Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 2: Gặp Thương Khâu




Người đàn ông đi vào, đứng ở cửa chỉ là ngắn ngủi một hai giây, Tạ Nhất lại cảm thấy như qua mấy giờ đồng hồ vậy. Cái loại ánh mắt đánh giá này làm người ta nói không ra là kỳ quái thế nào.



Vẫn là A Lương phản ứng mau, chạy nhanh ra chào đón khách.



“Quý khách đi mấy người ạ?”



Ánh mắt kia vẫn là nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Biểu tình trên mặt căn bản bất động, chỉ là khóe miệng hơi chút giật giật, nói:



“Một.”



Tạ Nhất lúc này mới phản ứng lại, chạy nhanh dẫn vị khách kia vào chỗ ngồi, vừa lúc có một bàn trống dành cho hai người.



Người đàn ông có dáng người tỉ lệ rất chuẩn, chân rất dài eo thắt vai rộng, so với Tạ Nhất cao hơn cả một cái đầu. Hắn bước đi qua, ngồi ở một cái ghế, đem ba lô trên lưng thả xuống, đặt ở vị trí còn trống.



“Bịch!”



Không biết bên trong chứa cái gì mà nặng như thế.



Tạ Nhất mời hắn xem thực đơn liền lui ra, đợi khi gọi món sẽ trở lại. Khi Tạ Nhất quay đầu rời đi, tức khắc phát hiện mỹ nữ mặc cổ trang vừa rồi mới thao thao bất tuyệt, đã không thấy.



Tạ Nhất kéo A Lương qua hỏi.



“A Lương, cô gái vừa rồi ngồi ở đây đâu?”



A Lương gãi gãi đầu, nói:



“Sao không thấy? Vừa rồi cũng không ai ra cửa……”



Tạ Nhất tức khắc có chút phát sầu. Cô gái đã không thấy, còn chưa có trả tiền ăn, trên bàn còn để hủ tro cốt có thể “tăng thọ dưỡng nhan” kia.



Tạ Nhất nói A Lương đi ra ngoài nhìn xem, cũng không có tìm được người. Mỹ nữ tóc dài như bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên biến mất không thấy, cả bóng dáng cũng không có.



Tạ Nhất đành phải thu dọn bàn ăn một chút, sau đó đem hủ tro cốt đặt ở sau quầy.



Người mới vừa tiến vào ngồi xuống liền không có nói một chữ, chỉ là đánh giá thực đơn. Khi Tạ Nhất cầm lấy hủ tro cốt, hắn đã nhìn thoáng qua Tạ Nhất, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, lại dừng ở trên thực đơn.



Bàn tay đeo bao tay màu đen với những ngón thật dài, nhẹ nhàng lật thực đơn. Động tác rõ ràng thực bình thường, lại như là đang lướt phím dương cầm. Thật ưu nhã, lại tràn ngập lực độ. Nếu thực đơn có ý thức, tất nhiên sẽ mặt đỏ tim đập nhanh.



Người kia đang xem thực đơn, thình lình vang lên một âm thanh.



“Meo”



Tạ Nhất còn tưởng rằng có mèo hoang trà trộn vào quán, ngẩng đầu thấy cũng không phải mèo hoang, mà là tiếng chuông di động của người kia. Một người đàn ông mặt than, chuông di động thế nhưng là tiếng mèo con.



“Meo”



Lại kêu một tiếng, Tạ Nhất càng thêm xác định khi người đàn ông đem di động ra. Quả nhiên là âm thanh báo có tin nhắn.



Điện thoại di động cũng màu đen, thoạt nhìn cũng nghiêm túc lạnh nhạt như chủ. Trên di động treo một cái kiếm gỗ đào, ước chừng ba centimet. Kiếm phi thường mini bất quá chạm trổ không tồi.



Quan trọng nhất chính là trên cái di động nghiêm túc đứng đắn màu đen kia thế nhưng dán một ticker mèo phim hoạt hình.



“……”



Hình như năm nay có xu hướng thích tương phản.



Người đàn ông thực mau giơ tay, ý bảo muốn gọi món. Tạ Nhất đi qua, hắn không nói, chỉ chỉ vào thực đơn. Tạ Nhất nhanh chóng ghi lại tất cả. Người này thân hình cao lớn, lượng ăn sẽ không nhỏ, nhưng mà người này gọi món cũng đủ ba bốn người ăn. Tạ Nhất có điểm đổ mồ hôi lạnh, cười gượng nói:



“Quý khách gọi có chút nhiều.”



Một chất giọng trầm khàn mang theo nội lực, nhàn nhạt nói:



“Ăn không hết, ta đóng gói mang về.”



Tạ Nhất cười gượng hai tiếng, nói:



“Được.”



Đứa bé mặc một thân con thỏ ngồi bàn bên cạnh liền cười nói:



“Đại Thánh, Đại Thánh, anh trai kia rất soái nga!”



Thanh niên mỏ chu tai khỉ mặc tây trang đi giày da nói:



“Ngươi biết hắn sao, ngươi còn gọi hắn là anh trai. Tri nhân tri diện bất tri tâm đó, lỡ đâu là một lão ông?”



Tạ Nhất liền đi sau bếp làm món. Khi từ sau bếp đi ra, vừa lúc có người muốn tính tiền, Tạ Nhất tự mình đi qua, cầm phiếu đưa cho khách.



Đó là một ông lão lớn tuổi, tóc bạc trắng, chòm râu thật dài gần phết đất, mặc quần áo có nút bọc màu đỏ sậm, thoạt nhìn rất hiền từ. Ông lão nhìn tờ giấy, tức khắc lộ ra vẻ mặt khó xử. Tạ Nhất mới đầu không cảm thấy thế nào, sau đó nhìn thấy vẻ mặt khó xử, tức khắc trong lòng chấn động.



Sẽ không phải là muốn nợ nữa chứ?



Bởi vì vừa rồi có mỹ nữ dùng hủ tro cốt trả tiền ăn, bởi vậy Tạ Nhất hiện tại đã đề phòng.



Vị khách lớn tuổi thập phần ngượng ngùng nói:



“Thật ngượng ngùng anh bạn trẻ, ta hôm nay đi ra ngoài không mang theo người hầu nào. Hôm nay là Tết, ta đã cho tất cả nghỉ. Ta già rồi trí nhớ không tốt, cũng không mang tiền. Nếu không như vậy đi…… cái này là bảo bối giao cho cậu gán nợ.”



Ông lão nói xong liền từ cái túi bên người móc ra một sợi dây màu đỏ. Sợi dây màu đỏ rực, bên ngoài thế nhưng được bao bằng những sợi vàng óng.



Ông lão đem sợi dây đặt ở trong tay Tạ Nhất, cười nói:



“Đây chính là bảo bối tốt, mặt trên là sợi vàng rất đáng giá. Ta đem bảo bối đưa cậu. Hôm nào sẽ đưa tiền đến chuộc lại, anh bạn trẻ thấy được không?”



Tạ Nhất thấy ông lão có gương mặt hiền từ, cũng không giống như là loại ăn quỵt, hơn nữa sợi dây đỏ tuy rằng kỳ quái, nhưng mặt trên là vàng thật.



Ông lão lại từ trong túi móc ra một danh thiếp đưa cho Tạ Nhất, nói:



“Đây là danh thiếp của ta, phía trên có số điện thoại, cậu cũng có thể gọi điện thoại cho ta.”



Tạ Nhất tiếp nhận danh thiếp xem. Mặt trên viết một loạt chữ to.



Công ty cổ phần hữu hạn bảo hiểm XX



Tổng giám hôn nhân Nguyệt Lão.



Tạ Nhất trong nháy mắt liền ngốc.



Còn có công ty bảo hiểm hữu hạn? Tổng giám hôn nhân đó là cái gì?



Ông lão đã chống quải trượng, xách theo cái túi đứng lên, cười nói:



“Anh bạn trẻ cũng nên đóng cửa nghỉ đi. Hôm nay nghỉ sớm một chút, còn đến cuối bảy tháng cũng nên như vậy. Đêm khuya tận lực đừng ở bên ngoài đi lại. Đặc biệt là người như cậu…… Ai u thơm ngào ngạt.”



Ông lão nói, gương mặt hiền từ mỉm cười, liền đi ra. Tạ Nhất còn không có phản ứng.



Hôm nay nghỉ sớm? Không phải cuối năm lễ tết, có cái gì gấp, chẳng lẽ là chủ nhật? Nhưng ông lão lại nói tới cuối tháng bảy.



Tạ Nhất khó hiểu hỏi:



“A Lương, hôm nay là ngày gì, còn tới cuối tháng?”



A Lương gãi gãi đầu, ngay thẳng nói:




“Ông chủ, hôm nay là Tết Trung Nguyên, ma quỷ được nghỉ? Không phải nói quỷ môn từ giữa tháng bảy mở đến cuối bảy tháng đó sao?”



Tạ Nhất không khỏi rùng mình, nghĩ thầm.



Không phải hôm nay tới ăn đều là người bị thần kinh đó sao? Người sau còn thần thần quái quái hơn người trước?



Kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng, người đàn ông lạnh lùng cũng gọi tính tiền. Tạ Nhất chạy nhanh đem đồ ăn dư lại đóng gói, ước chừng đóng vài hộp. Tạ Nhất an ủi chính là người này tuy rằng thoạt nhìn lạnh nhạt, thật sự không dễ ở chung, nhưng so với mỹ nữ vừa rồi cùng ông lão tốt hơn nhiều, trả tiền xong mới đi.



Đôi chân dài thập phần đáng chú ý.



“Đinh đinh”



Cửa bị đẩy ra làm chuông gió rung lên, người đàn ông trực tiếp đi ra ngoài, chậm rãi biến mất ở trong đêm tối.



Không biết vì cái gì, Tạ Nhất nhìn bóng dáng kia lại cảm thấy có một lực hút rất lớn, thu hút ánh mắt…



Tạ Nhất phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn đồng hồ. Cũng không còn sớm, đã hai giờ rưỡi, ngày mai còn phải đi làm. Tạ Nhất nói A Lương ở chỗ này trông quán, còn mình về nhà ngủ.



Nhà Tạ Nhất ở chung cư bên cạnh, đi năm phút đồng hồ liền đến. Mùa hạ ban đêm còn có chút gió nên rất mát mẻ. Tạ Nhất từ quán ăn đêm đi ra, sau đó hướng tòa chung cư đi đến.



Bên cạnh toàn nhà có cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Tạ Nhất từ xa đã nhìn thấy một bóng đen từ cửa hàng tiện lợi đi ra, một tay cầm túi chứa mấy hộp thức ăn, tay khác lại là một túi nilon to, đi vào khu nhà.



Trùng hợp vậy sao? Cũng ở chung cư này?



Tạ Nhất đi tới. Người kia tuy rằng chân dài, nhưng cũng không có đi nhanh. Khi đi đến hoa viên dưới chung cư hắn ngừng lại, đem túi nilon đặt ở trên mặt đất. Hắn quỳ một gối trên đường lát đá, một thân quần áo màu đen, cả người phảng phất như là hoàng tử từ truyện cổ tích bước ra. Chân dài, đầu gối chỉa xuống đất, một khí chất bức người quả thực làm người ta phun máu mũi.



Người kia từ túi nilon lấy ra đồ vật, Tạ Nhất trừng mắt.



Thức ăn cho mèo!



Còn có đồ hộp linh tinh.



Đem bao thức ăn xé ra, từ phía dưới ghế đá trong hoa viên lấy ra một cái chậu lớn, hắn đem bao thức ăn rót vào, cũng mở hộp ra. Thực mau liền nghe thấy tiếng kêu.



“Meo meo”



Vài con mèo tụ lại đây, phe phẩy cái đuôi kêu “meo meo” ăn thức ăn.



Tạ Nhất biết trong khu này có không ít mèo hoang. Bất quá mèo hoang ngày thường rất sợ người, không nghĩ tới thế nhưng cùng người này thân cận, vừa kêu meo meo còn dùng khuôn mặt thân mật cọ mu bàn tay hắn.




Tạ Nhất có chút giật mình.



Người này nhìn thật lạnh lùng, lại có tình yêu động vật như vậy?



Cho mèo thức ăn xong liền đứng lên, hắn phủi phủi đầu gối, chuẩn bị tiến vào tòa nhà, vừa lúc cùng đường với Tạ Nhất. Hai người thế nhưng cùng nhau đi vào thang máy.



“King koong!”



Cửa thang máy đóng lại, toàn bộ thang máy chỉ có hai người. Tạ Nhất đứng ở một góc, người kia đứng ở một góc. Hai người đứng đối diện nhau. Tạ Nhất ấn thang nút máy, không khí liền đọng lại. Người kia không nói lời nào, mím miệng, ánh mắt lại đánh giá Tạ Nhất.



Tạ Nhất cảm giác áp lực phi thường lớn, “ha ha” cười gượng một tiếng, nói:



“Anh…… anh cũng ở nơi này à? Tầng mười bảy? Chúng ta cùng tầng rồi, vậy là hàng xóm đó.”



Tạ Nhất nói, cảm giác mình thập phần ngượng ngùng, càng xấu hổ.



Đối phương thực lạnh nhạt, bất quá ánh mắt từ đầu đến cuối ở trên người Tạ Nhất. Hắn im lặng đánh giá làm Tạ Nhất thấy mình là người xấu, hoặc là kẻ biến thái không có mặc quần áo…



Sau một lát, không khí đọng lại đến thành băng, lúc này người kia mới dùng mũi phát ra một tiếng ừ, lại nhàn nhạt nói:



“Ngày hôm qua mới vừa chuyển đến.”



Tạ Nhất vừa nghe hắn mở miệng, nhẹ nhàng thở ra, lại nói:



“Phải không? Chúng ta là hàng xóm à. Anh tên là gì, hôm nào lại đến quán tôi, sẽ giảm giá cho anh.”



Vừa nói xong, không khí tức khắc lại đông cứng. Tạ Nhất ngẩng đầu xem màn hình thang máy.



Sao còn chưa đến tầng mười bảy, còn chưa đến nữa!



Người kia lại đánh giá Tạ Nhất, lúc này mới chậm rãi nói hai chữ:



“Thương Khâu.”



Tạ Nhất phản ứng một chút.



Thì ra tên của người này gọi là Thương Khâu.



Tạ Nhất nhanh nói:



“Tôi là Tạ Nhất.”



“Tôi biết.”



“A?”



Tạ Nhất hồ nghi ngẩng đầu nhìn nhìn. Bởi vì Thương Khâu thân hình cao lớn, bởi vậy Tạ Nhất cần ngẩng đầu. Phải ngước nhìn cảm giác thật không tốt, bởi vậy Tạ Nhất lại thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm màn hình của thang máy. Không khí lần thứ ba đóng băng.



Khi Tạ Nhất cảm thấy xấu hổ, còn chưa đến tầng 17, Thương Khâu thế nhưng chủ động mở miệng, nói:



“Cậu nấu đồ ăn rất ngon.”



Tạ Nhất có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:



“Ai? Sao anh biết món nào là của tôi nấu?”



Bởi vì mấy ngày cuối tuần quán ăn rất bận rộn, bởi vậy Tạ Nhất mới đến hỗ trợ, cũng ở phía sau bếp giúp đỡ nấu món. Người này chọn món đích xác có mấy món là Tạ Nhất làm.



Thương Khâu cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là rũ mắt nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Trong ánh mắt hắn thế nhưng có chút đắc ý, ngay sau đó nói ra tên vài món ăn. Tạ Nhất tức khắc choáng váng.



Thật sự chuẩn như vậy, những món đó đều là Tạ Nhất nấu. Hình như Tạ Nhất nấu không nhiều lắm, mà mấy món này người trong quán nấu cũng giống nhau.



Tạ Nhất kinh ngạc nói:



“Anh lợi hại vậy, sao nếm ra được?”



Tạ Nhất nói xong, rõ ràng cảm giác được khóe miệng đối phương thoáng nhếch lên một chút, cũng không phải cười, cũng hoàn toàn cử động môi. Hắn dùng cặp mắt đen không thấy được con ngươi nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, làm người ta nghẹt thở.



Giọng không lớn, nhàn nhạt nói:



“Bởi vì ngươi có mùi hương.”



“Kinh koong”



Đến tầng mười bảy, thang máy vừa lúc mở ra. Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, rồi cất bước đi ra khỏi thang máy, trực tiếp đi mất.



Tạ Nhất chinh lăng đứng ở thang máy, còn giơ tay lên ngửi ngửi, kinh ngạc nói:



“Mùi…… hương gì?”