Tạ Nhất quay đầu nhìn Thương Khâu. Kết quả hoảng sợ. Thương Khâu rõ ràng vừa mới đứng ở bên cạnh, còn là vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc này lại đột nhiên không thấy. Một người sống biến mất không thấy, không hề có dấu hiệu. Tạ Nhất không có phát hiện. Tạ Nhất có chút hoảng sợ, vội vàng kêu:



“Thương Khâu!? Thương Khâu?”



Bốn phía thực trống trải, chỉ có một mình Tạ Nhất. Thương Khâu biến mất lặng yên không một tiếng động. Hắn không có khả năng rời khỏi mà không nói tiếng nào. Dù sao nơi này trời xa đất lạ, Thương Khâu không có khả năng bỏ Tạ Nhất một mình, càng đừng nói là bị người bắt đi. Thương Khâu bản lĩnh lớn như vậy, Tạ Nhất không tin Thương Khâu có thể nháy mắt đã bị người bắt đi.



“Thương Khâu?!”



Tạ Nhất lại hô một tiếng, căn bản không ai đáp lại. Bất quá cái đèn dầu trong tay Tạ Nhất đột nhiên run rẩy một chút. Tạ Nhất hoảng sợ, thiếu chút nữa ném đèn dầu xuống đất.



Ngay sau đó đèn dầu lại rung một chút, không ngừng rung rung, tựa hồ bên trong có con chuột lập tức muốn nhảy ra.



Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, đột nhiên có chút không xác định, hồ nghi hướng về phía đèn dầu hỏi.



“Thương Khâu?”



Đèn dầu đột nhiên rung động, rung còn mạnh hơn so với vừa rồi. Tạ Nhất càng ngây ra, rồi vội vàng dùng sức chà chà đèn dầu.



“Vèo”



Khói đen từ đèn dầu bay ra. Khói đen sau khi bay ra lập tức thành hình. Hiện ra ở trước mặt Tạ Nhất là Thương Khâu. Tạ Nhất chấn kinh nói:



“Thương Khâu làm gì đó? Anh COS đèn dầu!”



(COS = conjunction= kết hợp)



Thương Khâu nhìn chằm chằm Tạ Nhất, nói:



“Không phải tôi làm.”



Tạ Nhất kinh ngạc nói:



“Vậy là tôi sao?”



Nói xong, Tạ Nhất cũng cảm thấy trong lòng không yên. Dù gì nơi này chỉ có Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Không phải Thương Khâu, vậy trừ Tạ Nhất còn có thể là ai…



Thương Khâu đột nhiên nâng tay lên, động tác mau lẹ tháo bao tay da màu đen. Dấu vết trong lòng bàn tay phải của hắn đang không ngừng sáng lên, tản ra ánh sáng vàng rực. Bất quá cũng không chói mắt, cũng không nóng, không có cảm giác đau đớn.



Thương Khâu tháo bao tay, nheo nheo mắt, đột nhiên ra tay nhanh như điện bắt lấy tay Tạ Nhất. Tạ Nhất bị bắt lấy tay không kịp phản kháng. Ở trong bóng tối, lòng bàn tay phải Tạ Nhất cũng có quầng sáng hình lông chim, tản ra ánh sáng nhu hòa, lóng lánh…



Tạ Nhất kinh ngạc sờ sờ lòng bàn tay mình, cũng không đau, không cảm giác gì. Nếu không phải ban đêm tỏa ra ánh sáng, phỏng chừng cũng không phát hiện được. Tạ Nhất nói:



“Chuyện… Chuyện gì xảy ra?”



Thương Khâu nhíu lại mi, có chút thâm trầm nói:



“Linh Khế.”



Tạ Nhất vẫn là mê mang, nói:



“Đó là thứ gì?”



Thương Khâu nói:



“Là một loại khế ước pháp thuật. Giống như là người tu hành cùng quỷ ký kết khế ước phục tùng. Trừ phi hai bên lập khế ước bị hồn phi phách tán, nếu không sống chết có nhau, khế ước cũng sẽ không phá vỡ.”



Tạ Nhất tuy rằng còn có chút mê mang, bất quá nắm bắt trọng điểm tựa hồ có điểm sai rồi. Tạ Nhất nhìn nhìn đèn dầu trong tay trái, lại nhìn nhìn lòng bàn tay phải tỏa ra quầng sáng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt than của Thương Khâu, nói:



“Tuy rằng cũng không biết làm như thế nào lập khế ước, nhưng tôi muốn hỏi một chút. Trong hai ta, ai phục tùng ai?”



Thương Khâu nhìn dấu vết trong lòng bàn tay mình, vốn còn cau mày, đột nhiên nghe được Tạ Nhất nói những lời này, đuôi mi giật một cái dù rất nhỏ.



Tạ Nhất thấy Thương Khâu không nói lời nào, liền cúi đầu nhìn nhìn đèn dầu, lại quơ quơ tay phải, cười tủm tỉm nói:



“Ai là người phục?”



Tạ Nhất khó có được một bộ giảo hoạt. Thương Khâu yên lặng nhìn động tác của Tạ Nhất, đuôi mi lại giật một chút, nhàn nhạt nói:



“… là tôi.”



Tạ Nhất ngay sau đó cười rộ lên, nói:



“Ai, tôi đây không phải lời to sao?”



Thương Khâu thở dài, nói:



“Cậu chú ý một chút, hình như có điểm kỳ quái.”



Tạ Nhất nói:



“Tuy rằng tôi cũng cảm thấy như vậy, bất quá vẫn cảm thấy mình chiếm được lợi.”



Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, nói:



“Đi thôi, thừa dịp cậu vẫn là hình người.”



Những lời này quả thực thương tổn Tạ Nhất một vạn lần.



Hai người tiếp tục đi về phía trước. Tạ Nhất túm lại áo choàng to rộng màu đen, nói:



“Tôi khi nào mới có thể trở về hình dạng bình thường? Tôi không muốn biến thành chim to.”



Thương Khâu nhướng mày, nói:



“Có lẽ sau khi tìm được quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ.”



Tạ Nhất có chút buồn rầu, tóm lại phải đi tìm quyền trượng trước, nhưng tuyệt đối là một quá trình gian khổ.



Hai người đi không chậm. Ở ngay lúc này, Thương Khâu đột nhiên nâng tay ngăn lại Tạ Nhất. Tạ Nhất không có phòng bị, còn đi về phía trước, một chút liền đánh vào tay Thương Khâu.



Thương Khâu nửa nâng tay, lòng bàn tay hướng về phía sau. Tạ Nhất chỉ trùm áo choàng liền dán vào lòng bàn tay Thương Khâu, tức khắc giật mình. Dù sao áo choàng cũng chỉ là một lớp vải. Tạ Nhất sợ tới mức nhanh chóng lui một bước, không tự chủ được mặt nóng lên, nghĩ thầm may mắn là ban đêm. Tạ Nhất nói:



“Sao… làm sao vậy?”



Thương Khâu không nói chuyện nhưng nâng nâng cằm, ý bảo Tạ Nhất ngẩng đầu xem HunhHn786.



Tạ Nhất nhìn lên. Trên cành cây đại thụ phía trước đột nhiên lộ ra một hàm răng hình trăng non, trăng non cong cong giống như là đang cười… Không phải giống như, mà chính là đang cười tủm tỉm.



Tuyệt đối là Mèo Cheshire Thanh Cốt!



Trăng non chậm rãi khuếch đại, quả nhiên biến thành hình người. Da thịt trắng sáng, tóc màu đen, có tai mèo cùng đuôi mèo. Một thiếu niên xinh đẹp ghé vào cành cây. Bởi vì hắn hiện tại là mèo cho nên không có mặc quần áo.



Tạ Nhất cảm thấy đôi mắt lại bị đau. Tuy rằng Thanh Cốt dáng người khá đẹp, nhưng không mặc quần áo thật sự không thể nhìn. Thương Khâu vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Thanh Cốt. Thanh Cốt lắc lư cái đuôi nói với bọn họ:



“Công chúa Bạch Tuyết của ta, không thể đi về phía trước đâu.”



Tạ Nhất:



“……”



Trong lòng Tạ Nhất như có bầy ngựa chạy qua, đã bị giẫm đạp đến hỗn độn bất kham. Tạ Nhất cũng học Thương Khâu bình tĩnh, bất quá vẫn là ném ánh mắt xem thường, nói:




“Tôi mấy giờ trước vẫn là Lọ Lem, hiện tại liền biến thành Bạch Tuyết là sao?”



Thanh Cốt nằm trên cành cây, quơ quơ cái đuôi, nói:



“Vậy sao, ngượng ngùng quá, trí nhớ tôi không tốt lắm.”



Tạ Nhất xoa xoa thái dương, nói:



“Vì cái gì không thể đi về phía trước. Chúng tôi đang tìm hồ sữa cùng núi chocolate.”



Thanh Cốt nói:



“Sau đó?”



Tạ Nhất nói:



“Thỏ Trắng đã nói qua được hai nơi này là có thể đến Quảng Châu. Phì, Hỏa Diệm Sơn.”



Tạ Nhất thiếu chút nữa thuận miệng đem chuyện cười của Thương Khâu nói ra, cảm giác mình bị Thương Khâu lây bệnh rồi.



Thanh Cốt lắc đầu nói:



“Không, các người tìm không thấy núi bốc cháy đâu, trở về đi.”



Thanh Cốt nói, dừng một chút, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Tạ Nhất.



“Trở lại đường cũ, từ chỗ nào tới trở về từ nơi đó.”



Tạ Nhất nhíu nhíu mày, hồ nghi nói:



“Cậu nói miệng cống?”



Thanh Cốt không nói chuyện, bất quá gật gật đầu. Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:



“Ngươi biết cái gì?”



Thanh Cốt nói:



“Ngươi cứu ta một mạng, giúp ta thoát khỏi bị nguyền rủa thống khổ. Ta thực cảm tạ, cho nên mới muốn nói cho ngươi, đừng đi về phía trước. Các ngươi tìm không thấy núi bốc cháy đâu, cũng không cần đi tìm Nữ Hoàng Đỏ, nếu các ngươi thật sự tìm được Nữ Hoàng Đỏ… vĩnh viễn cũng không thoát được nơi này.”



Tạ Nhất sửng sốt, nhìn về phía Thương Khâu. Thì ra Mèo Cheshire biết bọn họ không phải người trong truyện cổ tích.



Thương Khâu híp mắt nói:



“Ngươi còn biết cái gì?”



Mèo Cheshire không hề trả lời vấn đề này, mà là nói:



“Ta nói quá nhiều, như vậy là không đúng.”



Tạ Nhất nói:



“Có người uy hiếp ngươi? Là Nữ Hoàng Đỏ sao?”



Mèo Cheshire lại lắc lắc đầu, nói:



“Thực xin lỗi, ngươi đã cứu ta, nhưng ta không thể nói nữa.”



Hắn nói, lắc lắc cái đuôi, thân thể chậm rãi biến mất, thực mau cũng chỉ dư lại hàm rằn phát sáng mỉm cười.



“Mau trở về đi Belle của ta.”



Tạ Nhất:



“……”



Thực hay, giờ lại thành Belle của "Người đẹp và quái vật". Tạ Nhất cảm thấy Mèo Cheshire này không phải trí nhớ không tốt chỉ thuần túy trong đầu có hố…



Tạ Nhất nhìn trăng non biến mất, vẻ mặt kỳ quái, liền muốn hỏi Thương Khâu một câu. Đột nhiên trên cây lại xuất hiện hàm răng trăng non, xuất hiện đột ngột giống quỷ. Mèo Cheshire vội vàng nói:



“Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, nếu các ngươi khăng khăng phải đi, nhất định không được đi buổi tối.”



Tạ Nhất nói:



“Vì cái gì?”



Mèo Cheshire nói:



“Bởi vì buổi tối âm khí nặng.”



Sẽ có quỷ sao?



Mèo Cheshire không có nói nữa, biến mất không thấy bóng dáng, lúc này thật sự đi rồi.



Mí mắt Tạ Nhất giật giật, nói:



“Thần thần thao thao, chúng ta tiếp tục lên đường không?”



Thương Khâu nhìn nhìn bốn phía, nói:



“Không gian nơi này là do lông chim vàng tạo ra. Không gian bị vặn vẹo, thời điểm không có mặt trời đích xác âm khí rất nặng. Chúng ta tối nay ở lại nơi này nghỉ ngơi, ngày mai hừng đông lại xuất phát.”



Tạ Nhất nói:



“Hả? Nhưng hừng đông rất có thể tôi sẽ biến thành chim.”



Thương Khâu nhướng mày nói:



“Vừa hay, bay sẽ đi mau hơn.”



Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, bất quá đích xác cũng mệt mỏi. Từ miệng cống rơi xuống, lại còn lần đầu tiên mặc váy tham gia vũ hội. Vốn tưởng rằng Thương Khâu soái ca ở trong truyện cổ tích nên là Hoàng tử, kết quả lên sân khấu lại thành phù thủy xấu xí. Mà cặp đôi lại là Hoàng tử cùng Mèo Cheshire, còn chơi trò mèo con hóa trang. Hết thảy đều khiến thế giới quan của Tạ Nhất thay đổi. Tạ Nhất thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi một đêm.



Thương Khâu tìm chỗ tương đối bằng phẳng, cây cối thưa thớt, thuận lợi cho cắm trại để tránh dã thú hoặc là quỷ người công kích.



Thương Khâu ngồi xuống, một chân duỗi thẳng, chân khác co lên. Quần màu đen bó sát, giày cổ cao phụ trợ càng tôn lên đôi chân thẳng tắp, cả người toát ra khí chất vô cùng.



Tạ Nhất kéo lại áo choàng màu đen, chậm rãi ngồi xuống. Bất quá Tạ Nhất cảm thấy mặc kệ mình ngồi xuống như thế nào cũng lộ, dù chỉ một chút, không phải quá nhiều. Nhưng bên trong không có quần áo, cho nên thoạt nhìn rất kỳ quái. Tạ Nhất mân mê áo choàng liền cảm giác có người nhìn mình, ngẩng đầu thấy là Thương Khâu.



Thương Khâu rất có hứng thú nhìn Tạ Nhất mân mê áo choàng. Tạ Nhất màu da tương đối trắng, hiện tại là ban đêm, áo choàng cũng là màu đen, da Tạ Nhất lộ ra nhìn trắng sáng, thập phần chói mắt.



Tạ Nhất ho khan một tiếng, cảm giác có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt Thương Khâu quá chuyên chú, khiến Tạ Nhất tê rần da đầu.



“Cạch!”



Tạ Nhất liền đem đèn dầu đặt ở trên mặt đất, lại ho khan một tiếng, nói:



“À, có chút lạnh, anh đi nhặt củi về nhóm lửa đi?”



Tạ Nhất kỳ thật là muốn thử xem đèn dầu có công dụng, hoặc là linh khế kia có dùng được không. Rốt cuộc kế ước bất bình đẳng như vậy, nói trắng ra không dùng thì tuyệt đối là đồ ngốc.



Tạ Nhất nói xong, liền thấy Thương Khâu nheo mắt. Thương Khâu không có lập tức cử động, chỉ nhìn Tạ Nhất. Da đầu Tạ Nhất lại tê rần, tức khắc cảm giác sai sử người, đặc biệt là sai sử Thương Khâu hình như khó khăn rất lớn.



Bất quá Thương Khâu chỉ là trầm mặc một chút, ước chừng vài giây, sau đó liền duỗi tay chống một cái, từ trên mặt đất đứng lên, thật sự đi nhặt nhánh cây về nhóm lửa.



Tạ Nhất mở to hai mắt, vẻ mặt hưng phấn nhìn đèn dầu trên mặt đất, còn có lòng bàn tay phải phát sáng. Giống con cáo nhỏ trộm trứng thành công, cười đến đôi mắt đều cong, nghĩ thầm.



Thật sự dùng được! Vậy mình về sau muốn Thương Khâu làm gì thì Thương Khâu liền làm cái đó sao? Cũng không biết có phải do không gian có vấn đề. Nếu tìm được quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ, về lại thực tại, còn có thể khiến Thương Khâu phục tùng hay không?



Tạ Nhất cảm thấy mình khẳng định không phải công chúa. Thương Khâu chính là trung thần, vậy mình rõ ràng là Quốc vương rồi.



Tạ Nhất hưởng thụ cảm giác làm Quốc vương. Thương Khâu thực mau nhặt nhánh cây đem về, sau đó xếp nhánh cây lên nhau, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm.




Tạ Nhất thấy hắn chuẩn bị xong, nói:



“Có nhánh cây rồi phải làm như thế nào nhóm lửa? Đánh lửa sao?”



Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, vẫn cứ không nói gì. Bất quá cũng không có đánh lửa, mà là từ trong lòng ngực móc ra một quyển sổ nhỏ. Tạ Nhất cảm thấy hình như là sổ ghi chú. Quả nhiên liền thấy Thương Khâu xé xuống một tờ.



“Roẹt”



Động tác thực tùy tiện. Sau đó ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp chặt tờ giấy kia. Ngón tay Thương Khâu thon dài, cái dấu trong lòng bàn tay phải còn tỏa sáng. Bởi vì cũng không có mang bao tay da màu đen, ngón tay hoàn toàn lộ ra, Tạ Nhất trong lòng cảm thán.



Tay đẹp a!



Thương Khâu kẹp chặt tờ giấy ghi chú, sau đó ném vào chỗ những nhánh cây kia.



“Phù!!!”



Nháy mắt những nhánh cây bốc cháy. Lửa trực tiếp phụt lên phi thường mãnh liệt, ngay sau đó mới chậm rãi nhu hòa xuống.



Tạ Nhất hoảng sợ, kinh ngạc nhìn đống lửa.



Chỉ là ném một tờ giấy vào, thế nhưng châm lửa bùng lên. Đây cũng quá không khoa học đi?



Tạ Nhất phi thường tò mò, lấy sổ ghi chú Thương Khâu đặt ở bên cạnh tới xem. Sổ ghi chú thực bình thường, bên góc có chút ố vàng, thoạt nhìn đã nhiều năm. Tạ Nhất mở ra, bên trong là giấy bình thường, bất quá mặt trên tờ giấy có ghi chữ. Tạ Nhất nương theo ánh lửa đọc.



Tờ thứ nhất ghi "thăng quan phát tài"!



Tạ Nhất có điểm ngốc.



Chữ này hình như rất có cá tính!



Tạ Nhất lại lật một tờ ghi chú, tờ thứ hai ghi là "Ác linh lui tán". Tờ thứ ba ghi "cấp tốc nghe lệnh". Tờ thứ tư ghi "sớm sinh quý tử"....



Tạ Nhất:



“…”



Thương Khâu lấy lại quyển sổ ghi chú lại, nhàn nhạt nói:



“Đây là bùa tiện lợi, ngày thường thời điểm dùng chỉ cần xé một tờ là được, rất tiện.”



Mí mắt Tạ Nhất nhảy nhót, nói:



“Là do tiện, hơn nữa đọc qua rất đại chúng như vậy. Hiện tại đuổi ma cũng dùng công nghệ cao vậy. Tôi còn tưởng rằng giống trong TV chiếu cầm thánh giá cùng dao bạc gì đó.”



Thương Khâu nhặt một nhánh cây cho vào đống lửa, nói:



“Đi ngủ sớm một chút, cậu cũng mệt mỏi rồi.”



Tạ Nhất đích xác muốn đi ngủ sớm một chút. Tuy rằng mệt mỏi nhưng thực hưng phấn ngủ không yên. Không vì cái gì khác, mà bởi vì hết thảy đều quá hoang đường.



Tạ Nhất nằm nghiêng, túm túm áo choàng, nói:



“Thương Khâu, anh đã gặp qua chuyện gì không thể tin như tình huống hiện tại chưa?”



Thương Khâu đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Tạ Nhất. Tươi cười mang theo sủng nịch, thiếu chút nữa làm Tạ Nhất bị điện giật ngất xỉu. Bất quá thực mau liền nghe Thương Khâu nói:



“Chẳng phải là gặp được cậu sao?”



Tạ Nhất:



“…”



Tạ Nhất phát hiện Thương Khâu thật ra tế bào hài hước rất nhiều, đùa giỡn người rất giỏi. Tạ Nhất bị Thương Khâu “đùa giỡn” có chút không cam lòng, muốn đùa giỡn trở lại. Ánh mắt liền dừng ở đèn dầu, Tạ Nhất cười tủm tỉm đem đèn dầu ôm vào trong ngực, nhìn Thương Khâu.



Quả nhiên thái dương Thương Khâu nổi gân xanh, nói:



“Làm cái gì?”



Tạ Nhất nhướng mày nói:



“Ngủ không được, hay anh kể chuyện cho tôi nghe đi?”



Thương Khâu vẫn cứ nhìn lửa, nhàn nhạt nói:



“Tôi không biết kể chuyện.”



Tạ Nhất thành khẩn nói:



“Nhưng chúng ta là quan hệ ra lệnh và phục tùng”



Rốt cuộc đến phiên Thương Khâu thấy hết chỗ nói rồi. Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu bộ dạng bất đắc dĩ, tức khắc cảm thấy mình kiếm lời lớn, đặc biệt sảng khoái, cười lăn lộn.



Tạ Nhất kiếm lời, cười có chút lớn, kết quả áo choàng che không được, đùi có chút lộ ra. Thương Khâu nhìn thoáng qua, biểu tình thực bình tĩnh nói:



“Cậu lộ ra hết rồi.”



Tạ Nhất:



“……”



Cái quỷ gì chứ!



Tạ Nhất nhanh đem áo choàng trùm kín lại, sau đó rất muốn đem tờ giấy "sớm sinh quý tử" dán ở trên trán Thương Khâu. Một lần nữa ngồi dậy, Tạ Nhất nói:



“Vậy anh nói một chút về chuyện đuổi ma đi.”



Ánh mắt Thương Khâu nhìn chăm chú vào đống lửa, nhàn nhạt nói:



“Không có gì hay, đều rất nhàm chán.”



Tạ Nhất cho rằng hắn không muốn nói, bất quá Thương Khâu nói xong câu này liền lâm vào hồi ức. Ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chú vào đống lửa, nhàn nhạt nói:



“Tôi không nhớ rõ mình là ai, có người thân hay không. Từ khi biết chuyện cũng chỉ có một mình, cũng không có bạn bè…”



Tạ Nhất vừa nghe, thì ra Thương Khâu “đáng thương” như vậy, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi.



“Tôi đây chính là người bạn đầu tiên? Lần đầu tiên của Thương Khâu a.”



Thương Khâu nhìn một cái, không nghĩ tới thế nhưng cười một tiếng, khóe miệng cong rất nhỏ.



Tạ Nhất rốt cuộc hiểu Thương Khâu vì cái gì ngày thường đều là mặt than. Bởi vì mặt than đã đủ soái. Mặt đẹp trai giống hắn chỉ hơi chút biểu tình quả thực đã tuyệt phẩm nhân gian, thật sự phí phạm của trời.



Thương Khâu tiếp tục nói:



“Tôi có sư phụ. Ông ta nói… trong mệnh của tôi có ác nghiệp cần đền bù, làm người đuổi ma là thích hợp nhất.”



Tạ Nhất tò mò nói:



“Ác nghiệp? Cái dạng ác nghiệp gì?”



Thương Khâu buông tay, đem nhánh cây buông xuống, thuận tay cầm bao tay màu đen một lần nữa mang vào, che đậy dấu vết, nói:



“Có lẽ là giết người phóng hỏa, hoặc là làm chuyện cực ác.”



Tạ Nhất lập tức nói:



“Sẽ không đâu. Tuy rằng tính tình xấu một chút, ngày thường mặt than, nhưng anh tuyệt đối là người tốt.”



Thương Khâu lại nhìn qua Tạ Nhất, nói:




“Phát thẻ người tốt sao?”



Tạ Nhất ra hiệu hắn lại tiếp tục nói. Thương Khâu lại nói:



“Sư phụ kêu tôi là Thương Khâu, nói tên này cùng tôi có ý nghĩa sâu xa.”



Thương Khâu nói về công việc đuổi ma ngắn gọn như vậy là xong. Tạ Nhất lại càng ngày càng tò mò, nói:



“Sư phụ của anh có phải rất lợi hại hay không? Rốt cuộc có thể làm sư phụ anh.”



Thương Khâu nói:



“Không biết, mấy năm rồi cũng không thấy được một lần.”



Tạ Nhất gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên nhìn Thương Khâu, hỏi.



“Vậy… anh có người yêu không?”



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



“Không có.”



Tạ Nhất nghe hắn nói không có, liền gãi gãi cằm nói cũng không lớn.



“Anh như soái ca vậy, mà chưa có người yêu sao?”



“Trong mệnh có ác nghiệp, lại làm nghề đuổi ma, chính là sát tinh. Trên người hung khí quá nặng, cái nghề quá nguy hiểm, ai nguyện ý làm người yêu của người đuổi ma chứ?”



Tạ Nhất tâm nói.



Chỉ là không chịu nổi anh quá đẹp trai đó!



Tạ Nhất thuận miệng cười nói.



“Tôi cũng không có.”



Nói xong, Tạ Nhất liền thấy Thương Khâu ngẩng đầu nhìn mình. Ánh mắt hai người tiếp xúc cùng nhau, Tạ Nhất đột nhiên cảm giác cả người chấn động. Có một loại không khí xấu hổ nói không nên lời lưu chuyển giữa hai người, phi thường xấu hổ. Tạ Nhất có chút miệng khô lưỡi khô, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:



“A… à, tôi mệt rồi, ngủ trước.”



Nói xong, Tạ Nhất nằm xuống, nhanh nhắm mắt lại. Thương Khâu không nói gì, vẫn là ngồi, thêm củi vào lửa.



Tạ Nhất nằm xuống, bởi vì không khí xấu hổ, nhanh đếm cừu ngủ, thực mau liền ngủ rồi. Thời điểm mơ mơ màng màng, Tạ Nhất cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình.



Tạ Nhất ngủ thật sự trầm, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt mới tỉnh lại. Mở mắt thấy trời đã sáng, Tạ Nhất duỗi eo, muốn dùng tay dụi mắt. Kết quả nâng tay tới trên mặt tức khắc dọa Tạ Nhất nhảy dựng.



Tay đâu!?



Chỉ có hai cái cánh lớn màu vàng kim, căn bản không có biện pháp dụi mắt. Động tác dụi mắt biến thành dùng cánh vỗ “bạch bạch”.



Tạ Nhất nhìn kỹ, thấy mình thế nhưng đã biến thành con chim vàng.



Quả nhiên là hừng đông liền sẽ biến thành chim. Đã làm cô bé Lọ Lem, công chúa Bạch Tuyết, Belle. Lại bắt đầu làm công chúa Thiên Nga!



Thương Khâu ở bên cạnh nhìn Tạ Nhất “tự kỷ”, nói:



“Tỉnh rồi? Chúng ta nên lên đường.”



Tạ Nhất từ trên mặt đất bò dậy. Dưới ánh nắng lông chim tản ra hào quang lấp lánh. Tạ Nhất còn tưởng rằng ban ngày sẽ không như vậy. Dù gì buổi tối tương đối âm u, đồ vật phát sáng sẽ nổi bật. Nào biết quả thực mình chính là bóng đèn, sáng lấp lánh cho dù vào ban ngày.



Thương Khâu dập tắt đống lửa, trên cao nhìn xuống. Tạ Nhất hiện tại là chim lớn, dù tính lớn cũng không có khả năng cao hơn Thương Khâu. Tạ Nhất ngửa đầu nhìn, liền cảm thấy bộ mặt Thương Khâu có chút “dữ tợn”, vội vàng run lên, nói:



“Thương Khâu, không phải anh bị Nữ Hoàng Đỏ bám vào người chứ?”



Thương Khâu nở nụ cười. Nụ cười quá đẹp, thế nhưng còn mang theo một tia xấu xa. Người ta thường nói “đàn ông không xấu phụ nữ không yêu”, trai hư ngược lại khiến con gái thích. Thương Khâu vẫn luôn thực nghiêm túc lạnh nhạt, đột nhiên cười lên quả thực gợi cảm tới xương cốt. Quá soái…



Tạ Nhất thiếu chút nữa choáng váng. Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:



“Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt.”



Tạ Nhất mê mang nói:



“Cái gì?”



Thương Khâu nhướng mày, nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, ôn nhu nói:



“Cưỡi chim.”



Tạ Nhất:



“……”



Tôi có một câu, con mẹ nó, không biết có nên nói hay không.



Tạ Nhất lập tức cự tuyệt, nói:



“Không được, anh cao như vậy, trên người còn đều là thịt, sẽ đè bẹp tôi đến tàn phế.”



Thương Khâu nâng nâng tay, cúi đầu nhìn nhìn “thịt” trên người.



Tạ Nhất chính nghĩa nói:



“Cơ bắp thì không phải thịt sao? Hơn nữa cơ bắp so với thịt mỡ còn nặng hơn.”



Thương Khâu không sao cả nói:



“Cậu cũng biết, tôi hiện tại là người phục tùng cậu. Nếu cậu không đồng ý, tôi cũng không có cách nào. Nhưng mà Tạ Nhất……”



Thương Khâu nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Ánh mắt kia phảng phất là hồ nước sâu, thoạt nhìn ôn nhu thâm thúy, lại có thể dìm chết người. Thương Khâu trầm thấp nói:



“Nếu chúng ta có thể nhanh tìm được Nữ Hoàng Đỏ, có thể nhanh ngăn cản bà ta nghiên cứu cách dùng lông chim vàng. Cậu cũng muốn nhanh rời khỏi nơi này đi ra ngoài, đúng không?”



Tạ Nhất ủ rũ cụp đuôi, cúi thấp đầu. Bởi vì Thương Khâu nói đúng, Tạ Nhất cũng muốn nhanh rời khỏi nơi này đi ra ngoài.



Chỗ này trừ Tạ Nhất cùng Thương Khâu, hình như không có những người khác. Đừng nói mượn phương tiện, ô tô máy bay đều là viễn vong, cả con ngựa cũng không có. Tạ Nhất cuối cùng thỏa hiệp, gật gật đầu chim, nói:



“Thôi được.”



Thương Khâu đi tới, giơ tay vuốt ve cổ Tạ Nhất. Tạ Nhất hiện tại là bộ dáng chim, bị Thương Khâu nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác toàn thân đều thoải mái nói không nên lời. Trước kia cũng chưa có bạn gái, không biết cổ lại mẫn cảm như vậy. Tạ Nhất run lên, giọng nói phát ra rên rỉ nhẹ nhàng. Thương Khâu cười nói:



“Thật ngoan, vậy chúng ta đi thôi.”



Thương Khâu nói, thật sự bước qua, cưỡi ở trên lưng Tạ Nhất.



“A!”



Tạ Nhất hô một tiếng, kêu to:



“Nhẹ chút! Nhẹ chút, người ta trước nay cũng chưa bị cưỡi qua. Đây là lần đầu tiên, nhẹ chút được không!”



Tạ Nhất kêu xong, đột nhiên cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, bởi vì kêu giống như có nghĩa khác.



Thương Khâu lại cười, nhướng mày, nói:



“Yên tâm, tôi sẽ ôn nhu cưỡi cậu.”



Tạ Nhất trong lòng tức khắc đem Thương Khâu ra mắng 800 lần, tổ tông mười tám đời đều gọi ra.



Thương Khâu chết tiệt, chỉ biết bông đùa!



Tạ Nhất bị ép chấp nhận ý kiến của Thương Khâu, hơn nữa vẫn là tự nguyện. Dù gì hiện tại với quan hệ người này phục tùng người kia, Tạ Nhất không đồng ý Thương Khâu cũng không có biện pháp.



Tạ Nhất vỗ cánh bay lên, hướng không trung xông lên. Vốn tưởng rằng mình lần đầu tiên biến thành chim, đối với việc bay lượn sẽ thực xa lạ. Nhưng mà khi cánh thật sự chuyển động, cái loại cảm giác xé gió lao đi, hoặc là xông thẳng tận trời lại làm Tạ Nhất kích động, trong lòng gợn sóng đột nhiên khuếch tán mở ra, có một loại vui sướng đầm đìa.



Tốc độ bay của Tạ Nhất cũng không chậm, hai người nhanh chóng tiến về phía trước. Tạ Nhất còn chơi đến nghiện, cười nói:



“Thì ra thú vị như vậy, còn rất vui.”



Thương Khâu bị Tạ Nhất tùy ý bay lượn làm cho có chút muốn say sóng. Sắc mặt trắng bệch khó gặp, hắn gắt gao bắt lấy lông chim của Tạ Nhất, nói:



“Chậm một chút.”



Tạ Nhất nghe ra Thương Khâu khẩu khí không tốt lắm, lập tức cười to nói:



“Tôi không thích.”



Thương Khâu hiện tại cũng không có cách, đành phải không nói chuyện nữa, tùy ý Tạ Nhất lăn lộn ở trên trời. Phảng phất Tạ Nhất căn bản không phải một con chim mà là một con rắn, hoặc là con chim bệnh thần kinh.



Có con chim Tạ Nhất ưu tú, hành trình của hai người nhanh không ít, thực mau Tạ Nhất phấn khởi nói:



“Mau xem mau xem, anh thấy không?”



Thương Khâu híp mắt nhìn xuống, thấp giọng nói:



“Hồ nước.”



Tạ Nhất hưng phấn nói:



“Không phải hồ nước bình thường, là hồ sữa Thỏ Trắng kia đã nói. Chúng ta tìm được rồi.”



Thương Khâu nói:



“Thoạt nhìn tiến độ không tồi.”



Phía dưới bọn họ là hồ nước màu trắng, thoạt nhìn sóng nước lóng lánh, thật sự như là sữa, lại còn tản ra một mùi thơm ngọt đặc biệt dễ ngửi, tựa như ở trong lò bánh vậy.



Tạ Nhất thấy được hồ sữa, liền cảm thấy nhiệt tình mười phần. Dựa theo tốc độ này mà nói, bọn họ buổi tối không chừng có thể ra khỏi không gian vặn vẹo này, trở lại về kịp đi đến quán ăn.



Tạ Nhất tưởng tượng rất tốt đẹp. Kết quả ở ngay lúc này, đột nhiên lung lay một chút. Tạ Nhất cũng không muốn, nhưng không biết vì cái gì đột nhiên đầu váng mắt hoa, trời đất xoay tròn.



“Tạ Nhất?”



Tạ Nhất đột nhiên ngất xỉu, ngay sau đó sao bay vòng vòng. Nghe thấy Thương Khâu kêu chính mình, nhưng Tạ Nhất mệt lợi hại, cũng không thể mở mắt, thân thể rơi tự do.



Hai người đang ở trên không trung. Tạ Nhất đột nhiên mất đi tri giác, mang theo Thương Khâu đột nhiên từ bầu trời rơi xuống. Tuy rằng phía dưới là hồ nước, nhưng từ rất cao rơi xuống, mặt nước cũng như một mặt phẳng rắn, không chết cũng sẽ gãy xương.



Thân thể Tạ Nhất xuất hiện hào quang. Không biết vì cái gì, rõ ràng còn chưa có trời tối, càng không phải đêm khuya, đột nhiên từ bộ dáng chim biến lại thành hình người, cả người trần trụi bị hào quang bao vây.



“Tạ Nhất! Tạ Nhất!”



Thương Khâu kêu Tạ Nhất, nhưng Tạ Nhất đã lâm vào hôn mê, hai người nhanh chóng rơi xuống. Thương Khâu đột nhiên ôm chặt Tạ Nhất, đem người gắt gao ôm vào trong lòng ngực. Hắn dáng người vốn là cao lớn, Tạ Nhất không có cao bằng, càng không có bờ vai rộng. Thương Khâu đem người ôm vào trong lòng ngực, bảo vệ đầu, đem người bảo hộ kín mít, hoàn toàn đè ở trong lòng ngực.



“Ầm!!!!”



Một tiếng vang lớn. Thương Khâu ôm Tạ Nhất, đột nhiên ném ra một tờ ghi chú. Theo tiếng vang lớn, Tạ Nhất cùng Thương Khâu rơi vào trong nước, không ngừng chìm xuống.



Tạ Nhất hôn hôn trầm trầm, lâm vào hôn mê, cảm giác mình rất mệt, thực mỏi mệt, suy yếu nói không nên lời.



Rõ ràng đêm qua nghỉ ngơi rất tốt, vì cái gì đột nhiên mỏi mệt? Thật giống như thật lâu thật lâu chưa có ngủ.



“Ô…”



Tạ Nhất phát ra một tiếng rên rỉ, tựa hồ có chút chuyển tỉnh, lông mi nhanh chóng run rẩy, chậm rãi mở to mắt.



“Hì hì, tỉnh rồi!”



“Tỉnh rồi, mau xem đi!”



“Thật sự tỉnh!”



Tạ Nhất nghe thấy có người nói chuyện, mê mang mở mắt. Đầu tiên thấy được thật nhiều bọt nước ở trước mắt, từng cái từng cái di chuyển đi lên. Tạ Nhất càng thêm mê mang. Bốn phía là màu lam, phảng phất đang ở đáy biển. Còn có cá bơi qua bơi lại.



Bên cạnh thế nhưng nằm bò vài sinh vật thân người đuôi cá, đang cười tủm tỉm nhìn chính mình. Tạ Nhất khiếp sợ, chấn kinh nhìn hình ảnh trước mắt.



Người cá?



Tạ Nhất vội vàng nhìn bốn phía. Có vài người cá, có nam cũng có nữ.



Mình đến thế giới của người cá sao?



Trong đó một người cá nhỏ cười tủm tỉm nói:



“Con người tỉnh rồi, tôi là Ariel.”



Tạ Nhất giật mình nhìn người cá kia.



Thật sự là nàng tiên cá sao?



Người cá lại nói:



“Ta là con gái nhỏ nhất của Quốc vương. Chị gái tên là gì?”



Tạ Nhất:



“……”



Nào có chị gái, tôi chính là người chim!



Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:



“Ngượng ngùng, ta là nam.”



Ariel giật mình nói:



“Nam? Nam là cái gì?”



Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên, công chúa Ariel chỉ mới mười lăm tuổi, hơn nữa thập phần đơn thuần, chưa có gặp qua con người, vẫn luôn sinh hoạt ở đáy biển. Tạ Nhất giải thích.



“Tương tự như giống đực ở nơi này.”



Ariel càng giật mình, kinh hô một chút, che lại miệng mình, mở to hai mắt, biểu tình đặc biệt phô trương, nói:



“Thật sự sao? Một chút cũng không giống nha. Ta còn tưởng rằng chị là giống cái. Dù sao… diện mạo xinh đẹp… lại nhỏ nhắn như vậy.”



Tạ Nhất thật là muốn quỳ lạy nàng. Tạ Nhất tuy rằng không có cao 1 mét 8, nhưng cũng không tính lùn được chứ. Tuy rằng rất nhiều tiểu thuyết đàn ông thường cao từ 1 mét 8 trở lên, nhưng ở hiện thực chiều cao bình quân của đàn ông Trung Quốc chỉ có 1 mét 69, chưa đến 1m7. Cho nên Tạ Nhất cao trên 1m 7 vẫn luôn thực tự hào mình cao hơn mức bình quân. Kết quả hiện tại bị Ariel nói nhỏ nhắn, đúng là sỉ nhục. Tạ Nhất không muốn cùng Ariel thảo luận vấn đề chiều cao HunhHn786, liền nói:



“Tôi như thế nào ở chỗ này? Bạn của tôi đâu?”



“Giống đực cao lớn kia sao? Hì hì, hắn ở bên ngoài đó, lập tức liền tới đây, chờ một chút, ta đi kêu hắn.”



Không có đối lập liền không có thương tổn. Mình thì kêu giống cái, lại còn nói nhỏ nhắn. Mà Thương Khâu đã kêu giống đực, lại còn có thêm cao lớn. Quả thực sống không còn gì luyến tiếc!



Ariel lại nói:



“Ta còn tưởng rằng các ngươi là một đôi, vì khi các ngươi từ bầu trời rơi xuống, giống đực kia gắt gao ôm ngươi, đem ngươi bảo hộ phi thường tốt.”



Từ bầu trời rơi xuống?



Tạ Nhất bị Ariel nói như vậy mới nhớ lại hình như là có chuyện như vậy. Bọn họ đang bay kết quả mình đột nhiên ngất đi, rồi từ trên cao ngã xuống.



Thương Khâu không bị quăng ngã thành thịt bằm?